Chương 3: Cú sốc đầu đời (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 3: Cú sốc đầu đời (1)

Bầu trời tháng 8 trong vắt không một gợn mây. Thành phố A đã bước vào những ngày giữa thu.

10h sáng, dinh thự Dạ gia vẫn là một mảnh yên bình. Đều bởi vị chủ nhân duy nhất hiện đang ở nơi đây - Dạ ngũ tiểu thư còn chưa thức giấc.

Nhưng là sự yên bình này cũng chẳng duy trì quá lâu, một chiếc Rolls Royce đen bóng cùng ba chiếc xe khác đồng loạt dừng trước cổng dinh thự. Người ở trạm gác cổng vừa nhìn thấy chiếc xe dẫn đầu liền nhanh chóng mở cổng, đồng thời dùng máy truyền tin nội bộ thông báo cho người bên trong.

"Báo cáo, gia chủ đã trở lại."

Âm thanh vừa dứt những giúp việc cấp cao trong dinh thự liền nhanh chóng bỏ việc trong tay xuống, quy củ mà xếp thành hai hàng trước cửa lớn.

La quản gia dẫn đầu nhóm người, sau khi thấy gia chủ bước xuống liền cúi người 90 độ, cung kính chào.

"Mừng gia chủ trở lại."

Theo sau tiếng nói của ông ấy là âm thanh đồng nhất của nhóm người làm.

"Mừng gia chủ trở lại."

Dạ Chí Thần một thân âu phục giày da bước xuống từ chiếc Rolls Royce dẫn đầu. Ông ấy năm nay đã 55 tuổi nhưng có một người vợ là nhà thiết kế thời trang, ngày thường chăm sóc da của mình còn không quên bao dưỡng da của chồng mà ông ấy trẻ hơn không ít người cùng tuổi. Thoạt nhìn mới chỉ hơn 40 tuổi.

Nhìn đoàn người trước mắt ông ấy khẽ gật đầu:

"Đều đi làm việc của mình đi."

Nói rồi nhìn về phía La quản gia.

"Ngũ tiểu thư đâu rồi?"

La quản gia nhìn về phía con gái mình đứng phía sau, ra hiệu cho cô ấy nói chuyện.

La Đường hiện tại 27 tuổi, khi ngũ tiểu thư vừa lên 5 ở bên cạnh chăm sóc, nhưng 8 năm trôi qua vẫn là lần đầu liên cô ấy cảm thấy hối hận khi thỏa hiệp, để tiểu thư nhà mình ngủ nướng. Lần này thì hay rồi, bị gia chủ bắt tại trận. Truyện được đăng tại tyt novel và wattpad cố hoãn.

Mặc dù có chút chột dạ nhưng cô ấy vẫn là không thể không nói.

"Thưa gia chủ, ngũ tiểu thư đang ở phòng của mình."

"10h sáng vẫn còn trong phòng, không phải vẫn đang ngủ chứ?"

Dạ Chí Thần nhìn về phía tầng 5 nghiêm mặt hỏi.

La Đường khi này biết rằng không thể giấu diếm liền im lặng coi như thừa nhận, thân mình nhích từng chút một muốn trốn sau lưng La quản gia.

Dạ Chí Thần cũng không chờ câu trả lời của cô ấy đã sải bước vào nhà chính còn không quên dặn dò:

"Lên đó gọi con bé... Bỏ đi vẫn là để tôi tự lên."

Nếu để người khác gọi sợ rằng sáng hôm nay ông đừng mong nhìn thấy mặt nó.

------------

Tầng 5.

Dạ Cẩn Nghiên say giấc trên chiếc giường thiết kế theo phong cách hamburger của mình. Từ sau khi quyết định bản thân phải đối phó với nữ chính thế nào cô liền tiếp tục ngày tháng ăn no ngủ kĩ.

Tư thế ngủ không có một chút nào liên quan với từ "ngoan ngoãn". Trong ngực cô là một chiếc gối ôm hình hamster, tay chân đều ôm chặt lấy nó giống như koala bám vào cành cây. Một nửa chăn đã bị đá rơi xuống đất, nửa còn lại cuốn quanh người cô giống như đứa trẻ nhà ai đó dùng dây cuốn bậy lên đồ vật. Gối đầu cũng bị nước miếng của cô chảy ra làm ướt một mảng.

Khi Dạ Chí Thần bước vào nhìn thấy khung cảnh này liền cảm thấy không còn lời nào để nói. Nghĩ tới tư thế ngủ của phu nhân nhà mình ông ấy cũng chỉ có thể lắc đầu ngao ngán. Thứ tốt không học nhưng tật xấu đều học không chừa một cái.

Ho khan một tiếng, ông ấy hắng giọng kêu người trên giường thức dậy:

"Dạ Cẩn Nghiên, con biết bây giờ là mấy giờ rồi không? Còn không mau thức dậy?"

Người trên giường không có động tĩnh gì, giống như không nghe thấy lời ông ấy nói. Vài giây qua đi, đến khi ông ấy lại muốn gọi lần nữa thì người trên giường đã chuyển động nhưng cũng không phải có ý định tỉnh dậy.

Dạ Cẩn Nghiên trùm chăn che kín đầu, giọng nói tràn đầy vẻ ngái ngủ vọng ra ngoài.

