10. Án mạng tại lâu đài cổ (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cậu nói sao? Cậu bị gãy xương đang nằm viện?" Thanh tra Megure Juzo kinh ngạc nói lớn, dẫn tới đầu đầu bên kia Hikaru sợ hãi run run suýt chút nữa lộ nguyên hình. 

Tuy rằng một đòn kia chỉ là vô tình, nhưng là hiện tại vì nàng làm hạ sĩ Chiba phải nằm viện, dẫn đến tiến độ điều tra vụ án cũng ảnh hưởng theo.

"Bị gãy vài căn xương sườn, không có gì đáng ngại, chỉ là bác sĩ nói phải nằm viện theo dõi vài hôm. Haha. Tê!" Chiba Kazunobu xoa đầu cười cười, nhưng động tác quá mạnh động tới vết thương khiến hắn đau tưới nhe răng.

"Hạ sĩ Chiba, anh có làm sao không???" Vẫn luôn thủ bên cạnh giường bệnh Hikaru vội vội vàng vàng tiến lên xem xét.

"Không sao, là đụng tới vết thương thôi."

"Thật xin lỗi anh, Hạ sĩ Chiba!" Hikaru cúi gập người 45 độ, đầy mặt hối lỗi nhìn đồng nghiệp.

"Không sao đâu, cũng là vì tôi đột nhiên vỗ vai Higurashi mà. Cứ coi như tôi tự làm tự chịu đi. Haha." Không hiểu sao cảm thấy lạnh lạnh. Chiba Kazunobu trong lòng thầm nghĩ. Nhưng rất nhanh điều đó đã bị hắn vứt ra sau đầu, trước mắt là đàn em dễ thương lại ngây thơ như này, một chút lạnh lẽo khác thường hắn cũng không để ở trong lòng.

Tức khắc, hạ sĩ Chiba trong mắt Hikaru giống như một vị thiên sứ vậy. 

Anh ta thật tốt quá. 

Ánh mắt Hikaru nhìn Chiba Kazunobu không khỏi cũng nhiều vài phần thân thiết.

Nàng biết một chiêu của nàng nặng nhẹ bao nhiêu.

Gần nhất bởi vì có hợp tác với Thanh tổ không chế mộ số quyền ngoại giả vi phạm pháp luật, nên cơ thể nàng lúc nào cũng ở trong trạng thái chiến đấu, thời thời khắc khắc cảnh giác, mà lúc ở trước căn phòng đó, Hikaru cảm giác được có thứ gì đó đe dọa tới sinh mệnh, vậy nên vô thức dựng lên phòng tuyến với sự vật xung quanh.

"À đúng rồi, anh có biết ai là sống trong căn phòng 404 kia là ai không?"

"Không, quản lý tòa nhà không cung cấp danh sách các chủ căn hộ cho chúng ta." Chiba Kazunobu rất nhanh đã hiểu được ý tứ của Hikaru, lắc đầu đáp lời. 

"Vậy sao." Hikaru rũ mắt, trầm tư suy nghĩ.

Trong căn phòng đó, có thể có thứ gì cơ chứ?

Thứ gì lại có thể khiến nàng sợ hãi?

Higurashi Hikaru, mang trong mình một phần tư dòng máu yêu quái, huyết thống chịu nghiêm trọng pha loãng. Đúng là so với ông cha thì quả thật là thế hệ sau không bằng thế hệ trước. Nhưng đối với thời đại này, Hikaru cũng được coi như một 'đại yêu quái'.

Tuy không tự tin ta đây mạnh nhất, nhưng đúng là ở thời đại này, ít có yêu quái nào có thể đánh ngang tay với Hikaru.

Vậy nên có thứ trong căn phòng kia, thật sự khiến cho nàng e sợ.

Chiba Kazunobu cũng không phát hiện ra sự khác thường của người bên cạnh, vẫn sang sảng cười cười tìm kiếm đề tài. Chính là thuộc tính thẳng nam tái phát Hạ sĩ Chiba nghĩ mãi cũng không tìm ra chủ đề gì ngoài công việc, "Đúng rồi, thanh tra Megure nói muốn chúng ta đem kết quả điều tra trở lại hiện trường. Nhưng em thấy rồi đó, hiện tại anh không tiện hoạt động, vậy nên một mình em đem tới nha."

Vừa định thần Hikaru: "...."

