Bình Yên Bên Người

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chúng ta đã bỏ lỡ bao nhiêu cuộc hẹn từ nhau...?

Cố Trì Quân đã chờ ngày này từ rất lâu rồi, ngày mà cậu được nghỉ phép. Cố Trì Quân cảm thấy nếu còn tiếp tục vùi đầu vào những công việc trước ống kính có lẽ cậu sẽ phát điên lên. Người trong ngành đều nhận xét Cố Trì Quân là một kẻ sinh ra để làm ngôi sao và thực tế đã chứng minh những điều họ nói không hề sai. Cố Trì Quân là một ảnh đế, cậu mang trên mình nhiệt huyết với nghiệp diễn xuất, cậu kính nghiệp, cậu phóng khoáng nhưng cũng cẩn trọng, mỗi một tác phẩm đều chứa đựng tinh thần và công sức không biết mệt mỏi của cậu; sự thành công cậu có được hôm nay là nỗ lực hơn mười năm trong nghề trau dồi bản thân, cố gắng không ngừng nghỉ của cậu.

Mới chỉ nhìn vào như thế cũng có thể dễ dàng hình dung ra được lực lượng người hâm mộ mà cậu có được kinh khủng đến mức nào. Được sống đúng với những gì bản thân yêu thích, được nhìn thấy người hâm mộ vì thích cậu mà đến thật sự rất vui nhưng cũng rất mệt mỏi. Và thế là, Cố Trì Quân đã đem tất cả các ngày nghỉ trong năm của mình gộp lại một lần, đường đường chính chính trốn công ty, trốn khỏi tầm mắt người hâm mộ mà đi đến thị trấn Bâng Khuâng này.

Thị trấn Bâng Khuâng - cái tên nghe thật khác biệt. Gọi là thị trấn Bâng Khuâng vì bởi lẽ nơi đây nổi tiếng với những cánh đồng hoa Bâng Khuâng trải dài; hoa Bâng Khuâng hay còn được biết đến với cái tên Lưu Ly - "Xin đừng quên tôi". Nơi đây là một thị trấn nhỏ cách rất xa trung tâm thành phố, nhưng mà từ nhà Cố Trì Quân đi đến đây thì chỉ tốn khoảng hai tiếng đồng. Cố Trì Quân ngồi trên xe chăm chú nhìn ngắm những bụi hoa Xuyến Chi nở rộ ven đường vào thị trấn. Mà kể cũng lạ, thị trấn Bâng Khuâng dọc đường lại không trồng hoa Bâng Khuâng mà trồng chi những bụi Xuyến Chi này? Vì muốn ngắm hoa Bâng Khuâng phải vào trong thị trấn, giống như trong tình yêu, muốn tìm người tháo dây phải tìm người buộc dây.

Cố Trì Quân có một bí mật, một bí mật chưa từng dám để lộ cho bất cứ ai biết. Cậu thầm yêu Từ Tư, một kẻ được biết đến trong giới giải trí là người chống lưng cho cậu, nhưng đó là cách người khác biết đến hắn, cậu biết đến hắn với tư cách là hàng xóm. Cậu trốn đến đây để dập tắt thứ tình cảm đơn phương này, thế nhưng Cố Trì Quân cả đời cũng không ngờ được, Từ Tư lại tiếp tục đến làm hàng xóm của cậu ở cái thị trấn này!

...

"Ông bà, con về rồi đây!!"

Thị trấn Bâng Khuâng này là nơi ông bà ngoại của cậu sinh sống, kể từ khi lên thành phố đến nay cậu đã rất lâu không ghé về nơi này rồi. Do công việc trên thành phố chưa thể sắp xếp ổn thỏa bố mẹ cậu chưa thể về cùng cậu ngày lúc này được, đoán chừng cũng phải mấy ngày nữa họ mới đến đây. Ngôi nhà nhỏ này của ông bà cậu được bao bọc xung quanh bởi những cây thân leo tươi tốt, không phải riêng nhà ông bà cậu mà gần như tất cả những ngôi nhà trong thị trấn nhỏ này đều sẽ có một khu vườn nhỏ mơn mởn xanh như thế.

