Chương 12: Bertia (lúc 17 tuổi)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bertia, nàng trông thật xinh đẹp. Chiếc váy ta tặng cho nàng thật sự rất hợp với nàng.” [Cecil]

“C-cảm ơn ngài rất nhiều, Cecil-sama.” [Bertia]

Vào ngày diễn ra lễ tốt nghiệp.

Từ những gì mà người hầu của nàng nói cho ta, nàng có vẻ vô cùng căng thẳng, nhưng cuối cùng vẫn mặc vào cái váy ta tặng cho nàng và tham dự tiệc.

Ngắm nhìn Bertia khoác lên món quà mà ta tặng nàng, trái tim ta được lấp đầy bởi một cảm giác thỏa mãn.

Khi ta mỉm cười theo phản xạ, Bertia cũng cười lại, dù có hơi miễn cưỡng. Thế nhưng, có một cảm giác khó nói nên lời quanh quẩn đâu đó trên gương mặt của nàng.

Nghĩ rằng để Bertia lựa không phải là ý hay, cái váy mà ta chọn và tặng cho nàng là một chiếc váy màu xanh navy và vàng kim như hình ảnh của mặt trăng ngự trên bầu trời đêm.

Một mảnh vải bằng lụa màu xanh thẫm che lại từ giữa ngực cho đến eo đã làm nổi bật những điểm mạnh của cơ thể nàng một cách hoàn hảo.

Sợi dây chuyền mà ta tặng cho nàng hôm nay tỏa sáng rực rỡ trên ngực nàng, nhưng không tới mức độ nhìn chói mắt.

Mảnh lụa màu xanh đậm cùng màu với mắt của ta, tượng trưng cho màn đêm, có hoa văn được thêu bằng chỉ vàng giống như cái áo khoác màu đỏ thẫm mà ta đang mặc.

Tầng váy mềm mại và xòe ra được xếp chồng lên nhau, cùng viền ren có cùng màu vàng đồng với tóc của ta trên phần vải xanh navy được lấy làm phần trên của chiếc váy, và có nhiều chỗ được điểm lên bằng những viên đá quý nhỏ màu vàng giống hệt như vậy.

Chiếc váy ẩn giấu vẻ thanh nhã của người phụ nữ sau vẻ lộng lẫy của nó đã điểm thêm một chút nét của sự trưởng thành lên hình tượng của Bertia, người luôn năng động bay nhảy khắp nơi. Nhưng, nó rất hợp với nàng.

...thì, vì nó là bản thiết kế mà ta đã nghĩ ra cho nàng, dĩ nhiên nàng sẽ mặc hợp rồi.

“Ơ-ưm, Cecil-sama, ngày hôm nay…”

“Shh, im lặng nào. Sắp đến giờ khai mạc rồi. Chỉ một lát sau khi khai mạc, thành viên của hội học sinh cần phải có mặt trên sân khấu, nên có lẽ ta sẽ làm nàng cảm thấy cô đơn, nhưng xin nàng hãy đợi cùng với tiểu thư Silica và những người khác, nhé?”

Đôi mắt của nàng ấy lung lay, và đôi môi hé mở trông như muốn nói cái gì của nàng giống như những quả cherry, làm ta không thể kiềm lại mà nhẹ nhàng chạm lên nó với ngón tay của ta.

Mắt nàng tròn xoe ra như thể nàng bị bất ngờ trước hành động của ta, và ta mỉm cười với đôi mắt ấy.

...ta sẽ không cho phép sự phản đối, phản bác, hay chống cự nào cả, nhé?

Ta không muốn nghe những lời nói rằng nàng đang cố giữ khoảng cách với ta.

Sẽ không sao. Mọi chuyện nhất định sẽ diễn ra tốt đẹp.

Vì ta nhất định sẽ phá hủy mọi thứ vào ngày hôm nay, cho dù là cái tương lai khiến nàng buồn bã, hay là tương lai cướp lấy niềm vui của ta.

