Tôi thích con gái?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: VatVaMetMoi
Nội dung:
Là lý do vì sao mình thích con gái.
Không đụng chạm nhiều tới lgbt, v.v.
Là cảm xúc và sự trải lòng khi thấy các bạn nữ hiểu chuyện, v.v

---->

Thương con gái lắm.

Tôi trở nên quý các bạn nữ và có tình cảm đặc biệt đối với họ hơn cả tình bạn bè bình thường không hẳn là do bản thân là les, bị thu hút bởi giới nữ,...

Đơn giản là vì từ nhỏ tôi đã từng thấy mẹ mình khóc rất nhiều trong khi ba tôi lại chẳng hề biết đến điều đó, tôi lúc đó lại còn quá nhỏ quá ích kỉ. Lúc thấy giọt nước mắt quý giá của mẹ rơi xuống, rồi mẹ lại nhanh tay quệt nó đi... Nó vẫn tiếp tục rơi xuống càng lúc càng nhiều, mẹ tôi khóc trong im lặng vậy đó, bình thường khi các bạn ức chế tức hay buồn về bất cứ vấn đề gì thì khi khóc ít nhất đôi lông mày hay cơ mặt bạn cũng phải cau có và cố ép để giọt nước mắt rơi nhưng... Mẹ tôi bà ấy đã khóc một cách lặng lẽ, gương mặt bà chỉ có một vẻ vô cảm, mẹ im lặng đứng trong góc bếp lúc đó cũng đã khá khuya vì tôi hay tự giật mình dậy nếu không có người nằm cạnh... Và chính ngay lúc bập bễnh đi vào bếp tìm mẹ, đó là lần đầu tiên tôi thấy mẹ khóc. Ánh trăng hôm đó khá sáng và cái đèn ngủ khi ấy làm hiện lên khóe mắt sưng của bà, vì đây là chuyện đã rất lâu rồi tôi không còn nhớ rõ nữa tôi chỉ biết khi ấy mình đã chết đứng nhìn mẹ, đầu tôi liên tục chạy lên những câu nghi vấn rằng "Mẹ đang buồn?", "Mình không được điểm cao nên mẹ buồn??", "Ai đã làm đau mẹ?".

Tôi lúc ấy một đứa trẻ chỉ biết ngơ ngác nhìn mẹ mình khóc không phải tôi vô tâm cho đó là chuyện thường, chỉ đơn giản lúc ấy tôi không đủ dũng cảm chạy đến ôm bà, không đủ cao lớn để làm bờ vai cho mẹ tựa đầu tới giờ tôi vẫn rất ấm ức. Còn lý do vì sao mẹ lại khóc thì tới giờ bà vẫn giấu có thể mẹ đã quên, vì hôm đó mẹ không thấy tôi đang lén lúc nhìn bà khóc.

Ngay cả mẹ tôi một người phụ nữ cực kì mạnh mẽ bà rất hay cười và bảo vệ chúng tôi rất nhiều, lúc thấy mẹ khóc tôi bỗng nhận ra người phụ nữ của gia đình tôi cũng yếu đuối cũng biết buồn biết đau chứ không mạnh mẽ kiên cường như bấy lâu ấy tôi thấy. Người con gái, phụ nữ hiểu chuyện thật sự rất đáng thương, đáng trân trọng nhưng những người được điều ấy có thật sự thông cảm hiểu cho họ. Sau đêm ấy tôi đã tự trách mình rất nhiều, mẹ buồn vì điều gì bản thân là người hay ăn bám mẹ hay tâm sự và khiến mẹ cười nhiều cũng như suy nghĩ nhiều nhất cũng là tôi, tôi đã ngỡ mình là người an toàn là người dễ tính để mọi người ai cũng có thể tâm sự vậy mà người gần tôi nhất họ lại âm thầm chịu đựng tới vậy tôi cũng thất vọng về bản thân mình lắm.

Nếu thắc mắc ba tôi đâu sao không dỗ dành mẹ tôi hay các bạn đã nghĩ tới cảnh ba tôi là một kẻ vô tâm,... Thì thật ra ba tôi là một người đàn ông tốt, ông rất yêu thương con cái, ba mẹ tôi đến với nhau không vì tình yêu chỉ họ chẳng thích cũng chẳng ấn tượng gì với nhau, thời ba mẹ tôi rất khổ nên khi mẹ sinh tôi và em gái xong ba thật sự càng lúc lại càng quá bận rộn, cả ngày tôi và em còn chẳng thấy mặt ba lúc chúng tôi đi ngủ ba mới đi làm về, lúc chúng tôi còn chìm vào nhưng giấc mơ thì ông ấy đã lẳng lặng đi làm nên họ cũng không có thời gian nói chuyện cùng nhau...

