Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 7

Một đêm huyết tẩy dạ thành khiến bình minh nơi đây cũng gần như bị nhuộm đỏ. Dân chúng biên thành ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, lòng tràn ngập sợ hãi sẽ bị binh lính nhìn trúng mà lập tức một đao đoạt mạng.

Khi tiếng khóc la cùng đám lửa cháy hừng hực suốt đêm chìm vào ánh sáng thì cuộc thanh tẩy mới nhận lệnh ngưng lại.

Lúc này cả toà thành vốn hơn mấy chục ngàn nhân khẩu vô cùng nhộn nhịp nay vỏn vẹn chỉ còn hơn phân nửa, hoàn toàn trở thành khung cảnh tiêu điều không khác lúc chiến loạn là bao.

Nhưng hoàn cảnh hỗn độn bên ngoài lại không mảy may ảnh hưởng đến phía trong toà trạch lâu kia.
Từ cửa lớn đến chính sảnh, kéo dài qua hậu viện đều thẳng tắp binh lính canh phòng, mật độ dày đặc đến con muỗi cũng khó mà qua lọt.

Không khí nơi hậu điện vô cùng căng thẳng,  khí trầm lưu chuyển quanh thân vị vương gia cao cao tại thượng kia chưa từng giảm bớt.
Từ khi đem thái tử từ Dạ lâu về hắn chưa từng dám rời khỏi y, một mực phủng người trong lòng.
Nhưng dù hắn không ngừng truyền nội lực vào thân thể lạnh băng kia thì y vẫn chẳng có dấu hiệu hồi tỉnh.

Long Phi Dạ biết bản thân không được mất bình tĩnh nhưng thời gian từng khắc trôi qua, hơn mấy canh giờ chờ đợi.
Dù hắn cố gắng đè nén vẫn không còn bao nhiêu tác dụng, ánh mắt đỏ ngầu ngày càng trầm xuống báo hiệu sự kiên nhẫn của hắn đã cạn.

"Về tới rồi! Về tới rồi! ... Vương gia! Nhan đại nhân đã đến!" - Tinh Bảo vui mừng chạy vào báo, quên cả phép tắc kẻ hầu.

"Đưa hắn vào đây!"

Thanh âm vừa dứt thì thân ảnh hai người phía sau liền vọt vào.
Bất chấp lễ nghi, Bách Nhan lập tức tiến lại nắm lấy cổ tay Hàn Diệp cẩn thận kiểm tra mạch tượng.

.

Hắn cùng Lãnh Vệ là hai tuỳ tùng thư đồng bên cạnh Hàn Diệp từ nhỏ, hiểu rất rõ thân thể mang bệnh của y.
Vì lẽ vừa bạn vừa thần tử mà Bách Nhan nguyện chuyên tâm học y thuật, giúp y một phần lực lúc cần. May mắn liền hữu dụng, ngoài trừ thái y viện trưởng thì bây giờ hắn là người duy nhất đủ khả năng tại đây.

"Thế nào !?" - Lãnh Vệ không nhịn được liền hỏi.

Bách Nhan vẫn lặng im không chút phản ứng khiến gã càng sốt ruột.
Đang định mở lời thì sư phụ liền khoát tay cắt ngang, mày nhíu chặt nhìn chằm chằm hai người trước mặt.

Qua thêm một lát y mới nhẹ thở ra, mở lời với vị Vương Gia gắt gao ngó mình chẳng tha nãy giờ.

"Ngài hãy thu lại nội lực! Thần lập tức thi châm phong bế tam mạch để nhốt con cổ trùng lại trước! "

"Tại sao không trục nó ra !?" - Long Phi Dạ nhíu mày bất mãn.

"Thần sẽ giải thích sau! Đừng chậm trễ thêm, nếu nó đến tâm mạch liền rất phiền phức!"

Bách Nhan vừa trả lời vừa lấy từ trong hòm thuốc mang theo bộ châm bạc trải dài trên giường.

