Nhat Ky Tinh Yeu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đừng đợi đến khi được yêu thương mới yêu thương lại.

Đừng đợi đến khi cô đơn mới nhận ra giá trị của tin nhắn.

Đừng đợi có 1 công việc thật vừa ý rồi mới bắt đầu làm.

Đừng để có thật nhiều rồi mới chia sẻ đôi chút.

Đừng để đến khi làm người khác buồn rồi mới xin lỗi.

Hãy cho đi rồi bạn sẽ nhận được thật nhiều.

♥ Dành 1 giờ để nhớ...

♥(¯'Q'¯)♥««« »»»♥(¯'Q¯)♥

Dành 1 tháng để chờ...

♥(¯'Q'¯)♥««« »»»♥(¯'Q'¯)♥

Dành 1 năm để đợi...

♥(¯'Q'¯)♥««« »»»♥(¯'Q'¯)♥

Dành cả đời để ... yêu 1người...

♥(¯'Q'¯)♥

««« love + love = very love , love - love = begin love , love x love = limitless love , love / love ÷ love = only love.

Dễ và khó

Dễ là khi đánh giá lỗi lầm của người khác, nhưng khó là khi nhận ra sai lầm của chính mình.

Dễ là khi bạn có một chỗ trong sổ địa chỉ của một người, nhưng khó là khi bạn tìm được một chỗ trong trái tim của người đó.

Dễ là khi nói mà không suy nghĩ, nhưng khó là khi biết kiểm soát những lời nói của mình.

Dễ là khi làm tổn thương một người mà bạn yêu thương, nhưng khó là khi hàn gắn vết thương đó.

Dễ là khi tha thứ cho người khác, nhưng khó là khi làm cho người khác tha thứ cho mình.

Dễ là khi đặt ra các nguyên tắc, nhưng khó là khi làm theo chúng.

Dễ là khi nằm mơ hàng đêm, nhưng khó là khi chiến đấu vì một ước mơ.

Dễ là khi thể hiện chiến thắng, nhưng khó là khi nhìn nhận một thất bại.

Dễ là khi vấp phải một hòn đá và ngã, nhưng khó là khi đứng dậy và đi tiếp.

Dễ là khi hứa một điều với ai đó, nhưng khó là khi hoàn thành lời hứa đó.

Dễ là khi chúng ta nói rằng chúng ta yêu thương, nhưng khó là khi làm cho người khác cảm thấy như thế hàng ngày.

Dễ là khi phê bình người khác, nhưng khó là khi cải thiện chính bản thân mình.

Dễ là khi để xảy ra sai lầm, nhưng khó là khi học từ những sai lầm đó.

Dễ là khi buồn bực vì một điều gì đó mất đi, nhưng khó là khi quan tâm đủ đến điều đó để đừng làm mất.

Dễ là khi nghĩ về một việc, nhưng khó là khi ngừng suy nghĩ và bắt đầu hành động.

Dễ là khi nghĩ xấu về người khác, nhưng khó là khi cho họ niềm tin.

Dễ là khi nhận, nhưng khó là khi cho.

Dễ là khi đọc những điều này, nhưng khó là khi bạn thực hiện nó.

Nếu cơ hội mãi không gõ cửa, bạn phải xem mình đã xây một cánh cửa chưa đã.

15 đoản khúc của cuộc đời

1.Chớ có đi tìm của cải xa hoa, bởi vì nó chỉ đánh lừa bạn

Chớ có đam mê vẻ bề ngoài, bởi vì nó sẽ chóng tàn phai

Hãy đi tìm người khiến bạn mỉm cười

Bởi vì chỉ có nụ cười mới có thể thắp sáng một ngày tăm tối

Hãy cứ hy vọng, rằng bạn sẽ sớm tìm thấy người khiến bạn mỉm cười.

2.Cầu chúc cho bạn có đủ hạnh phúc để trở nên đáng yêu, đủ gian nan để khiến mình mạnh mẽ, đủ nỗi buồn để có lòng nhân ái, đủ hy vọng để biết mình hạnh phúc và đủ tiền để mua những món quà tặng nhau.

