Chương 46: Khởi bẩm hoàng thượng, nô tỳ lớn tuổi rồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đang lúc nàng buồn bực khó chịu, thì mấy tên thị vệ lại đi qua nơi này, Tô Cẩm Bình vội vàng trốn sau gốc cây, sau đó, thân hình vút lên rất quỷ dị, bay nhanh về hướng cung Cảnh Nhân.

Một tay thị vệ trợn mắt hỏi người bên cạnh: "Vừa rồi ngươi có thấy một bóng đen không?"

"Làm gì có bóng đen nào?! Không phải ngươi gặp ma đấy chứ!" Gã nhổ nước bọt, nhìn xung quanh một vòng rồi tiếp tục đi tìm thích khách.

Tay thị vệ kia dụi dụi mắt, nhìn về hướng bên kia, hình như có người thật mà!

...

Khi Tô Cẩm Bình trở lại cửa cung Cảnh Nhân, nàng nghe thấy ngay ở phía Tây hô to: "Bắt được rồi, bắt được thích khách rồi!"

Nàng hơi nhướng mày, đang định chạy sang bên kia xem, thì một bàn tay đã túm lấy eo nàng, nàng định đánh lại theo phản xạ, chợt nghe thấy tiếng nói tà mị của Hoàng Phủ Dạ vang lên: "Tiểu Cẩm Cẩm, là ta!"

Hoàng Phủ Dạ lắc mình một cái, đưa nàng sang phía đông cung Cảnh Nhân.

Dù không muốn, hắn cũng phải buông eo nàng ra, khẽ lắc cây quạt trong tay: "Tiểu Cẩm Cẩm, lá gan của nàng, thật quá lớn!"

Hai tay nàng vòng qua ngực, như cười như không nhìn dung nhan yêu nghiệt của hắn: "Lá gan của huynh cũng đâu có nhỏ!" Nàng thật không ngờ, tên Hoàng Phủ Dạ này nhiều lần bị nàng đánh cho bầm dập mặt mũi cũng có thân thủ tốt như vậy, có thể thần không biết quỷ không hay ôm lấy eo nàng.

Bàn tay đang phe phẩy quạt dừng lại một chút, đương nhiên hắn biết nàng nhắc đến chuyện hắn vừa ôm eo nàng, liền xấu hổ sờ mũi, rồi ho khan môt tiếng: "Khụ khụ, đây không phải là vì muốn cứu nàng sao!"

"Sao huynh biết là ta làm?" Nàng dựa vào tường, dáng vẻ rất nhàn nhã, dương dương tự đắc.

"Thân thủ tốt như vậy, lại có thù với Hoàng hậu, đêm nay vừa tỉnh lại đã không thấy bóng dáng đâu. Trừ nàng ra thì còn ai nữa?" Hắn cũng bắt chước nàng, dựa vào tường, giọng nói vừa tao nhã vừa phong lưu, lại như mang theo ý cười.

"À, được rồi, coi như huynh thông minh!" Nàng vẫn dửng dưng như không, liếc mắt khinh thường hắn.

Hoàng Phủ Dạ khẽ cười một tiếng, rồi quay sang nói: "Tiểu Cẩm Cẩm, nàng không sợ bản vương sẽ nói chuyện đêm nay cho Hoàng huynh sao?"

"Nói cho hắn chuyện gì? Nói cho hắn biết chuyện huynh tìm một người nào đó giả mạo làm thích khách thế thân cho ta à?" Nàng cười tươi như hoa cúc nhìn hắn. Thích khách vừa bị bắt, chắc hẳn là do người này làm.

Hoàng Phủ Dạ nghe vậy, khẽ cười: "Tiểu Cẩm Cẩm, bản vương rất muốn nói thích khách kia là thế thân, là ta phái tới vì muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân giúp nàng một phen, nhưng bản vương lại không thể không nói thật, đó thực sự không phải ta làm."

"Huynh nói thật sao?" Vẻ mặt nàng bỗng trở nên nghiêm túc, không phải hắn phái người tới giúp mình, vậy là ai? Ở cổ đại này, nàng còn biết người khác nữa sao?

