Chương 67: Đi ngủ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

May là sức lao động mới còn khéo léo, không chạy lung tung mà chờ đợi sự giải cứu của bạn đồng hành trong gió biển lạnh giá.

Đương nhiên, thiếu chút nữa phải chờ cả đêm ở đây.

Tào Cảnh Long trở nên nổi tiếng trong một bộ phim chống ma túy. Anh ấy cho người khác cảm giác hình tượng một người rắn rỏi trong phim võ thuật, đánh người không chớp mắt. Vì điều này con đường diễn xuất của anh rất hạn hẹp, mấy năm gần đây hầu hết các tác phẩn điện ảnh và truyền hình anh ấy tham gia đều bị đóng khung vào vai quân nhân, kẻ cướp hoặc những kẻ bạo lực. Thực tế, Tào Cảnh Long có một bộ óc tinh tế, lá gan lại nhỏ, anh ấy sợ bóng tối, sợ ma, sợ côn trùng và tất cả các loài động vật thân mềm.

Khi Nam Vinh Kỳ và Cố Nại đi đến bãi biển, anh ta đang ngồi xổm ở vị trí gần nhất với camera, bất động.

"Anh không sao chứ."

Cuối cùng cũng nghe thấy có người nói chuyện, Tào Cảnh Long đứng dậy chạy tới, cực kỳ hưng phấn chạy tới ôm lấy Nam Vinh Kỳ đang đứng trước mặt, "Mọi người đến rồi!"

Đây là lần đầu tiên hai người gặp mặt, trình độ này làm cho anh có chút không thể chấp nhận được, "Cái kia... anh, anh có thể..."

"Xin lỗi, tôi quá phấn khích. Cái gì? Giới thiệu bản thân. Tôi là Tào Cảnh Long cứ gọi tôi là Cảnh Long, anh Cảnh Long cũng được." Từ phản ứng của Nam Vinh Kỳ, Tào Cảnh Long phát hiện ra rằng người này không quen thuộc với mình. Rất có thể rằng họ thậm chí không hề biết nhau. Để tránh bối rối, Tào Cảnh Long tự giới thiệu bản thân trước.

"Tôi là Vinh Kỳ." Gần đây khi giới thiệu bản thân, Nam Vinh Kỳ đã lược bớt một nửa họ của mình, càng ngày càng thuận miệng.

Đảo hoang không đề cập đến công việc bên ngoài đảo. Ba người họ cũng không có nhiều lời chào hỏi. Nam Vinh Kỳ hỏi thẳng: "Anh Cảnh Long, trên người anh có đem gì không?"

Tào Cảnh Long cẩn thận như biết mình phải sống sót trong thiên nhiên hoang dã, mang theo rất nhiều thứ. Anh nghĩ, lửa và dao là cơ bản nhất, cho nên mọi người sẽ đem theo, anh cần phải đem những gì mà người khác không nghĩ ra, nếu đem trùng sẽ lãng phí một nguồn tài nguyên hữu ích.

"Cái này là đèn khẩn cấp năng lượng mặt trời, còn có cái này, nén ..."

Nam Vinh Kỳ thề, khi Tào Cảnh Long nói cái gì nén, anh thực sự nuốt một ngụm nước bọt, những gì anh tưởng tượng trong đầu toàn bộ là bánh quy nén và những thứ tương tự.

"Nén hai trăm cái quần lót dùng một lần." Sáu người, cho dù là mỗi ngày thay, một tháng cũng dư sức dùng.

Được rồi... Tuy rằng không có gì để ăn nhưng đồ dùng mà anh ấy mang theo đều rất hữu dụng, nghĩ đến hai đứa con bé bỏng đáng thương của mình, Nam Vinh Kỳ càng cảm thấy xấu hổ, đối với Tào Cảnh Long cũng có nhiều nhiệt tình.

Có đèn khẩn cấp, trên đường trở về Nam Vinh Kỳ không nắm tay Cố Nại nữa.

Đến cửa hang, Nam Vinh Kỳ nhường cho để Cố Nại và Tào Cảnh Long vào trước. Anh đóng đinh chiếc dù gấp vào cửa hang, chỉ chừa một khoảng hở để đảm bảo không khí lưu thông và sau cùng là để giữ ấm. Nam Vinh Kỳ đói hơn ai hết, là người đầu tiên được đưa lên đảo từ khi xuống đã bắt đầu làm việc không ngừng nghỉ, giờ đây hoàn toàn dựa vào niềm tin muốn cho Cố Nại sống thoải mái hơn để chống đỡ. Một khi hoàn thành tất cả công việc ngày hôm nay, anh sẽ kiệt sức và cơn đói sẽ tràn tới.