Đó là vì sao, liệu nàng có thể đừng làm ta kích động với những thứ cảm xúc khó hiểu được không?

... bởi vì ta cảm thấy có gì đó thật khó chịu đã thức tỉnh bên trong ta.

Vừa kịp lúc, âm nhạc bắt đầu vang lên từ phía trong sảnh.

Không. Nói chính xác hơn, ta đã điều chỉnh thời gian để ta không phải nói thêm quá nhiều với Bertia cho đến khi buổi tiệc kết thúc.

“Đã đến giờ khai mạc rồi.”

Một học viên đóng vai trò làm người đón tiếp đã chào đón các học viên tốt nghiệp và bạn đồng hành của họ, người được chúng ta, thành viên hội học sinh, dẫn dắt.

Ta chìa tay ra cho Bertia như một tín hiệu. Mặc dù nàng còn đang rất bối rối, nàng ấy vẫn đặt bàn tay nhỏ nhắn của nàng lên tay ta.

“Cecil-sama…”

Ta nhìn thẳng về phía trước để thể hiện rằng ta nghĩ chúng ta đã nói chuyện xong, và tay nàng nắm lấy tay ta thật chặt khi nàng gọi ta bằng giọng nói nhỏ nhẹ của nàng, như là nàng muốn ta đối diện với nàng.

Đầu óc ta tràn ngập với những suy nghĩ rằng ta muốn lờ nàng đi, nhưng cảm thấy âm thanh của nàng mang theo tông giọng cầu xin, ta không chịu nổi được và quay về phía nàng.

Nếu đó là ai khác, ta vẫn có thể không để ý đến họ chi dù họ có khóc, hét to trong phẫn nộ hay cười. Nhưng chỉ có giọng của nàng — là ta không có cách nào để nó yên, và ta cảm thấy ta không thể làm lơ nàng.

Sau khi ta chuyển tầm mắt, ta nghiêng đầu và hỏi nàng, “Sao vậy?” Nàng nuốt xuống nước miếng và càng nắm chặt lấy tay ta như nàng đang lấy hết can đảm của mình, và rồi nàng mở miệng.

“...Ce-Cecil-sama, n-ngài… nghĩ gì… về em?”

Đôi mắt kiên cường của nàng nhìn thẳng vào ta như thể nàng đang cố gắng nhìn vào cảm xúc thật lòng của ta. Ta bất ngờ tròn mắt ra trước câu mà nàng hỏi với giọng nói run rẩy của nàng.

Ta chưa bao giờ nghĩ rằng ta sẽ nghe thấy những lời đó vào thời điểm như thế này.

“Tia?”

Khi ta cố quan sát biểu cảm của nàng để xác định nàng ấy có ý định gì trong đầu khi hỏi câu đó, cơ thể của nàng giật nhẹ lên như là nàng đang sợ hãi điều gì đó.

“...”

Khi ta nhìn vào đôi mắt hổ phách của nàng, đã có vài giọt nước mắt bắt đầu dâng lên trong nó.

Nhìn đôi môi mím lại của nàng, không hiểu sao ta cảm thấy [ta phải trả lời câu hỏi của nàng ấy thật nhanh].

“Ta nghĩ rằng Tia rất đáng yêu. Nàng thật đáng yêu và…”

“Các học viên tốt nghiệp, mời vào!!”

[Nàng thật đáng yêu và là vị hôn thê yêu quý của ta].

Giọng nói thông báo sự xuất hiện của các học viên tốt nghiệp vang lên trong sảnh và cắt đứt giọng nói đang muốn nói như vậy với nàng của ta.

Đồng thời, cánh cửa lớn dẫn ra sảnh được mở ra hoành tráng với một tiếng vang.

...thời gian có hạn.

Với những từ đó quanh quẩn trong đầu ta, ta ghé môi lại gần tai của Bertia và nói với nàng, “Ta sẽ nói với nàng phần còn lại sau”, và quay mặt về phía trước.

