☆, Thành

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor + Beta: Choco

Bảy

[Lương Chúc] được vạn chúng chờ mong cuối cùng cũng thuận lợi tiến vào giai đoạn chế tác hậu kỳ, Huyền Lâm vì phải tuyên truyền mà không thể không tạm thời tách ra với Lăng Trạch Bạch.

Một đôi đã trải qua thời gian nhàm chán quá lâu, nhưng lại là một đôi trong thời gian cuồng nhiệt yêu đương mà nói, mỗi ngày tách ra đều trải qua rất dài, huống chi lần tuyên truyền này diễn ra liên tục suốt một tháng.

Huyền Lâm cùng Lăng Trạch Bạch bắt đầu dùng sóng âm nói chuyện yêu đương, bọn họ tối nào cũng lên mạng, vị trí của Huyền Lâm luôn luôn không cố định, hôm nay ở Paris, ngày mai ở New York, ngày kia ở Campuchia.

Huyền Lâm không ở đây, Lưng Trạch Bạch cũng không có hứng hẹn chơi cờ với thần khác, trừ viết văn, thì chính là đi dạo, cho đến một ngày, cậu ở trong sân nghe được một tiếng vang lớn kinh thiên động địa, toàn bộ Thiên Đình cũng rung động theo.

"Chuyện lớn, chuyện lớn rồi," Tiểu Yên hoang mang rối loạn bay vào từ bên ngoài, "Lạc Long thạch!"

"Cô đừng hoảng," Lăng Trạch Bạch trấn an cô, "Từ từ nói, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"

"Ở trung tâm Thiên Đình có lập một đàn Bát long, là một pho tượng cực lớn đúc bằng đồng tinh, trên đó khắc tám con rồng, hướng về tám hướng khác nhau, miệng mỗi con ngậm một quả cầu. Khi một nơi xảy ra động đất, quả cầu trong miệng con rồng ứng với hướng đó sẽ rơi xuống, đó chính là Lạc Long thạch."

"...... Cái này không phải tương đương với máy đo địa chấn sao?"

"Gì? Chủ thần cũng biết? Trong truyền thuyết đây chính là một thứ mà một Người tên Trương Hành để lại ở Thần giới, đến nay đã có lịch sử hơn triệu năm."

Lăng Trạch Bạch không hiểu: "Có động đất thì cũng không ảnh hưởng tới Thiên Đình, cô căng thẳng như thế làm gì?"

Tiểu Yên trợn tròn mắt: "Động đất là Trái Đất tức giận, này có nghĩa là thần đã có hành vi mạo phạm Người, Người sẽ giáng tội Thiên Đình! Rất nhanh sẽ có đại nạn!"

Lăng Trạch Bạch đau đầu: "Tôi nói rồi, Người thật sự không có năng lực phi thường."

"Ngài không hiểu!" Tiểu Yên rít lên the thé, "Trong lịch sử, hễ có Long thạch rơi xuống, trong vòng ba ngày, tất có tai họa tràn tới, luôn chưa từng có ngoại lệ! Lần cuối cùng Lạc Long thạch rơi xuống trước đó là một vạn hai trăm năm trước, Chernobyl đột nhiên bị Thiên Hỏa tràn ra, ba ngày ba đêm không tắt, toàn bộ người trong thành chết, sự kinh khủng của Lạc Long thạch ngài không tưởng tượng được đâu!"

Dù cho Lăng Trạch Bạch cố giải thích thế nào, cũng không giảm bớt bất an của Tiêu Yên được, toàn bộ Thiên Đình sợ hãi quay vòng vòng, ngay cả Huyền Lâm trên điện thoại cũng khuyên Lăng Trạch Bạch phải cẩn thận.

"Động đất thật sự chỉ là một hiện tượng tự nhiên, nó là do vỏ Trái Đất thay đổi xảy ra va chạm, chẳng liên quan gì đến mấy cái ý nghĩ kia gì cả, Người nếu có năng lực phi thường nào đó, thì đã sớm di dân lên đây rồi."