"Thật sự rất xin lỗi anh, Hạ sĩ Chiba!!!" 

"Haha, không cần để ý chuyện này đâu, vài bữa nữa sẽ khỏi thôi." Nhìn đàn em động một chút lại xin lỗi, Chiba Kazunobu không những  không thấy phiền lòng, mà còn có tâm trạng đùa giỡn:"Nghĩ tích cực lên nào! Cũng nhờ Higurashi mà anh được nghỉ phép mấy hôm mà."

Đúng chính là ánh mắt này, trông từ góc độ này, Higurashi Hikaru quả thật vô cùng dễ thương. Không hổ là bông hoa mới nở của phòng hình sự bọn hắn.

Chiba Kazunobu trong lòng mĩ tư tư nghĩ. Được mĩ nhân chăm sóc, ai mà không thích cơ chứ. Cái ngành cảnh sát này phái nữ đã đặc biệt ít, mà mĩ nữ lại càng khan hiếm. Mà sở cảnh sát bọn hắn thật sự là vô cùng may mắn. Thượng úy Yumi, hạ sĩ Naeko Miike bên phòng giao thông, thiếu úy Satou bên phòng hình sự bọn hắn. Hiện tại thêm mộ Higurashi nhan sắc không thua kém hoa khôi phòng hình sự bọn một chút nào. Hơn nữa, so với thiếu úy Satou anh tư tháp sảng, chuyên nghiệp có thừa, trong mắt chỉ có tội phạm và công việc, thì một Higurashi vụng về dễ thương trong đội lại vô tình điều hòa không khí cứng nhắc của phòng hình sự.

 Quả là vô cùng hạnh phúc!

Vả lại thiếu úy Satou tựa hồ có ý tứ với Takagi. Làm anh em tốt với cậu ta, Chiba hắn sao có thể có ý tứ với cấp trên là hoa đã có chủ cơ chứ!

Vậy trong phòng hình sự bọn hắn chỉ còn lại Higurashi còn đang độc thân thôi.

Nghĩ tới đây ánh mắt Chiba Kazunobu nhìn đàn em không khỏi thêm phần thân thiết.

Chỉ tiếc rằng công việc vẫn còn, hắn không thể tiếp tục trò chuyện thêm với Higurashi.

Chiba Kazunobu lại cảm giác được tia lạnh lẽo vừa rồi, hắn vô thức nhìn ra bầu trời nắng chói chang ngoài kia.

Không phải là hắn tưởng tượng ra.

Người Trung Hoa có câu 'thương gân động cốt một trăm thiên', vết thương nặng như vậy, nào có chuyện một vài hôm là có thể khỏi nhanh như vậy đâu cơ chứ.

Hikaru càng nghĩ càng cảm thấy có lỗi, nhưng nhiệm vụ còn chưa co hoàn thành, nàng đành trước chạy tới lâu đài đưa kết quả điều tra cho thanh tra trước đã.

"Vậy, em đi trước nha, có gì tối em quay lại nha. Tạm biệt anh, Hạ sĩ Chiba."

"Không cần phiền phức như vậy đâu, vụ án quan trọng hơn mà, chạy nhanh đem tài liệu đưa cho thanh tra Megure đi."

"Vâng, em đi đây."

Nhìn thấy bóng dáng thiếu nữ biến mất khỏi phòng bệnh, lúc này cảm giác lạnh lẽo thân hắn cũng nhanh chóng tan biến.

Tâm đại Chiba Kazunobu cũng không có suy nghĩ sâu xa.

Mặc kệ cảm giác không khỏe kia, hắn cũng rút điện thoại ra theo dõi tình hình vụ án thông qua đồng nghiệp kiêm anh em thân thiết Takagi.

Cách xa nơi này hơn một tiếng đi xe, trong một căn phòng nào đó ở lâu đài cổ, Shitara Keita phất tay, hình bóng thiếu nữ vội vội vàng vàng rời khỏi phòng bệnh hiện lên trong quả cầu thủy tinh biến mất.

Shitara Keita hừ lạnh, mới rời mắt khỏi nàng một chút, nàng đã thân thiết với người đàn ông khác rồi.

A Quang như vậy, thật sự quá thiếu quản giáo rồi.

Hắn nên như thế nào trừng phạt nàng đây?

Shitara Keita liếm môi trong đầu hiện lên đều là màu vàng phế liệu, hắn cười đây biến thái, khiến cho trợ lý đem đồ ăn vào cũng phải rùng mình run sợ.