Ngay trước khi bước vào sảnh tụ hội, ta liếc qua nàng để xem biểu cảm của nàng một chút, và… vì lý do nào đó, nàng đang nhìn về phía ta với một nụ cười cô đơn và trống rỗng trên gương mặt nàng.

Ta đã vô cùng lo lắng về biểu cảm đó, nhưng thời gian không chờ đợi ta và cứ như vậy, ta không còn cách nào khác ngoài bước đi trong im lặng.

Là một hoàng tộc và chủ tịch hội học sinh của học viện Halm, ta phải làm một tấm gương tốt cho các học viên khác và cần phải hành xử tự tin trước nơi công chúng.

Bởi vì đó là nghĩa vụ được ban xuống cho ta, cho dù ta có quan tâm đến Bertia nhiều như thế nào, ta cũng không được phép đặt nàng lên làm ưu tiên.

Vì vậy, ta có chút hối hận vì đã cắt ngắn khoảng thời gian mà ta có thể nói chuyện với Bertia trước khi bắt đầu khai mạc vì một lý do như [Ta không muốn nói chuyện về những thứ phiền hà].

Lời tuyên bố về lễ khai mạc của buổi lễ.

Những lời chúc mừng của cha ta, đức vua, cho những học viên tốt nghiệp.

Lời chào của ta với tư cách là đại diện cho các học viên tốt nghiệp.

Sự ban tặng huy chương như một kỷ niệm cho buổi tốt nghiệp.

Với vị trí của ta là chủ tịch của hội học sinh, ta phải đảm nhiệm vai trò là đại diện cho các học viên tốt nghiệp, quan sát tình hình của toàn sảnh từ trên sân khấu và đưa ra chỉ thị thật chi tiết để buổi tiệc có thể diễn ra suôn sẻ.

Ở trong chu vi của ta, ta vẫn luôn để mắt đến bóng hình của Bertia và nam tước tiểu thư Heronia, nhưng vì bạn bè của Bertia đều đang vây xung quanh nàng, có vẻ như sẽ không có vấn đề gì.

Nam tước tiểu thư Heronia, người đang mặc một chiếc váy màu vàng, đang được phục vụ bởi những người đàn ông xung quanh nàng ta như thường lệ.

Bởi vì sẽ rất phiền phức nếu tất cả mọi học viên nam đều vây quanh nàng ta biến thành kẻ nghiện, ta đã yêu cầu Kuro thông qua Bertia làm vô hiệu hoá các phân tử ánh sáng. Mặc dù ta đã để cho Zeno làm vậy, những người bị thu hút bởi thứ ánh sáng đó vẫn cứ xuất hiện.

Những kiểu người như vậy đa số là những kẻ luôn tuân theo dục vọng chỉ muốn có được những thứ mà họ mong muốn, nên bởi vì họ bị cuốn hút bởi chính nam tước Heronia chứ không liên quan gì đến năng lực của tinh linh kia, nên gần đây ta đã để vài người trong số họ yên.

Liên quan đến chuyện này, ta có chú ý đến tinh linh bên cạnh nàng ta thông qua Zeno, nhưng nó trông chẳng có vẻ gì là sẽ dừng cả.

Nếu cân nhắc việc nàng ta không dùng quá nhiều năng lượng với những người tiếp cận nàng ta có chủ đích, có lẽ tinh linh đó hiểu rằng [nàng ta, người đã phải dùng tới sức mạnh, đang bị cô lập], cho nên nó không thể dừng được.

Về việc chuyện đó có tốt hay không là một chuyện khác, nhưng nó muốn bảo vệ nàng ta là bởi vì nó cảm thấy nàng ta quan trọng, chắc vậy… phải không?

Buổi lễ tốt nghiệp diễn ra được một nửa, và liên quan đến chương trình tiết mục, cái còn lại cần phải chuẩn bị là sự kế thừa vị trí của hội học sinh.

Một khi chương trình đã kết thúc, là chủ tịch hội học sinh, khi ta bắt đầu điệu nhảy đầu tiên, thì sau đó tất cả những người khác mới có thể tận hưởng bản thân.

