Chương 65: Đảo không người

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sinh tồn trên đảo hoang là chương trình tạp kỹ thực tế được đầu tư với số tiền khủng, ê-kíp chương trình không chỉ thuê một hòn đảo hoang chính hiệu mà 6 vị khách được mời đều là những tên tuổi lớn, mỗi người được tặng một vé đi trực thăng, mang theo một chiếc dù và bị ném xuống đảo hoang.

Sau khi tạm biệt Cố Nại, Nam Vinh Kỳ ở lại một mình cùng hai chú chó và đến địa điểm do nhóm chương trình sắp xếp, sau đó toàn bộ đồ đạc của anh bị tịch thu và đưa lên trực thăng.

Mơ.

Là mơ sao.

Thực sự chết lặng.

Anh là người đầu tiên được ném xuống đây. Có rất nhiều người trên đảo. Nam Vinh Kỳ đành phải giả vờ rằng mình không nhìn thấy họ, giờ thì anh không biết phải làm gì, anh không có kinh nghiệm.

Trong vài giờ đầu tiên, Nam Vinh Kỳ rất khó chịu và luôn nhìn vào máy quay trong vô thức nhưng sau khi đạo diễn theo dõi của anh lặp đi lặp lại hàng trăm lần không được nhìn vào máy ảnh, Nam Vinh Kỳ cuối cùng đã tự sửa lại.

Nhưng, anh vẫn không biết phải làm gì.

Anh chỉ có thể ở trên bãi biển với Tướng Quân & Nhị Bảo, phơi mình trong nắng và gió biển thổi rì rào.

Ngoài lúc đói ra thì cũng khá thoải mái.

Nam Vinh Kỳ nấu ăn không giỏi, chưa nói đến việc tìm nguyên liệu để nhóm lửa nấu ăn, anh không biết làm thế nào để lấp đầy dạ dày của mình.

Nam Vinh Kỳ mong rằng mình có thể chịu đựng được cơn đói nhưng hai vị Tướng Quân và Nhị Bảo được cưng chiều thì không thể, hai thằng nhóc ở bên cạnh anh không ngừng vẫy đuôi, dùng đôi mắt đen bóng trơ tráo nhìn anh.

Đáng thương theo cách kì quái.

Cho tới bây giờ Nam Vinh Kỳ cũng chưa bỏ đói chúng nó lần nào, lúc này khó tránh khỏi cảm thấy yêu thương.

Không có cách nào, vì vậy anh phải giải quyết vấn đề ấm no của chúng nó trước.

Nam Vinh Kỳ đứng dậy, vỗ nhẹ cát trên quần, xoay người đi vào sâu trong đảo hoang cùng cái vỏ trai tìm được, Tướng Quân và Nhị Bảo theo sát phía sau một tấc cũng không rời, do e sợ bị vứt bỏ nên bộ dạng cũng rất buồn cười.

Thức ăn trên đảo hoang vẫn rất phong phú, thậm chí còn có những con lợn béo nhỏ màu hồng chạy xung quanh, xét đến mức độ phức tạp và khó khăn của việc làm một con dao giết lợn, Nam Vinh Kỳ bỏ qua việc ăn tươi chúng nó, đem tầm mắt nhìn xuống những cây nấm phát triển mạnh mẽ dưới rễ cây.

Nấm khá tốt.

Nam Vinh Kỳ cởi áo khoác, hái mấy cây nấm bỏ vào áo tìm một chỗ trũng lắng xuống bên cạnh một vũng nước.

Hòn đảo hoang này được cho là không có gì, kỳ thực đoàn làm chương trình đã chuẩn bị tất cả những thứ cơ bản, khi Nam Vinh Kỳ muốn nhóm lửa, anh có thể dễ dàng tìm thấy đá đánh lửa. Nhưng trước khi anh bắt đầu nhóm lửa, một người khác từ trên trời rơi xuống.

Nam Vinh Kỳ cảm giác được có người nhìn chằm chằm mình sau khi đi xuống, theo dõi, thấy người hạ cánh không phải là Cố Nại, Nam Vinh Kỳ đột nhiên mất hứng, cúi đầu tiếp tục chiến đấu với đá đánh lửa.

Anh tìm thấy một vài viên đá lớn, chất nó thành một cái lò và rải cỏ khô ở phía dưới. Bên trên đống cỏ khô là củi khô. Các tia lửa sinh ra do ma sát của đá lửa và đá lửa rơi xuống cỏ khô. Ngay khi nó vừa chuẩn bị cháy thì lại tắt, đối với tình huống này, Nam Vinh Kỳ cũng không rõ ràng lắm là chuyện gì xảy ra.