3. Khi cánh cửa hạnh phúc đóng lại, cái khác sẽ mở ra

Nhưng chúng ta lại thường nhìn quá lâu vào cánh cửa đóng để rồi không thể nhìn thấy cánh cửa nào đang mở sẵn cho ta.

Chúng ta không biết có gì chỉ đến khi đánh mất nó

Chúng ta cũng chẳng biết đã bỏ lỡ điều gì cho đến khi điều ấy trở lại

5.Hãy luôn đặt ta vào vị trí của người để biết rằng nếu ta đau thì chắc chắn người cũng đau như ta vậy.

6.Khởi nguồn của tình yêu là hãy để người ta yêu được sống như chính họ và đừng cố uốn nắn họ theo hình mẫu của ta

Nếu không, ta chỉ yêu hình ảnh phản chiếu của ta trong chính họ mà thôi

7.Có lẽ Chúa muốn ta gặp vài người "khác" trước khi gặp người "ấy" để rồi cuối cùng khi gặp được người "ấy" ta mới biết "món quà" Chúa ban có ý nghĩa biết bao.

8.Chỉ mất một phút để cảm thấy say đắm ai đó, một giờ để thích và một ngày để yêu. Nhưng ta sẽ mất cả cuộc đời chỉ để quên một người

9.Khi bỏ qua tất cả cảm xúc, niềm si mê, sự lãng mạn mà ta vẫn thấy còn yêu thì đó chính là tình yêu.

10.Đáng buồn thay, khi bạn gặp được người rất có ý nghĩa đối với đời bạn thì lại nhận ra người ấy chẳng cùng cảm xúc như bạn.

Và bản thân bạn sẽ phải chọn lựa

Hoặc ngồi đó mà gặm nhấm nỗi buồn

Hoặc để cho điều đó trôi qua mãi mãi

11.Tình yêu bắt đầu bằng một nụ cười, tiến triển bằng một nụ hôn, kết thúc với một giọt nước mắt hay với vòng tay ôm xiết bất tận

12.Tình yêu sẽ đến với những ai vẫn nuôi hy vọng cho dù đã có lần bị phản bội, với những ai vẫn ấp ủ tình yêu cho dù đã có lúc bị chôn sâu trong những vết thương lòng.

13.Sẽ là khổ đau khi yêu ai mà không được đáp lại.

Nhưng có gì đớn đau bằng yêu một người mà không tài nào để người ấy biết cảm xúc của ta.

14. Có những điều muốn nghe lại chẳng bao giờ nghe được từ người ta yêu mến

Nhưng xin chớ có làm thinh trước những gì mà một người nói với bạn bằng cả con tim

15. Khi sinh ra, bạn khóc trong lúc mọi người xung quanh mỉm cười

Hãy sống để khi chết, bạn mỉm cười trong khi những người xung quanh thì khóc

Họ khóc vì niềm vui được biết đến bạn.

Chiếc lá hoàn mỹ

Ngày xưa, có một vị đại sư muốn chọn một đệ tử làm truyền nhân. Một hôm, ông bảo hai đệ tử rằng:

"Các con hãy ra ngoài và chọn về đây cho ta 1 chiếc lá đẹp nhất, hoàn mỹ nhất."

Hai đệ tử vâng lời thầy đi tìm lá.

Thoáng chốc, người anh quay về và trình cho đại sư một chiếc lá không được đẹp lắm:

"Thưa thầy, tuy chiếc lá này không phải là hoàn mỹ nhất nhưng nó là chiếc lá hoàn mỹ nhất mà con thấy".

Người em đi cả ngày trời và quay về với 2 bàn tay trắng, người em nói với vị đại sư:

"Thưa thầy, con đã tìm và thấy rất nhiều lá đẹp, nhưng con không thể nào chọn được chiếc lá hoàn mỹ nhất."

Cuối cùng, vị đại sư đã chọn người anh.