Cố Trì Quân đã đến chừng này tuổi rồi nhưng mà mỗi lần về nhà ngoại thì chỉ như một đứa trẻ mới lớn, thích được nuông chiều, thích nằm trong lòng bà nghe bà kể những câu chuyện cổ tích tuổi xưa, kể về một miền đất hứa nào đấy mà e là cả đời này cậu chẳng thể một lần đặt chân đến. Đúng vậy, không ai là quá già để nằm trước hiên nhà nghe người lớn trong nhà kể những nỗi niềm xưa cũ.

"Về rồi đấy à? Nào nào mau vào nhà ăn dưa hấu này, bà mới hái còn tươi lắm đây." Bà ngoại Cố Trì Quân mỉm cười vẫy tay ngoắt đứa cháu chờ dài cả cổ mới về thăm được một lần, hối thúc cậu mau vào nhà.

"Dạ vâng." Cố Trí Quân kéo chiếc vali to đùng của cậu vào nhà, bên ngoài nhìn vào cứ tưởng cậu đem đồ đi du lịch cả năm ấy chứ nào đâu phải một tháng nghỉ phép.

Vào nhà ngồi chưa được năm phút cậu đã nghe bên ngoài có tiếng người gọi. Hình như là hàng xóm kế bên, ai thế nhỉ? Trong trí nhớ của Cố Trì Quân, kế bên nhà cậu làm gì có hàng xóm, cậu nghe ông bảo người nhà họ chuyển lên thành phố sống từ thuở nào rồi kia mà.

"Ai thế ông? Con nhớ ông bảo họ chuyển đi lâu rồi mà?" Cố Trì Quân ăn dở miếng dưa hấu ngẩng mặt lên hỏi ông cậu đang ngồi chăm chú xem cái ti vi đã cũ. Cậu từng gọi về bảo, hay là để cậu mua một cái ti vi mới thay thế nó nhé? Ông lại dọa nếu cậu mà dám đổi cái ti vi yêu quý này của ông thì ông sẽ đánh gãy chân cậu. Cố Trì Quân sao mà quên được cái hồi còn ở đây với ông bà, cứ hễ cậu làm gì sai là ông lại tét mông cậu. Dẫu sao thì ông vẫn thương cậu lắm, mấy trái bắp hay mấy bó rau ngoài đồng mà chín tới là ông hái để dành cho cậu ăn. Cái ti vi này tuy đã cũ nhưng mà nó với ông chứa biết bao nhiêu kỷ niệm, hồi đó thị trấn không giàu, nhà ai mà có được cái ti vi là hàng xóm xung quanh đến giờ cứ quây quần bên nhau cùng xem, nói cười rôm rả.

"Là Tiểu Từ, cậu nhóc đó mới dọn về đây được mấy hôm, rảnh rỗi thì qua chào người ta một tiếng."

"Ừ, thằng bé ấy đẹp trai lắm, lại còn lễ phép. Ông xem, lại mang sang nhà mình một ít trái cây đây này." Bà ngoại Cố Trì Quân từ bên ngoài bước vào, nụ cười của bà bao giờ cũng hiền từ, mỗi lần bà cười cứ y như là cơn gió mùa hè thổi qua nơi đây vậy.

Cố Trì Quân thấy thế thì bĩu môi: "Chắc chắn không đẹp bằng cháu của bà rồi."

"Thằng quỷ nhỏ, đây này, đừng có ngồi ăn như thế miết, bà có làm một mẻ kem, đem qua cho người ta một ít đi rồi chạy vào trong trấn chia cho tụi nhỏ."

Cố Trì Quân rất thích không khí nơi đây, phải nói là đặc biệt thích, không ồn ào, không náo nhiệt, cũng không vội vã như thành thị xa hoa. Từ người lớn đến trẻ con nơi đây đều thân thiện, thị trấn không lớn nên hầu như đều quen biết nhau cả.

Cố Trí Quân ăn nốt miếng dưa hấu trên tay rồi ôm lấy thùng kem lạnh ra xe đạp, bản thân mình cũng ăn lấy một cây, thời tiết oi bức như vầy mà được ăn kem bà làm thì mát lạnh cả người.

