Chương 51-75

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 51: Ta bắt được ngươi rồiEdit: Tuyết MiêuBeta: Tuyết Miêu

Liễu Triêu Dương ấp úng hỏi, nhưng người đang ngẩng đầu ngắm trăng kia cũng không thèm liếc mắt về đây dù chỉ một chút.

Phong thái hờ hững và hoàn toàn không để ý như vậy khiến cho Liễu Triêu Dương đang bị trói chặt vô cùng luống cuống. Đây là cơ hội cuối cùng của nàng, chỉ cần lễ phép một chút, thân thiện một chút, như vậy khả năng nhận được câu trả lời sẽ càng cao. Nhưng người đang đắm chìm trong ánh trăng kia lại không hề để ý đến nàng, giống như nàng chẳng qua chỉ là một con chim sẻ bay ngang qua, không đáng để nhắc tới cũng không cần băn khoăn.

"Xin hỏi, Chiêu Hồn Đăng có phải ở chỗ ngài hay không?" hai mắt Liễu Triêu Dương nhìn chằm chằm người kia, trong lòng vừa khẩn trương vừa thấp thỏm mong đợi câu trả lời.

Sa La đang ngẩng đầu nhìn trời, bởi vì Liễu Triêu Dương cao giọng hỏi mà cúi đầu nhàn nhạt liếc mắt một cái. Ánh mắt của hắn có vẻ bình tĩnh sâu thẳm, nhưng Liễu Triêu Hoa lại phát hiện cái nhìn này ẩn chứa sự thiếu kiên nhẫn và sát ý chợt lóe, lòng nàng thoáng chốc liền căng lên như sợi dây đàn, Liễu Triêu Hoa liền nghiêm mặt hét lên với Liễu Triêu Dương một tiếng: "Cẩn thận!" rồi lập tức nhào mình lao ra.

Dải lụa uyển chuyển trắng như tuyết trói chặt và kéo Liễu Triêu Dương lui lại, Kim Chung Tráo của Liễu Triêu Hoa thoáng chốc được nàng thi triển đến tầng cao nhất, nàng lao tới ôm chặt Liễu Triêu Dương và che chắn phía trước. Cùng lúc đó một tia sáng vàng rực chói mắt bức người chém tới, gần như ngay lúc Liễu Triêu Hoa ôm lấy Liễu Triêu Dương liền chém lên bề mặt Kim Chung Tráo đã ngưng kết thành thể rắn.

Một tiếng nổ ầm vang lên làm phá vỡ không gian mới vừa tĩnh lặng được một lát của sơn cốc. Dư chấn mãnh liệt của đòn công kích khiến cho lục phủ ngũ tạng của Liễu Triêu Hoa đau đớn đến mức tê liệt, cảm giác tanh tưởi trào lên trong yết hầu, nàng phun ra vài ngụm máu đặc dinh dính trên hõm vai của Liễu Triêu Dương khiến Liễu Triêu Dương giật mình, sắc mặt thoáng chốc tái nhợt, sững sờ nhìn Liễu Triêu Hoa.

Thật là quá mạnh... trong lòng Liễu Triêu Hoa thầm cảm khái, dưới một đòn nhìn có vẻ như không chú ý mà tiện tay xuất ra của Sa La, ngay cả Kim Chung Tráo tầng thứ bảy cũng không thể bảo vệ nàng an toàn, quả nhiên là lấy trứng chọi đá.

Dù sao ít nhất nàng vẫn bảo vệ được Liễu Triêu Dương, nếu như không có một cú bổ nhào lao ra chắn của nàng, Liễu Triêu Dương tám chín phần sẽ bị đòn công kích kia đánh nát thành bột phấn.

Sa La cúi đầu, có chút kinh ngạc lại có điểm nghi ngờ liếc nhìn bàn tay của mình, vừa rồi hắn chỉ dùng ba phần công lực, muốn tùy tiện đánh chết kẻ đến quấy rầy mình, không ngờ lại bị một thân ảnh nhỏ nhắn yếu ớt chặn lại.

