Chương 48: Động tình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhưng đúng lúc này, Tiểu Lâm Tử gạt đám thị vệ ra, vọt tới trước mặt cung nữ kia, tát vào mặt ả một cái: "Thì ra là con tiện tỳ nhà ngươi, suýt nữa hại chết những người vô tội chúng ta!!! Ngươi..."

Cái tát này của gã xuống tay rất nặng, khiến đầu ả cung nữ kia bị choáng váng trong giây lát, cũng hơi mơ hồ, một lúc sau mới kịp phản ứng lại: "Không phải ta, không..."

Tiểu Lâm Tử lại tát 'bốp' một cái nữa vào mặt ả: "Còn dám nói không phải ngươi à? Vậy vừa rồi ngươi nói chính là ngươi là thế nào?" Thật ra, trong lòng gã cũng rất hỗn loạn, bản thân gã cũng hiểu rõ, chuyện này khó có thể liên quan đến cung nữ này được. Dù sao ả cũng chưa từng chạm vào cái khay kia, nhưng hiện giờ, trừ làm như vậy, gã thật sự không biết phải gỡ tội cho mình như thế nào! Tra tấn nghiêm khắc,... lần này mà bị lôi đi, thì chắc chắn gã sẽ chỉ còn là một đống xương tàn thôi!

"Đủ rồi!" Một tiếng quát lạnh lùng khí phách vang lên, Hoàng Phủ Hoài Hàn đương nhiên không phải kẻ ngốc. Tuy hắn không biết vì sao cung nữ này lại đột ngột kêu to lên như thế, nhưng cơ bản hắn vẫn phải có kết luận về việc này!

Hắn bước vài bước đến trước mặt cung nữ kia: "Ngươi nói xem, vì sao vừa rồi ngươi kêu lên?"

"Khởi bẩm Hoàng thượng, vừa rồi là tại ả, là do ả nói nhỏ vào tai nô tỳ, hỏi có phải chính nô tỳ suốt ngày chỉ mong ả chết không. Nô tỳ đúng là có chút ân oán với ả, nên mới nhất thời kích động nói như vậy!" Ả cung nữ kia nói xong, liền trợn trừng đôi mắt đỏ như máu sang nhìn Tô Cẩm Bình, dường như muốn chém nàng hàng trăm hàng nghìn đao mới có thể giải hận trong lòng vậy.

Có điều, Tô Cẩm Bình đâu phải là nhân vật dễ đối phó chứ? Ả càng nhìn nàng như vậy, thì nàng càng muốn tiễn ả xuống địa ngục! Tuy Tô Cẩm Bình thỉnh thoảng cũng thích tiếp xúc với nguy hiểm, nhưng chưa bao giờ thích để những thứ có tính uy hiếp tùy tiện ở nơi rõ ràng như thế! Cho nên, trong việc này, nàng còn có cách giải quyết khác. Nàng vẫn nên đẩy hết mọi chuyện cho cung nữ kia thì hơn: "Ngươi nói linh tinh cái gì thế! Ta chỉ hỏi một câu là có đúng là ngươi hay không, có phải là ngươi đi tới ngự thiện phòng ăn vụng, rồi vu oan giá họa cho chúng ta hay không? Sau đó ngươi quá kích động nói chính là ngươi thì sao. Ta đâu có muốn chết chứ. Là ả ăn mà vu oan cho nô tỳ. Hoàng thượng, nô tỳ nói hoàn toàn là sự thật. Xin ngài minh giám!!!"

Giọng điệu của nàng vô cùng thành khẩn, nghe thế nào cũng không giống nói dối!

Đúng lúc này, tay thái giám cầm đầu bị liên lụy vào chuyện này, cũng là chủ quản ngự thiện phòng, kịp phản ứng theo, Hoàng cung là nơi ăn tươi nuốt sống người ta, chết một ả cung nữ, mà có thể giữ được mạng của mình, là chuyện gã thường xuyên nhìn thấy! Vì thế, gã the thé nói: "Khởi bẩm Hoàng thượng, sáng sớm nay, hình như nô tài thật sự có nhìn thấy cung nữ này tới ngự thiện phòng!"