"Tìm một chiếc lá hoàn mỹ nhất", chúng ta vẫn cứ luôn nghĩ đến việc "hoàn mỹ nhất" nhưng nếu bạn cứ một mực đi tìm mà không nhìn vào thực tế, không so sánh với thực tế thì bạn cứ phải vất vả để rồi... trắng tay. Cho đến một ngày nào đó, bạn mới phát hiện rằng: Chỉ vì mãi đi tìm một chiếc lá hoàn mỹ nhất mà bạn đã bỏ qua biết bao cơ hội lớn một cách đáng tiếc!

Hơn nữa, thứ hoàn mỹ nhất của con người cuối cùng có được bao nhiêu? Trên đời này đã xảy ra không ít chuyện đáng tiếc, đó cũng do một số người xa rời thực tế đi tìm "chiếc lá hoàn mỹ nhất", coi thường cuộc sống đạm bạc. Nhưng chính trong cuộc sống đạm bạc, vô vị đó mới chất chứa những điều kỳ diệu và to lớn. Điều quan trọng là thái độ của bạn như thế nào khi đối diện với nó.

Trong cuộc sống chúng ta, không nhất thiết cứ phải theo đuổi những thứ hoàn mỹ mà chỉ cần bình tâm lại, từng bước từng bước tìm chiếc lá mà ban cho rằng là hoàn mỹ nhất.( Sưu tầm )

Tôi cũng là người từng đi tìm sự hoàn mĩ giữa cuộc đời.

Làm gì có sự hoàn mĩ trong khi vạn vật đều có những khiếm khuyết của nó?

Sự hoàn mĩ là ảo. Cuộc đời này cũng là ảo. Tất cả chỉ là sự ảo ảnh.

Vậy, cái gì là thật? Cái gì là ảo ảnh? Phải chăng là sự vô thường?

Cuộc sống của tôi.

Trong mỗi chúng ta đều tồn tại hai tiếng gia đình, gia đình là một nơi thiêng liêng nhất, một nơi cho chúng ta có thể tìm về an ủi và sưởi ấm khi con tim ta bị tổn thương. Nhưng đối với tôi gia đình là gì đây, tôi cảm thấy tôi chẳng thuộc về gia đình này, cũng chẳng thuộc về bất cứ gia đình nào khác , khi tôi buồn nhất thì không có bất cứ ai ở bên cạnh tôi cả, không một người để tôi nói chuyện, đối với mọi người việc ai người nấy lo, suốt ngày cũng chỉ biết la mắng và trách móc, thật sự tôi không biết mình có phải là một thành viên trong gia đình này hok nữa. Có lẽ tạo hóa đã cho tôi rất nhiều, tôi có ba, có mẹ, có chị, có em và có cả những người bạn mà tôi từng nghĩ là rất thân, thân hơn cả người thân trong gia đình tôi nữa, nhưng giờ đây Người lại lấy hết tất cả của tôi, tôi cảm thấy mình mất hết hok còn dzi cả, hay đơn giản là tôi chẳng có dzi, tại tôi suy nghĩ nhiều quá chăng, quanh tôi giờ đây chỉ là sự tĩnh lặng đến đáng sợ, tôi sợ buồn lắm và tôi càng sợ cô đơn hơn, tôi luôn là người lẻ loi, một gia đình có 5 người và người thứ năm luôn bị bỏ đi đúng không, tôi là dzay đó cứ những dzi là con số lẻ thì hình như đó là tôi, tôi luôn cảm thấy mình bị vức qua một bên hok ai thèm ngó ngàng đến. Tôi mất hết tất cả là vì sao chứ, chắc có lẽ là vì tôi, vì những suy nghĩ tối tăm của tôi, nhưng vì sao tôi nghĩ dzay chứ, có phải vì mọi người đã tạo cho tôi cảm giác này hok. Có người nói sẽ làm anh trai của tôi mãi mãi, sẽ là người luôn quan tâm và ở bên tôi những lúc tôi cần, thế nhưng bây giờ sao tôi thấy anh xa tôi quá, anh và tôi như đang chơi một trò cút bắt, anh là người chạy trốn và tôi là người tìm kiếm, cứ thế trên con đường này mà tìm kiếm anh, cứ chạy, cứ đuổi hoài mà sao tôi cũng hok thể bắt kịp anh dc. Tôi thật sự mong anh đừng cho tôi cảm giác này vì tôi cũng chẳng muốn mình mất thêm bất cứ người thân nào nữa, mong anh có thể cho tôi dc cảm giác ấm áp lúc xưa khi mà tôi gọi anh bằng tiếng anh, tôi sợ lắm, sợ rằng nếu không còn dzi nữa, không người thân, không bạn bè, và không còn anh thì chắc tôi cũng không còn muốn tồn tại trong thế giới khắc nghiệt này, một nơi chỉ toàn sự lừa dối, lợi dụng, và giẫm đạp lên nhau để mà sống. Trong cuộc sống này, tôi đã quá mỏi mệt gòi, tôi hok cần bất cứ thứ dzi nữa, tôi chỉ muốn có người luôn ở bên tôi, luôn động viên và quan tâm đến tôi, chỉ mình tôi mà thui, một người có thể làm ấm dc trái tim tôi, tôi chỉ xin có một người và chỉ một người mà thôi.

