Chương 59: Cơ hội

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Không lâu sau Úc Vũ Hủy đã trở về, cô bây giờ không quá hào hứng với việc nhìn thấy thần tượng ở nhà mình, cô quen rồi. Cố Nại cũng không như những gì cô tưởng tượng nên cảm xúc cuồng tín lúc trước cũng tự nhiên phai nhạt bớt.

"Ha ha ha, hai vị đại giá quang lâm, thực sự là rồng tới nhà tôm, xuất sắc."

Nam Vinh Kỳ một bên nghe câu nói đùa, mắt lại nhìn chằm chằm vào chiếc bánh gatô trong tay cô.

Ngọt quá, rất muốn ăn.

Úc Vũ Hủy trở về mọi người cũng gom vào bàn ăn, Thư Viễn Sâm vào bếp cầm chén đũa, cô mở chiếc bánh ra rồi đặt nó ở giữa bàn ăn, trên mặt bơ còn có mấy trái cây đủ màu viết thành chữ 'chúc mừng sinh nhật cậu'. Nam Vinh Kỳ nhìn thấy có cảm giác mình chiếm tiện nghi, anh cùng với Cố Nại xóa sạch chữ 'cậu' và ăn nó.

"Này, anh có muốn cái này không." "Tất nhiên."

"Rất khó coi!" "Em lại thấy rất đẹp."

Cố Nại híp mắt cười, thấy Nam Vinh Kỳ và Úc Vũ Hủy cười cười nói nói cậu cũng không có cảm giác gì.

Sinh nhật của Thư Viễn Sâm trôi qua rất có cảm giác nghi lễ. Rèm cửa sổ đóng lại, tắt đèn và thắp nến, bốn người ngồi vây chung một chỗ hát bài ca chúc mừng sinh nhật, "Happy birthday to you ~ Happy birthday to you ~ "

Nam Vinh Kỳ lần đầu tiên thấy có người tổ chức sinh nhật như thế này, anh thấy rất buồn cười, vừa ngâm nga theo bài hát vừa vỗ tay như Cố Nại.

Cố Nại nhìn anh học từ mình, đặc biệt cố ý lắc đầu rung đùi, Nam Vinh Kỳ cũng làm theo cậu.

"Ha ha ha ha! Tôi không thể làm được!" Trước khi bài hát mừng sinh nhật kết thúc, Úc Vũ Hủy đã bật cười, "Tôi đang làm gì vậy? Giống như đang hát bài của học sinh mẫu giáo cho tiểu học nghe."

Khi cô vừa nói như vậy, Cố Nại giả bộ lắc đầu, "Mặt trời đang tỏa sáng trên bầu trời ~ những bông hoa đang mỉm cười với tôi ~."

Nam Vinh Kỳ không get được kiểu này, vẻ mặt bối rối nhìn cậu, "Hả?"

 Bài hát chúc mừng sinh nhật được hát như thế này sao?

Cố Nại thích nhìn anh thỉnh thoảng trở nên ngốc nghếch, nhưng không muốn Thư Viễn Sâm nhìn thấy, cậu mở miệng nói với Thư Viễn Sâm, "Đến lúc ước thổi nến rồi~ "

Thư Viễn Sâm ngồi trước ánh nến, hai tay hợp lại hơi cúi đầu không biết anh đã ước cái gì, khóe miệng khẽ cong lên rất là đắc ý.

Thổi nến xong, Úc Vũ Hủy sôi nổi đứng dậy đi mở đèn, vừa vặn chuông cửa vang lên, trong phòng có ba người đàn ông nên cô không nghĩ nhiều, trực tiếp mở cửa, "Sao lại là anh!"

Người đến là Trần Tẫn, hắn biết ngày hôm nay là sinh nhật của Thư Viễn Sâm.

"Tôi... Tôi có thể vào không?" Trần Tẫn – kẻ vô lương tâm trong gia đình Thư Viễn Sâm, hôm nay có vẻ rất khép nép.

Nghe thấy giọng của Trần Tẫn, sắc mặt Thư Viễn Sâm hơi thay đổi, Nam Vinh Kỳ cũng cau mày.

"Không được!" Úc Vũ Hủy định đóng cửa lại nhưng bị chân của Trần Tẫn chèn ở ngưỡng cửa, dùng sức không đóng lại được, Úc Vũ Hủy cuống lên, "Nam Vinh Kỳ!"

