Chiến trường ác liệt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bước sang năm 72, cuộc chiến càng ác liệt.  Trận Quảng Trị cam go vô cùng, quân mỹ không tham chiến mấy mà chúng chần bom liên tục. Đã mấy ngày liền, tiếng máy bay rùng rùng xé rách thinh không, bom liên tục nổ tạo thành từng hố chôn thây người, và trên cao, những cơn mưa tay chân gan phổi cứ rơi xuống lịch bịch không ngớt. Tiếng người thét khuất lấp trong tiếng gầm long lở kinh hồn của bom. Mặt đất run lên như cầy sấy, người cứ chạy mà chắc mẩm mình sẽ chết. Tuân ôm cây tiểu liên đã hết đạn, cắm đầu bắn một cách mất trí. B52 trên nền trời cao và những mảnh sắt thép rực lửa, người tan xác khắp nơi. Điên loạn! Kinh sợ!

Âm thanh cánh quạt máy bay lặng dần, bom vẫn nổ nhưng thưa đi. Máy bay địch rút rồi.Tuân kiệt sức và thảng thốt nhận ra mình vẫn còn sống, đôi chân rớm máu tự bao giờ nhưng chẳng còn biết đau, anh lết trên những mảnh bom và xác người đi tìm trong vô định. Còn hay không, tiểu đoàn của anh và cả Vĩnh?

Mặt đất mềm oặt đi trước dòng chất lỏng đỏ ghê gớm. Ở chỗ kia...Tuân thấy rồi, thấy Vĩnh nằm đó, đôi mắt vẫn mở một cách mơ hồ. Khắp người Vĩnh lúc ấy bụng đã nhão nhoét, tay chân gãy hết và mạn sườn cũng chẳng còn nguyên vẹn nữa, nhưng ông trời ác lắm, không cho cậu chết, cái vóc người nhỏ bé ấy máu chảy không ngừng chỉ rên lên đau đớn mà không tài nào lịm nổi. Hay là cậu chờ anh?

- Anh Tuân – Vĩnh khẽ gọi, cứ như cái lần đầu tiên hai người trò chuyện nhưng lần này tất cả đã khác. Giờ Tuân mới thấy chân mình đau đến mức không đứng nổi, anh gục xuống, buông khẩu tiểu liên bò xuống bên Vĩnh. Anh biết được thứ lúc đó bị bom đánh nát là tim anh. Không thở nổi. Không nói được lời nào và khi mở miệng ra dòng chất lỏng mặn đắng trôi tuột vào không biết đó là máu hay nước mắt. Anh dùng đôi bàn tay đỏ loét của mình, đỡ Vĩnh lên. Anh phải cứu Vĩnh! Phải cứu Vĩnh!

- Anh...em đau lắm! Đau lắm! - Giọng Vĩnh nhỏ như một tiếng rên dài. Gương mặt trắng bệch và khóe môi không ngừng run rẩy.

- Em chờ một chút, anh lấy đồ rồi quay lại chữa cho em.

- Không...anh...em đau. Rất đau. Anh...em mệt lắm! Chỗ này...đất...ấm!

Khoảnh khắc đó, Tuân cũng muốn nói với Vĩnh rằng anh đau lắm! Rằng lồng ngực anh bị thương rất nặng. Tuân cố nuốt nước mắt, lấy bình tĩnh chạy bằng đôi chân muốn gãy rồi quay lại nhưng cơ thể Vĩnh đã nát đến mức trong phút chốc anh không biết phải băng bó từ chỗ nào. Anh sợ đến điên dại, anh rõ ràng biết. Tuân nhìn vết thương đó, giữa chiến trường hoang nát, anh bỗng nhiên buông tất cả, chống tay trên nền đất, bất lực nhìn Vĩnh, nước mắt anh vồ vập tuôn xuống như mưa cùng những nghẹn đắng không thành lời. Tất cả chỉ là mơ phải không? Thức dậy. Ngày mai Vĩnh sẽ lại ôm anh dưới làn mưa đạn. Đôi mắt nâu ấy...Mãi mãi như vậy... Tuân run rẩy khóc lớn, chưa bao giờ anh như thế nhưng lần này anh không kìm được mà rống lên, nấc từng tiếng bằng tất cả nghẹn ngào và đau đớn đến cùng tận.

- Anh để em đi...anh đừng khóc. - Vĩnh thầm thì nhưng lời nói này lại vỡ ra từng giọt lệ trong suốt không ngừng.

- Anh giết em bây giờ, được không anh?

- Vĩnh ơi, em về với anh. Anh xin em!

- Em xin anh. Để em đi. Giết em đi anh. Em đau lắm! Giết em đi. Em không chết được.