Đó là những gì anh học được khi lần đầu tiên hội nhập văn minh và xem những người đầu bếp đi cùng nấu ăn.

"Xin chào!!"

Nghe thấy giọng chào hỏi ấm áp, Nam Vinh Kỳ ngẩng đầu lên, nhìn thanh niên trạc tuổi Cố Nại, nhàn nhạt đáp: "Xin chào."

Mặc dù ở hoang đảo, mặc áo choàng dài và quần tây bình thường, tư thế của Nam Vinh Kỳ vừa rồi rất có điểm nhấn, Giản Đơn phải mất một lúc mới có thể phản ứng lại.

Đây là đảo không người đó, không phải là kiểu đã lâu không gặp lại người còn sống sao...

Không có vấn đề gì, hiệu quả của chương trình vẫn phải được thực hiện.

Giản Đơn chạy về phía của anh, "Tôi là Giản Đơn!"

"Tôi là, Vinh Kỳ." Nam Vinh Kỳ nhìn từ trên xuống dưới, thẳng thắn hỏi, "Cậu có gì ăn không?"

Mỗi khách có thể mang theo hai loại đồ dùng cá nhân, Nam Vinh Kỳ mang theo hai con chó nên không thể mang theo những thứ khác, vì vậy tình hình mới lâm vào cảnh khó khăn.

"Tôi không có đồ ăn... nhưng tôi có một con dao và bình xịt chống côn trùng."

Nam Vinh Kỳ nhìn thấy con dao thì thực sự hài lòng.

"Cho tôi mượn dùng một chút."

"Không sao, không sao, cứ dùng đi." Giản Đơn là một người nhiệt tình hơn nữa lịch sự ấm áp, ở chung cũng không phiền phức lắm, chính là hơi ồn ào.

"Đây có phải là con chó của anh không? Nó rất dễ thương, tên nó là gì? Tướng Quân, Nhị Bảo, hahaha, chênh lệch thật lớn, anh đang đốt lửa à? Dùng đá đánh lửa hả? Cực giỏi! Tại sao không cháy? Ồ, thiếu chút nữa là cháy rồi ... "

Nam Vinh Kỳ nhìn hai viên đá trong lòng bàn tay, cuối cùng nhận ra, buổi biểu diễn này sẽ không để anh làm mọi thứ suôn sẻ, "Giản Đơn."

"Hả? Làm sao vậy, có chuyện gì sao?"

"Không thể châm lửa theo cách này, tảng đá kia cậu lấy một khối, đi trên đảo tìm cái tương tự."

Giản Đơn đồng ý, "Được rồi! Tôi hiểu rồi!"

Nơi Nam Vinh Kỳ đóng quân là một bãi đất trống, hai bên trái phải đều có nước ngọt, điều kiện sống tương đối thuận lợi. Nhưng sâu bên trong đảo thì không tốt như vậy, không chỉ đi lại khó khăn, đâu đâu cũng có mấy con sâu kỳ quái. Nam Vinh Kỳ sợ chúng cắn bị thương Tướng Quân và Nhị Bảo, anh trải áo khoác của mình lên trên mặt đất, ôm Tướng Quân & Nhị Bảo để xuống, canh xung quanh bọn chúng rồi vẽ một vòng tròn lên đất.

Làm tốt mọi việc, Nam Vinh Kỳ ngồi xổm xuống, nghiêm túc ra lệnh cho hai đứa nhỏ, "Hai ngươi tuyệt đối tuyệt đối không được ra khỏi cái vòng này, hiểu chưa."

Hai đứa nhỏ cứ vẫy đuôi ra vẻ không nghe.

Nam Vinh Kỳ duỗi ngón tay ra chỉ vào bọn nó, giọng nói còn nghiêm khắc hơn trước, "Im lặng một chút! Ta nói không được ra khỏi cái vòng tròn này, nghe rõ chưa."

Nếu một đứa trẻ làm cảnh này thì có vẻ ngây thơ và dễ thương, nhưng Nam Vinh Kỳ cao 1.85 mét, lại trưởng thành, thật là lạ lùng khi nói chuyện với hai chú chó.

Nhóm chương trình cũng bắt đầu lo lắng về việc Nam Vinh Kỳ có cố gắng quá sức hay không.