Trong lòng mặc dù ngạc nhiên nghi ngờ nhưng trên mặt hắn vẫn không có lộ ra một chút dao động nào, ánh mắt bình tĩnh thâm thúy của Sa La quét về phía này, chăm chú nhìn vào người Liễu Triêu Hoa lúc này đang nôn ra toàn là máu tươi.

Hai tay Liễu Triêu Hoa bỗng nhiên siết chặt, nàng đột nhiên nhớ lại lão hồ yêu từng dạy mình, đụng phải yêu quái mà mình đánh không lại, nếu như đối phương đồng tính với mình thì nhanh chóng chạy trốn, nếu như là khác phái thì thi triển mị thuật, sau đó thừa lúc đối phương ngẩn ngơ si mê mà chạy trốn.

Trước đây nàng từng khinh thường điều này.

Rốt cuộc vẫn là khi lão hồ yêu nhìn nàng với ánh mắt như muốn nói: "Ngươi không học chính là bất kính với lão phu" nàng mới kiên trì học, hơn nữa còn học vô cùng giỏi.

Liễu Triêu Dương vừa bị hoảng sợ lại tiếp tục kinh hãi, nàng ngơ ngác nhìn người đang đổ nhào vào người mình trong nháy mắt liền biến hóa đến nghiêng trời lệch đất.

Liễu Triêu Hoa nhắm mắt lại sau đó chậm rãi mở ra, thoáng chốc đôi mắt nàng tràn ra ánh sáng long lanh rực rỡ mang theo vẻ ngây thơ hồn nhiên, xen lẫn nét xinh đẹp quyến rũ hoàn toàn tự nhiên. Hai loại khí chất hoàn toàn trái ngược nhau nhưng lại không có một chút xung đột nào mà hòa hợp lại, càng khiến nàng lộ ra vẻ kinh tâm động phách, càng thêm mê người, thậm chí ngay cả đôi môi hồng hào bị dính máu tươi nhìn có vẻ chật vật, cũng toát lên sắc thái tinh tế nữ tính như có như không, khiến cho người ta không nén được phải thương yêu.

Sa La sửng sốt, trong lòng hắn như có sợi dây đàn đột nhiên đứt đoạn, hắn cảm thấy đầu mình dường như cũng bị người ta dùng một cái chùy lớn hung hăng nện một cái, khiến cho hắn mơ hồ cảm thấy ở nơi nào đó mở ra một lỗ hổng mà lại giống như không có. Mà theo tiếng vang trong đầu hắn, lại có một loại tình cảm xa lạ nào đó được sinh ra rồi lan tràn trong lòng, gần như muốn nổ tung.

Loại tình cảm này giống như muốn thiêu đốt toàn bộ lục phủ ngũ tạng, muốn đem người trước mắt hung hăng chà đạp trong ngực, dùng hết mọi phương pháp kích động mà đối đãi, khiến cho Sa La lâm vào một vòng xoáy xa lạ không thể tự kiềm chế.

Yêu vương bối rối nhìn về phía Liễu Triêu Hoa, ánh mắt hắn tràn đầy nghi hoặc, gần như muốn xuyên thấu chỗ sâu nhất trong linh hồn nàng để tìm tòi nghiên cứu.

Nhưng mà Liễu Triêu Hoa sẽ không bỏ qua một cơ hội tốt mà nàng đã cực khổ tạo ra như vậy. Nàng lấy ra Thổ Hành châu, ôm chặt Liễu Triêu Dương, chịu đựng cơn đau thắt trong lồng ngực, thừa lúc yêu vương sững sờ bối rối, trong giây lát liền phát động sức mạnh của Thổ Hành châu muốn mang theo Liễu Triêu Dương biến mất trước mắt hắn.

Tốc độ của Thổ Hành châu đương nhiên là rất nhanh, chẳng qua là vì Liễu Triêu Hoa bị thương mà có phần bị ảnh hưởng. Tốc độ chỉ chậm đi có một chút như vậy, nếu là lúc bình thường thì cũng không đáng kể gì, nhưng vào lúc sinh tử lại khiến việc chạy trốn sắp thành công lại thất bại trong gang tấc.