"Tôi biết, tôi chỉ khuyên em cẩn thận, gần đây nếu không có chuyện gì quan trọng thì đừng tùy tiện đi ra ngoài."

"Anh không phải cũng chạy lung tung khắp nơi sao? Muốn lo thì cũng là em lo cho anh đi, anh hiện tại ở thành phố nào?"

"Đang thu dọn hành lý ở Singapore, ngày mai sẽ xuất phát tới Hồ Sóc." (đột nhiên đổi xưng hô thế này nghe chuối quá... /////)

Lăng Trạch Bạch u oán thở dài: "Em nhớ anh, em muốn gặp anh."

"Tôi cũng nhớ em," Huyền Lâm dừng một chút, "Nhưng tôi rất nhanh sẽ trở về, em ở trong Quan đợi rôi trở lại."

Lăng Trạch Bạch còn định nói một chút, liền nghe đầu bên kia điện thoại nói: "Lần này nghe lời tôi, được không?"

Lăng Trạch Bạch bất đắc dĩ đồng ý.

Nguyền rủa của Lạc Long thạch đúng hạn tới, lo lắng của Huyền Lâm thành sự thực, Tiểu Yên phong bế toàn bộ Trạch Bạch quan, Lăng Trạch Bạch chỉ có thể nhìn thế giới bên ngoài qua cửa sổ, trên đường không một bóng người.

"Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?" Dù Lăng Trạch Bạch không tin Người, lúc này cũng không thể đầu hàng hiện thực.

"Bệnh truyền nhiễm, bệnh truyền nhiễm rất nghiệm trọng."

"Thần àm cũng mắc bệnh truyền nhiễm? Là bệnh gì?"

"Bệnh thần kinh."

Lăng Trạch Bạch: "......"

Tiểu Yến sắc mặt nghiêm trọng: "Chủ thần, bệnh truyền nhiễm lây lan rất mạnh, cho dù sảy ra bất cứ chuyện gì, ngài trăm ngàn lần cũng không được bước ra khỏi cánh cửa này."

"Thần không phải sẽ không chết sao? Vì sao còn sợ bệnh truyền nhiễm?"

"Mắc bệnh thần kinh sẽ không chết, mà sẽ phát điên, so với chết còn thảm hơn. Mấy chục thế kỷ trước, một hồi bệnh truyền nhiễm quy mô lớn đã quét sạch Atlantis, cư dân ở đó đều bị lây bệnh, cuối cùng Thiên Đình bất đắc dĩ phải làm khu vực đó chìm vào đáy biển."

Tiểu Yến nói nghiêm nghiêm túc túc, Lăng Trạch Bạch cũng ra vẻ chú ý.

"Tôi biết rồi, tôi sẽ không chạy loạn, cô yên tâm đi."

Khắp nơi đều là đường chặn cùng giới nghiêm, Lăng Trạch Bạch chỉ có thể xem TV, ngay cả đài truyền hình cũng đều rơi vào giai đoạn đặc biệt, các nhân viên công tác bị kẹt bên trong đài không được về nhà, số ít phóng viên trang bị vũ trang hạng nặng liều mình nguy hiểm chiến đấu ở tiền tuyến.

"Đây là đài truyền hình trung ương khu vực Hồ Sóc đưa tin, ca bệnh thần kinh đầu tiên được phát hiện trên toàn quốc chính là nơi này, trong vòng ba ngày liên tục đã phát hiện mười bốn thần mắc bệnh, trong đó có ba thần là nhân viên hộ lý. Hồ Sóc là thành phố dẫn tới bệnh thần kinh lan tràn khắp toàn quốc, những ngày gần đây......"

Lăng Trạch Bạch chớp mắt đứng bật dậy, Huyền Lâm mấy ngày trước nói thành phố y sắp đến là...... Hồ Sóc?