Nhưng, thật tuyệt vời.

Hai con chó nhỏ ngớ ngẩn từ từ ngừng vẫy đuôi, và sủa hai lần như để đáp lại.

"Vậy thì ta đi đây."

"Chà!"

Ánh mắt của mấy vị giám đốc tổ chức chương trình lập tức sáng lên, con chó nhỏ này ở đâu, rõ ràng là thần đồng trong đám chó! Lúc đầu, khi Nam Vinh Kỳ nói rằng anh ấy sẽ mang theo hai con chó, họ khá sốt ruột nhưng bây giờ xem đi, hai con chó này thật tuyệt vời!

Nam Vinh Kỳ không biết rằng nhóm người của tổ tiết mục đã bắt đầu phát hiện ra con chó của anh, bây giờ anh có một con dao, và anh có thể để dành một ít thịt trước, để không bị đói khi Cố Nại bị ném xuống đây.

Đảo hoang đã được ê-kíp thực hiện biến đổi hoàn toàn trong quá trình chuẩn bị cho chương trình truyền hình thực tế trong vài tháng qua. Động vật và thực vật gây tử vong cho con người đã được di dời khỏi đảo, nhiều gia cầm và gia súc được đưa đến và trồng rất nhiều rau, tuy không có gì nhưng chỉ cần bạn có tâm là bạn có thể sống tốt.

Nam Vinh Kỳ thân thủ thoăn thoắt, phản ứng nhanh nhẹn, trong khu rừng mưa nhiệt đới tươi tốt này mà vẫn đi bộ như trên mặt đất bằng phẳng nhưng phải chịu đựng camera phía sau, thậm chí dù đã khắc chế, anh vẫn lộ ra một số cảnh quay ở tốc độ cao.

Chờ tìm được đá đánh lửa mà nhóm chương trình đặt ngẫu nhiên, Nam Vinh Kỳ đã bắt được một con gà trống bự.

Thề với đạo diễn và tổ tiết mục, anh thật sự là trong lúc đi tìm đá đánh lửa đã thuận tay bắt được, tiện tay nắm ngang cổ con gà trống rồi bắt đi.

Một tay Nam Vinh Kỳ cầm con gà, tay còn lại cầm đá đánh lửa cũng coi như thắng lợi trở về, anh chậm rãi đi trở về, vừa lúc đó lại có một tiếng còi nữa vang lên trong không trung.

Nam Vinh Kỳ nheo mắt nhìn lên.

Cũng không là Cố Nại.

Người này... nhìn hơi quen mặt.

Nam Vinh Kỳ nhìn đi nhìn lại.

Tôn Mạo...

Lại là Tôn Mạo.

Nam Vinh Kỳ nghĩ tới trước khi đến, Triệu Quan đã nói với anh một câu nói như vầy.

"Giám đốc chính của « Sinh tồn trên đảo không người » là một người bạn của tôi, Phương Bách Kim, hắn nổi tiếng về chuyện kiến tạo."

Khi đó Nam Vinh Kỳ không hiểu ý nghĩa của câu này nhưng giờ anh đã hiểu.

Quay trở lại "Căn cứ đóng quân", Giản Đơn đã có mặt ở đó, vận khí của cậu tốt đi không bao xa liền phát hiện một khối đá đánh lửa, "Có người tới, anh có nhìn thấy người đó rơi ở chỗ nào không?"

Giản Đơn là một tên cận thị, chỉ cần không đeo hai miếng 'ngọc bội', nhìn xa một chút thì luôn bị mờ. "Hẳn là ở trên bãi biển, cách bãi biển không xa chắc sẽ sớm tìm được."

Nam Vinh Kỳ tìm một cái dây, buộc con gà vào một cái cây làm thức ăn dự trữ, anh ấn một viên đá lửa vào đám cỏ chết rồi dùng một lực khác đập nó xuống. Lặp lại hai lần, tia lửa đã đốt cháy đám cỏ chết đó.

"Có thật không!"

Nam Vinh Kỳ đặt vỏ trai chứa đầy nước mưa lên bếp làm bằng đá, dùng dao cắt nấm thành từng miếng nhỏ rồi cho vào. Chuỗi thao tác này khiến Giản Đơn khâm phục không ngừng, "Anh Kỳ, anh có gì cần tôi giúp một tay không?"

Nam Vinh Kỳ suy nghĩ một chút, "Tôi cần một ít xi măng."