"Con đi đây!!"

"Đi cẩn thận đấy."

Cố Trì Quân tất nhiên là ghé qua nhà hàng xóm chào hỏi trước tiên. Cậu ấn chuông chờ người ra mở cửa.

"Từ tổng?" Cố Trì Quân nhìn cái con người trước mặt mà được một phen hoảng hồn. Hắn ta lại đến làm hàng xóm của cậu à? Không phải chứ, cậu đến đây để tìm cách chôn cái tình cảm cậu dành cho hắn ở cái xó nào mà.

"Thế nào? Cậu thì được nghỉ phép còn tôi thì không à?" Từ Tư khẽ cười, đứng trước sự bất ngờ của cậu thì hắn lại dửng dưng như đã sớm biết kế bên là nhà cậu, cũng không phải nhà cậu, nhà của ông bà cậu mới đúng.

Cậu tặc lưỡi, gặp thì gặp thôi, tới nơi này mà còn có thể gặp hắn thì chỉ có là định mệnh sắp đặt thôi. Nhất thời, muốn từ bỏ cũng không được, thế chi bằng cậu dũng cảm theo đuổi người này một lần? Tình yêu mà, khi con tim thao túng lý trí thì là gì còn đúng sai, chỉ có làm hay không làm. Cố Trì Quân quyết định làm, làm cho trái tim cậu điên cuồng một lần.

"Từ tổng đương nhiên có thể nghỉ phép rồi, nhưng không ngờ lại trùng hợp đến thế. Bà tôi bảo đem sang cho anh một ít kem, tự mở lấy đi." Cố Trí Quân nhướng mày, cậu vỗ vỗ vào thùng kem được cột chắc chắn phía sau yên xe đạp mỉm cười tinh nghịch.

Từ Tư đối với loại lời nói này của cậu cũng không thể bứt tóc vặt lông cậu được nên đành tự thân lấy kem. Cái khoảnh khắc hắn tính đi vào nhà thì lại bị Cố Trì Quán gọi lại.

"Có muốn cùng tôi đi vào trong trấn chia số kem còn lại cho tụi nhỏ không? Tôi bảo đảm là anh sẽ thấy vui đấy, Từ tổng."

Lời mời chào đầy niềm vui như thế Từ Tư làm sao có thể từ chối được? Huống hồ kể từ lúc đến đây hắn vẫn chưa đi vào trong trấn lần nào. Gia đình hắn chuyển lên trên thành phố từ khi hắn còn bé xíu, đối với người dân trong thị trấn này đều là xa lạ, hôm nay về đây cũng là có lý do cả. Phần là vì mẹ hắn nói ở nơi này hắn có thể thư giãn, phần là vì ở nơi này có một người như thế.

...

Chúng ta của hiện tại, bởi vì cuộc sống bộn bề lo toan dường như đã quên đi chính ta của ngày còn thơ bé...

Từ Tư thật sự đã rất vui, như Cố Trì Quân nói, bọn trẻ ở đây nghịch ngợm vô cùng, nhưng như thế hắn mới tìm lại được nụ cười đã lâu không nở, một nụ cười không một chút lợi ích kinh doanh. Cố Trì Quân dẫn Từ Tư rong ruổi khắp thị trấn nhỏ, đem hắn giới thiệu cho từng người nơi đây. Nếu đây không phải là một thị trấn, hắn sẽ lầm tưởng nơi đây là nơi sinh sống của một đại gia đình.

"Từ tổng, trí nhớ anh tốt như vậy, tôi hy vọng anh không quên những gì tôi vừa nói." Cố Trì Quân dắt chiếc xe đạp tản bộ trên con đường nhỏ. Nơi đây còn vô vàn điều thú vị mà cậu muốn nói cho Từ Tư biết, thị trấn này như thể là một bí mật nhỏ của cậu vậy.

"Tôi cũng hy vọng tôi không quên." Từ Tư đi phía sau Cố Trì Quân khẽ cười nói, người ở đây cũng phải đến mấy trăm người, bảo hắn nhớ ngay lập tức làm sao mà hắn nhớ được? Nhưng chí ít sẽ không quên hết tất cả.