"A Đường, để em ngủ, không phải nói hôm nay sẽ để em ngủ đến khi tự tỉnh à."

"Con còn muốn ngủ?"

Dạ Chí Thần vừa nói vừa tiến đến đem cái chăn họa tiết cà chua của cô một đường kéo ra.

Dạ Cẩn Nghiên vốn nằm sát mép giường, lúc này không kịp đề phòng mà lăn từ trên giường xuống.

Dạ gia chủ ở bên ngoài sát phạt quyết đoán lúc này liền có chút chột dạ, nếu để phu nhân biết ông ấy khiến con gái út ngã từ trên giường xuống còn không biết muốn tính sổ với ông ấy thế nào đâu. Truyện được đăng tại tyt novel và wattpad cố hoãn. Nhưng là nhìn thấy thảm dày dưới chân ông ấy liền không còn lo lắng nữa, để phòng ngừa nhóc con này lăn từ trên giường xuống nên xung quanh luôn lót thảm dày, dù ngã xuống khẳng định cũng không tạo thành thương tích, nhiều nhất chỉ đau một chút.

Trong lúc Dạ Chí Thần còn đang suy nghĩ thì đứa con gái vừa ăn "đau một chút" của ông ấy đã hoàn toàn tỉnh dậy từ mộng đẹp. Nhìn lên trên, sau một đoạn toàn là chân thì cô ấy đã thấy được mặt của cha mình.

Dạ Cẩn Nghiên mở lớn mắt Σ(O_O)có chút lắp bắp chào hỏi.

"Chào... Chào buổi sáng... à không chào buổi trưa ba. Sao... Sao giờ này ba lại ở nhà thế..."

"Ta không về có phải con định ngủ đến cùng trời cuối đất mới dậy phải không? Cho con 10 phút, 10 phút sau không xuất hiện ở phòng ăn thì ngày hôm nay nhịn đi."

Nói rồi liền xoay người ra khỏi phòng, còn ở đây nữa ông ấy sẽ nhịn không được mà lôi đứa nhóc này ra đánh một trận mất.

---------------

Đồ ăn chính là động lực lớn lao, đem đồ ăn ra uy hiếp có thể không có tác dụng với người khác nhưng đặc biệt có hiệu quả với Dạ Cẩn Nghiên. Chưa tới 10 phút sau cô đã có mặt ở phòng ăn tầng 1.

Dạ Chí Thần ngồi ở chủ vị nhìn đứa con gái đang ngồi bên phải mình. Trên người vẫn bộ đồ ngủ koala màu xanh, đầu tóc hoàn toàn chưa chải mà chỉ đơn giản là dùng một cái kẹp cài hết lại phía sau. Lần đầu tiên trong cuộc đời ông ấy có cảm giác làm cha thất bại!?

"Không phải nói với con mỗi ngày đều phải dậy sớm tập thể dục sao? Ngủ đến trưa mới dậy là cái tác phong gì chứ?"

Cá mặn là gì? Đó là loại sinh vật luôn biết nhìn sắc mặt người khác và biết rõ lời nào nên nói, lời nào không nên.

Dạ Cẩn Nghiên nhìn lông mày của người cha già nhà mình nhíu lại cũng đủ kẹp chết một con ruồi liền bày ra vẻ mặt ngoan ngoãn.

"Ba à, đêm qua do con mất ngủ nên hôm nay mới ngủ thêm một chút. Ngày mai con nhất định dậy sớm tập thể dục."

Dạ Chí Thần tin hay không? Đương nhiên là không. Từ nhỏ đến lớn mỗi khi phạm lỗi con bé này đều bày ra bộ mặt ngoan ngoãn đó, ông ấy đều nhìn đến quen mắt rồi. Truyện được đăng tại tyt novel và wattpad cố hoãn. Chỉ có phu nhân là nhìn thấy liền mềm lòng thôi. Còn gì nữa? Mất ngủ ư? Coi ông ấy là đứa trẻ lên 3 hả?

"Được rồi, đừng ở đây bày trò với ba nữa. Nhanh chóng ăn sáng đi, ăn xong rồi liền chọn việc của một người hầu nào đó trong nhà làm hết hôm nay đi. Làm không được đừng trách ba thu điện thoại của con."

Nghe đến mấy chữ "thu điện thoại" trong lòng Dạ Cẩn Nghiên liền vang lên hồi chuông cảnh báo, nhưng là cô cũng không muốn làm việc nha!?

"Ba à, mẹ..."

"Không cần hỏi nữa. Mẹ con sáng mai mới xuống máy bay. Con vẫn là ngoan ngoãn làm việc đi."

Dạ Cẩn Nghiên thấy bộ dạng nhất định phải dạy cô một bài học của lão ba cũng chỉ có thể tuân theo.

"Vậy để con chuẩn bị nguyên liệu cho nhà bếp đi."

"Chuẩn bị nguyên liệu thì không được đặt hàng cũng không được đến trung tâm thương mại. Con đến chợ dân sinh đi."


"Dạ." Không phải chỉ là đi chợ thôi sao? Những việc cần kĩ năng cô không làm được nhưng cái này hẳn là có thể đi!? Tiêu tiền cũng không phải việc gì khó nha!?

----------------

Cố Hoãn: Mọi người có đoán được cú sốc đầu đời của Dạ Cẩn Nghiên là gì không? 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net