Câu này của gã, chính là muốn đổ hết tội lỗi lên người cung nữ kia! Ả ta trợn trừng mắt, không thể tin nổi, vô cùng hoảng sợ nói: "Hoàng thượng, nô tỳ chưa từng đi tới đó. Là bọn họ, chính bọn họ vu oan cho nô tỳ, đúng rồi, thị vệ, thị vệ canh cửa có thể làm chứng cho nô tỳ!!!"

Tiểu Lâm Tử cười lạnh: "Thị vệ canh cửa mỗi canh giờ đổi một lần, ai mà biết được ngươi có thừa lúc đó để lén đi ra hay không!"

Gã vừa dứt lời, sắc mặt cung nữ kia liền xám như tro tàn, không dám tin nhìn Tiểu Lâm Tử: "Tiểu Lâm Tử công công, ngài..." Chắc chắn gã biết là không thể nào do ả làm, nhưng bây giờ lại đẩy hết trách nhiệm lên đầu ả.

Tiểu Lâm Tử lại ngồi xổm người xuống: "Haiz, chúng ta cũng không thể tin được là do ngươi làm. Nhưng việc đã đến nước này, ngươi sẽ không ngụy biện nữa chứ!" Đồng thời, gã cũng dùng khẩu hình nói với ả: đừng không cam lòng nữa, mấy năm nay, không ít người chết dưới tay ngươi, món nợ oan nghiệt này, sớm muộn gì ngươi cũng phải trả thôi!

Ngay khi miệng gã phát ra những câu đó, cung nữ kia quỳ gục xuống đất cười to, là báo ứng!!! Có lẽ đây chính là báo ứng cho việc ả hại nhiều người như vậy! Thật ra, ả cũng chưa từng muốn hại người, là do những kẻ đó ép ả, khiến cho ả phải đi vào con đường không phải ngươi chết thì ta vong. Ả không có cách nào khác! Ả không có cách nào khác! Lâu dần, ả cũng quên đi bản chất của chính mình...

Khóe môi Tô Cẩm Bình khẽ nhếch lên một nụ cười lạnh. Lửa đã châm, giờ thì nàng chỉ lặng lẽ đứng xem. Hoàng cung này, thật khiến cho nàng phải mở mang tầm mắt. Nàng vỗn nghĩ mình đã mưu trí hơn người, nhưng không ngờ chỉ một tay thái giảm nhỏ cũng tỉnh táo, độc ác, tuyệt tình như vậy, thuận nước đẩy thuyền đổ hết mọi chuyện lên người cung nữ này. Tuy trong lòng nàng không hề có chút áy này nào, nhưng vì mình ăn vụng này nọ một lần, mà lấy luôn mạng sống của một cung nữ đã từng có hiềm khích với mình, thậm chí mình còn chưa từng biết tên ả, thì hoàng cung này, thực sự quá kinh khủng!

Hoàng Phủ Hoài Hàn cũng lạnh lùng nhìn tất cả mọi chuyện, hắn sao có thể không thấy rõ ẩn tình trong này? Nhưng ở trong cung bao nhiêu năm, những việc này hắn đã sớm nhìn đến chán mắt. Hắn vẫn xử sự theo phương thức thông thường của mình, tất nhiên là lôi thẳng cung nữ kia xuống, chém đầu. Ở trong cung, kẻ yếu chỉ có một con đường, chết!!!

Có điều, chỉ cần nhớ lại miếng xương ghê tởm đi, bụng hắn lại quặn lên buồn nôn, hoàn toàn không thể mắt nhắm mắt mở dễ dàng tha thứ cho 'hung phạm' như thế được! Hắn lạnh mặt, đang định nói gì, thì Tiểu Lâm Tử lại 'soạt' một tiếng quỳ xuống trước mặt hắn: "Hoàng thượng, nếu đã bắt được thủ phạm rồi, xin ngài tạm tha cho nô tài. Nô tài thực sự vô tội!!!"

Đi theo Hoàng thượng bao nhiêu năm, đương nhiên gã biết Hoàng thượng không phải kẻ ngốc, tất có thể nhìn ra ẩn tình trong đó, nên lúc này gã mới quỳ xuống van xin, chỉ mong Hoàng thượng có thể niệm tình gã nhiều năm hầu hạ mà tha cho gã một mạng.

