Phiên ngoại 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phiên ngoại 2. Day 327. Sóc Chuột tiên sinh, ngài có đồng ý gả cho Sóc Xám tiên sinh không?

Ngày thứ 327 quen biết Hạ tiên sinh là sinh nhật thứ 24 của Tụng Nhiên.

Hai vòng cầm tinh, trở lại năm tuổi, lại là sinh nhật đầu tiên cậu ở chung với Hạ Trí Viễn và Bố Bố, đây có thể coi là một ngày kỉ niệm vô cùng quan trọng, hẳn phải ra ngoài ăn một bữa linh đình.

Vì một ngày này, ba tháng trước Hạ Trí Viễn đã đưa Tụng Nhiên đến shop Mậu Danh Nam Lộ để đặt trước một bộ âu phục thủ công. Thợ may tùy theo vóc dáng để đo đạc cắt may, trải qua mấy lần mặc thử và sửa lại, trước chiều sinh nhật, bộ đồ cũng đã hoàn tất xong xuôi. Ngày nhận hóa đơn, Hạ tiên sinh đứng tựa bên quầy thưởng thức Tụng Nhiên đang đứng trước gương, trong mắt ngập tràn nỗi dịu dàng và nóng bỏng.

Tụng Nhiên bất an lo lắng hỏi anh: "Nhìn có đẹp không anh?"

Anh cười cười: "Đẹp."

Thật sự đẹp.

Thuyết phục được Tụng Nhiên mặc tây trang không phải là chuyện dễ dàng. Cậu đã quen với phong cách giản dị, bình thường thích mặc áo thun và quần đùi rộng nhất. Dù lúc sắp xếp dọn dẹp lại phòng chứa quần áo, Tụng Nhiên cũng lộ ra ánh mắt yêu thích với những bộ âu phục có kiểu dáng và màu sắc khác nhau, nhưng khi Hạ Trí Viễn nói muốn dẫn cậu đi mua, Tụng Nhiên lại uyển chuyển từ chối.

"Mỗi ngày em đều ru rú trong nhà, cũng không có chỗ nào để mặc âu phục được, đừng nên lãng phí tiền thì hơn."

Cậu nói vậy.

Cho nên, nhân dịp cơ hội hiếm có là sinh nhật, Hạ Trí Viễn tìm đến thợ may quen thuộc để yêu cầu làm một bộ âu phục ba mảnh*

* Âu phục ba mảnh gồm áo khoác, quần âu và áo gi lê. Âu phục hai mảnh chỉ bao gồm áo khoác và quần thôi.

Tụng Nhiên nhìn bản thân mình đang rạng ngời trong gương, bỗng có thứ cảm giác vui mừng kinh ngạc vì thay da đổi thịt.

Cổ áo phẳng, đường vai ôm sát, phía sau lưng thẳng thớm không nếp nhăn, chất liệu lông cừu mềm mại đẹp đến mức không tìm ra tì vết, tay áo cũng cắt may ở vị trí thích hợp, vừa duy trì được kiểu dáng vừa mang lại cho cậu không gian hoạt động thoải mái nhất.

Cậu vuốt ve cổ tay sơ mi trắng tinh bên trong nhiều lần, cảm thấy mình như một cậu thiếu gia cao quý, khí chất không hề thua kém Hạ tiên sinh bao nhiêu.

"Tôi đã nói sớm định dẫn em tới rồi, mà em cứ không chịu." Hạ Trí Viễn đi tới trước mặt cậu giơ tay mơn trớn cổ áo thẳng tắp, cười nói: "Chờ khi trời nóng lên một chút, chúng ta lại đến đặt một bộ đồ mùa hè. Lần sau không được từ chối, biết chưa hả?"

Tụng Nhiên của anh là móc treo quần áo trời sinh, phải may thêm mấy bộ, luân phiên thay đổi từng bộ một.

Dù là chỉ ở nhà, chỉ mặc cho mình anh nhìn.