Những chuyện anh làm tổ tiết mục cũng nhìn cũng hiểu, đương lúc Nam Vinh Kỳ định xốc dù lên để đi vào thì, thì hai máy quay bên ngoài đột nhiên tắt máy, đạo diễn quay phim của anh bước đến đưa cho anh một miếng sô cô la năng lượng cao, "Ăn chút đi."

Chương trình thực tế, nửa chương trình nửa thực tế, đoàn làm chương trình sẽ không thực sự để người ta đói bụng suốt, lỡ xảy ra chuyện thì không ai có thể kham nổi.

"Ừm." Sô cô la không thể đem vào, ngay cả giấy gói cũng phải trả cho đạo diễn, Nam Vinh Kỳ không do dự, trực tiếp mở gói sô cô la cho vào trong miệng nuốt xuống, trong bụng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Bước vào trong động, Giản Đơn nằm phía ngoài cùng đã ngủ thiếp, hôm nay cậu ta vất vả không ít, Nam Vinh Kỳ đem vải dù trải trên mặt đất đắp lên người, thận trọng đi vòng qua cậu.

Tôn Mạo ngồi ở bên trong, sát bên đống lửa, anh và Tào Cảnh Long dường như đã quen nhau, hai người ngồi tán gẫu cạnh đống lửa.

Cố Nại đang nằm ở phía đối diện với họ, được phủ đầy cỏ khô và áo khoác của Nam Vinh Kỳ, gác tay và nhìn chằm chằm vào Tướng Quân & Nhị Bảo ở cách đó không xa.

Nhìn thế này, căn bản không có chỗ cho Nam Vinh Kỳ, trừ khi anh ngủ bên cạnh đống lửa có nguy cơ bị bỏng, hoặc chen chúc với ai đó.

Trong hang đã lắp một camera giám sát tầm nhìn ban đêm, Nam Vinh Kỳ do dự một vài giây rồi bước đến chỗ hai tiểu tử. Mặc dù môi trường rất xấu nhưng hai tên kia cũng không quậy, Nam Vinh Kỳ nằm xuống, Nhị Bảo bò đến ngực anh, liếm mặt anh bằng chiếc lưỡi nhỏ của mình, tạo ra một tiếng rầm rì thân mật.

Con người có đủ tính cách, loài chó cũng vậy, Tướng Quân không thích làm nũng như Nhị Bảo, hầu hết thời gian đều sống như một con chó già, không làm gì vội vàng.

"Ngoan, ngủ đi." Đem Nhị Bảo từ trên người kéo xuống, Nam Vinh Kỳ nương theo ánh lửa mờ tối nhìn Cố Nại, ánh mắt hai người chạm vào nhau.

"Ngủ đi."

Cố Nại nhắm mắt lại, nhẹ nhàng ừ một tiếng.

Đêm đó bên ngoài không có bão dữ dội, năm người và hai con chó trong hang đều ngủ đến rạng sáng, người đầu tiên thức dậy là Tào Cảnh Long năng động, anh cũng biết hôm qua mọi người mệt chết rồi, rón ra rón rén từ cửa động chui ra ngoài định kiếm gì ăn sáng.

Sau một tiếng đồng hồ, cả bốn người lần lượt tỉnh dậy.

Rửa mặt cũng là một vấn đề nan giải, dù ai cũng là đàn ông nhưng dù sao họ cũng là người của công chúng, dựa vào mặt mà ăn, thường thì rửa mặt chăm sóc da cũng không kém phụ nữ là mấy, giờ họ còn không có nổi một miếng xà phòng, khá khó chịu.

"Tôi quên đem mất tiêu."

"Tôi hy vọng người đó sẽ đem tới."

Họ ghim hy vọng rửa mặt, đánh răng vào người cuối cùng.

Sau khi trời sáng trên đảo rất ấm áp, Nam Vinh Kỳ dự định sẽ giải quyết vấn đề ăn uống vào buổi sáng, chỉ là trong thời gian này, gỗ trên bãi biển cũng sẽ được phơi khô.