Chân nàng thoáng chốc bị thứ gì đó lạnh như băng gắt gao tóm lấy, cảm giác này cùng với giấc mơ nào đó mà Liễu Triêu Hoa từng mơ quả thật giống nhau lạ thường.

Lực kéo về phía sau vừa mạnh mẽ vừa cố chấp như vậy khiến cho Liễu Triêu Hoa gần như muốn cười khổ thành tiếng, nàng cầm Thổ Hành châu nhét vào trong ngực Liễu Triêu Dương, ghé sát vào tai của tỷ tỷ, giọng nói chậm rãi mà kiên định, mang theo khí thế không cho đối phương cự tuyệt: "Hãy sống thật tốt, thay cho cả phần của muội."

Trong phút chốc Liễu Triêu Dương tựa hồ đã hiểu ra điều gì đó, nàng nghẹn ngào thành tiếng, kinh hoảng giãy giụa thân thể muốn kháng cự, tiếc rằng tơ lụa đang trói trên người nàng nhìn có vẻ mỏng manh nhưng thực tế lại dẻo dai vô cùng: "Triêu Hoa!"

Chất lỏng nhớp nháp dính lên tai Liễu Triêu Dương, sau đó hơi thở yếu ớt bên tai nàng liền rời đi. Liễu Triêu Hoa nói xong, chỉ trong nháy mắt liền buông lỏng tay ra, thuận theo lực kéo trên chân mình mà cách Liễu Triêu Dương càng lúc càng xa.

"Kiếp sau ta muốn đầu thai vào một thân phận tốt, nếu không thì tình nguyện làm dã quỷ." vào lúc thoát ra khỏi hố đen do Thổ Hành châu tạo ra mà tiếp xúc với không khí bên ngoài, Liễu Triêu Hoa nhắm mắt thầm cầu nguyện trong lòng như vậy.

Nhưng cảm giác đau đớn tan xương nát thịt cũng không đánh úp lại như nàng dự đoán, Liễu Triêu Hoa cảm thấy mình bị ném trên mặt đất, sau đó liền bị một thân thể to lớn cường tráng mang theo khí thế vững vàng như Thái Sơn đè lên người. Hơi thở nóng rực nhẹ nhàng phả vào trên mặt, cả người Liễu Triêu Hoa liền cứng ngắc, thần kinh căng thẳng tới cực điểm. Đợi chờ một hồi lâu, trừ ánh nhìn mãnh liệt khiến người khác dù nhắm mắt cũng cảm nhận được của người kia, Liễu Triêu Hoa không cảm giác thấy gì khác.

Trong lòng nàng vừa khẩn trương nhưng cũng đồng thời cũng hơi kinh ngạc, Liễu Triêu Hoa chậm chạp mở mắt liền chạm phải một đôi mắt đen như mực tràn đầy nghi hoặc và mơ hồ có vẻ tìm tòi nghiên cứu.

Á... Liễu Triêu Hoa cố gắng kiềm chế trái tim đang đập thình thịch trong ngực, những ý nghĩ khác nhau nhanh chóng xoay chuyển trong đầu nàng, nàng đang tự hỏi lúc nào nên mở miệng nói, thế nhưng chủ nhân của cặp mắt thâm thúy đang dán trên mặt nàng lại nói trước.

Tiếng nói vừa trầm thấp vừa êm dịu, mang theo từ tính như làm say lòng người, hắn chậm chạp mà kiên định nói: "Bắt được ngươi rồi!"

Chương 52: Đóng gói mang về nhà Edit: Tuyết MiêuBeta: Tuyết Miêu

Liễu Triêu Hoa trong nháy mắt liền thất thần. Lời tuyên bố này dường như phát ra từ sâu dưới đáy lòng, xuyên qua ngàn năm thời gian và không gian, giống như lời cầu mong đã lâu cuối cùng cũng đạt được nên cảm thấy may mắn, khiến cho lòng của nàng vừa thấp thỏm đồng thời cũng không hiểu vì sao mà run rẩy.