Hôm sinh nhật Tụng Nhiên, Bố Bố cũng thay một bộ âu phục trẻ em, còn vuốt hết mái lên, đeo một chiếc nơ nhỏ.

Bé xoay trái xoay phải trước gương hồi lâu, cảm thấy mình vô cùng đẹp trai, vội hỏi ba mình liệu ngày mai có thể mặc đến nhà trẻ được không. Hạ Trí Viễn và Tụng Nhiên nhìn nhau cười một cái, cùng trả lời: Không được.

Bố Bố nhụt chí, tức giận tìm mèo than thở.

Hôm nay Hạ Trí Viễn mặc bộ âu phục ba mảnh màu xám nhạt khá trang trọng, Tụng Nhiên bèn chọn một chiếc cà vạt ca rô cùng màu bằng lông cừu, tự tay thắt cho anh. Trong lúc thắt, Hạ Trí Viễn luôn dùng ánh mắt nóng bỏng để đánh giá, khiến cậu khá ngại ngùng.

"Làm gì thế, lại muốn gây sự hả?"

Tụng Nhiên nguýt anh một cái, dùng sức siết chặt cà vạt, suýt nữa là siết chết Hạ tiên sinh.

Hạ tiên sinh ho khan vài tiếng, kéo lỏng cà vạt chỉnh lại cho ngay ngắn, đoạn hạ giọng nói: "Tôi đang nghĩ, liệu quần áo của em... Có thể giữ đến đêm nay để tôi cởi được không?"

Tụng Nhiên không hiểu: "Không phải lần nào cũng do anh phụ trách cởi à?"

"Ý của tôi là..." Hạ Trí Viễn thì thầm vào tai: "Lần này cần bao gồm cả áo khoác, và vạt và áo gi lê."

"...."

Được lắm, âu phục play, càng ngày càng vô sỉ.

Trong lòng Tụng Nhiên thì mắng vô sỉ, trên mặt lại đỏ bừng, nhỏ giọng nói: "Được... Được ạ."

Thế là Hạ tiên sinh dùng đầu ngón tay chầm chậm xẹt qua cổ Tụng Nhiên, cởi cúc cổ, cúi đầu liếm mút tạo thành một dấu hôn trên xương quai xanh của cậu, lại tiếp tục cài cúc, thắt cà vạt như cũ, tựa như che giấu một cái hẹn mập mờ.

Bữa tối đã đặt ở một nhà hàng Pháp lâu đời uy tín, tọa lạc trên lầu Tô Giới có lịch sử trăm năm bên bờ sông. Cửa gỗ xoay kiểu cũ, đẩy vào hơi nặng nề, hành lang hơi hẹp, không bằng những tòa nhà cao tầng mới xây bên kia bờ, nhưng lại rất thú vị.

Thang máy đi thẳng lên tầng mười hai, đầu cửa là một lối đi chứa rượu lấp lánh, tiếp đó là một căn phòng bếp kiểu mở sạch sẽ, tiếp đó mới là khu vực ăn uống. Chỗ đó không rộng, chỉ có mười bàn.

Bàn Hạ Trí Viễn đặt gần cửa sổ, có thể nhìn xuống cảnh sông lấp lánh muôn hồng nghìn tía.

Trên bàn bày ba bộ đồ ăn, ba tờ thực đơn, còn cả một bình sứ nhỏ, bên trong cắm một đóa hồng đỏ kiều diễm.

Ba người tốn mười phút để chọn đồ ăn, nhân viên phục vụ lấy menu đi, sau đó đưa canh, món nguội, bánh mì nóng quết bơ ra trước. Bố Bố tự mình ăn, vừa ăn vừa nhìn du thuyền trên sống, nhìn những tòa nhà bên kia bờ, và những cô chú đang làm đồ ăn trong bếp.

"Thật ra chúng ta... Chúng ta quen biết cũng rất lâu rồi." Tụng Nhiên mở miệng trước: "Đến ngày mùng ba tháng Tư năm nay là tròn một năm rồi."