Ta nghĩ đó sẽ là lúc nam tước tiểu thư Heronia sẽ bắt đầu hành động.

Đó là vì sao, ta nghĩ ta sẽ thông báo cho mọi người biết ý định của ta sớm hơn trước đó một chút.

Do đó, nếu nàng ta dừng kế hoạch lại thì nó sẽ thật [tuyệt vời], nhưng nếu không phải vậy thì… sẽ có thêm một rắc rối khác cho chúng ta.

Tuy rằng khả năng nàng ta sẽ nói những lời khiếm nhã đối với Bertia không thể bị loại trừ, nhưng Bertia vốn đã chuẩn bị tinh thần cho trường hợp này.

Thay vì sắp xếp hết tất cả mọi thứ mà không để cho nàng thấy và nói với nàng rằng [mọi chuyện rồi sẽ ổn], ta chắc rằng nàng ấy sẽ cảm thấy thỏa mãn hơn nếu nàng có thể tự mình nắm chắc mọi thứ.

...cho dù, ví dụ là, nàng có thểsẽ bịtổn thương vì chuyện đó.

Nếu có một sự việc đáng lẽ phải xảy ra nhưng khi thời gian trôi qua và chẳng có gì bất thường, người khác sẽ bị lấp đầy bởi căng thẳng về, “Khi nào thì nó sẽ đến?”.

Sẽ tốt hơn nếu giải quyết mọi chuyện một cách dứt khoát vì lợi ích của chúng ta từ bây giờ.

Khi ta nhìn về phía cha ta và hầu tước Nochesse, cha ta đã hơi kinh ngạc và phát ra tiếng cười gượng gạo, trong khi hầu tước Nochesse ảm đạm bĩu môi.

Ta đã nói với hai người này về những câu nói và cách hành xử của nam tước tiểu thư Heronia cho đến hiện tại và kế hoạch sau đó của ta.

Đương nhiên, ta không có nói cho họ toàn bộ, nhưng dù thế nào đi chăng nữa, ta cần phải có sự cho phép của họ cho điều mà ta sẽ làm sau đó, nên ta cho họ biết đại khái về kế hoạch của ta và nhận được sự đồng ý của họ.

Ngoài ra, ta đã yêu cầu họ giữ bí mật vì [Con muốn làm cho tiểu thư Bertia bất ngờ].

Hầu tước Nochesse đã thể hiện sự bất mãn của ông ấy, nhưng bằng cách nào đó ta đã thuyết phục được ông.

Về phần cha ta… thật ra ông ấy không phàn nàn về điều gì cụ thể, nhưng ông đã gật đầu trong khi nhìn ta với một ánh mắt trông như ông đã công nhận nó với sự tôn trọng.

“Tại nơi này, chúng ta sẽ trao lại quyền hạn của hội học sinh cho hội học sinh của thế hệ mới!!”

Ta nhận được một bó hoa từ Kulgan, người sẽ trở thành chủ tịch hội học sinh kế tiếp qua sự bổ nhiệm của ta, rồi ta quay mặt nhìn thẳng và đưa ra lời tuyên bố để cho toàn thể học sinh có thể nghe được ta.

Mặc dù nó là truyền thống khi tuyên bố về sự kế thừa vị trí của hội học sinh diễn ra tại buổi lễ tốt nghiệp, sự trao đổi quyền hạn đã được hoàn thành trước đó rồi. Những công việc liên quan đến buổi lễ tốt nghiệp đã được hoàn thành bởi thành viên của hội học sinh mới, nên nó chỉ là lời tuyên bố mà không có sự thay đổi gì cụ thể.

Nó chỉ đơn giản là lời tuyên bố cho có thêm sự [trang trọng].

Âm thanh vỗ tay vang lên khắp toàn sảnh.

Ta mỉm cười nhẹ khi nghe tiếng vỗ tay và chậm rãi nhìn xung quanh sảnh.

