Chương 05: Dạy hư học sinh tốt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi lấp liếm việc những thương tích xuất hiện trên cơ thể mình với lí do bị chạm xe. Sau một hồi ca cẩm như thường lệ, mẹ nhất quyết đi đến phán định cuối cùng:

“Không cần biết, từ mai trở đi mày phải đi cùng anh cho mẹ. Cái tính hấp tấp láu táu của mày bao giờ mới sửa được thế hả? Mẹ mà phát hiện mày tách khỏi anh, mày đừng hòng ra khỏi nhà.”

Sáng bảnh mắt ngày hôm sau, tôi bị bắt ép phải dậy sớm hơn thường lệ để “thực sự” đi cùng Dương đến trường. Không cam tâm chút nào, khi Dương gọi dậy, tôi cố nướng thêm ít nữa. Chẳng hiểu sao lúc mở mắt đã thấy gần trễ, còn tên kia thì đeo cặp đề huề, quần áo gọn gàng ngồi im lặng một bên… nhìn tôi ngủ.

“Sao mày suốt ngày ngủ vậy? Mày làm cả anh cũng muộn theo rồi kìa! Từ từ đã, quay lại lấy đồ ăn sáng. Nhớ đi bình tĩnh!”

Tôi vâng vâng dạ dạ, tức tốc cầm hai cái bánh mì nóng hổi rồi phóng đi. Chết thật, sao lại muộn vậy nhỉ? Mà tên kia sao không gọi mình, chơi nhau hả?

Tất nhiên tôi thừa sức phóng nhanh đến trường, nhưng cái chân Dương thì không. Mặc kệ sự nóng ruột của tôi, Dương thong thả chống nạng đi sau, giọng nhẹ tênh:

“Tôi gọi rồi, mà cậu ngủ say quá.”

Cuối cùng, chúng tôi muộn hai phút, nhưng vẫn trót lọt qua cửa bởi cái chân của Dương ai nhìn cũng sẽ rất cảm thông, vả lại nhìn mặt hắn cũng uy tín nữa:

“Thôi, hai cậu đi đi. Không có lần sau đâu.” – Bác bảo vệ ngán ngẩm xua xua tay ý bảo chúng tôi mau vào.

Năm tiết học chán òm trôi qua lâu muốn chết. Đã thế tôi còn phải đợi người kia để về cùng. Vừa rồi thầy Khương gọi Dương ở lại cuối giờ gặp riêng. Chắc là lại chuyện chính sự to oạch chỉ của đám công thần học bá rồi.

Hành lang chẳng mấy chốc đã lặng như tờ. Học sinh ở trường đã về gần hết. Tôi chán nản di di mũi giày xuống nền đất, tai nghe được bập bõm vài câu trong phòng.

“…Rất quan trọng…”

“…Kì vọng vô cùng…”

“Em sẽ là…”

“…cơ hội nghìn năm có một…”

Nghe rùng hết cả mình. Có chút tò mò, tôi liếc mắt qua khe hở cửa sổ lớp, chỉ thấy được Dương đứng quay lưng lại phía này, đầu hơi cúi, không rõ nét mặt. bàn tay nặng nề đen sạm của thầy Khương đặt lên vai gã, trông vô cùng hệ trọng.

Khoảng thời gian chờ đợi dài bao lâu tôi chẳng rõ. Cũng không biết rốt cuộc bọn họ nói những chuyện gì. Chỉ biết rằng cả đoạn đường trở về, bầu không khí quanh Dương có vẻ khá lạnh lẽo, âm u. Dù cho ngày nào gã cũng vác cái mặt tẻ nhạt ấy rồi, nhưng lần này có vẻ kháng khác.

“Minh! Chiều làm chầu bóng không?” – Giữa giờ ra chơi tiết hai buổi chiều, thằng Nam khụ vỗ vai tôi. Tôi uể oải tháo một bên tai nghe ra, lưng ườn dựa vào ghế:

“Không.”

“Sao dạo này kín như bà bầu ở cữ thế? Hay là đi với em Linh hả?”

Tôi đập vào đầu nó:

“Chia tay lâu rồi.”

Nam khụ xoa xoa chỗ vừa bị vỗ, mắt vừa uất ức vừa khó hiểu:

“Thế?”

Tôi không đáp, tay đút túi quần, vươn vai, bộ dạng uể oải mà đánh mắt sang người ngồi bên cạnh.

“À…” – Nam khụ gật gật đầu rồi lượn tuốt ra khu khác rủ rê tiếp.

Cuối giờ, Dương hiếm hoi chủ động nói chuyện với tôi khi ở lớp:

“Nay cậu làm gì thì làm. Tôi cũng đi có việc. Hẹn sáu giờ ở gốc cây bằng lăng chỗ C-coffee rồi về cùng là được. Có gì tôi bảo với mẹ rằng mình lên thư viện học.”

Kèo thơm quá, tôi đập tay cái bộp vào bàn rồi vỗ vỗ vai hắn, gật đầu. C-coffee ở trên đường về nhà tôi, cách nhà có 100m.

Cứ thế, giao kèo được xác lập. Tôi gọi điện thoại cho thằng Nam, chốt lịch chơi bóng.

Chơi bời thỏa thê, chỉ cần đúng hẹn sáu giờ về nhà, vừa xong trận.

Lên phòng, tôi theo thói quen định vào nhà tắm để thay quần áo rồi tiện tẩy rửa mồ hôi do vận động cả ngày luôn thì bị Dương xông vào trước. Đáp lại ánh mắt khó hiểu từ tôi, gã chỉ bảo rằng nay mệt nên muốn tắm sớm rồi nghỉ.