Quả nhiên, gã vừa nói vậy, Hoàng Phủ Hoài Hàn rõ ràng cũng do dự. Hắn thừa biết bị lôi đi tra tấn nghiêm khắc sẽ có hậu quả gì, nhìn đám người quỳ dưới đất, hắn bỗng cảm thấy mi tâm đau nhức, thầm hít sâu một hơi, buồn bực phẩy tay: "Lôi tiện tỳ kia xuống chém!"

Lệnh vừa ban ra, mọi người đều thở phào một hơi!

Đám người Tô Cẩm Bình đương nhiên cũng được đám thị vệ thả ra, nhưng ngay khi cung nữ kia bị lôi ra cửa, Hoàng Phủ Hoài Hàn đột nhiên nói: "Đợi đã!"

Lồng ngực mọi người căng lên, chỉ sợ lại có biến cố gì, chợt thấy khuôn mặt lạnh lùng của đế vương hơi lộ ra nụ cười lạnh, đi tới trước mặt Tô Cẩm Bình: "Tô Cẩm Bình, trẫm cực kỳ tán thưởng ngươi, cho nên, chức giám trảm này, giao cho ngươi đi!"

Hai người bốn mắt nhìn nhau, tia lửa bắn tung tóe!

Mục đích của Hoàng Phủ Hoài Hàn, chẳng qua chỉ là muốn bắt Tô Cẩm Bình nàng nhìn tận mắt hình ảnh cung nữ kia bị chém, coi như cảnh cáo nàng một chút! Bởi vì, hắn tin rằng, dù thân thủ của cô nàng này có cao đến thế nào, thì nàng cũng chỉ là một tiểu thư phủ Hữu tướng, được nuôi lớn trong khuê phòng, khi nhìn thấy hình ảnh chém đầu, ít nhiều gì cũng có sức uy hiếp nhất định! Đương nhiên, hắn cũng muốn nói cho nàng biết, đầu đuôi chuyện này rốt cuộc như thế nào, thì hắn cũng đều biết rõ ràng.

Tô Cẩm Bình đương nhiên chỉ vừa nhìn đã hiểu suy nghĩ của hắn. Có điều, Hoàng Phủ Hoài Hàn hắn cũng quá coi thường nàng. Chỉ là một kẻ mất đầu mà đã muốn làm nàng kinh sợ à? Sát khí của nàng là được tôi luyện trong nghìn vạn mạng người mà có! Chính nàng còn tự tay lấy đầu người khác, thì việc giám trảm có gì mà không dám làm: "Nô tỳ tuân mệnh!" Nàng bình tĩnh đáp lời, không thấy một chút vẻ hoảng hốt kinh sợ nào, khiến Hoàng Phủ Hoài Hàn hơi kinh ngạc.

Ngay sau đó, cung nữ kia bị kéo ra ngoài, Tô Cẩm Bình lạnh lùng đứng bên cạnh nhìn ả, ánh mắt kia, chỉ giống như đang nhìn một con kiến. Cung nữ kia cũng nghiến răng, mắt đỏ quạch nhìn nàng: "Tô Cẩm Bình, dù ta có thành ma cũng không tha cho ngươi!"

Lời này của ả cũng khiến Tô Cẩm Bình mỉm cười, nàng ngồi xổm xuống trước mặt ả.

Không thèm để ý đến ánh mắt kinh ngạc của đám thị vệ, nàng đỡ người ả lên, nhỏ giọng nói vào tai ả, giọng nói như ma quỷ khiến lòng người lạnh đi: "Trước khi ngươi chết, để ta nói cho ngươi biết một đạo lý, vĩnh viễn đừng nên đối nghịch với người mà ngươi không hiểu rõ. Bởi vì, hậu quả sẽ xảy ra là, cho đến lúc chết, ngươi cũng không biết vì sao mình chết! Còn nữa, ta đã chết một lần rồi, ta, chính là ma quỷ!!!"

Nói xong, đôi môi đỏ mọng hơi cong lên cười tà ác, cái cảm giác chuyện do chính mình gây ra, lại khiến kẻ thù phải chịu tội thay, cũng không tệ lắm! Nàng đứng lên, không nhìn đến ánh mắt hoảng sợ của ả, lạnh lùng nói: "Hành hình!"