Nam Vinh Kỳ định bước đến xem, bị Thư Viễn Sâm kéo cổ tay lại, "Để tôi đi."

Cố Nại nhận thấy bầu không khí kỳ lạ, nghiêng người hỏi, "Ai vậy?"

Nam Vinh Kỳ không biết nói như thế nào, "Không nhớ rõ lắm."

Không nhớ rõ lắm...

Ở cửa, Thư Viễn Sâm nhìn Trần Tẫn, "Vũ Hủy, con đi vào trước đi."

"Ừm..." nghe Thư Viễn Sâm kêu Úc Vũ Hủy nhanh chóng đáp lời.

Đợi Úc Vũ Hủy rời đi, Thư Viễn Sâm hờ hững hỏi, "Có chuyện gì?"

Trần Tẫn đưa một chiếc túi giấy có hộp quà bên trong. Không ngạc nhiên khi đó là chiếc đồng hồ Thư Viễn Sâm thích nhất, "Sinh nhật vui vẻ..."

Thư Viễn Sâm không vội nhận mà quay đầu nhìn lại, biết thính lực Nam Vinh Kỳ tốt liền đẩy Trần Tẫn cùng đi khỏi cửa, "Trần Tẫn, anh thật là nhàm chán."

Trần Tẫn sốt sắng nói, "Em có thể cho anh một cơ hội được không? Tới bây giờ anh mới nhận ra mình rất thích em, Viễn Sâm, anh muốn ở bên em!"

Ánh mắt Thư Viễn Sâm không có chút nào dao động nhưng vẫn nở nụ cười, "Cơ hội... Nếu như tôi có người mình thích, tôi đã ở cùng với người ta lâu rồi, anh dựa vào đâu đòi cơ hội?"

"Là người tên Nam Vinh Kỳ kia sao! Như thế nào như vậy, anh gặp em trước mà!"

Tìm hiểu trước là có thể có cơ hội.

Thư Viễn Sâm gật đầu, "Được rồi, anh về trước đi, hôm nay nhà tôi có khách."

Trần Tẫn vội vàng gật đầu cười ngốc nghếch, "Vậy còn cái này..."

"Tôi nhận."

Đuổi Trần Tẫn về rồi, tâm trạng Thư Viễn Sâm vô cùng tốt, rủ Cố Nại và Nam Vinh Kỳ uống vài ly với mình. Là ngôi sao của bữa tiệc này, chủ xị nói uống đương nhiên bọn cậu liền uống. Có điều ngày mai Cố Nại còn vài cảnh diễn nếu uống nhiều mặt cậu bị sưng ảnh hưởng tiến độ quay nên cậu chỉ uống một chút. Nam Vinh Kỳ sẽ không có lo lắng này, anh và Thư Viễn Sâm trái một chén phải một chén, uống tới cả hai gò má đỏ bừng.

Cố Nại sợ anh say, lâu lâu lại gắp mấy món vào chén anh để áp cảm giác say.

Chân nhân bất lộ tướng, không nhìn ra Thư Viễn Sâm uống rượu rất giỏi, cạn một tá bia mặt vẫn tỉnh rụi nhưng lại nói nhiều hơn. Nói một ít chuyện lúc Nam Vinh Kỳ còn ở trong nhà anh, ăn cái gì, xoài thì không gọt vỏ, không chịu ăn kem ống giòn. Là một giáo viên, lời kể của Thư Viễn Sâm tự nhiên rất sinh động luôn khiến mọi người bật cười.

bản edit của nogochan88nugus.wordpress.com

Nhất là Cố Nại cười ra nước mắt, đồng thời cũng rất ghen tị với Thư Viễn Sâm.

Sau khi hết đồ uống, Thư Viễn Sâm thấy không đã ghiền mới yêu cầu Úc Vũ Hủy đi siêu thị mua thêm một ít. Nam Vinh Kỳ cười anh ấy uống nhiều rồi, bình thường trời tối như vậy có đánh chết Thư Viễn Sâm cũng không để Úc Vũ Hủy ra ngoài.

Theo quan điểm của anh, cháu gái lớn lên quá xinh đẹp sẽ có người tơ tưởng.

"Tôi đi cùng cô, cô cũng cầm không được bao nhiêu." Nam Vinh Kỳ mặc áo khoác đi xuống lầu cùng Úc Vũ Hủy. Cố Nại muốn theo nhưng cậu không thể đi siêu thị, nhiều người nhiều mắt ai biết chừng chưa kịp đến nơi đã bị nhận ra, lúc đó muốn bước một bước cũng khó.