"Shitara-san...cậu có bị làm sao không?" Cười đến hảo biến thái.

Nếu bị các fans nhìn thấy, chỉ sợ sẽ tập thể báo cảnh mất.

Shitara Keita khụ một tiếng, trừng mắt nhìn trợ lý đầy mặt kinh tủng, không cao hứng hừ một tiếng, lại trở về vẻ mặt lạnh lẽo thường ngày.

"Vậy trước ăn lót dạ rồi ra bên ngoài, phía cảnh sát hình như tìm ra hung thủ rồi, đạo diễn làm tôi thông tri cậu, nửa giờ nữa ra bên ngoài tập trung."

Shitara Keita không đáp, chỉ nhìn chằm chằm trợ lý, đến khi trợ lý toàn thân nổi da gà sợ hãi chạy đi, hắn mới ung dung mở tinh xỏa hộp đồ ăn ra, lại nhìn dáng vẻ mập mạp chạy lấy người của trợ lý, trong đầu hắn thình lình nhảy hình ảnh thân thân mật mật khanh khanh ta ta của nàng với viên cảnh sát mập mạp kia, Shitara Keita ghét bỏ triều trợ lý trừng mắt hừ lạnh. 

Chạy lấy người trợ lý đột nhiên cảm nhận được tầm mắt chết người của nghệ sĩ nhà mình: "..." Shitara-san cậu ta lại phát cái gì điên?

Chẳng qua chỉ là một nhân loại nhỏ bé, muốn dáng người không có dáng người, muốn nhan sắc không có nhan sắc, muốn địa vị không có địa vị, muốn lực lượng không có lực lượng. Hừ! Lấy thứ gì mà đấu với hắn cơ chứ!

Càng nghĩ, Shitara Keita càng thấy quan điểm của hắn hợp lý, A Quang và hắn là trời sinh một cặp, vận mệnh tuyến đều là từ khi sinh ra đã buộc chặt. Trên đời này, chỉ có hắn mới là bạn lữ của nàng. Cũng chỉ có nàng mới có tư cách có được tình cảm của hắn.

Không thể là bất cứ ai khác.

Dù có là người thân của nàng đi chăng nữa.

....

Bởi vì trước đó Chiba Kazunobu đã gửi một phần tài liệu đi trước đó, vậy nên thời điểm Hikaru trở lại thì phía cảnh sát cơ bản đã xác định được ai là hung thủ rồi. 

Chỉ là còn thiếu chút chứng cứ.

Thời điểm Hikaru trở lại, trong lâu đài chỉ còn lại cảnh sát và các nghi phạm và một vài nhân viên của đoàn làm phim.

"Thanh tra Megure, đây là phần tài liệu ngài muốn." 

Megure Juzo nhận lấy phần tài liệu mà hắn lâm thời nhờ cấp dưới điều tra. 

Nhìn qua nội dung tài liệu, tốt lắm, chứng cứ đã đủ. Vụ án có thể kết thúc rồi!

"Hung thủ là cậu Yamata Kazuhiko!" Thanh tra Megure không trì hoãn mà chỉ ra hung thủ. 

Ánh mắt sắc bén của vị thanh tra nọ khiến Yamata Kazuhiko run lên sợ hãi, liên tục lùi về phía sau, ngay lập tức thề thốt phủ nhận hắn không phải là hung thủ. "Không, không phải tôi!!"

Nhưng biểu hiện chột dạ cùng với lảng tránh của hắn, đã tố giác hành vi của hắn.

Đứng trước bằng chứng vô cùng xác thực từ phía cảnh sát, hung thủ không còn đường chối cãi, suy sụp nhận tội.

"Tại sao, tại sao anh lại giết Yamazaki-san? Yamazaki-san là bạn thân của cậu cơ mà?!!!" Trợ lý của nạn nhân một phen nước mắt nước mũi sau khi nghe thấy lời nhận tội của hung thủ thì phẫn nộ nhào vào tay đấm chân đá tấn công hung thủ.

"Cậu thì biết gì chứ!!! Cậu ta căn bản chưa từng coi tôi là bạn!" Yamata Kazuhiko cũng không vừa, một tay đỡ lấy nắm đấm của người trợ lý, một tay phản đòn đấm vào mặt trợ lý.