"Soạt" một tiếng, cái đầu đầy máu lăn lông lốc trên mặt đất, máu tươi văng ra khắp sàn. Tiểu cung nữ cùng quét sân với Tô Cẩm Bình, đứng từ rất xa cũng nhìn thấy hình ảnh này, liền sợ hãi tới mức ngất xỉu!

"Được rồi, nhiệm vụ đã hoàn thành, bẩm báo với Hoàng thượng đi!" Nàng lạnh lùng nói xong lại vặn vẹo lưng một chút. Ăn cơm của Hoàng đế, giết chết cung nữ cả ngày đối địch với nàng, nhiều lần muốn hại chết nàng, thật là cực kỳ sảng khoái!

Trong lòng đám thị vệ cũng cảm thấy không thể hiểu nổi, trước một cảnh tượng tanh máu thế này, chính những người đàn ông cao to như bọn họ cũng cảm thấy hơi kinh khủng, vậy mà mặt cô nàng này lại không hề biến sắc, còn có thể bình tĩnh như thường đứng vặn vẹo thắt lưng, người này...

Trong Ngự thư phòng, Hoàng Phủ Hoài Hàn đứng bên cửa sổ cũng lạnh lùng xem hết tình hình bên ngoài. Tô Cẩm Bình này, xem ra còn phức tạp hơn hắn nghĩ!

Cũng cùng lúc đó, cô nàng nào đó đứng từ xa thoáng nhìn thấy bóng áo màu tím đậm ở cửa sổ Ngự thư phòng, đôi mắt phượng chợt lóe lên, cũng biết mình vừa sơ suất để lộ cảm xúc, liền quay lại, làm ra vẻ 'giờ mới kịp phản ứng', giả vờ giả vịt che miệng hét lên một tiếng, trợn trắng mắt, sợ hãi ngất xỉu!

Đám thị vệ co rút khóe miệng, bảo sao cô nàng này không sợ chút nào, hóa ra là phản ứng chậm!!!

Khóe miệng Hoàng Phủ Hoài Hàn cũng co rút đến không thể kiềm chế, không biết nên đánh giá cô nàng này thế nào nữa, quả nhiên là hắn quá coi trọng nàng rồi!!!

...

Khi Tô Cẩm Bình hôn mê bị đưa về phòng hạ nhân ở cung Cảnh Nhân, trong đầu nàng chỉ có một suy nghĩ duy nhất - nếu biết giả vờ ngất xỉu có thể không cần quét sân, thì sau này ngày nào nàng cũng giả vờ ngất xỉu là xong rồi!!!

Kết quả là nàng lại khiến Thiển Ức sợ hãi, vô cùng lo lắng hỏi trái hỏi phải xem rốt cuộc nàng bị làm sao. Chờ đến khi đám thị vệ rời đi trong ánh mắt lo lắng Thiển Ức...

Tô Cẩm Bình lặng lẽ chớp chớp mắt, rồi từ từ mở mắt ra, đưa tay lên miệng ra hiệu 'suỵt' với Thiển Ức.

Thiển Ức giật mình, nhưng cũng ngoan ngoãn im lặng không nói.

Chờ đám người đi xa, Thiển Ức mới nhìn nàng vẻ trách móc: "Tiểu thư, người làm em sợ muốn chết! Em còn tưởng người xảy ra chuyện gì chứ!"

"Ha ha ha... nếu sớm biết là giả vờ ngất xỉu sẽ nhận được ưu đãi thế này, thì ta đã dùng lâu rồi, ngày nào cũng phải quét rác mệt chết đi được!" Cô nàng nào đó vui vẻ ngồi dậy, vô cùng sung sướng với tuyệt chiêu mà mình vừa phát hiện ra, cũng đồng thời nhớ đến sự uy hiếp của Hoàng quý phi kia.

Ả muốn nàng hỗ trợ ả để đối phó với Hoàng hậu. Giờ chân Hoàng hậu đã bị phế, nàng không hề nghĩ rằng Hoàng Phủ Hoài Hàn sẽ để một cô ả bị phế hai chân làm Hoàng hậu của hắn. Cho nên, Hách Liên Dung Nhược sắp bị phế bỏ, cũng là lúc nàng nên đi đòi giải dược!

Nàng bước vài bước tới cửa, lại chợt nhớ ra một chuyện: "Thiển Ức, trước kia ta có quen Tả tướng không?"