Khi Nam Vinh Kỳ và Úc Vũ Hủy ra khỏi nhà, Thư Viễn Sâm tiếp tục nói chuyện với Cố Nại về chủ đề vừa rồi, Cố Nại lắng nghe thỉnh thoảng cũng sẽ hỏi một vài câu.

Có lẽ Úc Vũ Hủy đã đi, những gì Thư Viễn Sâm nói cũng không đơn thuần là vui chơi giải trí, "Tôi đã rất choáng váng khi gặp Nam Vinh Kỳ và chuyện của cậu ấy."

"Khi đó, Nam Vinh Kỳ lần đầu tiên tới nhà của tôi, rất đáng thương, cậu ấy mắc chứng sợ ngột ngạt, ngồi xe cũng sợ, đi thang máy cũng sợ. Nhà tôi ở tầng mười chín, tôi nằm sau lưng cậu ấy, lúc đó tôi đã cảm thấy người đàn ông này thật sự kinh người, cõng tôi sau lưng đi cầu thang lên tầng mười chín mặt không đỏ không thở mạnh, cậu ấy còn nói mình ngủ say trong cổ mộ ba ngàn năm, tôi cứ như vậy dễ dàng chấp nhận..."

Nói đến đây, nụ cười trên mặt Thư Viễn Sâm thu lại sạch sẽ, "Cậu nói sao cậu ấy có thể đợi trong cổ mộ ba ngàn năm, thật sự như đã nói, ngủ một giấc dài thế sao."

Cố Nại cười không nổi nữa, khóe miệng giật giật, "Anh ấy và tôi, không có nói mấy chuyện này."

"Đương nhiên sẽ không nói với cậu, cậu ta chờ chết sống trong quan tài nhỏ kia, đó là cảm giác gì, nhất định không dễ chịu, cho nên cậu ấy không bao giờ nhắc tới." Thư Viễn Sâm uống cạn chén rượu còn lại, "Cậu hẳn là rất rõ ràng."

Cố Nại không nói lời nào.

Lần đầu tiên, Thư Viễn Sâm người luôn luôn dịu dàng lộ ra một tia giễu cợt, "Cậu thật sự không biết tốt xấu là gì."

Lời của hắn rất chói tai, Cố Nại cũng không hề tức giận mà thay vào đó cười lớn, "Anh muốn gì cứ nói thẳng ra đi, đừng có vòng vo với tôi, Nam Vinh Kỳ sẽ sớm quay lại, tôi sợ anh nói không kịp."

Thư Viễn Sâm cầm chặt ly rượu, "Được rồi, chuyện hôm nay tôi sẽ nói rõ ràng với cậu, hồi đó..."

Hồi đó, Nam Vinh Kỳ bị gia tộc Nam Vinh khinh thường vì chuyện cũ trước kia của phu nhân và Tôn Thành, bị kế mẫu bắt nạt, đường đường là trưởng tử của Nam Vinh gia, cả ngày màn trời chiếu đất, sống không bằng những người ăn xin ngoài đường mà Diêu Thuấn gặp. Khi đó Nam Vinh Kỳ còn chưa tuấn mỹ như Tôn Diệu Quang khi lần đầu gặp, chỉ mà một đứa trẻ khốn khổ có đôi mắt như... như con sói nhỏ.

Diêu Thuấn cũng bởi vì cái ánh mắt kia mới đem hắn về nhà chăm sóc, nhìn hắn lớn lên từng chút một.

Diêu Thuấn nhớ kỹ chỉ cần đi gặp Nam Vinh Kỳ, hắn giống như một con chó nhỏ trung thành, thành thật bám sau lưng y, có lúc cũng sẽ như con mèo, vì y yêu thương người khác mà cố tình bỏ qua y, cố ý làm chuyện xấu thu hút sự chú ý của y.

Sau đó y bệnh, mắc phong hàn, mọi người lo tránh không kịp chỉ có tiểu hài tử tuấn tú này ở bên cạnh y làm bạn, cũng bởi vì như vậy Diêu Thuấn mới có thể nhờ bạn tốt dẫn hắn rời khỏi Lỗ quốc.

Y biết rõ, Kim Long há là vật trong ao, Nam Vinh Kỳ nhất định sẽ có thể đạt được những hoài bão lớn trong tương lai, hắn có mưu có tài.