Hạ Trí Viễn gật nhẹ đầu, hơi cảm khái: "Thời gian trôi qua nhanh quá, ngày này năm ngoái tôi vẫn còn chưa biết em."

"Anh không biết em, nhưng em đã biết anh."

Tụng Nhiên nhẹ nhàng cười với anh.

Hạ Trí Viễn vươn tay nắm lấy tay Tụng Nhiên: "Để em đợi lâu rồi."

Tụng Nhiên lắc đầu: "Không sao, thứ gọi là duyên phận thì dù có sớm hay muộn, kiểu gì nó cũng đến. Nếu ngày đầu tiên không đến, ngày mùng ba tháng Tư năm sau nó cũng tới thôi mà."

"Đúng, kiểu gì cũng sẽ đến."

"Có điều đôi khi em cũng nghĩ linh tinh. Anh xem, anh ở cửa đối diện nhà em, nhưng em tìm hơn bốn mươi ngày mà vẫn không thấy, có phải chứng tỏ duyên phận của chúng ta vẫn còn kém một chút không? Nếu ngày đó bảo mẫu nhà anh không xin nghỉ mà dẫn Bố Bố theo, có lẽ bây giờ chúng ta vẫn chưa quen nhau, em cũng dọn đến chỗ khác rồi..."

Hạ Trí Viễn nhíu mày, nắm chặt tay cậu: "Tụng Nhiên, sẽ không có chuyện đó đâu."

"Đúng đúng đúng, không có!" Bố Bố vểnh tai nghe lén, nhanh chóng phụ họa: "Em sẽ đến gõ cửa mượn sách, như vậy anh cũng sẽ biết em, cũng sẽ quen papa thôi!"

"Ừm, có lý." Tụng Nhiên bớt buồn, mỉm cười: "Vậy chúng ta không nói mấy thứ này nữa, nói những thứ vui vẻ đi."

Trò chuyện không đầy một lát, món chính đã lên bàn. Ba người giúp nhau gắp thức ăn, riêng đĩa nào Bố Bố cũng muốn sủng hạnh, gắp chút tôm cá thịt thà, lại nhai hai miếng rau tượng trưng coi như ban phát mưa móc ân huệ, nhanh chóng lấp đầy bụng nhỏ.

Bàn dọn hơn phân nửa, lúc nghĩ giữa bữa, Tụng Nhiên chống cằm ngắm nhìn bốn phía, đột nhiên phát hiện một chuyện rất thú vị.

"Trên bàn người ta đều là hoa cẩm chướng, chỉ có bàn nhà mình là hoa hồng." Tụng Nhiên vui vẻ rút hoa hồng ra cầm đến trước mặt nhìn một chút. Cánh hoa đẫm sương hơi cuộn lại, màu sắc đẹp đẽ, tươi tắn như mới cắt xuống từ vườn hồng.

"Trí Viễn, hôm nay có phải chúng ta rất may mắn không, ngay cả hoa cắm cũng đẹp hơn bàn khác."

"Thật hả, cho tôi xem chút nào."

Hạ Trí Viễn bình tĩnh giơ tay ra.

Tụng Nhiên đưa hoa cho anh, đang muốn trêu một câu "Là hoa thật hả" thì thấy anh cầm đóa hồng kia, đoạn đẩy ghế ra đứng lên.

Muốn, muốn làm gì thế?

Nụ cười của Tụng Nhiên ngưng lại, vẻ mặt mờ mịt.

Sau đó, cậu trơ mắt nhìn Hạ Trí Viễn đi đến trước mặt mình giơ hoa hồng lên, quỳ một chân xuống đất. Chỉ lát sau, mọi người trong phòng ăn bao gồm cả khách khứa, nhân viên phục vụ và đầu bếp đều đổ dồn ánh mắt về phía này.

Tụng Nhiên ngơ ngác, tay chân căng thẳng đến mức dường như không thể cử động nữa.