Liễu Triêu Hoa nhìn thẳng vào mắt Sa La, con ngươi của hắn đen như mực, giống như loại mực đậm nhất dùng để vẽ tranh thuỷ mặc, tựa như được người ta dùng một nét bút điểm lên mà thành, lại thêm một chút ánh sáng lưu chuyển đan xen vào đó. Ánh mắt hắn tràn đầy vẻ nghi ngờ và khó hiểu, lại có vẻ triền miên day dứt dường như muốn kéo cả tâm thần của Liễu Triêu Hoa sa vào trong đó, triền miên đến chết.

Sa La không nói lời nào mà vẫn dùng ánh mắt như vậy nhìn Liễu Triêu Hoa, cảm giác tiếp xúc thân thể với nàng khiến hắn cảm thấy vừa quen thuộc vừa hết sức xa lạ, điều này làm hắn vô cùng nghi hoặc.

Lúc nãy bị nàng dùng mị thuật đùa cợt, trong lòng hắn không những không cảm thấy tức giận, ngược lại có một chút kinh hoảng. Chưa kịp nghĩ gì thì thân thể đã phản ứng trước một bước, hắn rút ra Long Tỏa(1) đang trói mình với mặt đất bên dưới, rồi lao đến gắt gao túm lấy người đang độn thổ bỏ chạy kia và kéo nàng ra ngoài.

(1) Long Tỏa: khóa rồng

Sự tình thuận lợi ngoài ý muốn, lúc nhìn thấy cái người nhỏ bé yếu ớt, mặt mày xám tro này bị mình kéo ra từ trong lòng đất, trong đầu hắn bỗng nhiên toát ra một ý niệm "Cuối cùng cũng rơi vào tay ta!", khiến hắn cảm thấy không thể giải thích được. Sa La mặc cho những điều hoang đường này chiếm cứ đầu óc mình, lại không chịu nắm bắt chúng để nghiên cứu tường tận căn nguyên ngọn nguồn.

Mà vào lúc dáng người nhỏ nhắn kia ngã xuống nằm ngửa trên mặt đất, trong nháy mắt bản năng chiếm hữu thúc giục hắn, khiến hắn không khác gì một con báo săn nhào tới. Giống như muốn vững vàng chặt chẽ chộp lấy con mồi, hắn hung hăng áp chế nàng, dùng hai tay vây nàng trong phạm vi "thế lực" của mình. Thấy nàng có vẻ ngoan ngoãn co lại ở dưới thân thể của mình không động đậy, đáy lòng hắn còn có một chút cảm giác ngọt ngào hưng phấn.

Bắt được con mồi rồi thì nên làm gì?

Sa La nhìn chằm chằm khuôn mặt của nàng, tự hỏi mình vấn đề này.

Nếu là bình thường, chắc chắn hắn sẽ tiện tay đem cái người nhìn có vẻ nhu nhược này đập thành bánh thịt.

Nhưng mà ngay tại một khắc đó, ý nghĩ như vậy cũng không hề xuất hiện trong đầu hắn, đúng là khác thường một cách không thể giải thích được.

Càng làm cho hắn bối rối hơn là lúc cảm giác được thân thể người nằm phía dưới có vẻ căng thẳng, nghe thấy nhịp tim nàng đập thình thịch, hắn lại theo bản năng mà nằm yên không động đậy, trong đầu xuất hiện ý nghĩ muốn đợi nàng bình tĩnh lại.

"Tại sao ta lại muốn đối đãi với nàng như vậy?" Sa La lâm vào suy tư rối rắm, tự hỏi chính mình.

Nhịp tim của Liễu Triêu Hoa dần dần chậm lại, nàng càng lúc càng cảm thấy nghi ngờ. Nàng không biết yêu vương đè lên người nàng là muốn làm gì, nếu không giết nàng thì...kia...chẳng lẽ là..., nghĩ đến đây Liễu Triêu Hoa sợ hãi cả kinh.

Người ở bên trên chợt buông lỏng lực ép đặt lên người Liễu Triêu Hoa một chút, có lẽ là hắn chắc chắn nàng không thể chạy được. Liễu Triêu Hoa nhắm mắt lại, cảm giác của nàng lúc này ngược lại càng thêm nhạy cảm, nàng có thể cảm thấy hơi thở của hắn từ từ nhích tới gần, chẳng lẽ là muốn hôn nàng?