"Tả tướng ạ?" Thiển Ức hơi ngạc nhiên: "Tiểu thư, người nói đến Thượng Quan đại nhân sao?" Nhắc đến người đàn ông dịu dàng nhã nhặn kia, Thiển Ức không kìm được mà bày ra bộ mặt 'Tây Thi ôm ngực'.

"Ừ!" Không hiểu sao nàng luôn có một cảm giác thân thuộc đối với Thượng Quan Cẩn Duệ, nhưng lại không biết cảm giác này từ đâu mà có. Có lẽ hỏi Thiển Ức một chút là cách tốt nhất.

Thiển Ức suy nghĩ một chút, rồi rất thành thật lắc đầu: "Tiểu thư, người không quen biết Tả tướng đại nhân, nhưng mà..." nói đến đây, ánh mắt cô hơi mơ hồ, mất bình tĩnh.

"Nhưng mà cái gì?" Tô Cẩm Bình vòng hai tay qua ngực nhướng đôi mày thanh tú lên nhìn cô.

"À, tiểu thư, không có gì ạ. Nếu đã không nhớ thì thôi, nhớ người đó cũng chẳng có lợi gì với người!" Đúng vậy, nếu tiểu thư đã nhập cung, thì cũng chỉ có thể cắt đứt với người kia. Nếu tiểu thư nhớ rõ mới thực sự là đau lòng, tổn thương.

Nghe vậy, Tô Cẩm Bình lại cảm thấy thích thú: "Nói thử xem, rốt cuộc là chuyện gì?"

"Tiểu thư, nếu không nhớ rõ thì thôi. Nhớ lại không có lợi với người mà!" Thiển Ức vội trả lời, cũng hơi hối hận vì mình vừa buột miệng!

"Nhìn em tránh né thế này, không phải là trước đây ta có nhân tình đấy chứ?" Cô nàng nào đó nói với vẻ bỡn cợt, muốn khéo leo moi được câu trả lời mình muốn từ Thiển Ức.

Kết quả là, Thiển Ức há hốc mồm, không thể tin nổi, mặt đầy vẻ 'tiểu thư, người thật thông minh', nhìn nàng không chớp mắt.

Vài vạch đen hoa hoa lệ lệ chảy thẳng xuống sau gáy nàng. Đùa cái con khỉ gì thế? Không phải ai cũng nói chủ nhân cũ của cơ thể này rất nhát gan sao? Vậy mà có gan đi tìm tình lang sao? Lừa nhau đấy à???

"Đợi đã, không phải tình lang gì đó kia... lại chính là Thượng Quan Cẩn Duệ đấy chứ?" Ặc, vừa hỏi xong, chính nàng cũng cảm thấy khả năng này không nhiều, vì Thiển Ức vừa nói không biết mà.

"Không phải!" Thiển Ức lắc đầu quầy quậy, tuy Lãnh công tử và Thượng Quan đại nhân đều đẹp trai như nhau, nhưng mà hai người đó rõ ràng là khác nhau một trời một vực, sao tiểu thư lại nghĩ đến Tả tướng đại nhân chứ: "Tiểu thư, là..."

"Thôi, không phải Thượng Quan Cẩn Duệ là được rồi!" Nói xong nàng liền nhanh chân bước ra ngoài.

Tuy người đàn ông tao nhã đó cho nàng một cảm giác ấm áp, nhưng hắn cũng khiến nàng cảm thấy vô cùng bí ẩn, không nắm bắt được. Người đàn ông đó giống như một con hổ biết cười, không ai biết đằng sau nụ cười của hắn ẩn giấu những gì. Nên cách xa hắn một chút thì hơn!

Thiển Ức hơi buồn bực xoa gáy, vì sao không phải Thượng Quan đại nhân là được rồi? Chẳng lẽ tiểu thư từng có chuyện gì với Thượng Quan đại nhân sao?

...

Trong cung của Hoàng quý phi, Tô Cẩm Thu vừa dùng xong bữa trưa, đang nằm ngủ trưa trên tháp quý phi.

Đúng lúc này, Tô Cẩm Bình đẩy cửa sổ, lẳng lặng tiến vào như một bóng ma.