Sau đó, ta nhìn về phía Bertia ở tận đằng cuối.

Bởi vì Bertia cũng đang dõi theo ta, mắt của chúng ta cùng nhìn vào nhau.

Môi của nàng ấy mím chặt lại.

Nàng có vẻ như đang trừng mắt một chút, và ta tự hỏi có phải là để nàng không khóc ra nước mắt. Ngoài ra, nụ cười cay đắng hiển hiện rõ trên gương mặt nàng.

Ta chịu đựng và giữ vững tầm mắt của ta lên người nàng, trong khi chờ đợi mọi người dừng vỗ tay.

Số người đang vỗ tay bắt đầu giảm xuống từng người một, và âm thanh nhỏ đi hẳn.

Và rồi, cuối cùng, sự im lặng lại một lần nữa bao trùm lấy sảnh.

Cảm giác gương mặt của Bertia cứng lại hơn nữa vì áp lực, ta chuyển tầm mắt lại về toàn thể học viên.

“Còn có một lời tuyên bố nữa mà ta muốn nói với tất cả mọi người có mặt tại đây.”

Ta dùng nhiều lực hơn lên cơ hoành của ta để cho giọng nói của ta vang vọng khắp toàn sảnh.

Nương theo diễn biến của của buổi lễ tốt nghiệp, những học viên và phụ huynh không hay biết gì về tình hình đều nghiêng đầu trong khi thắc mắc chuyện gì sẽ xảy ra.

Bóng dáng của nam tước tiểu thư Heronia phản chiếu lại trong khoé mắt ta, và ta hoàn toàn lờ đi đôi mắt sáng long lanh và nụ cười hớn hở của nàng ta.

“Tiểu thư Bertia Evil Nochesse, liệu nàng có thể bước lên phía trước?”

Khi ta nhìn về phía Bertia lần nữa, nàng ấy nuốt xuống nước miếng.

Những học viên cùng nhìn theo hướng của ta đã nhường đường cho Bertia.

Bertia đặt tay lên ngực nàng và sau khi hít vào một hơi thật sâu, nàng đứng thẳng người và làm một biểu cảm quyết tâm, đi thẳng về nơi ta đang đứng.

...thật không hổ là Bertia khi có thể đờ đẫn ngay đúng lúc này với dáng vẻ [có vẻ như nàng ấy sẽ ngã vì giẫm lên mép váy mất].

Ta lấy một tay che lại miệng để ngăn bản thân cười ra tiếng, và ta mang lên một khuôn mặt nghiêm túc.

“Điện hạ, Ce-Ce-Ce-Ceci. Bertia Evil Nochesse đã có mặt.”

...

Bertia, nàng căng thẳng quá rồi.

Cho dù nàng có cố gắng hành xử lễ phép giống một quý cô để trông như một ác nhân hàng đầu, sẽ vô nghĩa nếu nàng nói vấp chữ và ấp úng như vậy.

Bầu không khí vừa rồi căng thẳng bởi vì hành động ngoài dự đoán của ta, giờ đã dịu xuống.

Nghiêm túc mà nói, ta nên nhăn mày lại mới đúng, nhưng khi nhìn vào Bertia đang đỏ mặt với đôi mắt ngấn nước của nàng mặc dù đang cố hết sức ra vẻ thật kiên định, mọi người nhất định sẽ cảm thấy muốn dõi theo nàng với một ánh nhìn ấm áp, phải không?

Có vẻ như một số người không nghĩ như vậy, nhưng đa số tất cả mọi người trong sảnh này đều đang dịu dàng nhìn nàng.

“Điện hạ, Ce-Cecil?”

Vì ta đã quá tập trung vào trạng thái của Bertia và thái độ của toàn sảnh, Bertia nhẹ giọng gọi tên ta khi ta không nói gì.