Chờ Dương tắm, tôi tranh thủ ngồi chơi game. Tôi chơi xong ba ván thì anh ta trở ra. Cửa nhà tắm mở, mang theo luồng khí nóng ẩm cùng với hương sữa tắm lan vào trong phòng. Là mùi hoa trà kết hợp cùng lá mint. Gã đã phải ngửi tới ngửi lui, chọn đi chọn lại gần hai tiếng trong siêu thị mới tạm ưng ý một mùi hương nhẹ nhàng mà không quá nữ tính, thích hợp cho cả hai giới.

Đó cũng là lí do tôi thường hay tắm trước. Phần là vì tôi tắm cực nhanh, chỉ dội nước rồi kì cọ tí là xong, phần là do tôi không thích cảm giác từ bên ngoài bước vào trong không khí nóng ẩm, với hương hoa trà thanh mát quấn quyện mà người khác vừa mới dùng. Cảm giác cứ ngượng nghịu thế quái nào ấy. Bạn hiểu đúng không?

Dương bước ra, làn da vốn trắng nay vì hơi nóng mà đỏ ửng. Da gã khác cha dượng, nhìn có vẻ trắng đến trong suốt, thấy được cả mạch máu xanh xanh nổi lên. Tôi bước vào trong, có chút ngần ngại khi hơi nóng nồng cùng mùi hương ngọt ập vào cánh mũi. Thế rồi vẫn hạ quyết tâm đóng cửa.

Lúc vừa cởi áo xong thì đột nhiên có tiếng gõ cửa gấp gáp. Tôi ngạc nhiên hỏi:

“Gì đấy?”

“Minh, mở cửa, tôi lấy đồ.”

“Lát lấy đi, tôi đang dở tay.”

“Cậu cứ mở ra.” – hiếm khi tôi nghe thấy giọng hắn có phần gấp gáp.

Tôi ngán ngẩm vặn núm xoay, thân trên vẫn còn để trần. Dương ngang nhiên xông vào rồi đưa tay vơ vội quần áo mình vừa thay, chỉ vất lại một câu “xin lỗi” rồi lại lao vèo đi. Đúng càng ngày càng khó hiểu.

Sáng hôm sau, rõ là đã có sự chuẩn bị từ trước vậy mà tôi vẫn dậy sát giờ.

“Nhanh lên, không kịp bây giờ!”

Tôi vất cho Dương một câu rồi chạy, trên tay lủng lẳng hai ổ bánh mì rán trứng. Rảo bước được một lúc, tôi tỉnh ngủ – lão Dương đâu rồi?

Vốn tưởng anh ta đau chân hay mỏi tay mà chậm trễ, tôi quay lại nhìn, không thấy ai cả. Sốt ruột, tôi cất tiếng gọi rồi đi lùi lại phía sau. Hoá ra, gã không hề mỏi gì, ngược lại còn rất thư thái đứng hồn nhiên ngắm cảnh trong một con hẻm gần đó.

Tôi kìm nén mong muốn gõ đầu gã một cái, bước chân lại gần. Dương vẫn lặng im, thản nhiên bình lặng đứng dưới một gốc cây, ánh mắt an tĩnh nhìn chăm chú điều gì đó. Tôi như bị cái an tĩnh dịu dàng kia cuốn vào, vô thức nhẹ chân tiến lại gần: có một con mèo tam thể đang liếm lông, uể oải nằm phơi nắng trên một bờ tường rào.

Dương chầm chậm đưa ngón tay lên, con mèo lười biếng ngóc đầu dụi vào ngón tay người thon dài. Phút chốc, tôi ngây ra khi thấy Dương mỉm cười – nụ dịu mát, hồn nhiên và trong suốt dưới ánh mặt trời. Nụ cười xinh đẹp mà gã chưa bao giờ để lộ cho loài người được thấy.

Phút chốc, tôi bị cuốn vào khung cảnh đó tự bao giờ, cho đến khi sực giật mình chuyện sắp muộn học.

“Dương!”

Như một thước phim quay chậm đầy hoài niệm, anh từ từ quay đầu lại dưới ánh nắng mới ngày hạ, cạnh màu xanh của thường xuân biếc.

Nhìn đồng hồ ở tay, còn hai phút, muộn là cái chắc rồi. Gần như không nghĩ ngợi, tôi bước đến nắm lấy cổ tay Dương, định kéo gã đi cho đến khi nhận ra chân gã đang bó bột.

Bốn mắt nhìn nhau…

“Ông bị điên à? Đứng đây làm cái quái gì? Biết mấy giờ rồi không?”

Kì này mẹ đi họp phụ huynh, lại còn doạ chuyển tôi về trường làng, nên tôi không e mới là lạ.

Tôi dứt khoát khom lưng, quay người lại phía Dương:

“Lên đi, không kịp đâu!”

Tôi giữ tư thế khom lưng mấy giây, bàn tay đưa ra chờ đợi. Một lát sau, lưng tôi có cảm giác nằng nặng đè lên, làn hương hoa trà cùng bạc hà quen thuộc lại ập tới khiến đầu óc tôi có chút ngơ ngẩn. Gã vòng tay ôm quanh cổ tôi một cách tự nhiên. Tôi cũng ngơ ngác, vô thức đưa một tay ra giữ người hắn, tay còn lại ngây ngốc cầm cái nạng rồi chạy.

Nhưng tôi nhận ra, dù chân tôi có dài như hươu cao cổ thì cũng không thể chạy đến trường trong vòng hơn một phút được. Tiếng trống vọng lại từ đằng xa gõ vào trong tôi cảm giác bất lực.

Toi rồi, lần này còn kéo cả Dương muộn học cùng…

“Hay là…” – Người phía sau lưng tôi chầm chậm cất tiếng, làn hơi chạm vào tai tôi có chút ngứa ngáy.

“Đằng nào cũng muộn, hay là nghỉ đi?”


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net