"Từ tổng, tôi đưa anh đến một nơi nhé?" Cố Trì Quân ngoảnh đầu mỉm cười, một nụ cười của cậu khiến cảnh vật xung quanh trong mắt Từ Tư càng trở nên bừng sáng. Ngọn gió mang theo hương nắng mùa hè thổi qua, lay nhẹ bụi hoa Xuyến Chi ven đường, cũng làm đôi con tim khẽ xuyến xao.

Từ Tư thẩn thờ đắm chìm vào cảnh sắc và con người trước mắt một hồi lâu cánh môi mới mấp máy buông ra hai từ: "Đi đâu?"

"Đi vào tim tôi, anh đi không?" Cố Trì Quân hất mặt nói với người trước mắt, đáy mắt ẩn chứa tia bông đùa đầy ý vị.

Từ Tư dắt chiếc xe đạp của mình lên đứng cạnh Cố Trì Quân, từ trước đến nay, chỉ có tâm tư người này hắn không nắm bắt được, cũng không có ý định nắm bắt, "Đường nào? Em dám chỉ, tôi có gì mà không dám đi?"

Cố Trì Quân không đoán được hắn sẽ đáp lời cậu như thế, người đi bên Từ Tư không thiếu, cậu không dám tơ tưởng cái ngày hắn cũng sẽ thích cậu; nhưng từ lúc chạm mặt hắn ở thị trấn Bâng Khuâng này cậu đã có dũng khí đó. Tình yêu là một ván cờ, một ván cờ mà ở đó ai yêu nhiều hơn là người thua cuộc.

"Từ tổng muốn vào tim tôi thật đấy à? Nếu là Từ tổng, tôi không dám chỉ, tôi sợ tổn thương." Cố Trì Quân nửa đùa nửa thật nói ra lời này, sợ tổn thương là thật, dám liều mình cũng là thật. Nhưng không liều thì làm sao mong cầu thứ gọi là tình yêu?

"Đi thôi Từ tổng, tôi sẽ cho anh biết vì sao nơi đây lại được gọi là thị trấn Bâng Khuâng." Nói rồi Cố Trì Quân leo lên xe đạp, đạp một mạch về phía trước, mặc cho Từ Tư phía sau có đuổi kịp hay không.

Thị trấn Bâng Khuâng này có một cánh đồng hoa Lưu Ly tuyệt đẹp trải dài, đó cũng chính là một lý do để cái tên Bâng Khuâng này ra đời. Lũ trẻ con trong thị trấn rất thích đến đây chơi, đi lên một chút là đồi Ánh Sao. Sở dĩ gọi như thế là vì ngắm sao trên đó là một lựa chọn hoàn hảo. Ngày hè, lúc nhỏ Cố Trì Quân thường cùng đám bạn trốn lên đây chơi thả diều, cho đến tối muộn bị người lớn phát hiện mới chịu về, nếu không chắc là sẽ chơi đến ngủ quên trên đấy, ngủ quên giữa muôn vàn ngôi sao rực rỡ.

"Có đẹp không? Đằng kia là đồi Ánh Sáo, buổi tối lên đó ngắm sao thì còn gì bằng đấy Từ tổng." Cố Trì Quân đi đến cánh đồng Lưu Ly này như đi đến địa phận của cậu vậy.

Từ Tư đúng là rất bất ngờ khi biết ở đây còn có một nơi như thế này. Hắn trước nay chưa từng thích hoa, càng không có việc hắn sẽ đến một nơi như cánh đồng hoa bất tận xinh đẹp mặc kệ người khác phải phát điên trầm trồ, nhưng có lẽ cánh đồng Lưu Ly này là một ngoại lệ.

"Từ tổng, anh xem tôi tìm được gì này." Cố Trì Quân chạy về phía hắn, trên tay là một bông hoa Xuyến Chi đang nở. Xuyến Chi trong mắt hắn vốn chỉ là cỏ dại, giữa một cánh đồng hoa ai lại đi tìm một nhành cỏ dại chứ, e là cũng chỉ có cái người trẻ con trước mặt thôi.

"Em tìm cỏ dại giữa một rừng hoa sao?"