Y lấy một cây trong số đó hơ qua đèn cầy rồi ngước nhìn Long Phi Dạ ra hiệu, hắn tuy lòng còn vướng mắc nhưng nhìn đến Hàn Diệp vẫn hôn mê trong lòng chỉ đành cắn răng làm theo.

Tia nội lực được rút về , Bách Nhan lập tức thi châm, liên tục bảy cây châm bạc từ đỉnh hội đến thượng mạch không chút chừng chừ ghim vào thân thể Hàn Diệp.

"Ngài đặt y nằm xuống được rồi!"

Bách Nhan đưa tay áo lau mồ hôi trên trán, thu dọn y cụ rồi đứng dậy lùi về bên cạnh Lãnh Vệ chờ lệnh.

.

Long Phi Dạ nhìn y không nói gì, đưa tay khẽ chạm vào Hàn Diệp.
Nhận ra một tia ấm áp lan nhẹ thì mới thả lỏng trong lòng, đặt y nằm xuống mới bước đến ngồi ghế chủ vị bên cạnh.

"Tại sao không lập tức giải cổ!?" - hắn nhấp tách trà được dâng lên, lạnh lùng hỏi.

"Vương gia, hiện tại không được!"

Bách Nhan không hoảng không lo bình đạm trả lời, y hành lễ nửa quỳ cũng không ngẩng lên nhìn vị bí ẩn trước mặt.

Ai trong triều đình cũng biết tính tình người này trước nay rất bá đạo và thất thường, một chút sơ ý liền lãnh phạt.
Nhưng y nghiễm nhiên không sợ hãi, cứ tuỳ tâm đối phó mặc cho Lãnh Vệ bên cạnh nhấp nhỏm bất an nhìn sư phụ mình.

"Bao lâu!?"- hắn lại hỏi, không chút ý tứ cho kẻ trước mặt được đứng lên, cũng không để tâm thái độ cầu xin của đệ tử nhà mình.

"Có một vấn đề mà thần không dám tự định đoạt! Chỉ có thể hỏi ngài và Thái tử điện hạ!"

"Nói!"

Bách Nhan trầm tư chốc lát, nắm tay khẽ siết ,cắn răng nói rõ.

Cổ tuy độc nhưng vẫn có ba phần dược tính mang lại lợi ích.

Mẫu cổ trong cơ thể Long Phi Dạ phi thường tham luyến máu huyết, sẽ không ngừng cắn nuốt bên trong kinh mạch của hắn.
Tuy hắn nội công thâm sâu mà nhất thời không nguy hiểm nhưng về lâu dài  liền rút dần công lực, tuổi thọ tổn hại trầm trọng.

Ngược lại Tử mẫu sẽ giúp cho cơ thể Hàn Diệp hấp thu mạnh mẽ, đem nhược thể bẩm sinh bị hàn độc của y trấn áp, kéo dài dương mệnh.

Cứ như vậy mà hai thái cực này liền dồn mọi việc vào ngõ cụt.

Bách Nhan không dám làm chủ, lòng y tuy nghiêng về Hàn Diệp nhưng cũng không thực sự mong vị vương gia tài danh của Vệ quốc gặp bất trắc gì.

Cuối cùng chỉ đành để họ tự đưa ra quyết định.

"Việc này.... !!" - tiếng của Lãnh Vệ cắt ngang im lặng lúc bấy giờ.

Gã không ngờ lại xảy ra cớ sự như vậy, liền bối rối nhìn qua sư phụ mình đang lạnh lùng ngồi yên phía trước.

Long Phi Dạ cho Bách Nhan được đứng lên, trong lòng không ngừng lưu chuyển từng lời của y.
Tầm mắt hướng về phía mành lụa, thân ảnh mờ ảo của Hàn Diệp liền khoá chặt tâm ý của hắn.