Cậu kích động gọi điện thoại cho Huyền Lâm, truyền đến lại là tiếng đối phương đã tắt máy, cậu lần đầu tiên cảm nhận được sự sợ hãi mà bệnh thần kinh mang đến, Lăng Trạch Bạch liều lĩnh chạy ra bên ngoài, lại bị Tiểu Yên đi ngang qua sống chết cản lại.

"Ngài không phải đã đồng ý sẽ không ra ngoài sao?"

Lăng Trạch Bạch căng thẳng túm lấy vai Tiểu Yên, môi tái nhợt: "Tôi muốn đến Hồ Sóc!"

Tiểu Yên rít lên the thé: "Chủ thần ngài điên rồi sao? Hồ Sóc là nơi khởi bệnh, chỗ đó đã hoàn toàn bị phong tỏa, muốn vào cũng không được!"

"Tôi nhất định phải đi! Huyền Lâm đang ở Hồ Sóc!"

Tiểu Yên ngẩn ra một lát, sau đó nói đợi tôi chút, không biết từ đâu biến ra hai cái mặt nạ, trong đó có một cái đặc biệt lớn.

"Cô đây là......"

"Đương nhiên là tôi đi cùng chủ thần, không thì ngài tự mình đi sao được? Giống như ngài nói là cưỡi mây lướt gió."

"Không được," Lăng Trạch Bạch kiên quyết phản đối, "Như vậy cô sẽ gặp nguy hiểm."

"Chủ thần còn không sợ bệnh thần kinh, một con hạc như tôi cần gì phải lo lắng? Dù sao lúc tôi chỉ là một con chim non nhỏ bé, chủ thần đã nuôi dưỡng tôi, cho tôi ăn tiên đan, giúp tôi tu luyện, khiến tôi có được vài vạn năm tuổi thọ, thì bây giờ trả ơn đi, tôi cũng không mệt," Tiểu Yên tức giận nói, "Mau đội cái kia vào, chúng ta xuất phát."

Chỉ thấy một trận sương mù tản đi, Tiểu Yên biến thành một Tiên hạc cực lớn, không kiên nhẫn đập cánh quanh Lăng Trạch Bạch: "Chủ thần nếu không đi, tôi tự đi tìm Nam nhân của tôi, tôi mới không để y ở lại nơi nguy hiểm như vậy."

"Đi, đi," Lăng Trạch Bạch cuống quít đội mặt nạ, ôm cổ Tiểu Yên lập tức nhảy lên, cậu từ nhỏ đã hâm mộ những thần tiên có thể cưỡi hạc bay, không tưởng tượng được bản thân lần này đi, lại có hơi chút cảm giác cưỡi hạc tới Tây phương.

Tiểu Yên vỗ hai cánh, tiêu sái chở Lăng Trạch Bạch bay thẳng vào tầng mây: "Chủ thần ngài nên giảm béo đi!"

Lăng Trạch Bạch không nói gì, cậu rõ ràng rất nhẹ mà!

Huyền Lâm bị kẹt lại trong khách sạn nghe thấy tiếng gõ cửa, còn tưởng là nhân viên tới đưa đồ đạc, mở ra vừa thấy, ngoài cửa chính là người y ngày nhớ đêm mong.

Y tưởng rằng mình hoa mắt, hoặc là nhớ thương quá độ mà sinh ra ảo giác, cho tới khi đối phương mở miệng gọi tên y.

"Huyền Lâm......"

Huyền Lâm như tỉnh khỏi cơn mơ, rầm một tiếng đóng cửa lại.

Lăng Trạch Bạch bị chọc tức, anh biết anh khiến tôi vất vả bao nhiêu không? Cậu đập mạnh cửa: "Huyền Lâm! Anh có gan mắc bệnh thần kinh, thì cũng có gan mở cửa ra cho tôi!"