Khuôn mặt Liễu Triêu Hoa hết chuyển từ trắng sang hồng, sau đó nàng đột nhiên mở mắt ra liền nhìn thấy Sa La dừng lại ở một vị trí gần sát với mặt mình, chóp mũi hai người gần như sắp cọ vào nhau. Liễu Triêu Hoa không nghĩ là Sa La sẽ dừng lại, Sa La cũng không ngờ rằng Liễu Triêu Hoa bỗng nhiên mở mắt, cho nên hai người mắt to trừng mắt nhỏ, sững sờ một hồi lâu, hơi thở đan vào nhau càng khiến cho người ta cảm thấy nơi này sắp diễn ra một màn dã chiến không nên nhìn...

Liễu Triêu Hoa muốn mở miệng, lại không biết nên nói cái gì. Nhưng nàng chưa kịp nói thì từ xa đã có người chạy đến phá vỡ không gian yên tĩnh.

Một tên yêu quái e sợ ló đầu ra từ trong rừng cây, đôi mắt màu hồng cùng với khuôn mặt vô cùng "chính thái"(2) kia càng lộ ra vẻ hết sức khả ái. Tiểu Chính Thái mắt hồng vừa mới ló đầu ra, đụng phải ánh mắt của Liễu Triêu Hoa liền nhanh chóng rụt lại, tỏ vẻ hơi ủy khuất nhìn về phía sau một cái, giống như là bị uy hiếp, cổ nó cứng đờ giống như máy móc không có dầu bôi trơn mà kêu răng rắc quay về bên này từng chút một, nó tỏ vẻ hiên ngang lẫm liệt nhắm mắt lại nói: "Tôn thượng! Chúng tiểu nhân tới rồi!"

(2) Tiểu Chính Thái: từ này xuất phát từ tên của một nhân vật trong manga Nhật Bản, nhân vật này có hình tượng là một nam sinh nhỏ tuổi mặc âu phục kèm theo quần đùi. Từ đó những người đàn ông (con trai) được cho là "chính thái" ở Trung Quốc tức là nhìn có vẻ như bé trai tuổi còn nhỏ, không có râu ria, rất nữ tính, bề ngoài không giống phái nam, nếu thường xuyên mặc quần đùi lại càng thể hiện sắc thái này. Do đó có thể hiểu "Tiểu Chính Thái" tức là "tiểu đệ đệ khả ái".

Nghe giống như lời thoại kinh điển "Đại vương, chúng tiểu nhân tới rồi!" trong Tây Du Ký... Liễu Triêu Hoa nghe thấy thanh âm non nớt cùng với âm cuối lại run rẩy kia thì cảm thấy có chút buồn cười, nhưng mà trước cảnh tượng này rõ ràng nàng không thể cười thành tiếng.

Đột nhiên, người bên trên đưa tay ôm lấy thắt lưng của nàng, tỏ vẻ nghi ngờ nhéo nhéo vài cái, rồi lại xoa xoa một cách thăm dò, sau đó lại nhéo nhéo rồi lại vuốt ve.

Hai mắt Liễu Triêu Hoa liền trợn trừng lên.

Cảm giác tiếp xúc này khiến Sa La cảm thấy rất kỳ quái, nhưng mà hắn lại phát hiện đôi mắt thanh tú của người trước mặt trở nên dữ tợn, ngũ quan nàng vặn vẹo, dường như đang cố gắng nhịn xuống cái gì đó. Trong lòng hắn suy đoán, chẳng lẽ nàng muốn phản kháng?

Tay hắn lại theo thói quen tiếp tục sờ sờ, đột nhiên giống như là bị người ta bật chốt, Liễu Triêu Hoa không thể ức chế mà bật cười sặc sụa, lồng ngực quặn đau khiến nàng không nhịn được mà phun mấy búng máu đặc thẳng vào mặt Sa La.