Dùng tính mạng đổi với nam nhân này ngay tập tức thì hắn cũng không cần suy nghĩ liền đáp ứng, huống chi chỉ là tuổi thọ giảm sút.

"Cổ này không cần giải!" - Long Phi Dạ ra lệnh, tuy nói rất nhẹ nhưng không hề cho ý cự tuyệt.

"Vương gia! Mỗi tháng đều cần máu của người nuôi sống Tử cổ!"

"Ta đã biết!"

"Nhưng... sư phụ như vậy..."

"..."

"Lui ra !" - Hắn đưa tay miết nhẹ mi tâm xuất lời đuổi người, chẳng muốn nghe thêm điều gì.

Thấy Lãnh Vệ còn muốn nói Bách Nhan liền nhanh tay kéo vạt áo gã ra hiệu, hồi lễ rồi lập tức kéo người ra ngoài.

.

Long Phi Dạ chờ mọi âm thanh dần tĩnh lặng mới đứng dậy bước vào trong, vén nhẹ mành lụa mỏng manh để nhìn đến nam nhân vẫn chìm trong mộng.

Giây phút này hắn mới thực sự cảm nhận được thời gian đã trôi nhanh thế nào.

Hàn Diệp đã trở thành nam nhân tuấn dật đến vậy, sự kiên cường sâu trong tâm khảm của y cũng hiện rõ trên từng đường nét nhu hoà kia.
Càng ngắm lòng hắn càng dao động, nội thể càng muốn gào thét bộc lộ cảm xúc chân thật nhất mà hắn muốn che giấu.

Long Phi Dạ đưa ngón tay thon dài chạm vào đôi mày kiếm , vuốt dọc theo sóng mũi để rồi vấn vương trên bờ môi đã có chút khô nứt của y.

Ánh sáng trong mắt hắn chợt tối lại, trước khi lý trí kịp làm chủ thì thân hình cao lớn đã áp xuống nhẹ nhàng cắn nuốt hơi thở mềm mại bên dưới.
Hắn không dám xâm chiếm sâu hơn, chỉ nuối tiếc bờ môi kia, cắn liếm đến khi ửng hồng mới hồi thần buông tha.

"Ta nên đối diện thế nào với em đây!"

.
.
.

Hàn Diệp tỉnh dậy khi mặt trời lên cao vào hôm sau, cảm giác đầu tiên ập đến chính là cơ thể rất nặng.
Y nâng thân muốn ngồi dậy thì mất lực ngã về, chỉ đành nhắm mắt chờ điều hoà lại mới chậm chạp mở mắt tỉnh hẳn.

"Tiểu Bảo!"- Đối diện với đỉnh giường xa lạ, Hàn Diệp nhíu mày mở miệng gọi tên cận thân của mình.

Trí nhớ ẩn hiện ập đến trong đầu, tuy khó chịu nhưng Hàn Diệp nhờ vậy liền nhớ những sự kiện xảy ra sau đó.
Nhưng bất chợt một áng mây trắng xuất hiện trong đầu, y nhói đau bật tiếng rên nhẹ.

"Điện hạ! Ngài đã tỉnh! Nô tài lập tức gọi Nhan đại nhân vào xem cho ngài!"

"Bách Nhan đã khoẻ lại sao !? Gọi cả Lãnh Vệ vào đây!"

"Tuân lệnh!"

Tinh Bảo vui mừng chạy như bay ra ngoài để lại Hàn Diệp dở khóc dở cười nhìn theo, hình như tên nhóc đó quên luôn hành lễ rồi.

"Tham kiến điện hạ!" - Bách Nhan cúi người, giọng nói không giấu được vui mừng.

"Qua đây! Ngươi sao vẫn đa lễ như vậy! "

"Lễ tiết không thể bỏ! Để thần bắt mạch cho người!"

Hắn tiến gần giường lớn, lấy ra gối nhỏ kê tay nhẹ giọng trả lời chủ thượng của mình.