Đập nửa ngày bên kia cũng không mở, Lăng Trạch Bạch ra đòn sát thủ: "Không mở chứ gì? Dù sao tôi đến đây rồi cũng không về được, nếu không có chỗ ở, thì tôi sẽ tới bệnh viện Thanh Sơn mướn phòng, chỗ nào nhiều bệnh nhân mắc bệnh thần kinh thì tôi tới, tôi......"

Lúc cậu còn chưa nói xong, cửa phòng liền mở ra, cậu thừa cơ nhét chân vào khe cửa, nhanh chóng nhảy vào.

"Em biết mình đang làm gì không?" Huyền Lâm gầm nhẹ, "Ca bệnh đầu tiên được phát hiện là fan điện ảnh của tôi, một ngày trước còn tới trước mặt tôi gặp mặt, tôi rất có khả năng đã bị lây nhiễm, hiện tại đang ở trong giai đoạn ủ bệnh."

"Vậy thì sao? Không phải là bệnh thần kinh sao? Ông đây bệnh thần kinh suốt mười mấy năm, cho tới giờ vẫn chưa được chữa khỏi!"

"Tôi hiện tại không nói đùa với em!"

"Tôi cũng không có!" Lăng Trạch Bạch tức giận ngắt lời y, lửa giận của cậu viết rõ ràng trên mặt, "Anh nghĩ giữa chúng ta là quan hệ gì? Là ngôi sao và fan? Là độc giả với tác giả? Là diễn viên cùng biên kịch? Hay là hai cá thể không chút quan hệ liên quan?"

Lăng Trạch Bạch gằn từng câu từng từ nói: "Chúng ta đã xác nhận quan hệ người yêu, cho dù là cực khổ gì, đều nên cùng nhau gánh vác, anh sống, tôi cũng sống, anh chết, tôi cũng chết, anh bị bệnh thần kinh, tôi cũng phải bị thần kinh, nếu bây giờ nơi bệnh truyền nhiễm bộc phát là thành phố tôi sống, tôi không tin anh không suốt đêm chạy về!"

Huyền Lâm bị nois trúng tâm tư, chậm chạp không thể phản bác.

"Mệt anh còn tự xưng chuyên gia tình yêu ở Thần giới, nghe vài chuyện tình yêu của Nhân gian liền cho là bản thân hiểu được tình yêu là gì, tôi thấy anh căn bản không hiểu gì cả! Hành vi giống như anh thế này, ở Nhân giới gọi là ích kỷ! Anh ích kỷ, tự đại, tự cho là đúng, tư tưởng tự giác còn không bằng một con động vật đầy lông!"

Tiểu Yên bay trên mây đánh cái hắt xì: Không xong, mình nhất định đã bị dính bệnh QAQ

Ánh mắt Huyền Lâm nhìn tới: "Em thật sự không sợ bị tôi lây bệnh?"

"Anh biết con đường nhanh nhất để nhiễm bệnh là gì không?" Lăng Trạch Bạch tiến lên một bước, quyết đoán hôn lên miệng y, cả người Huyền Lâm hóa thạch, mặc kệ Lăng Trạch Bạch tự mình hoàn thành cái hôn đó.

Lăng Trạch Bạch rời khoit miệng y, trên mặt hiện một đám mây hồng hồng: "Được rồi, giờ tôi trốn cũng không thoát."

Trong mắt Huyền Lâm như có lửa, y không chớp mắt nhìn Lăng Trạch Bạch, ngắm chuẩn nơi vừa tiếp xúc thân mật với y, lấy lực gấp mười hôn trả lại, từ lướt qua dần trở thành quấn lấy giao nhau, hơi thở bá đạo nuốt sạch đối phương.

Ôm hôn kịch liệt dẫn họ tới bên giường, Lăng Trạch Bạch ngã về sau, Huyền Lâm thuận thế đè lên người cậu.

Nhưng giờ phút này, Huyền Lâm lại ngừng lại, tay chân luống cuống: "Tôi, tôi không biết."

Lăng Trạch Bạch vươn tay kéo cổ y xuống: "Em dạy anh."