Mặt Sa La thoáng chốc tối sầm, tay hắn cứng ngắc ngay tại chỗ không nhúc nhích. Liễu Triêu Hoa thật vất vả mới ức chế cơn buồn cười của mình, thấy mặt Sa La so với đáy nồi còn đen hơn, nàng chỉ chỉ vào thắt lưng mình, nghiêm túc nói: "Chỗ này là thịt ngứa(3)của ta." cho nên lỗi là do ngươi, là ngươi tự chuốc lấy, trong lòng Liễu Triêu Hoa ngầm bồi thêm một câu.

(3) Thịt ngứa: những chỗ trên cơ thể mà khi bị người khác cù hay chọc vào thì sẽ gây cảm giác ngứa, nhột và buồn cười, thường là nách, thắt lưng, háng và đùi.

Sa La càng đen mặt hơn và vẫn nằm yên không nhúc nhích, bốn phía xuất hiện thêm một vài yêu quái có tu vi cao, một con Hắc Miêu đi tới bên người Sa La, cung kính nói: "Tôn thượng có muốn di giá hồi cung?"

Sa La quay đầu nhìn Hắc Miêu một cái mới gật đầu, sau đó thong dong chống tay đứng lên.

Hắc Miêu tỏ vẻ nghi hoặc mở miệng: "Tôn thượng, cái này...?" nó tỏ ra rất có kỹ xảo mà ngắt lời tỏ vẻ nghi ngờ.

Sa La nhìn thoáng qua Liễu Triêu Hoa, hắn thích cảm giác đè lên người nàng, đó là một trải nghiệm mới mẻ và mê người. Hắn muốn...đêm nào đi ngủ cũng đè lên người nàng.

Sau khi hiểu rõ mong muốn trong lòng mình, yêu vương liền sảng khoái giơ tay chém xuống, một chưởng đánh vào gáy của Liễu Triêu Hoa khiến nàng hôn mê bất tỉnh. Sau đó hắn ôm lấy nàng, đặt lên đầu vai, đối mặt với đông đảo bộ hạ cũ đến nghênh tiếp mình, bình thản nói: "Hồi cung."

Lại nói đến Hắc Miêu, lúc này nó nhìn người đang ở trên đầu vai của tôn thượng mà cảm thấy vô cùng hiếu kỳ. Tôn thượng không ăn nàng, cũng không giết nàng, thái độ như vậy thật sự là quá mập mờ. Không chịu nổi sự hiếu kỳ giống như móng vuốt đang cào cào trong lòng, Hắc Miêu liền mở miệng: "Tôn thượng, người nọ...?" nó lại rất có kỹ xảo mà ngắt lời, đôi mắt xanh ngọc bích mở to nhìn Sa La.

Sa La nhìn thoáng qua người đang lắc lư nằm trên đầu vai mình, hắn chỉnh lại tư thế để cho nàng nằm úp vững vàng hơn một chút, sau đó mặt không chút thay đổi mà hết sức nghiêm chỉnh mở miệng nói: "Là nệm giường."

Hắc Miêu: "?!"

Lũ yêu quái: "..."

Tôn thượng, công lực nói chuyện cười đểu(4) mà mặt không chút thay đổi của ngài lại tăng...

(4) Nguyên văn là "lãnh tiếu thoại": theo baidu đây là một hiện tượng ngôn ngữ mới xuất hiện theo sự phát triển của internet và đang lan rộng trong cuộc sống. "Lãnh tiếu thoại" (có thể dịch là "chuyện cười đểu") là một loại chuyện cười, nhưng lại có điểm khác những chuyện cười thông thường đó là tính hai mặt của lời nói hay câu chuyện được nói tới. Có các phương thức tạo thành "lãnh tiếu thoại" như là dùng phép tu từ, phá bỏ ranh giới về không gian hoặc thời gian, sử dụng lẫn lộn khái niệm, không tuân theo logic, ngụy biện hoặc nói sai. Đại khái có thể giải thích từ "lãnh" ở đây là ý chỉ người nói tỏ ra rất bình tĩnh, cơ bản là không có biểu tình gì mà nói ra một cái gì đó khiến cho người nghe sau khi nghe xong phải sững sờ, suy nghĩ một chút mới cảm thấy buồn cười mà cười. Trong trường hợp này, Sa La không có biểu tình gì nói Liễu Triêu Hoa là nệm giường, lũ yêu sau khi sửng sốt mới liên tưởng đến công dụng của nệm là để người ta nằm đè lên, gắn hình ảnh này với một cô gái thì lại có nghĩa khác, do đó mới gọi là "lãnh tiếu thoại".