Đôi mắt màu tím nhạt chợt lóe lên những tia sáng yêu dị, xoay người nhìn chằm chằm vào mặt nàng: "Tiểu Cẩm Cẩm, nàng thật sự không biết là ai phái tới sao?" Trong mắt đầy vẻ thăm dò và nghi vấn.

Nàng nhẹ xoa tay, cười một tiếng nói: "Không biết."

Con ngươi màu tím nhạt như lóe sáng, soạt một tiếng gập quạt lại, nói: "Nếu không biết thì thôi."

"Huynh tin ta à?" Cái tên này, sao lại dễ dàng tin người như thế chứ, cũng không thèm bắt nàng để thẩm vấn nữa.

"Ta tin nàng... chưa bao giờ nói dối!" Nói xong, hắn lại khẽ cười, từ người nàng tỏa ra cốt cách kiêu ngạo như thế, làm sao có thể nói dối được.

Tô Cẩm Bình cũng chỉ cười, không nói gì. Nếu Hoàng Phủ Hoài Hàn muốn lấy mạng nàng, để giữ mạng sống, thì cái gì nàng cũng có thể nói dối được. Nếu nói chưa bao giờ nói dối, thì còn phải xem là tình huống nào đã! Nàng cũng không phải là sát thủ trong tiểu thuyết, không chịu khuất phục trước quyền thế, luôn luôn lấy cái mạng nhỏ của mình ra mà đùa giỡn.

Sau khi những tiếng ồn ào tan đi, 'thích khách' kia cũng đã bị bắt, khắp nơi dần yên tĩnh lại.

Nàng kéo tay áo, nhìn người bên cạnh hỏi: "Nói đi, tới tìm ta làm gì?"

"Ha ha, ta vốn định đưa nàng đi báo thù, ai ngờ nàng lại rủ hắn đi cùng." Trong giọng nói của hắn ta có sự cô đơn như thật lại như giả, mặt vẫn cười vô cùng rạng rỡ.

Nàng hơi nheo đôi mắt phượng, lạnh lùng nói: "Sao huynh biết ta tìm hắn?" Nàng có thể xác định là không có ai phát hiện ra hành tung của mình.

"Nàng và Dung Nhạc không có thù hận." Hắn khẽ lắc quạt, nụ cười trên mặt đã dần không thể giữ được nữa.

Thấy hắn nghiêm túc lại, sắc mặt của nàng cũng lạnh đi: "Vậy còn huynh? Dáng vẻ này, là muốn báo thù cho muội muội của mình sao?"

Vừa nghe nàng nói vậy, hắn liền ghé sát khuôn mặt như yêu nghiệt của mình lại gần trước mặt nàng, chóp mũi đối nhau, còn gần hơn ngày đó một chút, đôi mắt màu tím nhạt nhìn chằm chằm vào mắt nàng, đôi môi mỏng khiêu gợi khẽ cong lên, vừa mang chút ái muội, lại vừa có chút bi thương: "Tiểu Cẩm Cẩm, ta chỉ không thích nàng luôn nói những câu để bảo vệ hắn thôi."

Đôi mắt phượng hơi nheo lại, dường như có thứ gì đó đập mạnh vào lòng nàng. Nói những câu để bảo vệ hắn à? Vì sao chính nàng cũng không phát hiện ra? Một nỗi băn khoăn cũng dần lan ra trong lòng nàng. Đúng vậy, rõ ràng là nàng không thích xen vào chuyện người khác, nhưng lại hết lần này đến lần khác trêu chọc hắn. Rõ ràng là nàng sợ phiền phức, cũng biết rõ hắn rất nguy hiểm, nhưng lại kéo hắn chạy lung tung khắp nơi. Những điều này, chẳng lẽ cũng thật sự như những gì nàng vừa nói, càng gần với nguy hiểm thì càng có thể tôi luyện chính mình sao?

Nhìn thấy trong mắt nàng có vẻ ngẩn ngơ, hắn bỗng cúi xuống, ngậm lấy môi nàng, giày vò, chiếm đoạt, môi và răng gắn chặt vào nhau, vừa mang chút cuồng nhiệt, lại vừa có chút không cam lòng!

"Xoạt" một tiếng, nàng đẩy mạnh hắn ra, tung một quyền đập thẳng vào mũi hắn không chút lưu tình.