Tuyết

Thế là đã hết một năm, năm cũ qua năm mới đến mang theo bao nhiêu điều mới đến. Và năm nay tôi cũng sẽ là một con người mới luôn. Tuyết, trong các bạn có ai thích tuyết không, tôi đã từng là một người chẳng thích tuyết gì mấy, nó là những tinh thể màu trắng rất đẹp đúng không và đó chính là điều tôi thích nó, nhưng không thích gì mấy chính là bởi cái lạnh của nó, tôi không thích lạnh đâu, bởi nó làm tôi thấy khó chịu lắm, tôi ghét sự lạnh lẽo và ghét cả những từ có cùng nghĩa với nó, vậy cũng có nghĩa tôi ghét luôn cả sự cô đơn và cả bóng tối mịt mờ. Nhưng mà không hiểu làm sao bây giờ tôi lại thích nhìn thấy tuyết, thích cái lạnh mà nó đem lại và thích cả cái màu trắng mờ ảo và đơn độc của nó, tôi muốn như những bông tuyết dzay, có thể tự do bay đến bất cứ nơi nào, có thể rơi rơi và làm cho mọi người cảm nhận được cái cảm giác lạnh là dzi. Vậy ra tôi là một con người hok biết lạnh ư hay đơn giản là tôi quá lạnh gòi, lạnh đến mức tôi không biết mình còn biết lạnh là dzi không nữa. Tôi đã bắt đầu thích lạnh bởi cái lạnh nó đem đến cho tôi sự dễ chịu, làm đầu óc tôi trở nên trống trãi, và lúc đó tôi chỉ biết có lạnh, tôi chẳng còn biết nghĩ dzi hơn, tôi cảm thấy sợ nó nhưng cũng đồng thời tôi thích nó, một cảm giác thật khó hiểu nhỉ. Thế còn ấm áp thì sao ta, cái từ này tôi nghe lâu gòi, và tôi cũng thấy trên phim ảnh lâu gòi, thế còn ngoài cuộc sống thực tại này nó có thật sự hiện diện không? Cứ nghe rồi, biết rồi, nói hoài, nói mãi, nói mà không làm thì nói là cái dzi chứ, nói hoài riết nhàm quá, chán quá, ít nhất ai cũng cho tôi thấy cái gọi là ấm áp là gì, nói suông không thì ai có thể hình dung dc nó tròn hay méo, thiệt là không hiểu nỗi con người. Tôi thấy hình như con người là một giống loài ngu xuẩn nhất thế gian, cứ chạy theo tìm kiếm cái gọi là hạnh phúc, gọi là sự đồng cảm và sẽ chia, và họ gọi thế là ấm áp đấy. Nhưng họ tìm dc thì sao, có phải chính họ xây dựng nó lên và rồi cũng chính tay họ đạp đổ nó xuống tận đáy vực xâu không, cứ tự mình làm khổ mình gòi lại đi oán trách, đỗ lỗi cho ng' khác. Rồi họ nói họ chẳng thích lạnh đâu, thế mà họ lại tự làm cho họ lạnh, cái này là do chính bản thân họ tự hủy diệt họ thôi, thiệt là buồn cười, ngu ngốc hết sức.