Chương 53: Cái nệm được nuông chiều Edit: Tuyết MiêuBeta: Đăng Phương

Dường như là mơ một giấc mơ thật dài, trong mơ Liễu Triêu Hoa hốt hoảng quên mất mình là ai và lúc trước đã xảy ra chuyện gì. Nàng còn kinh ngạc phát hiện chính mình bị người ta bắt đến biểu diễn tạp kỹ ở bên đường. Chỉ nghe một trận tiếng chiêng keng keng keng dồn dập vang lên, sau đó nàng bị mấy người khiêng lên đài biểu diễn, tiếp đó là một cái bàn đinh thật dài nhọn đè xuống, cảm giác đau đớn do bị đinh châm rất rõ ràng. Nàng biết rõ là mình đang ở trong mơ, nhưng cả thân thể và linh hồn cũng vì cảm giác đau đớn này mà run rẩy.

Trong mơ nàng giận dữ, cho dù là biểu diễn tạp kỹ đi nữa cũng không thể bất kể mạng sống của người ta như vậy chứ! Ở trong mơ Liễu Triêu Hoa dùng sức giãy dụa, muốn hất bàn đinh trên người ra, vốn là có thể thành công trong tầm tay nhưng bỗng nhiên bả vai nàng lại bị đè xuống. Người nọ từ từ nhích tới gần, mái tóc dài màu đỏ thẫm, trong đôi mắt đen sâu thẳm của hắn thỉnh thoảng lại hiện lên một chút phức tạp và nghi hoặc.

"Thì ra là ngươi dùng đinh thép đâm ta!" Liễu Triêu Hoa hung hăng nhìn hắn chằm chằm hắn giống như nhìn kẻ thù.

Những người chung quanh tựa như cảm thấy tiết mục dùng bàn đinh xuyên qua người sống không đủ kích thích, nhao nhao yêu cầu biểu diễn cái khác. Sa La nhìn nàng một cái, sau đó gọi Tiểu Chính Thái có khuôn mặt tròn rất khả ái đến. Tiểu Chính Thái mang đến một phiến đá cực lớn, không chút khách khí mà đặt lên trên bàn đinh. Lại một cơn đau đớn thấu xương do bị đâm thủng ngực, cả người Liễu Triêu Hoa liền co rút, hận không thể cắn mạnh vào đầu lưỡi mình để tỉnh giấc mơ.

"Đừng động đậy!" bên tai đột nhiên vang lên một tiếng quát, Liễu Triêu Hoa liền ngẩn ngơ, nàng trơ mắt nhìn thấy phiến đá đè trên người mình trong nháy mắt biến thành bộ dáng của Sa La, mái tóc dài màu đỏ thẫm mĩ lệ quấn quýt lấy nàng giống như tình nhân khăng khít với nhau hoặc như là một đám rong rêu vấn vít kéo nàng lún sâu vào.

Hô hấp trở nên khó khăn, giấc mơ dần dần mờ nhạt, Liễu Triêu Hoa âm thầm cảm thấy may mắn nhưng cũng tràn đầy mỏi mệt, nàng chậm rãi hé mở mí mắt nặng trĩu của mình.

Cảnh tượng trước mắt liền làm cho nàng kinh ngạc cả kinh, gò má của nam tử tuấn tú đang dựa vào hõm vai nàng, hơi thở của hắn nhẹ nhàng phả vào bên tai khiến nàng hơi ngứa ngứa. Ánh sáng êm dịu của viên dạ minh châu trên đầu giường nghiêng nghiêng chiếu xuống, phủ lên người Sa La một quầng sáng dìu dịu. Thậm chí từ góc độ của Liễu Triêu Hoa còn có thể

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net