Tào Cảnh Long đi ra ngoài cả buổi sáng, tìm được rất nhiều trái cây, chính vì lý do này mà bị sâu bọ trên cây làm cho hoảng sợ.

Mấy loại trái cây nhiệt đới này, Nam Vinh Kỳ chưa từng thấy, cũng không biết tên nhưng ăn rất ngon, ăn xong vài trái cảm thấy hơi no nên bắt đầu học nấu ăn.

Cái bếp mà Nam Vinh Kỳ xây đã trở thành một phòng họp. Lần này, năm người quây quần bên bếp cho một cuộc họp nhỏ, "Lấy dầu từ mỡ heo và muối từ biển. Đối với thực phẩm chính ... Tôi không biết những loại có thể làm món chính trên hòn đảo này. "

Cố Nại giơ tay.

Nam Vinh Kỳ nở nụ cười, "Nhóc Cố Nại, nói đi."

Cố Nại hắng giọng, "Hồi đi du học về chơi ở đây, người ở đây ăn một món gọi là khoai mì, hơi giống khoai lang. Đáng lẽ nó ở trên đảo nhưng nó có củ dưới đất. Tôi không biết hình dạng lá như thế nào."

"Được, vậy thì sáng nay... Anh Cảnh Long sẽ chịu trách nhiệm tìm khoai mì."

Đột nhiên bị "Giáo viên chủ nhiệm" điểm danh, Tào Cảnh Long hơi sửng sốt, "Chỉ có mình tôi sao? Sắp xếp cho tôi công việc vất vả cũng được... Tôi, tôi có chút, sợ sâu..."

Thuốc chống côn trùng của Giản Đơn có chỗ xài, "Anh Cảnh Long, cho anh cái này. Chỉ cần xịt một chút lên cơ thể, côn trùng sẽ sợ không dám tới, xài rất tốt đó."

Có thuốc chống côn trùng, Tào Cảnh Long bật người sống dậy, "Vậy được, chuyện này cứ giao cho tôi!"

"Ừ, về phần mỡ heo, tôi có thể bắt heo nhưng tôi không biết giết, Tôn Mạo sẽ đi cùng tôi. Giản Đơn và Cố Nại phụ trách nấu nước biển lấy muối nhân tiện chờ người còn lại, hiện tại có ai muốn nói gì không?"

Cố Nại lại giơ tay, "Em có chuyện."

"Anh không nghe."

"..."

Giáo viên chủ nhiệm tốt cỡ nào đôi lúc cũng bất công, Nam Vinh Kỳ đã học được bài học ngày hôm qua cũng không có ý định để Cố Nại theo mình kiếm vất vả, tốt hơn là ngồi xổm trước bếp lò và đun sôi muối.

...

Tôn Mạo 2. 0 và Tôn Mạo bản thật cùng nhau đi bắt heo, cảm giác rất buồn cười.

Nếu không có quy củ ở trên đảo không đề cập nói tới chuyện bên ngoài, Nam Vinh Kỳ nhất định phải nói chuyện với anh ta về người hâm mộ của anh và việc bắt chước tính cánh thiết lập là gì.

Y tuyệt như vậy, Tôn Mạo sao có thể so với y.

"Tôn Mạo! Ở đằng kia!"

Loài lợn nhà này sau khi thả hoang lâu ngày, chạy nhanh như người béo, hơn nữa lại có lợi thế thông thuộc địa hình, bắt được nó không dễ.

Nam Vinh Kỳ có chút tức giận, mấy con dao trong tay đều rục rịch.

Đáng tiếc không thể giết, phải còn sống.

"Anh đang đi dạo à, chặn bên kia." Tôn Mạo thực sự là một người chậm chạp. Heo và anh ta gặp thoáng qua rồi anh ta mới có phản ứng. Cung phản xạ dài có thể quay quanh trái đất hai lần rồi thắt một cái nơ con bướm.

"Đừng gấp, đừng la lớn, anh sẽ làm nó sợ hãi."

...

Nhìn xem, đừng trách Nam Vinh Kỳ thất lễ.

"Quên đi, đưa sợi dây cho tôi."