Ta là ai nà?

Vậy là một năm mới lại đến nữa. Đối với ta năm nay cũng như năm ngoái, nó chẳng đem lại cho ta niềm dzui mà toàn nỗi u phiền. Trong các mùa ta ghét nhất mùa xuân, vì màu xuân đến là đem lại cho ta thêm một nỗi lòng mới, nỗi buồn thì nhiều mà niềm vui thì ít, nước mắt, sự u sầu và những cơn nhói đau là những thứ mà ta nhận được từ mùa xuân. Ta thích nhất mùa thu vì nó đem lại cho ta chút ấm áp, vì nó cho ta biết là ta còn sống, cho ta biết trái tim ta vẫn đập, vẫn còn biết niềm dzui là dzi, nhưng khi gần bước sang mùa đông thì trái tim này lại bắt đầu đóng băng và mất cảm xúc. Và đến mùa xuân thì biết sao rồi hen, nhưng năm nay hình như tim ta hok đóng băng lắm mà nó quá nóng, nóng đến mức ta đang nó đốt cháy đen thui luôn, đối với ta hok gì đau khổ bằng mùa xuân, ta chết mất, ta đang bệnh gòi! Ta không biết ta là ai? Ta đang tìm kiếm dzi trong cuộc sống của ta? Ta có đang tồn tại trên trái đất này không? Ta không biết tại sao ta lại sống, ta hok biết bản thân ta là ai, ta coi thường cuộc sống của chính ta. Nếu có ai xem cuộc sống này là một điều diệu kì, là dzi đó rất quý báu, hok gì có thể thay thế dc, thì với ta, nó chính là hình phạt, là thứ hình phạt nặng nề nhất mà thượng đế dành cho ta, người bắt ta phải sống, phải trả giá cho cuộc sống mà ng' đã ban cho ta. Có lẽ lúc trước ta là một ng' vô tâm, ta xem cuộc sống này rất đơn giản và dễ dàng, ta nghĩ thế giới là một màu hồng, là một màu tràn đầy niềm hy vọng và lạc quan, nhưng giờ đây ta chỉ thấy màu đen, một màu đen vô tận, đi hoài đi mãi hok thấy ánh sáng. Có nhìu lúc ta thật sự muốn chấm dứt cuộc sống này, muốn tìm thấy cái mà ng' ta vẫn gọi là sự thanh thản trước lúc nhắm mắt. Nhưng ác thay là ông thần chết chẳng chịu nhận ta, cho dù ta đã đến van xin, cầu khẩn ổng, thiệt là tức wa' đi, vì vậy giờ đây ta lại đang phải tiếp tục chịu phạt đây, thiệt là khổ wa' đi, sao thời gian hok trôi qua nhanh dùm ta.

Lời khuyên cho tình yêu!

Dành cho những ai đang cô đơn: Tình yêu như là cánh bướm. Bạn càng muốn bắt nó, nó càng bay xa. Nhưng nếu bạn để nó bay đi, nó sẽ trở lại vào lúc bạn không còn trông chờ nữa.Tình yêu mang đến nhiều niềm vui nhưng nó thường mang lại đau khổ, tình yêu chỉ tuyệt vời khi bạn dành cho ai xứng đáng lãnh nhận. Bạn hãy dành thời gian để chọn cho mình người phù hợp nhất.

Dành cho những ai không còn cô đơn: Tình yêu không làm con người trở nên hoàn hảo nhưng giúp bạn tìm một người giúp bạn trở thành người tốt nhất có thể.