"Ngươi!" Tô Cẩm Thu hơi nhỏm người dậy, vết thương trên người vẫn nhắc nhở ả về chuyện ngày hôm đó, cho nên, ánh mắt ả nhìn Tô Cẩm Bình hơi có vẻ sợ hãi.

Nàng hừ lạnh một tiếng, dường như rất hài lòng với phản ứng của ả. Biết sợ là tốt.

Tô Cẩm Bình bước vài bước đến trước mặt ả, xách ả lên như xách một con gà con, nói: "Ta đã giúp ngươi xử lý Hách Liên Dung Nhược, giải dược đâu?"

"Hách Liên Dung Nhược là do ngươi làm?" Lúc này, ánh mắt của Tô Cẩm Thu đã không còn có thể dùng hai từ 'sợ hãi' để miêu tả nữa. Nàng có thể phế bỏ hai chân của Hách Liên Dung Nhược mà thần không biết quỷ không hay sao? Trong mắt ả bây giờ, Tô Cẩm Bình thực sự giống như ma quỷ!

"Nếu không, thì ngươi nghĩ là ai?!" Nàng cười lạnh hỏi lại. Phế Hách Liên Dung Nhược, không chỉ vì báo thù cho mình, mà cũng vì độc trên người Thiển Ức.

Tô Cẩm Thu cố gắng trấn tĩnh: "Đúng là Hách Liên Dung Nhược đã bị hủy, nhưng bản cung còn chưa ngồi lên hậu vị, cho nên, không thể đưa giải dược cho ngươi được."

Một bàn tay nhanh chóng túm lấy cổ ả: "Ngươi muốn đổi ý sao? Hay là, ngươi muốn trở thành một Hách Liên Dung Nhược thứ hai? Hoặc là... Hoàng Phủ Dung Nhạc thứ hai?"

"Công chúa Dung Nhạc cũng do ngươi hạ thủ???" Cơ thể Tô Cẩm Thu hơi run lên, muội muội thứ xuất* yếu đuối, chẳng có tài cán gì này của ả, rốt cuộc đã biến thành cái gì đây?

*Thứ xuất: con của thiếp thất.

"Chuyện này hình như không liên quan gì đến ngươi thì phải. Đã thỏa thuận trước, chỉ cần ta hủy được Hách Liên Dung Nhược, các ngươi sẽ đưa giải dược cho ta, đúng không?" Đôi mắt phượng lạnh đi, đầy sát khí.

Lúc này, Tô Cẩm Thu lại bỗng trấn tĩnh hơn, mặc dù cổ ả vẫn đang trong tay người ta, mặc dù trong lòng ả vẫn rất thắc mắc về Tô Cẩm Bình hiện tại, vẫn rất sợ hãi, nhưng nhiều năm lăn lộn trong hậu cung, ả đã nhanh chóng phân tích được vấn đề: "Nếu ta đưa giải dược cho ngươi, chỉ e rằng ngươi sẽ càng không thể buông tha cho ta!"

Tô Cẩm Bình khẽ cười: "Đúng thế, hóa ra ngươi cũng rất thông minh! Bởi vì Tô Cẩm Bình ta từ trước đến giờ không làm những chuyện lỗ vốn. Nên là, tỷ tỷ tốt của ta, chẳng lẽ ngươi không thấy là giao dịch lần này của chúng ta vốn không công bằng sao? Nói là giao dịch, chi bằng nói rằng các ngươi uy hiếp ta thì đúng hơn! Có điều, vì Hách Liên Dung Nhược cũng có thù với ta, nên lần này coi như là ta báo thù cho mình. Nếu biết điều thì giao giải dược ra đây, sự kiên nhẫn của ta có hạn."

"Muội muội, dường như ngươi có vẻ rất quan tâm đến sống chết của tiểu cung nữ kia nhỉ?" Tô Cẩm Thu như tìm thấy điểm yếu của nàng, cười vô cùng đắc ý!

"Ngươi có ý gì?" Giọng Tô Cẩm Bình lạnh đi, ánh mắt đậm vẻ tàn nhẫn, tuyệt tình. Ở thế kỷ hai mốt, chưa từng có ai dám nói 'điều kiện' với Yêu Nghiệt nàng, vì họ biết, hậu quả sau khi nói điều đó là gì. Bọn họ cũng biết, 'Yêu Nghiệt' nàng trừ yêu tiền ra, thì không có nhược điểm gì! Điều này hiển nhiên cũng tạo ra thế mạnh duy ngã độc tôn của nàng!