Máu tươi văng tung tóe! Hắn ôm mũi, cười khổ: "Tiểu Cẩm Cẩm, nàng xuống tay độc ác quá!"

Nàng khẽ nhướng đôi mày liễu, trên đôi môi đỏ mọng vẫn còn thoáng có vết nước, nghiến răng nói: "Nếu còn có lần sau, thì tuyệt đối sẽ không chỉ đơn giản là một đấm như vậy đâu!" Nếu không phải nể tình hắn cứu nàng nhiều lần, thì nhất định nàng sẽ làm thịt hắn!

"Ha ha, nhìn nàng cáu giận kìa. Tiểu Cẩm Cẩm, nàng thích hắn rồi." Không phải câu hỏi, là câu khẳng định!

Nàng lại nhìn hắn bằng ánh mắt như nhìn một kẻ điên: "Hoàng Phủ Dạ, có phải hôm nay đầu huynh bị va vào cửa không? Làm mấy chuyện kỳ quái, còn nói năng linh ta linh tinh nữa!" Thích à? Thích cái tên chẳng có gì thú vị kia á? Có nhầm không thế?

Hắn lại chỉ cười mà không nói. Ngoài cuộc sáng suốt, trong cuộc u mê. Bách Lý Kinh Hồng kia, chẳng phải cũng đang giống như nàng, cố gắng phủ nhận đó sao?

"Được rồi, không tán phét với huynh nữa! Ta về ngủ đây!" Nàng ném cho hắn một cái nhìn khinh bỉ, rồi bực bội định đi vào phòng, không ngờ lại bị hắn kéo tay lại.

Tô Cẩm Bình dừng chân, cũng thầm hít sâu một hơi.

"Tiểu Cẩm Cẩm, dường như, ta thích nàng rồi." Một giọng nói đầy từ tính vang lên, vô cùng quyến rũ.

Quả nhiên, lần trước nàng đã nghi ngờ đến nguyên nhân này, chỉ là cảm thấy có phải mình nghĩ vậy thì hơi tự kỷ quá không, nên mới không cố gắng tìm hiểu nhiều về vấn đề đó: "Ta biết."

Biết? "Đây... đây là câu trả lời của nàng sao?" Giọng nói mang theo chút run rẩy mà chính hắn cũng không phát hiện ra.

Nàng im lặng, không trả lời.

Bỗng nhiên, hắn khẽ cười: "Thật uổng cho Hoàng Phủ Dạ ta hơn chục năm lưu luyến bụi hoa, không ngờ, có một ngày chính mình cũng biết động tâm. Ha ha, Tiểu Cẩm Cẩm, nàng rời xa hắn được không? Rõ ràng là ta gặp nàng trước mà?!" Hơn nữa, hắn có thể cho nàng rất nhiều, rất nhiều thứ, còn thứ mà người kia có thể cho nàng, chỉ là sự phiền phức đến vô tận mà thôi! Hắn vốn nghĩ mình chỉ thích sơ sơ vậy thôi, nhưng đến thời khắc này hắn mới phát hiện ra, mình đã bất tri bất giác bị lún xuống rất sâu, rất sâu rồi.

Nàng quay đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt màu tím nhạt của hắn, trong ánh mắt yêu dị đó, vừa mang chút ưu thương, lại mang chút u buồn như đóa La Lan tím: "Hoàng Phủ Dạ, không phải vấn đề biết trước hay biết sau. Mà là chúng ta không phù hợp."

"Ai nói không phù hợp? Ta sẽ chứng minh cho nàng thấy, chúng ta vô cùng hợp nhau!" Nói xong hắn liền kéo nàng đi.

"Huynh làm gì thế?" Bị làm sao thế? Hơn nửa đêm rồi còn nổi điên gì thế này?!

Xiêm y đỏ rực trong ánh trăng như tăng thêm phần yêu mị mê hoặc lòng người. Hắn quay đầu, trên dung nhan còn xinh đẹp hơn con gái vài phần khẽ lộ ra một nụ cười rạng rỡ: "Ta đưa nàng đi báo thù. Ta sẽ chứng minh cho nàng thấy, Hoàng Phủ Dạ ta, có thể cho nàng tất cả những gì nàng muốn. Ta cũng sẽ chứng minh cho nàng thấy, dù là ai cũng không thể ức hiếp nàng! Bởi vì, có ta ở đây!" Cũng bởi vì, dường như... ta đã yêu nàng...

