Hoá vân hoá sương, mấy người thương em?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dòng thời gian như quên mất sự hiện diện của Lily, bỏ quên cô ở nơi hoang vắng, bị kẹt trong nỗi khổ sở, đớn đau và sự vĩnh hằng. Sự đè nén như thắt buộc cô trong cái khoảng không trống rỗng, không thể thoát ra, cũng không thể quay đầu, như một con bướm bị dính chặt trong cái kén của chính mình rồi chết dần, chết mòn trong sự khốn khổ của sự mệt mỏi. Thời đại đang dần thay đổi, không ai hay cũng chẳng ai biết đến, một mình Lily chống chọi cái khắc nghiệt của vận mệnh đang chuẩn bị xoay vòng một lần nữa, cố gắng chạy ra khỏi cái vòng lặp tuyệt vọng của bản thân và giải thoát chính mình khỏi sự sắp đặt của vũ trụ kia...
________________________________________________________________________________

"Ngủ ở nơi xa vời, đợi người đến đón nơi cội cây xù xì"

Ôi! Ai?
Người ơi người ở chốn nào
Mau mau về lại, mau vào với ta!
Xa xa thấy cánh chim trời
Lời ra lời vào, nào nào đến đây!
Ấy! Hỡi người lãng khách phiêu bạt kia!
Trà ta quạt, nhạc ta đàn 
Uống đi, ngẫm đi, ngon không? hay không?

** *
*
Lặng
Người ơi? Trả lời ta...
Dưới mắt người, liệu có phải kẻ điên
Trong mắt thiên hạ, phải chăng là kẻ tâm can tối cùng?
Ta!
Bùng cháy lên bên cành mai trắng
Lặng nghe tiếng chửi rủa của dân đen
Linh hồn ta len lỏi trong cái ánh của chạng vạng
Mang trong thân mình một tội lỗi vô hình
Tội của tự do và phóng khoáng
Là bản thể đã chết, là tro tàn cuối cùng
Người ơi? Có thương ta không?
Người ơi?

** - **
Nghe ta kể, chuyện đời
Ta và bản ngã của chính mình
....
Sống như một kẻ phù phiếm, chết như những mảnh đời phù du
Muốn trở thành phù thủy, phù phép bản thân chìm vào cơn mê của vĩnh hằng....
Đêm hay ngày? Nắng hay mưa?

Không rõ...

Ta nói và ta mơ
Như một kẻ ngây thơ
Thở và sống.
Sinh ra là trang vở trắng
Vắng lặng mà tồn tại
Ai?

Dù có chết, cũng không hối hận
Chỉ hối tiếc, vì cuộc đời quá ngắn
Tinh hoa đất trời, ắt phải nói
Hưởng chưa đủ, chắc chắn...chưa đủ.

Hoa và đất trời, cỏ và mây xanh, cây cao và gió..
Bỏ ngỏ.


** **
*
Thinh
 Ta tỉnh dậy ở nơi phương trời nào?
Mở mắt ra thấy mây xanh và cỏ biếc
Tay phải ta đang cầm cây bút viết
Ta liếc trang sách nhỏ vẫn đang còn dở dang
Gió bỗng thổi qua, làm ta giật mình
Này!
Hỡi chim kia ngươi từ đâu tới?
Nói với ta xem ngươi thấy được những gì?
Thấy hoa đỏ hay cầu vồng rực sáng?
Thấy mưa bay hay tuyết đậu mái nhà?
Thấy rừng xưa hay biển trời xanh ngát?
Hay đơn giản chỉ là xuân, hạ, thu, đông?
Không, không, người không cần phải nói đâu
Vốn chỉ ta muốn xem liệu ngươi có nghe thấy

Hay lời ta lại như gió thổi qua tai...
Ôi...!
Tiếng thở dài - Ta nghe cũng chán rồi
Bồi hồi ta nhớ bóng hoàng hôn
Ôi...diên vĩ ơi, ta nhớ ngươi quá
Ta nhớ hình bóng ngươi dưới cái nắng chiều tà
Cái bóng của một thời đại hoàng kim của chính ta...

** **
**
Dưới ánh dương, hương hoa vương vãi
Mùi lily tỏa khắp một vùng trời
Như một lời mời gọi ta đến thế giới mới
Thân đã điêu tàn, Linh hồn đã mục nát
Chỉ còn lại ký ức từ nơi dĩ vãng.
Thiên đường không chào đón ta
Địa ngục không muốn thấy ta
Ta là ai?
Là tôi?
Là em?
Hay là ai?
Này cô gái với mái tóc trắng mây
Cô có nhìn thấy ta không?
...
Có lẽ là có
Gương chiếu của tôi...
Tôi nhìn thấy cô
Cô có đôi mắt đẹp quá
Như lá trà nơi vườn hoa
Làn da cô sao mà mịn thế?
Giống như gối mà mẹ đã dệt cho tôi

Thế nhưng, đôi môi cô
Tái nhợt nhạt...
Thân thể cô... lạnh ngắt
Này người con gái xinh đẹp ơi
Cô... có đang đau khổ không?
Tôi thấy mắt cô đẫm lệ
Từng giọt, từng giọt như pha lê rơi xuống
Ôi, cô ơi cô đừng khóc
Tôi thương cô, cô đừng khóc nữa
Giữa biển sao kia, sáng lắm
Cô nhìn kia, nó đang vẫy gọi cô
Cô ơi...

**-**
**
Cô? Tôi? Ta?
 Là một
Là chính mình
Là bản thân ta
Là ánh gương phản chiếu
Là quá khứ
Là hiện tại
Là tương lai
Là tồn tại duy nhất
Dù có thành sương
Dù có hóa mây
Dù không có ai thương
Ta vẫn độc lập, duy trì
Là cô, là tôi và là em.

*
**_**_**

Hết

**_**_**
*
________________________________________________________________________________

Hết chương 10

Đây toàn bộ là lời tự thoại của Lily trong chính nhật ký của mình, vậy nên sẽ có đôi chút khó hiểu với thể thức tương đối mới so với những chương truyện trước ( như đã nói ), thế nhưng với sự đơn giản hóa này thì có lẽ cùng không quá mức đối với mọi người.

Chúc mọi người đọc vui vẻ!

Rab


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net