Dành cho những ai là dân chơi: Đừng bao giờ nói "Tôi yêu em" nếu bạn không chắc. Đừng bao giờ nói về cảm xúc nếu bạn không có. Đừng bao giờ chen vào một cuộc đời chỉ với ý muốn gây đau khổ. Đừng nhìn vào mắt ai khi tất cả những điều bạn làm là giả dối. Thật tàn nhẫn khi bạn làm cho ai đó yêu nhưng bạn không đón nhận tình yêu đó...

Dành cho những ai đã lập gia đình: Tình yêu không phải là nói: "Lỗi của em" mà là "Anh xin lỗi". Không phải "Anh ở đâu", mà là "Em đây" Không phải "Anh có thể làm gì", mà "Em hiểu" Không phải "Anh muốn em là...", mà "Cám ơn vì em là..."

Dành cho những ai đã đính hôn: Thước đo của sự hòa hợp không phải là những năm tháng sống bên nhau nhưng là cả hai đã sống vì nhau như thế nào.

Dành cho những ai thất tình: đau đớn bao nhiêu lâu bạn muốn và để cho nó dày xéo bạn chừng nào bạn có thể. Thử thách không phải là sống sót sau cơn đau mà là bạn đã học từ đó những gì.

Dành cho những ai còn ngây thơ: yêu thế nào: yêu mãnh liệt nhưng đừng mù quáng, kiên định nhưng không cố chấp, sẻ chia và đừng gian trá, thông cảm và đừng đòi hỏi, biết khổ đau nhưng đừng giữ lấy nỗi buồn.

Dành cho những ai thích chiếm hữu: không gì đau khổ bằng nhìn người mình yêu hạnh phúc bên người khác nhưng sẽ còn đau khổ hơn nếu thấy người mình yêu bất hạnh bên mình.

Dành cho những ai yêu mà không dám nói: tình yêu làm bạn đau khổ khi bạn làm cho người khác đau khổ. Nó càng làm bạn đau khổ khi do người khác gây ra. Nhưng sẽ đau khổ vô cùng nếu người bạn yêu không biết bạn nghĩ gì về họ.

Dành cho những ai muốn níu kéo: điều đáng buồn trong cuộc đời là khi bạn gặp một người và yêu họ, cuối cùng bạn nhận ra rằng điều đó hoàn toàn vô nghĩa và bạn phí thời gian cho một người không xứng đáng. Nếu họ đã không xứng đáng ngay bây giờ thì họ cũng sẽ như vậy vào 1 hay 10 năm sau. Hãy để họ ở lại và lên đường...

Dành cho tất cả những người bạn của tôi: mong ước của tôi là bạn có một tình yêu chân thật, mậnh mẽ, chín chắn và không bao giờ thay đổi.

Thích, thương, và yêu

1. Thích

Đây là cấp độ thấp nhất và.. ít gây nguy hiểm nhất. Thích có thể định nghĩa như một vụ cảm nắng ngây ngô hoặc chỉ là cảm giác thân thiết giữa đôi bạn khác phái. Bạn thấy thích một người khi ở người đó có cái gì đó khá hút bạn, như phong cách lạnh lùng, xì tai khác biệt hoặc cách người ấy đối xử thật hồn nhiên và vui tươi với mọi người, bạn thấy thích và muốn kết bạn làm quen với người ấy. Khi đó, bạn đang bước vào giai đoạn thích, mọi chuyển biến tuỳ thuộc về sau. Nhưng nếu bạn "cưa cẩm" thất bại và lập tức quên phắt người ấy đi thì có nghĩa là không có chuyển biến gì hơn. Bạn chỉ thích trong một giai đoạn, chưa qua cấp độ tiếp theo.

2. Thương

Cấp độ thứ hai sau khi thích sẽ là thương. Thương có hai loại đó là thương theo kiểu thương mến, cảm mến và thương...hại.