"Thù của ta đã..."

"Còn Đức phi và Dung tần nữa!" Hắn khẽ cười, nhắc nhở nàng, nụ cười còn xinh đẹp hơn đóa hoa mạn châu sa ở cõi Niết bàn: "Tiểu Cẩm Cẩm, nàng thì quên, nhưng ta vẫn nhớ rõ."

Nàng đã quên, nhưng ta vẫn nhớ rõ?

Tô Cẩm Bình hơi giật mình, những lời này thực sự khiến cho nàng xúc động, khiến cho nàng quên phản kháng, mặc kệ để hắn kéo đi. Thật ra, nàng vẫn không quên, có thù mà quên thì nàng đã không còn là Tô Cẩm Bình nữa! Đi theo hắn, còn có một nguyên nhân khác, đó là, nàng cũng muốn chứng minh cho hắn thấy, bọn họ thật sự không phù hợp.

...

"Hoàng thượng, đã bắt được thích khách. Khi chúng thần tìm được hắn, hắn đã tự sát." Thống lĩnh cấm vệ quân nói rồi ném tay thích khách kia ở giữa đại điện cung Ngọc Ly, sau đó quỳ gối giữa đại điện chờ xử phạt. Tuy bắt được thích khách, nhưng Hoàng hậu và Công chúa đều xảy ra chuyện lớn như vậy, gã cũng không tránh được lỗi này!

Hoàng Phủ Dung Nhạc đã hôn mê, ngự y đang ở bên cạnh bôi thuốc cho ả ta.

Nhìn người đang quỳ gối giữa điện, trong con ngươi màu tím đậm như thoáng có điều ngẫm nghĩ. Nếu hắn không nhầm, chuyện này không thể nào không liên quan đến cô nàng kia. Nhưng vết thương trên mặt Dung Nhạc, thì chỉ có cao thủ tuyệt thế mới có thể làm được. Hay là... hắn nheo mắt, đầy vẻ lạnh lùng.

"Thống lĩnh ngự lâm quân, hộ giá không thành công, cách chức, sung quân ra biên cương!" Tuy biết rằng với khả năng của thống lĩnh cấm về quân, thì không thể nào ứng phó được với hai người kia. Nhưng khiển trách thì vẫn phải khiển trách, từ trước đến giờ đã là phong cách của Hoàng Phủ Hoài Hàn hắn rồi.

"Tạ ơn Hoàng thượng không giết! Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!" Gã tạ ơn xong rồi lui ra ngoài.

"Mặt và mắt của Công chúa có thể cứu được không?" Hắn lạnh lùng hỏi. Hoàng Phủ Dung Nhạc vốn là một người lòng dạ độc ác, không phải cùng một mẹ với hắn, hắn cũng không để ý nhiều lắm để sống chết của ả.

Ngự y run rẩy đáp: "Bệ hạ, lão thần bất lực, Công chúa và Hoàng hậu đều bị thương rất nặng, mắt và mặt bị hủy hẳn rồi ạ!"

Hắn lạnh lùng ừ một tiếng rồi bước ra khỏi cung Ngọc Ly. Một Công chúa vừa bị mù lại vừa bị hủy dung, đã không còn đến nửa phần giá trị đối với nước Đông Lăng của hắn.

Ra khỏi cung Ngọc Ly, Tiểu Lâm Tử cầm đèn đi trước, nhìn sắc mặt căng thẳng của đế vương, gã liền lên tiếng an ủi: "Hoàng thượng, ngài nghĩ thoáng ra một chút, nếu đã bắt được thích khách rồi thì..."

Ánh mắt lạnh lùng của hắn chợt lóe lên: "Ngươi nghĩ là đã bắt được thích khách rồi sao?"

Tiểu Lâm Tử á khẩu, nếu thật sự bị bắt dễ dàng như thế, thì thích khách kia không thể nào chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy mà có thể biến Hoàng hậu và Công chúa thành ra thế kia.

Gã quay đầu, nhìn phía sau cũng đều là tâm phúc của Hoàng thượng, liền bạo dạn nói: "Hoàng thượng, việc này ngài có tiếp tục truy cứu nữa không?"