"Giết em đi." Vĩnh cứ lặp đi lặp lại câu ấy bằng chút hơi tàn khuất. Tuân muốn thét thật to và ra lệnh cho cậu không được chết! Bằng giá nào cũng phải sống với anh. Nhưng lý nào anh tàn ác thế được? Làm sao anh nỡ nhìn Vĩnh bị đau đớn dày vò, dãy dụa như thế? Vĩnh của anh! Người mà anh yêu. Đúng vậy. Anh yêu cậu! Không phải chỉ là tình đồng chí. Anh yêu. Một người con trai. Người mà anh yêu nằm đó cầu xin anh giết cậu. Tuân đứng dậy, bấu chặt lấy tim mình muốn bóp vụn nó, nó khiến Vĩnh đau. Vứt hết đi! Mày là một thằng lính! Tuân tự nhủ. Dùng hết thảy dũng khí và tình cảm, Tuân cầm lấy cây tiểu liên trong tay, nó đã từng giết rất nhiều kẻ địch và giờ đây, vào khoảnh khắc này. Anh nhìn Vĩnh, ánh mắt nâu nhạt phảng phất tia hy vọng xót xa, miệng cười một nụ cười u buồn, thống khổ. Cậu đang chờ anh, chờ anh chấm dứt nỗi đau ấy cho cậu. Tuân chầm chậm nhắm vào đầu Vĩnh, chỉ một phát đạn thôi. Chấm hết. Chết thôi! Rất đơn giản. Nhưng anh làm thế nào đây? Anh...quá ác độc. Vĩnh ơi! Tha thứ cho anh. Anh quá ích kỉ.

Tuân bất lực buông cây súng trong tay. Cả trời sụp đổ. Anh yếu ớt nằm xuống đất rồi bò tới ôm cậu vào lòng.

Một lần cuối cùng thôi trong đời cho anh được làm thế này. Làm một kẻ tham lam. Tàn nhẫn. Được ôm em. Mãi mãi...

Người Vĩnh còn ấm lắm. Dù cố nén như thế nào Tuân vẫn khóc, khóe môi anh lúc đó đã thú tội với trái tim rằng:

- Anh thương em, Vĩnh.

Vĩnh đau! Nhưng cậu biết anh càng đau! Cậu đón nhận cái ôm đó, cổ họng phát ra từng tiếng rưng rức không thành lời. Đã hơn trăm lần, cậu nói lời yêu anh nhưng cả đời này cậu chỉ có thể mượn tiếng thơ của người khác để nói ra lòng mình. Chưa một lần cậu có thể chính miệng nói ra cậu yêu anh nhiều như thế nào. Lần đầu tiên cậu được anh ôm như thế. Một cái ôm quặn đau đến cùng tận, rít lên tiếng gào của kiếp sâu kiến trong chiến tranh. Nỗi đau thể xác cùng trong tâm hồn chồng chéo lên nhau, thi nhau dằng xé. Đến tận lúc này, Vĩnh bỗng nhiên sợ chết, sức mạnh tinh thần kéo cậu ở lại, phải sống để xây dựng với Tuân thành một gia đình. Âm thanh Tuân khóc rõ hơn, ý thức Vĩnh cũng rõ ràng hơn, cùng máu Vĩnh được cầm lại và nước mắt của Tuân bớt rơi.

"Em cứ muốn nhìn anh mãi."

"Sau này lúc ra trận em sẽ bảo vệ anh..."

"Không chóng thì chày chiến tranh cũng hết. Đến lúc đó anh cho em về quê anh với."

Đã hứa nhiều như vậy nhưng em lại đi trước mất rồi. Xin lỗi anh.

Mệt lắm rồi phải không? Vĩnh. Em ơi! Giá như ta không gặp nhau trong thời thế loạn ly này. Anh yêu em đến dường nào em còn chưa được biết. Vĩnh ơi, đợi thắng lợi rồi, yên bình rồi, anh đưa em về quê anh...

Vĩnh ơi!...

Cả kiếp người cõng theo sát nghiệp nhưng trớ trêu thay, điều mà đời này Tuân hối hận nhất lại là ngày đó, anh đã không thể giết người anh yêu ngay tức khắc!

Phải đau rất lâu... Trong vòng tay Tuân, anh cố gắng để Vĩnh không ngủ, băng vết thương cho anh. Ông trời thả xuống từng hạt mưa buốt giá tiễn biệt, nước mắt Tuân và Vĩnh ngày hôm đó cùng mối tình của họ, được người kia biết và công nhận. Giữa chiến trường ác liệt, họ yêu nhau.

....


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net