Bertia nhìn về ta với đôi mắt xếch của nàng và biểu cảm ngoan ngoãn bán đứng cảm xúc thật của nàng như, “Vẫn chưa sao? Chưa làm sao!? Nếu ngài định làm thì làm đi đừng kéo dài nữa!” hoặc “Làm đi, làm một phát dứt điểm luôn! “

Nàng ấy thật đáng yêu khi run rẩy như động vật nhỏ vậy.

Tuy rằng ta không có sở thích hù doạ người khác hay gì cả, nhưng ta cảm thấy một thú vui mới sẽ trỗi dậy ngoài ý muốn đây.

...Zeno, ta biết rằng ngươi đang nhìn ta với ánh mắt lạnh lùng khi đang đứng dựa tường đấy nhé?

Không sao. Chuyện như vậy sẽ không xảy ra… Hả? Ngươi nói “Cuối cùng ngài cũng phát hiện ra ham muốn của mình rồi sao, chủ nhân?” sao?

…có vẻ như ngươi vẫn chưa hiểu chủ nhân của mình lắm.

Không còn cách nào khác, ta sẽ dành ra chút thời gian để [nói chuyện] với ngươi sau, chậm rãi nói. Ta hy vọng ngươi sẽ chuẩn bị tinh thần… Ta rất mong chờ đấy.

“Điện hạ, Cecil~”

Sau khi nói chuyện với Zeno qua ánh mắt, Bertia lại gọi tên ta một lần nữa với giọng nói nhỏ nhẹ nghe như sắp khóc đến nơi của nàng.

Xin lỗi, xin lỗi. Không phải là ta đang cố ý lơ nàng đâu, được chứ?

Ta sẽ xin lỗi, nên xin nàng đừng làm vẻ mặt như nàng sắp khóc tới nơi được không?

Được rồi, đùa như vậy là đủ rồi. Đã tới lúc ta nên nghiêm túc đối mặt nàng, người đang thật sung sức lúc này.

Đây là một trong những khoảnh khắc quan trọng chỉ có thể đếm bằng tay của cuộc đời ta.

Vì lý do nào đó, ta cảm thấy lo lắng đến kỳ lạ.

“Tiểu thư Bertia Evil Nochesse, nàng đã phạm phải một tội lỗi lớn.”

“Ng-ngài đang nói cái gì vậy? Em chưa hề gây ra tội gì hết!!”

Bertia, ta xin nàng, nàng có thể đừng hấp tấp và cắt ngang trước khi ta kịp nói xong không?

Hơn nữa, ta tự hỏi có phải là vì nàng ấy đang lúng túng không, nhưng lời nói của nàng nghe thật máy móc.

Bởi vì phản ứng của Bertia thật thú vị, theo bản năng ta đã muốn tiếp tục quan sát phản ứng của nàng, nhưng nếu là như vậy thì cuộc trò chuyện này sẽ chẳng đi tới đâu.

Hơn cả thế, đây là một khoảnh khắc rất quan trọng đối với ta, cho nên ta muốn giải quyết nó thật đàng hoàng.

Trong khi có chút đáng tiếc, ta chạm vào đôi môi dễ thương đang líu lo của nàng bằng đầu ngón tay của ta và khiến nàng im lặng trong giây lát.

Nàng ấy chớp chớp mắt nhiều lần với biểu cảm nghệch ra, nhưng nàng khép miệng lại ngay khi nàng đoán ra được ý của ta.

“Không. Nàng đã gây ra một tội ác lớn. ...Đó là tội đã sinh ra trễ hơn ta hai năm.”

Sự run rẩy dưới ngón tay ta nói với ta rằng Bertia đã phản xạ lẩm bẩm, “Ể!?” như một câu trả lời.

Như là không hiểu ý nghĩa của câu nói đó, nàng nghiêng đầu với một gương mặt khó hiểu trong khi ta mỉm cười đầy thâm thuý với nàng.

Một sự hoang mang nhẹ cũng lan toả giữa những học viên ở trong sảnh.

Mặc dù ta không muốn nhìn thấy, nhưng chắc là nam tước tiểu thư Heronia cũng làm một biểu cảm giống như của nàng, đúng không?