"Hừ!" Hắn hừ lạnh, tuy Tô Cẩm Bình hủy đi một Công chúa là công cụ cầu thân, nhưng cũng là giúp hắn một ơn huệ lớn! Nếu Hách Liên Dung Nhược đã độc ác đến như vậy, thì tuyệt đối cũng không thể nào ngồi ở vị trí quốc mẫu được nữa, đây cũng là cho hắn một lý do tuyệt hảo để phế hậu vị của ả!

Không có hậu vị, thì sự uy hiếp của Hách Liên gia đối với hắn cũng trở thành hư không.

Thấy hắn không đáp, Tiểu Lâm Tử cũng không dám hỏi lại. Vừa bước vào đại điện, hắn đã nhìn thấy ngay ẩn vệ đang đứng chờ hắn: "Lui ra đi!"

"Nô tài tuân mệnh!" Tiểu Lâm Tử cùng đám hạ nhân vội lui ra ngoài.

Chờ tất cả mọi người lui hết, hắn bước nhanh vài bước đến vương tọa, lạnh lùng hỏi: "Có chuyện gì?"

"Hoàng thượng, Dạ Vương tiến cung!" Tay thủ lĩnh ẩn vệ kia dường như có chút khó xử, không biết có nên nói hay không.

"Rồi sao?" Dạ tiến cung, vì sao không tới đây?

"Sau đó liền đi tới cung Cảnh Nhân, rồi đưa Tô Cẩm Bình đi về phía nơi ở của Dung tần. Nhìn hai người... có vẻ rất thân mật." Ẩn vệ vội vàng bẩm báo.

Quả nhiên, vừa dứt lời, y cũng cảm nhận được ngay sự tức giận tỏa ra từ người đế vương! Nhưng dần dần, hắn cũng bình tĩnh lại, hắn vẫn rất tin tưởng ở Dạ: "Đêm nay Tô Cẩm Bình đi đâu?"

Vừa nghe hắn hỏi, sắc mặt ẩn vệ kia bỗng trở nên nghiêm túc: "Hoàng thượng, chúng thuộc hạ có báo lại, nói sau khi nàng tỉnh lại liền ra khỏi cung, hơn nữa, còn bỏ rơi được bọn họ rất tài tình, cho đến tận khi Dạ Vương gặp nàng ở cửa cung Cảnh Nhân, thì bọn họ mới lại nhìn thấy nàng."

Khuôn mặt ẩn dưới lớp khăn che mặt cũng tỏ rõ sự xấu hổ.

Quả nhiên là do nàng làm: "Biết rồi, tiếp tục theo dõi họ. Họ muốn làm gì cũng không cần ngăn cản, quay về báo cho trẫm là được!" Hắn lạnh lùng phân phó.

"Thuộc hạ tuân mệnh!" Thủ lĩnh ẩn vệ đáp rồi lui ra ngoài.

Tay hắn gõ mạnh xuống long án, ánh mắt vừa lạnh lùng vừa khí phách như ẩn giấu rất nhiều toan tính...

...

Đến tẩm cung của Dung tần, Hoàng Phủ Dạ nắm tay Tô Cẩm Bình, nhảy lên nóc nhà. Hắn khẽ nhếch môi cười tà mị: "Tiểu Cẩm Cẩm, nàng thấy bản vương nên đối xử với ả thế nào?"

Nhìn dáng vẻ cố làm ra vẻ bí hiểm của hắn, nàng sốt ruột ném cho hắn một cái nhìn khinh thường: "Moi tim, móc phổi, lấy ra chiên hả?"

Vừa dứt lời, Hoàng Phủ Dạ ngẩn người, ngơ ngác nhìn nàng, mãi mới phun được ra một câu: "Có đôi khi, bản vương thực sự nghi ngờ nàng không phải là con gái!" Con gái bình thường không phải khi nghe mấy câu kiểu đó, đều sợ đến mức hét ầm lên sao? Vậy mà nàng lại có thể mặt không đổi sắc mà nói những điều đó.

