Chương 1: Chuyến du lịch bất đắc dĩ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Mặc Ngôn có chút tức giận nhìn màn hình máy tính. Trên màn hình hiện lên một trang web quay số trúng thường, hắn đã loay hoay hơn 15 phút đồng hồ mà vẫn không tìm cách tắt cái trang web chết tiệt này: Chẳng lẽ bị nhiễm vi rút rồi !!!!  Không phải chứ lão tử mới tốn một đống tiền để trùng tu lại máy.

Mặc Ngôn xoa xoa đầu tóc làm cho mái tóc vốn không gọn gàng trở thành một tổ chim, ánh mắt phiền chán nhìn về phía màn hình máy tính: Hừ, nhấn đại thử xem. Nếu hỏng thì đổi em khác. Lão tử cái gì cũng thiếu ngoại trừ tiền.

Mặc Ngôn là phú nhị đại chính hiệu, nhà mặt phố bố làm to. Thế nhưng gia đình lạ chẳng vui vẻ gì. Ba mẹ hắn ly hôn lúc hắn lên 6. Cả hai người đều có hạnh phúc riêng của mình thế nên hắn trở thành một kẻ dư thừa, một cục nợ bị đẩy đi đẩy lại giữa hai người. Thế nên khi lên cấp 3 hắn đã bắt đầu ở một mình. Tuy có chút cô đơn nhưng hắn quen rồi. Ba mẹ vẫn tru cấp đầy đủ chẳng thiếu thứ gì.

Mặc Ngôn chi chuyển chuột đến nút quay thưởng sau đó nhấn xuống. Sau một hồi, hắn hắc tuyến nhìn dòng chữ hiện trên màn hình:
"Chúc mừng bạn đã giành được một chuyến du lịch tới Địa Phủ bao trọn bộ thời gian không giới hạn và thêm một lần quay thưởng nữa...@-@" Cái quái gì đây đùa lạc tử ah, sống 17 năm trên đời lần đầu tiên nhìn thấy giải thưởng quái dị như thế này.

Bỗng dưng màn hình máy tính trở nên nhập nhoè giống như trong phim The Ring vậy, hắn có thể tưởng tượng ra một lúc nữa cánh tay của Sadako sẽ chui ra cả màn hình khụ... khụ... ảnh hưởng của việc xem phim kinh dị quá nhiều. Bụp màn hình máy tính trở nên tối thui tiếp theo đó là tất cả các thiết bị điện trong nhà. Mặc Ngôn ngẩng đầu nhìn toà nhà chung cư đối diện cũng tối thui. Đệch, từ khi nào vi rút trở nên bá đạo như vậy. Không khí trong căn phòng như giảm đi chục độ, căn phòng im lặng tới mức hắn có thể nghe được tiếng gió. Mặc Ngôn nắm lấy cây thánh giá trên cổ miệng không ngừng mặc niệm: chỉ là cúp điện mà thôi... không cần sợ.... không cần sợ... thế quái nào mà phòng càng ngày càng lạnh.

Lúc này màn hình máy tính sáng lên, màn hình hiện lên một hình tròn lập loè trong bóng tối hết sức quái dị. Mặc Ngôn tay chân lạnh cóng run lẩy bẩy nhìn màn hình trước mặt. Hắn rất muốn chạy nhưng làm thế nào cũng không cử động được. Lão tử không sợ trời không sợ đất duy nhất chỉ sợ ma. Máy tính phát ra những tiếng rè rè khiến người ta lạnh cả sống lưng. Không phải Sadako thật chứ. Lúc này một bàn tay gầy guộc trắng bệnh vươn ra khỏi màn hình đưa về phía hắn. Màn hình máy tính sáng lóa bao chùm lấy hắn. Bụp mọi thứ trở lại bình thường. Mặc Ngôn biến mất không còn dấu tích.

Lúc này ở một nơi khác, Mặc Ngôn đang có ro nằm trên mặt đất hai mắt nhắm chặt. Một hồi lâu cũng không cảm thấy gì khác lạ, chẳng lẽ Sadako lòng dạ độ lượng, lòng tốt chợt phát nên tha cho hắn. Mặc Ngôn mở mắt, đập vào mắt là một bản mặt trắng bệch, hai mắt hõm sâu đen thui, không hề có tròng trắng, thế là Mặc Ngôn đồng học hoa hoa lệ lệ ngất đi. Để lại "Sadako" với gương mặt lo lắng: "Quý khách ngài bị làm sao vậy..."
"Sadako" lo lắng rút từ túi ra một chiếc điện thoại???? giọng đầy uy khuất gọi cho ai đó: " Alo, Phán Quan đại nhân, khách hàng của chúng ta ngất rồi, làm sao bây giờ"
Phán Quan: "...."