Vài quang cảnh, vài đoạn ký ức mơ hồ truyền đến từ miệng Thư Viễn Sâm, chỉ mất mười phút, nói xong liền thở dài nhưng giọng điệu đã có chút thâm ý, "Duyên phận quả là một điều kỳ diệu, ba ngàn năm sau, tôi lại gặp cậu ấy trước, dẫn cậu ấy về nhà."

Cố Nại cười không nổi, ngay cả khóe miệng cũng miễn cưỡng cong lên.

Mặc dù không muốn thừa nhận nhưng cậu vẫn cảm thấy ghen tị cùng ghen tị với lần đầu tiên Thư Viễn Sâm chạm trán với Nam Vinh Kỳ. Những điều buồn cười mà Thư Viễn Sâm nói trên bàn rượu vừa rồi giờ đã trở thành một con dao sắc nhọn đâm thẳng vào ngực cậu. Bất quá, đau cũng phải chịu.

"Ừ, duyên phận thật tuyệt vời, ba ngàn năm trước của anh ấy và ba ngàn năm sau của anh ấy cũng là của tôi." Cố Nại nói, ở trong lòng thầm vần vò Nam Vinh Kỳ nhiều lần, muốn đem anh xoa thành một quả bóng nhỏ bỏ vào trong túi, từ nay về sau không cho ai liếc nhìn.

Anh trai cái gì!

Cố Nại nghĩ, sau khi đi ra khỏi cánh cửa này, Nam Vinh Kỳ và Thư Viễn Sâm sẽ không có bất kỳ giao lộ nào.

"Phải? Tôi nói, tôi thích cậu ấy, cậu vẫn dứt khoát cậu ấy sẽ là của cậu sao."

Còn có thể dứt khoát như vậy sao.

Cố Nại không trả lời.

"Cố Nại, tôi thích cậu ấy." Thư Viễn Sâm ngẩng đầu, khẽ cười nói, "Thư Viễn Sâm và Diêu Thuấn, đều thích."

Vừa dứt lời, cánh cửa tích cái bật ra, Nam Vinh Kỳ mang theo một tá bia từ bên ngoài đi vào, Úc Vũ Hủy nối gót theo sau, trên tay cầm một cái hộp, méo mặt phàn nàn, "Cậu! Hắn khi dễ con! Con mệt chết đi được!"

"Sao lại mua nhiều như vậy?" Thư Viễn Sâm dường như đã quên lời vừa nói, khôi phục thái độ bình thường, cũng vừa nói chuyện vừa cười nhìn Cố Nại.

Thật có thể diễn, anh nên đi làm diễn viên đi.

Nam Vinh Kỳ nhận thấy áp suất không khí thấp của Cố Nại khi vừa bước vào cửa, anh đặt cốc bia xuống, một tay đỡ lưng ghế Cố Nại, tay kia đỡ bàn, ôm Cố Nại vào lòng, cúi đầu nhẹ nhàng hỏi, "Làm sao vậy."

Cố Nại chỉ nhìn anh, không nói lời nào.

Nam Vinh Kỳ nắm chắc cậu thực sự mất hứng, "Em mệt sao, nếu không em..."

Nam Vinh Kỳ còn chưa dứt lời, Cố Nại đã nắm lấy khuôn mặt anh kéo lại không chút do dự hôn lên, không khí trong nháy mắt trở nên đông cứng, một giây đồng hồ dường như bị kéo dài lên gấp mười.

Tất cả mọi người đều ngây ngẩn, kể cả Nam Vinh Kỳ.

Nghĩ đến hai người phía sau đang quan sát, Nam Vinh Kỳ đỏ mặt choáng váng, ngón tay không khỏi siết chặt, trên mu bàn tay hiện rõ khớp xương.

Không biết đã qua bao lâu, Cố Nại buông anh ra, ngọt ngào cười, "Em chỉ muốn hôn anh."

"Đừng... Đừng làm rộn." Nam Vinh Kỳ ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, cố gắng làm cho bản thân thoải mái hơn. Anh mở hai lon bia và đưa một lon cho Thư Viễn Sâm, Thư Viễn Sâm hình như không có chú ý tới, "Viễn Sâm?"

Thư Viễn Sâm mím môi mỉm cười, sau khi nhận lon bia anh nói với Úc Vũ Hủy, "Vũ Hủy, vào nhà ngủ đi."