"Như huynh thấy đấy!" Nói xong, nàng liền ngồi xổm xuống, nhấc một mảnh ngói lên, nhìn tình hình trong phòng. Đèn đã tắt, xem ra, con mụ chết tiệt kia đã ngủ rồi!

Nếu đã đến đây, nàng sẽ không định về mà không thấy máu, liền gỡ thêm vài miếng ngói nữa, chuẩn bị nhảy xuống. Hoàng Phủ Dạ nắm được tay nàng, khẽ cười một tiếng: "Tiểu Cẩm Cẩm, không cần nàng phải tự xuống."

Nói xong, hắn vung tay áo bào, một con rắn nhỏ nhanh chóng trườn ra khỏi tay áo hắn, trốn mất.

Tô Cẩm Bình bất giác nhíu mày, nhìn màu sắc của con rắn kia là biết nó có kịch độc. Có điều, kiếp trước khi nàng còn làm sát thủ, đã nhìn thấy rắn nước, rắn cạp nong, hay rắn nhãn kính vương, nhưng lại chưa từng nhìn thấy loại rắn này!

Biết sự nghi hoặc của nàng, Hoàng Phủ Dạ khẽ cười nói: "Tiểu Cẩm Cẩm, nàng cũng đừng xem thường con rắn kia, đó là loại rắn 'dâm đãng' hiếm có trên thế gian. Bản vương nuôi rất nhiều rắn, cũng nhìn thấy rất nhiều loại rắn, chỉ có duy nhất loại rắn này là khiến bản vương tìm rất lâu mới thấy."

Tô Cẩm Bình khẽ nuốt nước miếng, dùng ánh mắt kỳ quái nhìn hắn, nuôi một đống rắn, đây là Hoàng Phủ Dạ hay Âu Dương Khắc thế?

Nhìn thấy ánh mắt kỳ quái của nàng, sắc mặt của hắn cũng hơi cứng lại: "Tiểu Cẩm Cẩm, có phải nàng đang nghĩ lung tung gì không?"

"Ha ha, không, không có!" Nàng cười ha ha quay đầu đi, nói lảng sang chuyện khác: "Con rắn đó có tác dụng gì?"

"Đặc tính của rắn 'dâm đãng' đương nhiên là 'dâm'. Tác dụng của nó, đó là khi tới gần xử nữ, nó sẽ giống như xuân dược, khiến cho cô gái kia chìm trong mộng xuân, rồi sau đó bất giác luồn vào trong cơ thể ả, cắn nuốt nội tạng, khiến cho ả chết trong giấc mộng xuân mơ màng, thật ra, cũng coi như không làm... ả thất vọng!" Hắn khẽ lắc cây quạt vàng trên tay, cười vô cùng thoải mái.

Những lời này lại khiến Tô Cẩm Bình không thể tin được, quay đầu hỏi: "Không phải ả là phi tử của Hoàng huynh huynh sao? Sao vẫn là xử nữ? Hay là Hoàng huynh của huynh không 'lên' được?"

"Khụ khụ..." Hắn ôm miệng ho khan, sặc đến đỏ bừng mặt mũi. Ho khan một lúc lâu, hắn mới ngẩng đầu nhìn nàng một cách khó tin: "Nàng... nàng thực sự không phải là con gái!" Con gái sẽ to gan đến mức nói thẳng ra hai chữ 'không lên' kia sao?

"Đó là vì bản thân ta là con gái!" Đôi môi đỏ mọng của nàng khẽ cong lên một nụ cười bỉ ổi, thảo nào tên cẩu Hoàng đế kia luôn gây phiền phức cho nàng, thì ra là vì 'không lên' được, khiến cho tâm lý bị vặn vẹo, nên mới không chịu được khi thấy người khác sống thoải mái.

"Nàng nghĩ nhiều quá rồi, Hoàng huynh ta chỉ là do đã rút ra bài học kinh nghiệm từ các triều đại trước mà thôi. Mấy triều đại thay đổi vì vua hoang dâm vô độ, nên Hoàng huynh luôn cố gắng kiềm chế chính mình." Bề ngoài thì đều nói như vậy, nhưng hắn lại nghĩ rằng, Hoàng huynh không chạm vào phụ nữ, chỉ vì chưa gặp được người mà huynh ấy động lòng, một người con gái có thể cùng sóng vai đứng trên thiên hạ với huynh ấy.