Bụp một nam nhân mặc vest đen xuất hiện, gương mặt đầy bất đắc dĩ nhìn "Sadako": "Ta nhớ là đã nói với ngươi là phải thay đồ rồi trang điểm đẹp đẽ rồi mới đi đón khách hàng mà. Ngươi nhìn ngươi xem như thế này chả dọa người ta ngất đi. Đây là lần đầu tiên chúng ta thử nghiệm mô hình du lịch ở địa phủ, phải để lại ấn tượng tốt cho khách hàng thì sau này mới có người tới nữa chứ. Còn đứng ở đó làm gì mau ôm người về"
....
Mặc Ngôn có chút đau đầu mở mắt ra đập vào mắt hắn là một căn phòng theo phong cách gothic hắc ám, đây không phải phòng của hắn a.
"Quý khách ngài tỉnh rồi. Thực xin lỗi về việc vừa rồi tại nhân viên làm việc tắc trách, ta đã trừ lương của nàng tuyệt đối không có lần tiếp theo" Thanh âm xuất phát từ một nam nhân ăn mặc giống như quản gia châu Âu, tên này có lẽ là fan cứng của hắc quản gia chăng.

"Ách, có thể cho ta hỏi đây là đâu?" Mặc Ngôn hơi nhíu mi
"Thực xin lỗi, xin giới thiệu ta là Phán Quan. Wellcome to the hell"  Phán Quan cực kỳ chuyên nghiệp nói. Nhìn gương mặt dại ra của người đối diện Phán Quan có chút lo lắng, chẳng lẽ khách hàng không biết tiếng anh

"Chào mừng tới địa phủ. Ta là Phán Quan quản lý của công ty du lịch Địa Phủ. Theo những thông tin được báo cáo thì ngài hẳn là Mặc Ngôn hưởng thọ 17 tuổi, nguyên nhân cái chết là ..... khụ.... khụ. Xin thứ lỗi bệnh nghề nghiêp, bệnh nghề nghiệp. Ngài là người đã trúng giải thưởng du lịch bao trọn gói không giới hạn của chúng tôi. Vì ngài là khách hàng đầu tiên nên ta sẽ trở thành hướng dẫn viên du lịch của ngài. Mong ngài sẽ có một chuyến du lịch vui vẻ."

Lúc này Mặc Ngôn hồi hồn, lăng lăng nhìn Phán Quan: " Ngài nói đùa đúng không?"
"Sao có thể là đùa chứ, tất cả đều là sự thật chúng tôi sẽ không đem khách hàng ra để đùa" Phán Quan rất chuyên nghiệp nói, sau đó dẫn Mặc Ngôn ra khỏi phòng để xem phong cảnh bên ngoài

Mặc Ngôn ngốc lăng nhìn xung quanh, hắn xác định đây là Địa Ngục vì trước mặt là một hàng dài người không phải nói là ma đang xếp hàng uống một chén canh gì đó hẳn là canh Mạnh bà đi. Mặc ngôn trong lòng rơi lệ, hắn muốn về nhà.

"Phán Quan ta muốn ...."
"Không cần lo trong quá trình du lịch thăm thú ở địa phủ, ngài sẽ rất an toàn, trị an ở địa phủ rất tốt sẽ không để ngài sảy ra bất trắc gì. Ngài sẽ được thưởng thức, thăm thú những thử chỉ ở địa phủ mới có."

"Phán Quan đại nhân mọi chuyện giải quyết rồi chứ." Một người phụ nữ mặc váy trắng đi tới. Người phụ nữ có gương mặt trắng bệnh hốc mắt sâu, môi tô son đỏ, gương mặt da bọc xương tất cả phối hợp lại trông đặc biệt quái dị. Được rồi không nên áo đặt gu thẩm mỹ của người lên ma.

"Đây là người đã đưa ngài tới đây, vì lý do trang phục nên đã dọa tới ngài. Còn đứng đó làm gì mau tới đây xin lỗi."