"Không có, tôi vô tình thấy thôi, Xuyến Chi không phải cỏ dại, nó cũng là hoa mà!" Cố Trì Quân dường như rất thích hoa Xuyến Chi nhỏ nhắn nhưng lại xinh đẹp này, Xuyến Chi không phải là loài hoa đẹp nhất mà Cố Trì Quân từng thấy, nhưng nó là loài hoa đặc biệt nhất trong mắt vị ảnh đế họ Cố này. Cố Trì Quân đối với lời vừa rồi của Từ Tư đương nhiên khó chịu, "Cho dù giữa một rừng hoa tôi đi tìm cỏ dại thì thế nào? Cỏ dại mọc giữa rừng hoa không phải nó sẽ càng trở nên đặc biệt sao, chỉ có nó là duy nhất."

Cố Trì Quân nói không sai, nhỉ? Từ Tư suy cho cùng lại thích cách nghĩ này của cậu, giống như cách hắn thích con người cậu vậy, "Là tôi không đúng, sau này sẽ không nói như thế nữa. Nhưng mà, Cố Trì Quân em cũng đừng suốt ngày một tiếng Từ tổng, hai tiếng cũng Từ tổng như thế, tôi là Từ Tư."

"Anh muốn tôi phải gọi thế nào? Tiểu Từ? Giống như bà ngoại tôi gọi anh sao?" Cố Trì Quân cười khúc khích, tên hắn có mỗi hai chữ, muốn cậu gọi, cậu phải gọi thế nào mới hợp lý đây?

"Em có ý kiến gì chê bai khi gọi cả họ tên tôi à, Quân Quân?"

Một đợt gió lớn nổi lên, khóe môi Cố Trì Quân khẽ mỉm cười.

...

"Ông ơi, bà ơi, con về rồi!!"

"Còn biết đường về đấy à?" Giọng ông cậu vọng ra từ ngoài sân vườn sau nhà. Cố Trì Quân nhún vai cười xòa, cũng đâu có trễ đâu, bây giờ cũng chỉ mới gần chiều thôi mà? Thật ra thì cậu đã đi từ sáng đến chiều, đi cùng anh hàng xóm nhà bên.

Cố Trì Quân vừa về đến nhà đã vào phòng ngủ một mạch đến khi trời sập tối. Bà của cậu cũng đành bó tay với cậu cháu trai của mình, chắc là nó mệt, thôi cứ để nó nghỉ ngơi ngủ một giấc đi đã. Cố Trì Quân chính xác là vì cậu không muốn ngồi đợi đến tối nên ngủ là cách không gây chán chường nhất. Cố Trì Quân đêm nay có hẹn! Cậu phải đi ngắm sao cùng Từ Tư, cơ hội ngàn năm có một sao mà cậu dám bỏ qua đâu.

Chờ mãi cũng đến khi mặt trời nhường chỗ cho trăng lên cao, Cố Trì Quân sau khi ăn tối cùng ông bà xong lại chạy ngay qua nhà Từ Tư, để hắn chở cậu đi từ đây lên trên ngọn đồi xa tít tắp, dĩ nhiên là phải đi bằng xe đạp.

Buổi tối tiết trời mát mẻ, không khí trên đồi cũng vì thế mà xuống thấp, có chút se lạnh. Ở nơi đây tránh xa ánh đèn đô thị cho nên dễ dàng ngẩng đầu lên nhìn một cái là có thể thấy cả thiên hà lung linh lấp lánh. Cố Trì Quân ngắm nhìn đến say mê mà không hay biết khi cậu ngắm sao có người lại ngắm cậu.

"Từ tổng, hay là anh cho tôi nghỉ phép thêm một tháng nữa nhé? Đột nhiên tôi muốn ở lại đây thêm nữa rồi." Cố Trì Quân cùng Từ Tư nằm dài trên thảm cỏ xanh ngắt, rũ bỏ địa vị xã hội họ mang trên người mà ở cạnh nhau, ở tại thị trấn Bâng Khuâng làm một người bình thường bâng khuâng về những điều chưa từng nghĩ tới, hoặc có lẽ không muốn nghĩ tới.