Có điều, đến cổ đại chết tiệt này, đã phải chịu ức hiếp khắp nơi thì chớ, nàng còn phải chấp nhận cả giao dịch bất bình đẳng này! Nàng cảm giác sự kiên nhẫn của mình đã bị mài mòn đến cực hạn, nàng không thể chắc chắn được, nếu Tô Cẩm Thu không giao giải dược ra đây, thì giây tiếp theo liệu nàng có thật sự không thèm để tâm mà cắt đứt cổ ả ta hay không!

"Không có ý gì cả. Muội muội muốn bóp chết tỷ tỷ, thì cứ việc làm đi. Ta đã không làm được Hoàng hậu, dù sống cũng chẳng có ý nghĩa gì. Dù sao, có thị tỳ kia của muội muội chôn cùng, tỷ tỷ cũng thấy thỏa mãn rồi!" Tô Cẩm Thu lộ ra một nụ cười tự tin!

"Giúp ngươi lật đổ Hoàng hậu, rồi lại giúp ngươi ngồi lên hậu vị. Nếu ta nghĩ không sai, thì sau khi ngồi lên được hậu vị, ngươi cũng sẽ không đưa giải dược cho ta, ngược lại, sẽ còn bắt ta làm nhiều việc cho ngươi hơn nữa. Ta nói đúng không? Ngươi thật sự nghĩ Tô Cẩm Bình ta là kẻ ngốc sao?" Bàn tay bóp trên cổ ả siết chặt hơn. Tô Cẩm Thu bị nàng bóp cổ đến không thở được.

Mặt ả đỏ bừng, nhưng vẫn cố nói: "Đúng vậy, nhưng dù thế đi nữa, thì ngươi dám không nghe ta sao? Hay là ngươi thật sự không... không quan tâm đến tính mạng của tiện tỳ kia?"

"Tỷ tỷ, ngươi nghĩ, nếu ta bóp cổ ngươi, rồi kéo ngươi tới uy hiếp cha ngươi, liệu lão có giao giải dược cho ta không?" Khi nói câu này, ánh mắt Tô Cẩm Bình khóa chặt vào mắt Tô Cẩm Thu, cũng nhạy bén phát hiện ra vẻ tự giễu thoáng xuất hiện trong mắt ả rồi vụt biến mất.

Xem ra, Thừa tướng kia thật sự không quan tâm đến sống chết của con gái mình! Nàng ném Tô Cẩm Thu xuống đất: "Cho ngươi ba ngày để lo liệu. Nếu ba ngày sau ngươi không giao giải dược ra đây, ta cũng chỉ có thể cho ngươi xuống địa phủ gặp Thiển Ức của ta!"

Nói xong, nàng nhảy qua cửa sổ ra ngoài, cảm thấy sự buồn phiền trong lòng càng nặng nề hơn. Vừa rồi nàng nói cương quyết như vậy, nhưng nàng thật sự không thể tưởng tượng được, nếu ba ngày sau họ vẫn không chịu giao giải dược ra, thì mình có thể hạ thủ được hay không...

Đi tới cửa hầm rượu của ngự thiện phòng, nàng buồn phiền bước vào, lấy trộm hai bình rượu, đi về phía vườn lê. Người đó luôn có một ma lực khiến lòng người yên bình lại.

Giờ đang là buổi chiều, Tô Cẩm Bình tránh được hết đám thị vệ giám sát, lẻn vào vườn lê. Nàng thấy hơi quái lạ, hôm nay ở đây có vẻ lạnh lùng, không cảm nhận được hơi thở của người khác! Hắn không có ở đây sao?

Nàng nhìn xung quanh cũng không thấy bóng người. Đến trước cửa phòng, nàng mở cửa ra, nhưng trong đó chẳng có ai cả. Tô Cẩm Bình khẽ nhíu đôi lông mày thanh tú, những lần trước nàng đến đây đều là vào buổi tối, hắn luôn luôn ở đây. Chiều nay lại không thấy bóng đâu, chẳng lẽ... một suy nghĩ chợt xuất hiện trong đầu nàng, chẳng lẽ ban ngày hắn đều không có ở vườn lê sao? Vậy hắn đi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net