"Ờm... Ờm." Úc Vũ Hủy vẻ mặt thất thần bước vào phòng ngủ, vẫn chưa hoàn hồn sau nụ hôn vừa rồi.

Sau một vòng rượu Thư Viễn Sâm ít nói hơn hẳn nhưng Cố Nại lại trở nên hăng hái, vài lần đứng lên không để yên, "Tửu lượng anh cao, uống một hồi đừng có điên lên nhé."

Nam Vinh Kỳ cũng hơi chóng mặt, bất quá bia có nồng độ thấp, còn chưa tới nổi đầu óc không tỉnh táo, "Tửu lượng em thấp, uống say rồi điên cuồng."

Anh đang nói về việc Cố Nại đột nhiên lại hôn anh.

"Tại em vui vẻ, em muốn đem vui sướng trong lòng truyền qua cho anh, thế nào, em hôn anh anh có vui không."

Nam Vinh Kỳ có thể nói cái chi, mình nói chừng không vui, thì khuôn mặt nhỏ nhắn bất định này có thể làm ra vẻ mặt gì, tuy rằng anh nghĩ cho dù Cố Nại có biểu cảm gì cũng rất đáng yêu.

Nam Vinh Kỳ không hiểu sao ứng một tiếng, "Vui."

Thêm vài lon bia nữa, Nam Vinh Kỳ ước chừng đã gần đến giới hạn, anh và Thư Viễn Sâm nói lời từ biệt, "Ngày mai còn có cảnh phim, hơn mười giờ tối mới đáp máy bay, chúng tôi đi trước."

Thư Viễn Sâm cũng không giữ bọn họ, cười híp mắt tiễn ra tới cửa.

Xuyên suốt cả quá trình, anh ấy đối xử với Cố Nại như thế nào, Cố Nại đối xử với anh ấy như thế nào, hai diễn viên tranh nhau diễn xuất, không ai được lép vế.

Lên thang máy, Nam Vinh Kỳ lấy ra chiếc mặt nạ dùng một lần từ balô trên lưng Cố Nại, có chút vụng về đeo cho cậu, "Hình như em say rồi."

Cái sợi dây kia không thể tròng vào tai Cố Nại, khiến Nam Vinh Kỳ không thể ngăn cản được cau mày.

Tay anh luôn luôn như có như không xẹt qua vành tai của Cố Nại, có chút ngứa ngáy, "Để em tự làm."

"Không được, để anh đeo cho em." Nam Vinh Kỳ thử hai lần cuối cùng cũng đeo xong, anh hài lòng đảo qua mặt của Cố Nại, "Anh không thể nhận ra em nữa."

Cố Nại kéo khẩu trang đang che mắt xuống, "Nhận ra chưa."

"Có thể."

Bọn họ đi rồi, Thư Viễn Sâm ngồi một mình trên ghế sô pha một lúc lâu.

Anh ấy thích Nam Vinh Kỳ, cũng không dám nói, tình cảm Nam Vinh Kỳ đối với Cố Nại sâu hơn tình yêu của anh ấy, đó là một loại chấp niệm, vì vậy anh muốn mượn Cố Nại hướng Nam Vinh Kỳ để thổ lộ tiếng lòng, thử xem phản ứng của Nam Vinh Kỳ.

Nhưng trong lòng anh rõ ràng, Cố Nại sẽ không bao giờ nói với Nam Vinh Kỳ nửa lời về cuộc trò chuyện giữa họ ngày hôm nay. Làm sao Tôn Thiên Tử, người có thể thống nhất thiên hạ, lại thuần khiết và tốt đẹp như vẻ bề ngoài.

Thư Viễn Sâm nở nụ cười.

Ngày còn dài, một ngày nào đó anh sẽ thu hết can đảm để thử một lần.

Nếu thất bại, với tính cách của Nam Vinh Kỳ sẽ không còn lui tới với anh nữa, như vậy anh sẽ hoàn toàn bỏ cuộc.

...

Dù thế nào đi nữa, số phận thật sự rất kỳ diệu, nếu như Diêu Thuấn không chết, nếu anh sớm một chút hiểu được tâm tư của mình, nếu anh nhớ lại ký ức của kiếp trước thì mọi chuyện, có thể đã khác.

Có thể hay không...

Thư Viễn Sâm nghĩ không ra.

——

Tác giả có chuyện muốn nói: khoảng hai giờ chiều vẫn còn một chương


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net