"Em biến mất hai tháng, giới giải trí có khi sẽ vì săn tìm em mà hỗn loạn hai tháng đấy." Từ Tư đưa mắt nhìn đối phương vẫn đang chăm chăm nhìn lên bầu trời đêm. Không phải hắn không muốn cho cậu nghỉ phép hai tháng, mà là hắn không thể, hắn biết cậu cũng biết cậu không thể.

"Em có vẻ không thích sự hào nhoáng của thành phố lắm phải không?"

"Tôi thích được đứng dưới ánh đèn sân khấu, thích được tỏa sáng cùng vai diễn nhưng tôi đúng là không thích thành phố ồn ào đằng xa kia. Sống ở đó quá mệt mỏi. Tôi ngày ngày phải đối mặt với paparazzi, đối mặt với con mắt săm soi xét nét của tất cả mọi người, đối mặt với lịch trình dày đặc, và cả phải nhìn gương mặt cau có khó chịu của anh nữa đấy, Từ Tư." Cố Trì Quân không nói dối, cậu thích những nơi yên bình êm ả, nhưng trời sinh cậu bản tính đam mê với nghệ thuật, trái tim cậu, từng tế bào trong người cậu muốn cống hiến cho nghệ thuật, cậu không có lựa chọn ngoại trừ dấn thân vào con đường đầy rẫy gai nhọn là showbiz.

"Là người của công chúng, tôi yêu ai, tôi thích ai đều bị phán xét..." Cố Trì Quân nhỏ giọng, yêu không dám nói, cậu sợ tình cảm không được đáp lại, sợ hơn nếu Từ Tư đáp lại cậu thì người biết sẽ nói cậu và hắn đến với nhau là chân thật đổi chân tình, người không biết sẽ nói cậu vì danh lợi mà làm 'tình nhân' của hắn, quan trọng là không ai biết cả.

"Em thích ai rồi à?" Đối với câu hỏi này Từ Tư có chút căng thẳng, hắn rất muốn biết rốt cuộc là kẻ nào đã làm lay động chân tâm của người này trước hắn chứ?

"Từ Tư, anh có mệt không? Ý tôi là...à mà thôi vậy." Cố Trì Quân cố tình bỏ ngoài tai câu hỏi của hắn, muốn cậu phải trả lời thế nào đây? Bảo rằng người cậu thích là hắn sao? Lúc này mà tỏ tình, hắn đồng ý cậu mới lấy làm lạ đấy.

Từ Tư bất ngờ với câu hỏi này của cậu, có chứ, hắn rất mệt, vô cùng mệt mỏi. Bởi vì đặc tính công việc, có những đêm hắn phải thức tới sáng, có những lần đi uống rượu đến muốn đem bao tử vứt luôn cho rồi, có những khi cả người rệu rã nhưng phải cố gắng đứng vững để hoàn thành công việc. Cuộc sống của hắn là thế, hắn nào có thể khước từ? Những lời này của hắn, Cố Trì Quân chữ nghe chữ không, cuối cùng hai mắt nặng trĩu khép lại chìm vào giấc ngủ.

...

Những tháng ngày sau đó, Cố Trì Quân đa phần thời gian đều ở cùng Từ Tư, cậu rủ hắn chơi những trò chơi con nít ngày xưa mà ngỡ đời này cậu vĩnh viễn sẽ không có cơ hội chơi lại. Đằng sau ngọn đồi Ánh Sao có một con suối nhỏ, nước trong thấy đáy, bọn trẻ con các cậu rất thích trốn ra đây thả thuyền giấy, thả những ước mơ trôi theo dòng nước mát. Cậu còn đưa hắn ra đồng cùng ông ngoại, hái những trái cà chua đỏ mọng vừa chín tới, vừa hái vừa đùa nghịch, thiếu điều ông đã lấy cái cuốc muốn cuốc vào đầu cả hai. Nhìn xem, đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn quậy phá y hệt như một đứa con nít mới lớn vậy?