Hàn Diệp hiểu tính nên chỉ im lặng đưa tay ra, liếc nhìn Lãnh Vệ theo sau đang tiến đến.
Không để hắn kịp nói, y đã mở lời hỏi về tình hình diễn ra sau náo loạn. Một chút quan tâm đến bản thân cũng không có, toàn bộ tâm tình đều đặt ở chính sự.

"Ám lâu đã bị thiêu rụi, tên ngoại tộc kia thì chạy mất. Thương vong và thiệt hại nặng nề, nhất thời khó mà khôi phục độ phồn vinh của trước kia!" - Lãnh Vệ khẽ thở dài nhưng cũng miễn cưỡng đáp lại.

"Cái gì!? Tại sao lại diệt Ám thành !? Ngươi  lại không nghĩ đến hậu quả mà manh động như vậy!"

"Này này.... Không phải do ta ~ Ta chỉ nghe lệnh hành sự!" - Lãnh Vệ theo quán tính xua tay lắc đầu, liều chết biện minh.

Hàn Diệp nhíu mày nhìn hắn, lại quay qua Bách Nhan dò hỏi.

Nhận được cái gật đầu xác nhận thì giận dữ trong lòng lập tức bùng nổ, y gằn giọng muốn chất vấn thì bất chợt trong tâm trí lại thoáng qua vệt trắng xoá khiến đầu nhói lên, tầm nhìn cũng bất chợt tối sầm.

Y rên khẽ, thân hình lung lay thì được hơi ấm bao lại.

Hé mắt nhìn qua liền thấy bản thân đang nằm gọn trong lòng người kia, Hàn Diệp giật lùi có phần kinh hoảng.

"...Người..."

"...." - Long Phi Dạ đèn nén cảm giác mất mát trong lòng, vô cảm nhìn biểu hiện có phần kì lạ của Hàn Diệp.

Ngay khi y la lên thì mọi người có mặt ở đây đều ngạc nhiên không kém. Bách Nhan và Lãnh Vệ tuy không rõ việc của hai người nhưng từ khi sở kiến Hàn Diệp chưa bao giờ có thái độ như vậy với vị vương gia này.

Bất giác cả ba đều nghiêm mặt nhìn y không chớp mắt.

"Tại sao không thể là ta ! ?"

Long Phi Dạ lãnh đạm hỏi, đỡ lấy thân hình vẫn còn run nhẹ trước mặt.

Nhưng Hàn Diệp vô thức né ra, tay giữ trán không ngừng lắc đầu cố gắng đẩy lùi cảm giác châm chích khó chịu kia.
Y rất muốn người này cách xa mình nhưng lễ tiết hun đúc từ bé không cho phép y nửa phần thất thố, Hàn Diệp đành cắn răng chịu cơn đau tra tấn.

Long Phi Dạ bất động rồi rất nhanh điều chỉnh cảm xúc của mình, đưa tay muốn chạm vào y.

"Không ...đừng lại đây!" - y nép người vào góc giường, dường như càng cách xa người kia càng tốt.

Long Phi Dạ siết chặt nắm tay bỏ đi. Trước đó vẫn không ngăn được bản thân quay lại nhìn y, mở lời nói.

"...Ta đi trước!"

Thấy thân ảnh kia khuất dạng thì cả người Hàn Diệp thở dài mệt mỏi, thân mình liền lả đi được Tinh Bảo nhanh mắt đỡ nằm xuống.

"Điện hạ không phải đang khoẻ sao!? .."

"Mạch tượng dao động rất nhỏ, ta không thể rõ được nguyên nhân!"

Bách Nhan đạm nhiên trả lời Lãnh Vệ, hắn ngồi dậy tém lại chăn cho Hàn Diệp, ánh mắt nhìn qua y cũng không giấu được lo lắng như vẻ ngoài.