"Hạ Trí Viễn, anh... Anh làm gì thế? Mau đứng dậy, đứng dậy đi!" Cậu luống cuống nhỏ giọng giục giã, nhưng thấy Hạ Trí Viễn không hề có ý đứng dậy, đành phải bối rối xin Bố Bố giúp đỡ: "Bảo bối, nhanh bảo ba em đứng dậy đi."

"Được ạ!"

Bố Bố nhanh nhẹn nhảy xuống ghế, đoạn lon ton chạy đến trước mặt Hạ Trí Viễn, nhưng không gọi anh dậy, trái lại còn thần bí móc ra một quả thông lớn từ trong túi quần: "Pa pa ơi, cho papa nè!"

Hai cha con phối hợp ăn ý, hoàn thành một tổ hợp kỹ xảo đẹp đẽ lưu loát.

Hạ Trí Viễn nhận lấy quả thông lớn kia, cùng đưa đến trước mặt Tụng Nhiên với cành hoa hồng.

"Tụng Nhiên, Bố Bố nói cho tôi biết "Giấc mộng của Sóc Chuột" là câu chuyện cổ tích đầu tiên em kể cho thằng bé. Trong câu chuyện ấy, Sóc Chuột vẫn luôn tìm kiếm quả thông lớn nhất thế giới. Cuối cùng, là Sóc Xám đã tặng quả thông của mình cho nó." Hạ Trí Viễn ngửa đầu nhìn Tụng Nhiên bằng ánh mắt vừa thâm tình vừa trịnh trọng: "Sóc Chuột tiên sinh yêu dấu, bây giờ, Sóc Xám tiên sinh muốn tặng quả thông của mình cho em làm quà sinh nhật. Xin hỏi, em có đồng ý gả cho anh ấy không?"

Tụng Nhiên kinh ngạc nhìn quả thông kia, đôi môi khẽ cong, đôi mắt lại ươn ướt.

Tại sao lại không muốn?

Rõ ràng cái này.... Rõ ràng nó chính là quả thông lớn nhất thế giới kia rồi.

Trong phòng ăn vô cùng yên lặng, không ai ồn ào. Không khí dịu dàng chảy giữa họ, cùng Hạ Trí Viễn kiên nhẫn đợi chờ đáp án.

"Em, em đồng ý." Tụng Nhiên gật đầu thật mạnh: "Sóc Xám tiên sinh, em đồng ý!"

"A!"

Bố Bố hét to, vui sướng nhảy cẫng lên cao, sau khi nhảy xuống thì cùng mọi người vỗ tay điên cuồng, vỗ đến nỗi bàn tay nhỏ đau nhức.

Hạ Trí Viễn lộ vẻ mặt vui mừng như trút được gánh nặng, sau đó anh há miệng cắn ngang cành hồng, mở quả thông trong tay ra.

Trong quả thông là một chiếc nhẫn lẳng lặng nằm đó.

Anh đặt hoa hồng sang một bên, lấy nhẫn ra, nhẹ nhàng nói: "Để tôi đeo lên cho em, được không?"

Tụng Nhiên không thể thốt lên được lời nào.

Cậu gật nhẹ, vươn tay, nhìn chiếc nhẫn bạc sáng lóa kia chầm chậm đẩy vào ngón tay, rốt cuộc không kìm được nước mắt nữa. Cậu òa khóc, từng giọt nước mắt rào rào tuôn xuống như mưa.

Đêm sinh nhật 24 tuổi, Sóc Chuột tiên sinh phiêu bạt đã lâu rốt cuộc cũng gả cho Sóc Xám tiên sinh dịu dàng. Cậu nhận được người bạn đời tri kỷ nhất, bé con đáng yêu nhất, mái nhà ấm áp nhất, còn có cả một quả thông lớn nhất thế giới, quả thông cả đời không ăn hết.

___________________________
Người post: Yến Nhi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net