Một phần khác là vì những chuyện đã xảy ra trong quãng thời gian tôi mới biết yêu, tới tận giờ nhìn lại bản thân khi xưa yêu đương cũng nhăng nhít đấy nhưng lại chẳng có một mối tình nào đủ khiến chính bản thân tôi cảm thấy thỏa mãn, hạnh phúc cả, đôi khi chính nó lại còn khiến cho tôi trở thành một con sáng nắng tối mưa.

Tôi đã khóc rất nhiều phải nói là nhiều hơn cái thời còn là một con bé vô tư đầy hoài bão, chính cái thứ tình yêu đó đã làm tôi vừa sa sút đi nhiều hơn trong việc học, những quầng mắt thâm này và cả cái kì kinh nguyệt rối loạn đôi khi 2 3 tháng chẳng thấy một phần là vì nó.

Bản thân cảm thấy chính mình còn không được yêu thương đúng cách vậy còn nhưng cô gái khác ngoài kia thì sao? Sau khi bản thân kết thúc một mối tình mà tôi cảm thấy mình đủ đáng thương đủ chán và thất vọng trước những người không hiểu được mình rồi, tôi quyết định yêu con gái.

Tôi muốn những người con gái không còn đau khổ, không còn phải thức khuya im lặng khóc nhẫn nhịn hạ cả bản thân xuống vì những người không hiểu họ nữa. Vì bản thân đã trải qua rồi tôi rất tự tin khi yêu một cô gái tôi luôn cảm thấy bản thân cực kì tuyệt vời, đôi lúc lại thấy tính cách và sự tinh tế của mình chả khác gì các nam chính trong ngôn tình, gu người yêu chuẩn của con gái (gu của chính bản thân).

Tôi tôn trọng các cô gái, tôn trọng phụ nữ vì họ là chính mình chứ không phải họ phải xinh đẹp, giỏi giang này nọ. Tôi chọn làm top để che chở cho cô gái kia cũng chính là cái cách che chở mà tôi đã không được hưởng khi yêu một chàng trai, tôi yêu thương cô gái của tôi hết mức có thể chăm sóc tới nhưng điều lặt vặt nhất đôi khi người ta cảm thấy tôi khá biến thái ví dụ như việc: Tôi để ý từ màu môi, đôi mắt, cơ thể của họ khi call hay thấy trực diện. Để ý như vậy không phải là muốn ăn tươi nuốt sống họ mà là tôi chỉ muốn biết rằng cô gái ấy có khóc nhiều không? Có tổn thương không? Khi yêu tôi cô ấy có thật sự tốt lên không hay chính tôi lại là người khiến cô ấy trở nên yếu đuối, xấu đi rồi tự ti hơn...

Vì cũng là một đứa con gái tôi hiểu con gái họ cần gì? muốn gì? càng cảm thấy yêu quý họ hơn, tôi muốn chăm sóc họ như cái cách mà tôi muốn người con trai hay chính người bạn đời, người tôi yêu chăm sóc mình vậy. Không còn để nhau phải tổn thương thầm khóc một mình chống chọi với những áp lực trong xã hội.

Lúc mà thấy một cô gái hi sinh, âm thầm nhẫn nhịn và chịu đựng như thế thì tôi thật sự thấy sót lắm...

Sinh ra là con gái là phụ nữ đã vốn khổ rồi, nếu không thể chăm sóc che chở, hạ cái tôi của bản thân của mình xuống để dỗ dành cô ấy được thì làm ơn từ ban đầu hãy đừng chấp nhận tình cảm của họ, để họ tìm được người tốt hơn hoặc chính bản thân bạn hãy thay đổi đi nếu còn yêu còn thương họ.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

Tôi có thể tỏ ra mạnh mẽ cả buổi sáng ai cũng bảo rằng "Tích cực, vô tư như mày thì làm gì biết buồn?", "Bất cần đời như mày chắc chẳng bao giờ khóc nhỉ?",...