"Thực xin lỗi ngài, mong ngài tha thứ" bàn tay lạnh toát nắm lấy tay của Mặc Ngôn
"Sa....Sadako...." Mặc Ngôn hãi hùng nói

"Ta là Sadako, hướng viên du lịch thực tập ở công ti du lịch Địa Phủ. Sao ngài lại biết tên ta" Sadako chớp chớp mắt ngây thơ nói

Mặc Ngôn lấy tay bịp mắt: Đệch cay mắt quá "Sadako ngây thơ chớp mắt ngươi tưởng tượng được đi"

"Ha..ha...ha, bởi vì nàng ta đang thất nghiệp lại chán mỗi ngày đều nằm ở giếng coi tiểu thuyết nên ta tuyển nàng vào làm việc. Ta thấy ở trần gian rất yêu thích Sadako, ta còn thấy mấy người làm phim về nàng ta thế nên ta còn trả lương cho Sadako rất cao. Còn nữa năng lực của Sadako rất tuyệt ah có thể tiết kiệm phí vận chuyển ah" Phán Quan rất nghiêm túc nói

Mặc Ngôn:"..." Ta muốn về nhà
"Được rồi chúng ta bắt đầu hành trình đầu tiên chính là khám phá mỹ thực ở địa phủ"
Đi được một lúc, không phải là Sadako nâng ta lên rồi bay tới một "nhà hàng" vắng que gân chỗ Mạnh bà phát canh. Mặc Ngôn ngẩng đầu nhìn tên nhà hàng "Mạnh Bà Restaurant", Mặc Ngôn có một dự cảm không hay.

Ba người ngồi xuống một bàn trống. Một tờ thực đơn lập tức hiện lên ở giữa bàn. Phán Quan ngồi kế bên mở tờ thực đơn bắt đầu giới thiệu.
"Xem nào, đầu tiên chúng ta nên thử món đặc sản của địa phủ canh mạnh bà, một chén uống xong, tiêu tan tất cả, làm lại sự đời. Phục vụ cho 3 chén canh Mạnh bà."
...
Mặc Ngôn khoé miệng rút rút, hắc tuyến nhìn chén canh trước mặt, không hiểu tại sao hắn có chút đồng tình nhìn đám ma ngoài kia: Đầu năm nay đi đầu thai cũng không dễ dàng gì.

"Hai người ăn đi ta không đói" Mặc Ngôn nói
"Ngài nên thử một chút đi, đây là đặc sản ah" Phán Quan trân thành nói
"Đúng vậy đúng vậy" Đây là Sadako ngồi ở bên cạnh chân chó phụ họa theo
"Hai người cứ ăn đi ta ngồi nhìn là được." Mặc Ngôn nói
Hai người bên cạnh bắt bầu bê chén canh lên định một hơi uống hết
"Phụt...." Hai người đồng loạt phun ra
"Đây là cái thể loại gì đây" Phán Quan xanh mặt nói
"Ta là ai? Đây là đâu???" Sadako đã có dấu hiệu mê sảng
Mặc Ngôn: "..." Ta thực là sáng suốt
...
Sau một hồi nhiệt tình cứu chữa Sadako đã qua khỏi, tuy nhiên trí nhớ vẫn còn có chút mơ hồ
"Khụ....khụ... chúng ta đến tới địa điểm tiếp theo" Phán Quan ho khan, âm thần đưa nhà hàng của Mạnh bà vào sổ đen
....
"Đây là khu du lịch nghỉ dưỡng Hoàng Tuyền Resort nằm ở hai danh thắng nổi tiếng suối Hoàng Tuyền (suối vàng) và cầu Nại Hà. Quý khách ngài nhìn xem nước Hoàng Tuyền rất trong a còn có cầu Nại Hà tuy hơi đông đúc nhưng rất đẹp ah. Thực đáng tiếc quý khách đến không phải mùa hoa của hoa Bỉ Ngạn không thì còn đẹp hơn nữa. Tuy nhiên mà xanh của lá Bỉ Ngạn cũng tràn đầy sức sống ah " Phán Quan rất nhiệt tình giới thiệu

Mặc Ngôn bên cạnh nghe thì đầu đây hắc tuyến. Nước Hoàng Tuyền rất trong, hắn có thể nhìn thấy hàng"đàn" linh hồn đang lượn lờ ở dưới, cầu Nại Hà rất đông đúc bởi vì "người ta" đang xếp hàng để đầu thai chuyển kiếp ah

Sau một ngày đi tham quan khắp nơi địa phủ hắn có chút nhức đầu chóng mặt. Nào là buổi biểu diễn ca nhạc của ban nhạc Đầu Lâu do Đầu Trâu và Mặt Ngựa đảm nhiệm ca chính, rồi còn mua sắm đồ lưu niệm, chụp ảnh ở 18 tầng địa ngục, vân vân và mây mây. Mặc Ngôn mệt mỏi nằm xuống giường rồi ngủ thiếp lúc nào không hay

Hình như hắn quên cái gì thì phải.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net