"Không được đánh nhau!" Thanh tra Megure nhanh tiến lên ngăn cản, ngay trước mặt cảnh sát mà còn dám ẩu đả, không thể tha thứ!

Hai người kia rất nhanh bị tách ra, Hikaru bị thanh tra Megure phân phó nàng giữ chặt hung thủ.

Lúc này hung thủ cũng bình tĩnh lại mà nói ra nguyên nhân giết người.

Nguyên lai Yamata Kazuhiko là bạn thời thơ ấu của nạn nhân. Bọn họ tương đồng về cảnh ngộ, tương đồng về tính cách, nhưng vận mệnh lại trái ngược với nhau.

Yamata Kazuhiko và Yamazaki Hotarou đều là những đứa trẻ bị cha mẹ vứt bỏ, bọn họ sống cùng nhau tại một trại trẻ mồ côi. Từ nhỏ cho đến lớn đều giống nhau ham thích diễn xuất, ước mơ trở thành diễn viên. Bọn họ cùng nhau học tập, cùng nhau tham gia các chương trình gameshow lớn lớn bé bé, cùng nhau đóng phim.    

Nhưng là Yamazaki Houtarou một đêm bạo hồng, Fans nhiều vô số kể, con cưng của tư bản, kịch bản tiếp đến mỏi tay, chỉ qua hai năm đã trở thành diễn viên đầy triển vọng, còn đạt được rất nhiều giải thưởng lớn lớn bé bé, mà hắn lại chỉ là một người trong suốt, không có một chút danh khí.

Trong giới giải trí một đường lăn lê bò lết cũng chưa hỗn được ra tên tuổi gì. So với Yamazaki Houtarou vạn nhân chú mục, hắn chẳng là một thứ gì cả.

Rõ ràng, rõ ràng vai chính của bộ phim đó là hắn, chính hắn mới là người được đạo diễn chọn. Nhưng tên khốn Yamazaki Houtarou hãm hại hắn, khiến hắn bị chấn thương nặng, sai mất cơ hội kia.

"Nói dối! Rõ ràng là anh tự làm tự chịu, Yamazaki-san thực sự chân thành coi anh là bạn thân!" Trợ lý phẫn nộ hét lên, không màng trung sĩ Takagi vẫn đang giữ chặt cậu ta, lao lên đánh nạn nhân.

"Là do cậu ta thuê đám côn đồ đánh gãy chân tôi! Bởi vậy tôi mới vô pháp tham gia bộ phim đó!!!"

"Đầy miệng dối trá! Rõ ràng là cậu khiêu khích đám người đó!"

"Cậu bình tĩnh đã! Có gì từ từ nói!"

"Bình tĩnh, đồng chí cảnh sát, anh bảo tôi bình tĩnh làm sao được, người đều đã chết, anh bảo tôi bình tĩnh nghe hắn ba hoa bịa chuyện sao." Trợ lý vừa nói vừa chỉ vào mặt Yamata Kazuhiko nói.

"Cậu trước hết cứ bình tĩnh đã, nếu cậu tiếp tục như vậy chúng tôi sẽ ấn tội ẩu đả mà câu lưu cậu đó." Takagi Wataru vừa đe dọa vừa trấn an người trợ lý, mất một lúc tâm trạng đối phương mới bình ổn hơn đôi chút.

Yamata Kazuhiko ánh mắt khinh thường nhìn người trợ lý vẫn đang được cánh sát trấn an, mở miệngchâm chọc"Cậu thật sự rất tin tưởng Yamazaki Houtarou, như một con chó trung thành một mực tin tưởng lời chủ nhân nhỉ, Kawashima Ren."

"Cậu nói ai là chó!"

"Tôi nói không đúng sao? Oya oya chọc tới lòng tự trọng của cậu rồi sao?"

"Cậu!!!"

"Cậu căn bản không biết, Yamazaki Houtarou chủ nhân của cậu đã làm những gì để được đến vị trí như ngày hôm nay đâu."

"Không cần cãi nhau!" 

"Dẫn tất cả về đồn cho tôi!!!" Thanh tra Megure tựa hồ không nhìn nổi cảnh cãi nhau của hai người kia nữa, phất tay lệnh cho cấp dưới dẫn tất cả về đồn.

....

2409 từ.

22.06.2022

Tsu: lâu lắm không viết, lại suýt quên để nam chính lên sóng nữa.

Mong mọi người góp ý và ủng hộ *cúi chào*


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net