Bởi vì diễn biến không có giống như những gì nàng ta đã nghĩ trước đó.

Cảm thấy thoả mãn với tình huống hiện giờ, ta lấy ra một chiếc hộp vuông, nhỏ, màu đỏ nhung từ cái túi trước ngực của ta.

Chỉ cần như vậy, một tràng la hét cổ vũ phất lên mặc dù chỉ có một vài học viên nữ với trực giác tốt.

Nhưng mà, có vẻ như nhân vật chính ở đây, Bertia, không hề hiểu chuyện gì đang xảy ra, vì nàng rũ lông mày xuống và bày ra một mặt hoang mang.

Ta quỳ một chân xuống và mở ra cái hộp trước mặt nàng.

“Vì nàng sinh muộn hơn hai năm, ta đã phải chờ hơn hai năm nữa để nàng tốt nghiệp, và còn phải xa nàng và không thể sống cùng nàng vào lúc đó. Đây là một tội ác lớn. Đó là vì sao, để đền bù việc đó, hai năm sau, ngay sau lễ tốt nghiệp của nàng, ta sẽ huỷ bỏ cuộc hôn ước này giữa chúng ta và khiến nàng trở thành vợ của ta, được chứ? ...Đây chính là bằng chứng cho lời hứa đó.”

“Cái gì!? Ể!? Tại sao, cái này!? Ể!? Ể ể ể ể!? Đ-điện hạ, sự lật đổ…”

“Nào, đưa tay của nàng cho ta. Nhìn đi, không có gì phải ngại ngùng.”

Ta nắm lấy tay trái của Bertia trong khi nàng đang nhìn xung quanh nàng, hoàn toàn xấu hổ cùng với không hiểu được ý nghĩa đằng sau lời của ta. Khi nàng vẫn chưa thể nắm bắt được diễn biến của sự kiện, ta nhanh chóng đeo chiếc nhẫn lên ngón áp út của nàng.

Nàng ấy có vẻ bối rối đến mức nàng không hề phát hiện chiếc nhẫn đã được đeo lên tay nàng rồi, còn nói chi đến ý nghĩa của chiếc nhẫn, nhưng ta cố tình không để ý đến nó.

Ngay từ lúc bắt đầu, ta đã dự định lợi dụng sự hoang mang đó và hành động nhanh như chớp.

Nếu ta có thể thành công với nó, thì thật quá tốt rồi. Còn nếu không thành công… hoặc là một vật cản xuất hiện, thì ta cần phải ứng phó với nó sau đó.

“Sự l-lật đổ đã… em phải đón nhận sự lật đổ… Lật đổ…”

Ta nắm chặt lấy tay trái của nàng khi nàng cứ tiếp tục lẩm bẩm vô nghĩ về, [sự lật đổ, sự lật đổ] với đôi mắt ngấn lệ của nàng, và cả hai chúng ta cùng nhìn thẳng về khán đài.

...ta đã nói với nàng ấy rằng ta sẽ đưa [sự lật đổ] của nàng đến phút cuối, và ta đã nói như vậy nhiều lần hơn mức cần thiết rồi, nhưng có phải diễn ra như vậy vẫn chưa đủ?

“Chúng ta đã trải qua ngày tháng trên giảng đường quý giá bên nhau, và ta tuyên bố với tất cả mọi người, những người đã đến và theo dõi chúng ta ở đây: Hai năm sau, sau khi đợi nàng tốt nghiệp, chúng ta sẽ trở thành vợ chồng, và chúng ta sẽ cho mọi người thấy rằng chúng ta có thể gầy dựng một đất nước tuyệt vời hơn cả bây giờ, với tư cách là thái tử và thái tử phi!!”

Ta đưa ra tuyên bố với một giọng đầy khí thế vang vọng xuyên khắp cả sảnh, như là ta đang thể hiện danh dự là một hoàng tộc của ta cho tất cả mọi người

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net