Nếu như bạn và người khác phái suốt ngày quấn quýt bên nhau thì có nghĩa là hai bạn đang trong giai đoạn thích nhau (tất nhiên là theo kiểu bạn bè thôi ý!), đến một ngày đẹp trời tình cảm của bạn nhích lên một chút nữa. Khoan lầm tưởng đến yêu nhé! Chỉ là thương thôi, như một người anh trai hoặc em gái thân thiết với mình lâu ngày mà bạn không muốn đánh mất. Khi thương một người, bạn không có khái niệm sở hữu, ganh tỵ, muốn giữ người đó bên mình. Bạn vui khi thấy thằng bạn thân của mình cười. Bạn hạnh phúc khi nhỏ bạn thân hạnh phúc với tình yêu của nhỏ. Đó là tình cảm thương mến.

Còn thương hại, như một kiểu tội nghiệp hoặc cảm giác áy náy khi có ai đó dành tình cảm cho mình quá nhiều. Không biết làm cách nào để bù đắp cho người đó, bạn gật đầu cái rụp và một tình yêu mới được mở ra. Nhưng thật tiếc, tình cảm của bạn chỉ dừng ở mức thương hại và không thể tiến triển gì hơn.

3. Yêu :

Cấp độ cao nhất, tình cảm mãnh liệt nhất và...mức độ sát thương cũng nguy hiểm nhất. Khi yêu, người ta không toan tính thiệt hơn, khó có thể kiểm soát tình cảm. Nếu như thích, chỉ đơn giản là bạn quên ngay người ấy khi biết rằng người ấy không có cảm tình gì với mình. Nhưng khi yêu, dù người ấy đã có đôi có cặp thì hình bóng người ấy vẫn không thể phai mờ trong tâm trí bạn. Bạn sẽ không biết cách để quên người đó dù bạn rất muốn.

Đứng giữa hai sự lựa chọn, một người hoàn hảo yêu bạn hết lòng và một người đầy khiếm khuyết mà bạn rất yêu, bạn sẽ vẫn chọn một người có nhiều khiếm khuyết cho dù trước mặt bạn có hàng trăm người hoàn hảo. Bởi vì, tình yêu có nhiều điều khó có thể lý giải. Khi yêu, trái tim luôn áp đảo lý trí. Bạn không chọn một người hoàn hảo để rồi cố gắng yêu, mà bạn sẽ yêu người không hoàn hảo một cách hoàn hảo. Đừng nói câu "Chỉ cần người mình yêu hạnh phúc thì mình hạnh phúc". Bạn sẽ không làm được điều đó, vì khi yêu, bạn luôn ích kỷ, không muốn chia sẻ người mình yêu với ai. Có thể bạn sẽ để người đó ra đi, nhưng bạn sẽ chẳng thể hạnh phúc gì, chỉ có đau đớn và buồn tủi thì đúng hơn.

Ấy biết không!

Ấy ơi! Ấy có biết không?

Ấy có biết là không biết bao nhiêu lần Tớ nhìn lên bầu trời đầy sao kia để ước nguyện .........

Tớ ước rằng chúng ta sẽ luôn mãi ở bên nhau ......

Tớ ước rằng Tớ sẽ mãi là người ở bên cạnh Ấy mỗi khi Ấy buồn, sẽ luôn là người để Ấy chia sẻ niềm vui nỗi buồn ......

Và Ấy ơi, điều ước quan trọng nhất là gì Ấy có biết không ?

" Tớ ước rằng Ấy sẽ là người hạnh phúc nhất thế gian để Tớ được là người hạnh phúc thứ hai sau Ấy !"

...... Ấy ơi ! .....

Giá như những lúc ngồi cùng Ấy thời gian cứ kéo dài mãi mãi .

Giá như Tớ có thể bước vào tâm hồn Ấy .

Giá như Tớ có thể ghi nhớ một cách rõ ràng hình ảnh Ấy trong tâm trí.

Giá như Tớ có thể mơ về Ấy hằng đêm .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#minh