Tuy không chắc nhưng lòng hắn đã có suy đoán, chỉ là người kia vừa mang thân phận cao quý vừa là gia sư của Lãnh Vệ.
Nhất thời hắn không biết phải nói rõ ý của mình thế nào.

"Tại sao người kia lại xuất hiện ở đây!? " - Hàn Diệp nhỏ giọng hỏi hai hảo hữu của mình.

"Sư phụ đến cứu ngươi, nếu không phiền phức còn lớn hơn !"

"...Ta.. thực sự cảm thấy lạ lẫm! Lúc nãy ngài ấy đến gần khiến ta thấy hoảng sợ, đầu lại cứ âm ỉ như búa tạ, không ngăn được! "

Dứt lời y liền gượng ngồi dậy, tay miết nhẹ mi tâm để dịu đi cơn đau.
Kì lạ là khi vị kia đi thì nó liền giảm bớt một nửa, bây giờ Hàn Diệp có thể ngồi thẳng mà không xay xẩm nữa.

Y bị tình trạng của chính mình thu hút nên không hề phát hiện ra biểu cảm sợ hãi lẫn kinh ngạc của hai người kia.
Bất quá sau cái liếc mắt thì Bách Nhan cũng nhanh chóng điều chỉnh dò hỏi.

"Điện hạ ,ngài có nhớ gì việc đã xảy ra khi đó không !?"

"Việc gì !? Ta bị đánh mê hương, khi tỉnh lại thì đã được các người cứu ra! ...Đã có chuyện gì mà ta không biết sao!?"

"..."

Nhìn hai người trước mặt chợt im bặt, Hàn Diệp nhíu mày kiếm liếc qua Tinh Bảo cũng không khá hơn bao nhiêu.

Y cố gắng nhớ lại điều mà họ nói nhưng đến lúc thần trí lướt qua gương mặt vị kia liền bị phá tan như bọt khí.
Mọi thứ về người đó đều như ẩn sâu bên trong lớp kén tầm, không ngừng kết dính bao bọc lại tận bên trong đầu y.

Hàn Diệp ôm đầu chống cự nhưng rồi đành bất lực buông xuôi, chỉ trong phút chốc ấy mà toàn thân y đã thấm ướt mồ hôi lạnh. Cơ thể run rẩy nhẹ như đã trải qua đợt dày vò mạnh bạo.

Y thở từng hơi nặng nhọc khẽ phất tay ra hiệu cho Bách Nhan định thi châm bên cạnh.

"Không cần ! Ta nghỉ một lát sẽ khoẻ!"

"Ngài vẫn không nhớ ra!?" - Lãnh Vệ hỏi, đã qua đi kinh hãi nên giọng của hắn mang chút âm hưởng tò mò không thể che giấu.

"Chỉ cần nghĩ đến ta liền như đi trong sương trắng, rất mơ hồ !"

"Việc này thật quá ly kỳ! Bách Nhan, ngươi nói xem !? Nếu mất trí thì tại sao vẫn nhớ mọi việc mà trừ sư phụ ta ra !?"

"Không hẳn! Theo ta phán đoán là do cổ độc gây ra !"

"Cổ độc !?"

Hàn Diệp ngạc nhiên hỏi, tuy y không tinh thông dược lý như Bách Nhan nhưng bản thân thông thuộc y thư nên phần nào cũng có hiểu biết về cái gọi là "cổ" này.
Chỉ là trăm nghĩ cũng không ngờ có ngày y lại nếm phải tư vị đó.

Lòng mang ngổn ngang lắng nghe từng lời thuật lại của hai người bạn, khi biết rõ đầu đuôi thì Hàn Diệp chỉ có thể gượng cười số phận trớ trêu.

Y trúng "vong tình" thế nhưng vẫn không quên được nam nhân kia, càng như bị dày vò khi hiện giờ không thể đến gần người thêm được nữa.
Đó phải chăng là báo ứng cho suy nghĩ lệch lạc của y với trưởng bối của mình.