Sợi dây rút từ chiếc dù nhảy rất hữu ích. Nam Vinh Kỳ buộc những cái cây mà con quỉ heo đang chạy xung quanh lại, tạo ra một vài chướng ngại vật và cố gắng đẩy nó vào trong vòng vây, rồi đi lên và đá một đá làm cho nó bất tỉnh.

Sau đó, Tôn Mạo chậm rãi đi tới bên cạnh con heo, lại thở dài một hơi, "Anh đá thế này, đầu heo sẽ tụ huyết, không thể ăn được."

Nam Vinh Kỳ liếc anh ta một cái, cười cười, "Đi tìm một cây gậy gỗ, lát nữa khiêng về."

"Ừm." Tôn Mạo rất vui vẻ đồng ý, chẳng mấy chốc anh ta đã tìm được một cành cây có kích thước và chiều dài vừa phải.

Vì vậy, Tôn Mạo 2. 0 và Tôn Mạo phiên bản gốc đã khiên một con heo to béo nặng hơn một trăm kí, và đi về phía căn cứ với niềm vui, ít nhất, trong máy ảnh thể hiện vậy.

Trên đường đi về, Nam Vinh Kỳ lại nghe thấy tiếng còi quen thuộc, người cuối cùng trong danh sách sinh tồn trên đảo hoang đã đến.

Chờ Nam Vinh Kỳ và Tôn Mạo quay trở lại ăn cứ, người cuối cùng đã được thả xuống biển.

Đúng vậy, là người duy nhất trong sáu người có điểm hạ cánh bị lệch, cũng may là không đi quá xa, Giang Mãn Mãn tự mình bơi trở lại.

Đến tham gia chương trình này, tự nhiên đã chuẩn bị tâm lý để đối mặt với mọi thứ.

Giang Mãn Mãn thực ra chỉ có một nửa người trong làng giải trí, anh ấy là một vận động viên quần vợt trong ngành của mình, trong thế vận hội Olympic vừa qua, anh ấy đã nhận được sự chú ý của giới truyền thông và đông đảo cư dân mạng với thành tích huy chương bạc xuất sắc kèm theo ngoại hình xuất chúng. Thường tham gia một số chương trình tạp kỹ, là người được ông trời chiếu cố, luôn có thể gặp những tình huống bất ngờ trở thành người đột phá tình huống nổi tiếng.

Cũng như lần này, rơi xuống biển.

Tất nhiên, không loại trừ khả năng ê-kíp chương trình cố tình sắp đặt việc này theo tính cách thiết lập của anh ta.

Một trong những vấn đề mà Nam Vinh Kỳ và những người khác quan tâm nhất là Giang Mãn Mãn đã mang gì đến hòn đảo này.

Cho nên khi Giang Mãn Mãn cố gắng hết sức để leo lên bờ, nằm bất động như một con cá voi mắc cạn, cả năm người đã vây quanh anh một cách nhiệt tình.

"Anh... có gì trên người không?"

Giang Mãn Mãn nổi tiếng là người sạch sẽ, anh tự hào nói: "Tôi đã mang theo cả tá bàn chải đánh răng và sữa tắm để gội đầu và rửa mặt ~"

Mọi người bật cười ha ha, Tào Cảnh Long đang mặc đồ lót dùng một lần nhiệt tình đỡ anh dậy "Anh ướt đẫm cả người rồi. Lát nữa tôi sẽ đốt lửa cho anh hong khô và giặt giũ quần áo, nếu không anh sẽ bị cảm lạnh đấy."

"Cám ơn cậu!"

Cố Nại nhìn anh ta từ trên xuống dưới, đứng ở trước mặt Nam Vinh Kỳ, cười nói, "Trên người anh ta hình như không có gì cả."

"Dù nhảy đều đã được tháo ra và ném xuống biển." Tôn Mạo cũng đang nghiên cứu vấn đề này, bổ sung thêm

Nam Vinh Kỳ suy nghĩ một chút, cười đề nghị, "Vừa lúc trên người anh ta không có gì, hiện tại đi tìm còn kịp sao?"

——–

Tác giả có chuyện muốn nói: Tui không có ngủ nha, mọi cười cứ nói tui ngủ, tui thật sự nhịn không được, tui đã thức trắng đêm phát phúc lời cho ba ngàn người, một hồi phát thêm một nghìn người nữa. Đăng ký ngay bây giờ là tốt rồi, hehehe

Đã được hoàn thành.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net