***

Lăng Trạch Bạch biếng nhác nằm trong lòng Huyền Lâm, bàn ta vuốt ve lồng ngực rắn chắc: "Cái này chắc sẽ khiến chúng ta bị Thiên Hỏa thiêu cháy."

"Bệnh thần kinh em còn không sợ, lại sợ Thiên Hỏa?"

Lăng Trạch Bạch lấy ngón tay chọt chọt cơ ngực co dãn, phảng phất thấy đây là một việc rất thú vị: "Mới lúc trước sư phụ dạy dỗ, nếu muốn thành tiên, nhất định phải từ bỏ thất tình, đoạn tuyệt lúc dục, đáng tiếc lúc thành thần tiên, vẫn cảm thấy có thất tình lục dục tốt hơn."

"Sinh mệnh thần vô hạn, tình cảm hữu hạn, người lại vừa vặn ngược lại, sinh mệnh ngắn ngủi, lại có được tình cảm vô hạn. Đại khái kẻ sáng tạo ra thần và người, cũng cho rằng cùng lúc có được cả hai là chuyện cực kỳ khủng bố đi."

Lăng Trạch Bạch còn chưa đắc ý xong, Huyền Lâm đột nhiên cầm lấy tay cậu.

"Sao vậy?" Lăng Trạch Bạch không hiểu lắm ngẩng đầu.

"Em có bị Thiên Hỏa thiêu hay không tôi không biết, nhưng em cứ chọc tiếp như vậy, nhất định sẽ đốt lửa của tôi."

Lăng Trạch Bạch vừa trải qua một hồi đại chiến, nghe được loại đối thoại khiến người ta đau cúc hoa này, yên lặng rụt về sau.

Thế nào là thanh tâm quả dục, bên người là một "tiền" xử nam mấy vạn năm nằm cạnh, cái này thật sự không cần bàn cãi.

Lăng Trạch Bạch khịt khịt mũi, đã lĩnh ngộ đau cỡ nào!

"Huyền Lâm," Cậu đột nhiên nghĩ ra, "Nếu nhóm thần cho rằng trận tai họa này là do Người hạ tội, vậy không bằng chúng ta cử hành một đàn tế, cầu nguyện trước Trái Đất, khẩn cầu Người khoan thứ cho thần phạm sai lầm, có lẽ có thể bình ổn trận tai họa này."

Huyền Lâm như được thức tỉh: "Em nói rất có lý, nếu khoa học không thể giải thích, vậy thì dùng phương pháp phi khoa học giải quyết, lễ tế lần này, chỉ có em mới có thể đảm nhiệm."

"Thiên địa huyền hoàng."

"Thiên địa huyền hoàng ......"

"Vũ trụ hồng hoang."

"Vũ trụ hồng hoang ......"

Trước TV, tất cả các thần đều cùng xem đại điển tế Đất chưa từng có này, trang nghiêm chú mục giữa đàn tế, sứ giả Nhân gian tuyệt thế vô song nga quan bác đái (mũ cao đai rộng), hiên nhiên hà cử, tựa như Thế Nhân chân lâm (kiểu kiểu như Thần tiên hạ phàm í, "chân lâm" chắc giống với "đại giá quang lâm"). Mỗi một câu tế từ miệng y thoát ra, đều rõ ràng, thanh âm to rõ, từ cao cao tại thượng phía chân trời, truyền tới Trái Đất xa không thể với tới.

Tế đàn xong, số lượng thần dân thành kính quỳ lạy, xung quanh niệm lại lời Thánh Nhân, khẩn cầu được Nhân tộc khoan thứ:

"...... Hàn lai thử vãng, thu thâu đông tàng. Nhuận dư thành tuế, luật lữ điều dương, vân đằng trí vũ, lộ kết vi sương......"

(*) Đoạn lời tế kia là một đoạn trong Thiên tự văn, được Chu Hưng Tự (thời Nam Triều) biên soạn. Mọi người có thể tra Thiên Tự văn trên wiki để biết thêm chi tiết...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net