Một năm, hai năm... rồi năm năm, thời gian dài như vậy nhưng y thay vì quên đi thì chỉ càng lún sâu hơn.
Y luôn ngăn chính mình tìm đến hắn, không dám dò thăm tin, lại càng chẳng có can đảm đối mặt với người bên ngoài.

Chỉ vì Hàn Diệp sợ sự vô tình đó, y lo lắng bản thân thực sự gục ngã không thể vực dậy mà phụ lòng mọi người kỳ vọng vào vị thái tử đương triều.

Nên y lựa chọn trốn chạy, chôn vùi ...

Y luôn nỗ lực để người sẽ cho rằng y có một chút hữu dụng và lưu lại chút ký ức trong lòng người kia. 

Nhưng trớ trêu thay, y lại gặp người trong tình cảnh bất kham nhục nhã đến vậy !

Có phải người đó lại thêm khinh thường y rồi không !?
Càng chán ghét và thất vọng về tình cảm lẫn con người vô dụng này.

.

"Mỗi đêm trăng tròn điện hạ phải uống huyết chứa dịch cổ mẫu mới không bị độc phát thân vong!" - Bách Nhan chần chừ nói ra cắt ngang dòng suy tư của Hàn Diệp.

"Vì sao không giải cổ !? Ngươi không giải được !?"

"Là...là vương gia ra lệnh! ...Điện hạ, dù sao sức khoẻ của người là quan trọng nhất!"

"Phải đó! Nếu tốt cho ngươi thì..."

"Im miệng!"

Hàn Diệp cao giọng quát, liếc mắt qua Lãnh Vệ trong mắt hiện rõ bất mãn khiến hộ vệ tuỳ thân liền rụt cổ lại. Lời khuyên vừa ra khỏi miệng cũng vội nuốt vào.

"Cái gì gọi là tốt cho ta !? Mỗi tháng sư phụ ngươi chịu cảnh rút máu hại thân là tốt cho ta!? Kiu ta dùng sinh mệnh người khác kéo dài hơi tàn là tốt cho ta !? ...Các ngươi sao lại hồ đồ như vậy!!!"

"Điện hạ! Nhưng bệnh tình của người ...." - Bách Nhan bên cạnh vẫn không sợ lên tiếng khuyên nhủ.

"Dù khoẻ mạnh thì sao!? Ta cũng không thể trường thọ, Bách Nhan, ngươi hiểu ta chính là tâm bệnh! Không cách nào chữa khỏi!"

"N...nhưng..."

"Đừng nói nữa! Ta đã quyết, Tinh Bảo, truyền lệnh về kinh triệu người của thái y viện lập tức đến đây!"

"...."

"Các ngươi lui đi!"

Hàn Diệp mệt mỏi đuổi người, y đã lên tiếng nên họ đành nhìn nhau bất lực mà rời khỏi.

.

Y lặng im rất lâu vẫn không định nghỉ ngơi, trong đầu chính là từng hồi duyên nghiệt với người kia.
Càng nghĩ thì chỉ đi vào bế tắc, Hàn Diệp bật cười chua xót .

Bảo y từng tháng trôi qua phải đối mặt với việc nam nhân đó bị rút dần sự sống thì chẳng thà y chết sớm hơn mấy năm.
Dù rằng người kia rất vô tình, cũng tàn nhẫn chà đạp tấm lòng y trao ra.

Nhưng đó là do Hàn Diệp tự nguyện trèo cao, nào phải lỗi của hắn.

Yêu cũng đã hơn nửa đời này, thôi thì để y thành toàn lần cuối cho chính chân tâm của mình kiếp này vậy. 

~ chờ đợi là hạnh phúc ~

🥹 Ờ.... Chương sau gặp !!!!

Báo cho các cô hay~ tui đã nghĩ hoàn cốt truyện ~ vỗ tay~ ... nhưng tui vẫn chưa viết được chương nào ! 🥲


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net