Cái bếp bằng đá không tránh khỏi những vết nứt, lửa bập bùng khắp nơi, đun sôi nước trong vỏ sò không phải dễ.

Nếu bạn muốn lấy thứ gì đó không có sẵn trên đảo, chẳng hạn như xi măng, bạn phải đến gặp tượng thần trên đảo hoang để nhận nhiệm vụ "Thỉnh cầu trời cao ban tặng." Giản Đơn còn không biết loại nhiệm vụ này là nhiệm vụ kiểu gì. Chính vì tò mò nên cậu đã đồng ý luôn và chạy đến trước mặt tượng thần cầu xin thần phật phù hộ.

"Tôi muốn một ít xi măng, tôi muốn một ít xi măng..."

Sau nhiều lần nói, tảng đá dưới chân tượng cuối cùng cũng thay đổi.

Dâng lên một viên đá quý màu xanh, ta sẽ ban tặng thứ ngươi muốn.

Màu xanh... đá quý...

Nơi này còn có thể có đá quý!

Đơn Giản tuyệt vọng chạy trở về căn cứ, Tôn Mạo đã ở đó, cậu chạy tới với nụ cười trên môi, "Xin chào, xin chào! Chào mừng anh! Tôi là Giản Đơn!"

Tôn Mạo đứng ở nơi đó, nhìn Giản Đơn, lại nhìn về phía Nam Vinh Kỳ mới nói một câu, "Tôi là Tôn Mạo."

"Tôi biết! Tôi rất mến mộ anh!"

Sau khi Nam Vinh Kỳ ổn định ngọn lửa, anh nghiêng đầu lại, hỏi Giản Đơn: "Nhiệm vụ gì?"

Nhắc tới chuyện này, khóe miệng Giản Đơn rũ xuống, "Tôi phải lấy được một viên đá quý..."

Đá quý...

Ánh mắt của Nam Vinh Kỳ rơi vào cúc áo của Tôn Mạo, đó là một chiếc áo sơ mi trắng, nhìn rất có giá trị, hơn nữa cúc áo cũng rất đẹp và sang trọng.

Điều quan trọng nhất là chúng có màu xanh lam.

Tôn Mạo 2. 0 đi tới trước mặt Tôn Mạo bản gốc, cười với anh ta, dùng dao cắt bỏ cúc áo trên tay áo, đưa cho Giản Đơn, "Cầm lấy cái này."

"Đây chỉ là một cái nút áo... Đưa cái này cho tượng thần không tốt lắm đâu." Giản Đơn phi thường nhập tâm.

"Có thể." Nam Vinh Kỳ nhếch lên khóe miệng, "Rất thích hợp đấy."

Sau khi đợi Giản Đơn rời đi với cái nút, Tôn Mạo mới phản ứng được, "Tại sao lại cắt nút áo của tôi?"

"Ừm, dùng một chút, lên đảo có mang theo gì không?"

Tôn Mạo đặt chiếc nồi sắt đang cầm trên tay xuống đất, móc trong túi ra một con dao găm.

"Cái nồi này rất tốt." Nam Vinh Kỳ lập tức đổ phần đồ ăn trong vỏ ngao vào nồi sắt rồi ném vỏ ngao đen đít sang một bên.

Tôn Mao được khen ngợi không đáp lại, liền hỏi Nam Vinh Kỳ, "Anh mang theo cái gì."

Nam Vinh Kỳ ngừng tay liếc nhìn hai con chó.

"Con chó, là anh mang tới?" Vẻ mặt của Tôn Mạo đã khó nắm bắt rồi.

Lúc này, tiếng còi trên không trung lại vang lên, Nam Vinh Kỳ ngẩng đầu cười, "Có người tới, tôi đi đón, cậu xem rồi châm lửa."

"Ồ..." Tôn Mạo vốn phản ứng chậm chạp, chờ anh ta phục hồi tinh thần lại, Nam Vinh Kỳ đã chạy đi như mây khói.

Vì, anh biết ai sẽ bị ném xuống lần này.

——–

Tác giả có chuyện muốn nói: Tối hôm qua lúc tui buồn ngủ, ở nhà thực sức quá lạnh, nên tui đem máy tính đặt ở trên giường viết, vừa nằm xuống liền ngủ thiếp đi, ngủ say rồi, vậy thì sao? Vậy thì buổi tối có hai chương nha! Tết trung thu vui vẻ ha! ! ! ! ! ! Yêu yêu Chiếp! ! !


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net