Nhưng lại có mấy ai hiểu được sau những câu nói "Tao đang vui mà! Tự nhiên cái hỏi?",... Thì lòng tôi nó lại giao động không thôi, sống mũi lúc ấy nó cay như bị đứa mất nết nào nhét ớt vào vậy. Vẫn cười và trả lời rằng bản thân mắc mớ gì phải buồn? Đang vui còn không hết. Tôi cố giấu cái yếu đuối đó vì chính bản thân tôi luôn cho rằng mình là một người vui vẻ, một người phải mang tích cực đến cho người khác để họ tâm sự để họ được xả nỗi niềm trong khi yêu, hay chuyện đời thường.

Chỉ cần một câu hỏi mang nghĩa gần như "Có ổn không?" tôi sẽ lập tức trả lời rằng "Ổn mà!" và cười theo thói quen sau đó lặng hơi im tiếng tìm một nơi chỉ dành cho bản thân mà khóc hay giải quyết tâm sự trông có vẻ như bị tự kỉ vậy nhưng tôi thấy nó dễ chịu cực kì.

Mạnh mẽ thì tôi có thừa ấy, đôi lúc còn tự tin bản thân mình mạnh mẽ hơn rất nhiều những người con trai khác.

😊 Tôi dễ mở lòng lắm nhưng chẳng ai hỏi tới nó cả nên tự khác nó trở nên khó mở. Nói đúng hơn là tôi đã quên cách để mở nó mất rồi. Nếu là người thân người quen biết tôi hãy thì ngẫm lại xem bạn đã nghe được những lời tâm sự của tôi lần nào chưa?.

Bản thân tôi thấy vậy vẫn ổn, tốt nhất không nên để người khác biết về mình quá nhiều, nhất là các bạn nữ và những người thân yêu của tôi. 😆 Vì tôi không thích bị người khác coi rằng mình yếu đuối, tôi thích được che chở cho họ, được lo lắng và giải quyết tâm sự của những người yếu đuối hơn, những người có tổn thương cũng chính là cách để tôi tìm ra phương hướng giải quyết cho câu chuyện của chính mình.

Đôi lúc có thể nói là tôi tự luyến cũng được nhưng thật sự tôi cảm thấy phục và yêu quý bản thân cực kì, tôi rất ghét việc nhìn thấy chính mình khóc và yếu đuối tới nỗi gần như đã 2 năm rồi tôi khóc mà nước mắt chẳng thể rơi được. Cái cảm giác mình buồn mình đã không có người tâm sự, người hỏi han, người kiên trì cố gắng để hiểu và vòi mình phải mở lòng ra được mà còn buồn nhưng khóc thì nước mắt chẳng rơi nó ức chế và đau đớn cực kì.

Ngay lúc ấy tôi chỉ ước giá như mình được nhân đôi bản thân ra được tự ôm lấy cô gái yếu đuối đó vỗ về an ủi thì tốt biết bao, mỗi lần như vậy nhận thức nó cứ tự tạo nên một bức tường vô hình khi bất cứ ai hỏi tới tâm sự của bản thân. Tôi chỉ đơn giản đem bức tường ấy ra ngăn cản họ không chạm được tới nó, để họ không hiểu được nổi lòng mình. Có thể là do cái tôi của mình quá lớn nên đôi lúc đã làm tổn thương tới những người thật sự hiểu và cảm thông, khiến họ cũng dần né và không muốn nhắc tới hơn. Ngay cả tôi cũng vậy nếu đã hỏi nhắc tới rồi mà đối phương không thể hiểu vậy thì sự im lặng chính là cái cứu vớt được tình hình lúc ấy. Tôi biết sẽ có người sẽ hỏi rằng "Tôi dễ tư vấn cảm thông, tích cực như mọi người đến vậy mà sao khi đụng tới nỗi đau của mình thì tôi lại trở nên im lặng, khư khư dấu nó vậy?". Ew tôi thật sự sợ và ghê tởm cái ánh mắt cái giọng điệu vỗ về nhưng trong tâm thì coi mình như một trò hề, con ngố lắm... Nó khiến cho mọi giá trị của bản thân mình rớt xuống không phanh, mọi cái mà tôi gồng gánh chịu đựng và tạo dựng lên hình tượng của mình bấy lâu nó đổ sập trước mắt, tôi thấy nhục nhã lắm.

Có khi chỉ ước sau này có yêu hay có ở cả đời cùng ai cũng chỉ ước người đó giống và hiểu bản thân tôi vậy thôi.

Đó là những lý do cũng như là lời giải thích vì sao tôi yêu quý tôn trọng và dễ phải lòng các bạn nữ đến vậy.

01:45, 4-12-2021.

END. :))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net