Từ Tư kể từ khi thân thiết hơn với Cố Trì Quân trong một tháng nay đã không còn thấy hắn ở nhà ăn cơm nữa mà thường xuyên vác cái thân xác to lớn qua nhà cậu ăn chực. Có hôm cậu đòi đá hắn về nhà bên thì mẹ cậu lại đòi đá cậu ra khỏi nhà. Đúng rồi, cậu ở thị trấn Bâng Khuâng này được hai hôm thì phụ mẫu đại nhân của cậu đại giá quang lâm, khu vườn nhỏ cũng vì thế mà trở nên náo nhiệt hơn trước rất nhiều.

Đi đâu để tìm lại một khoảng trời tuổi thơ thần tiên đây?

Yêu ai để trái tim này sẽ không tổn thương thêm vài lần thế nữa?

Ngày cuối cùng của kì nghỉ phép một tháng, Cố Trì Quân và Từ Tư cùng nhau tản bộ trên cánh đồng hoa Lưu Ly. Không biết từ khoảng thời gian nào mà Cố Trì Quân đã có thói quen tìm kiếm một nhành hoa Xuyến Chi giữa rừng hoa này.

"Từ Tư, anh còn nhớ ngày đầu tiên khi em đến đây, anh đã từng hỏi, em thích ai rồi à hay không?" Cố Trì Quân ngồi xổm xuống, mân mê một cánh hoa Lưu Ly, nhẹ nhàng nâng niu như thể đang nâng niu thứ tình cảm trong tim của cậu vậy.

"Có nhớ, hôm nay tính nói cho anh nghe một bí mật gì sao?" Từ Tư không biết ánh mắt hắn khi nhìn Cố Trì Quân có bao nhiêu ôn nhu, có bao nhiêu dịu dàng, và có bao nhiêu tình trong đó.

Cố Trì Quân nhẹ gật đầu, "Ừm, người em thích, em đã thích từ rất lâu, rất lâu rồi. Nhưng mà em không dám nói, em sợ giữa em và người ấy có khác biệt quá lớn, em với không tới."

Cố Trì Quân đứng dậy, cậu nở nụ cười mà đối với Từ Tư là nụ cười rạng rỡ nhất từ trước đến nay, không biết cơn gió từ đâu thổi tới, làm lay động mái tóc cậu, làm trái tim Từ Tư bị chệch đi một nhịp, nhịp của tình yêu.

"Từ Tư, em thích anh."

Đừng hỏi lí do vì sao em thích anh, chỉ là rất thích, rất thích anh. Muốn được nhìn thấy anh, muốn được ở cạnh anh, muốn cùng anh nói lời đường mật, muốn...hôn anh.

Từ Tư sững người.

"Em không cần anh đáp lại, cũng không cần bất kì câu trả lời nào từ anh. Tỏ tình, chỉ là em muốn nói ra tình cảm của bản thân mình cho anh biết, chỉ có thế. Hết ngày hôm nay, em sẽ lại gọi anh là Từ tổng, anh làm Từ tổng của anh, em vẫn thích anh như trước giờ của em." Cố Trì Quân không đợi Từ Tư cùng về, cậu về trước. Khoảnh khắc nói ra lòng mình, cậu thật sự muốn òa khóc thật lớn, khóc cho những uất ức của tình đơn phương, khóc cho những lần con tim rạo rực, khóc cho chính cậu vì tình lẻ loi này.

Em hiểu chuyện đến mức tôi đau lòng...

__________________________

Một tháng sau khi trở về thành phố, Từ Tư có làm cái gì cũng không thể gặp được Cố Trì Quân. Là Cố Trì Quân cố tình tránh mặt hắn. Nếu hôm nay mà còn không thể gặp được người, Từ Tư thật sự sẽ hành nhân viên đến hít thở không thông thật đấy! Người trong công ty không biết còn tưởng vị ảnh đế họ Cố kia đã chọc giận gì đến Từ tổng của bọn họ rồi.

"Từ tổng, hai giờ chiều hôm nay ngài có cuộc hẹn với Hứa tổng." Thư kí đang báo cáo cho hắn lịch trình ngày hôm nay. Khốn nạn thật! Công việc cái quái gì mà nhiều thế? Từ Tư chửi thầm trong bụng, nhiều thế thì khi nào hắn mới được về nhà chực chờ trước

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net