Tô Cẩm Bình chép miệng, hơi luyến tiếc nhún vai, uổng công nàng cao hứng!

Đúng lúc này, một tiếng rên rỉ trầm bổng vang lên từ trong phòng, đám thị tỳ ngoài cửa đang kinh hãi, thì lại lập tức nghe thấy tiếng thở dốc của chủ nhân trong phòng càng lúc càng lớn, tất cả đều sửng sốt, sau đó mặt đỏ tai hồng, bịt tai đứng ngoài cửa. Dung tần nương nương... đang mộng xuân! Bọn họ không nên vào quấy rầy thì hơn.

Suốt nửa canh giờ, tiếng thở dốc và rên rỉ trong phòng dần nhỏ đi, xem ra, người bên trong cũng sắp hương tiêu ngọc vẫn.

Bóng áo đỏ chợt lóe lên, Hoàng Phủ Dạ kéo thi thể của Dung tần ra: "Hết giận chưa?" giọng nói của hắn vô cùng dịu dàng khác hẳn thường ngày.

"Không tồi." Nàng trả lời rất dè dặt, thực ra, nàng rất thích đưa mấy ả tiện nhân này vào chỗ chết, nhưng cái kiểu chết mà khiến cho tiện nhân này sung sướng tới cực điểm như thế, thì không hợp ý nàng lắm: "Con rắn kia đâu?"

"Đương nhiên là ở trong cơ thể ả. Nó ăn mấy thứ nội tạng của ả, quá ghê tởm, đương nhiên bản vương phải bỏ." Nói xong, hắn xách theo thi thể của Dung tần, rời đi.

Tô Cẩm Bình đi sau hắn, khẽ nhíu mày: "Vứt con rắn trong người ả không lấy ra, chẳng lẽ huynh không sợ..."

"Ha ha... chuyện bản vương thích nuôi rắn, không mấy người trong thiên hạ biết được, nhưng chuyện Đức phi thích rắn thì quả thật ai cũng biết! Nàng nói thử xem, nếu thi thể của Dung tần bị phát hiện trong tẩm cung của Đức phi thì sẽ thế nào?" Nụ cười xinh đẹp của hắn càng rạng rỡ hơn.

Mắt Tô Cẩm Bình như lóe sáng, nhưng không đáp lời.

Sau khi ném thi thể Dung tần vào hậu viện của cung Đức phi, hai người liền cùng nhau quay về cung Cảnh Nhân, suốt chặng đường không ai nói câu nào...

Đến cửa, Hoàng Phủ Dạ lắc lắc cây quạt vàng, dáng vẻ vẫn phong lưu không thể kiềm chế được, vẻ bi thương thâm tình trong đáy mắt đã hoàn toàn biến mất, có chăng, chỉ còn lại vẻ đùa cợt lẳng lơ: "Tiểu Cẩm Cẩm, sáng mai, khi thi thể Dung tần bị phát hiện, Đức phi nhẹ nhất thì cũng bị biếm vào lãnh cung. Đối với một cô ả yêu hoàng huynh, yêu quyền thế như mạng kia mà nói, thì vào lãnh cung chỉ không quá ba ngày, ả nhất định sẽ phát điên!"

"Ừ!" Nàng lạnh lùng đáp, nhìn nụ cười gượng gạo của hắn.

"Nàng muốn cảm ơn bản vương thế nào đây? Hả?" Nụ cười của hắn càng lúc càng lẳng lơ, nhưng trong đôi mắt màu tím nhạt lại thoáng có ánh nước.

Tô Cẩm Bình cũng nhếch miệng cười, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn có một cảm xúc khó nói thành lời, khẽ vỗ vai hắn nói: "Hoàng Phủ Dạ, đừng lừa mình dối người nữa. Không phải chính huynh cũng phát hiện ra vấn đề sao? Huynh nên cảm thấy may mắn, là ta không cần bất cứ thứ gì của phủ Thừa tướng, nếu không, hiện giờ ta sẽ không phải là cảm kích huynh, mà là căm hận huynh!"

Vừa dứt lời, nụ cười trên mặt hắn liền cứng lại. Đúng vậy, chính hắn cũng phát hiện vấn đề, chỉ là, hắn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC