Chương 82: Nói chuyện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sau khi Nam Vinh Kỳ cười xong, Trâu Tiến cũng rất có ánh mắt không đề cập đến Cố Triết.

Một đám người ngồi ở trong bao sương hát, rất hòa hợp.

Ngay cả khi Nam Vinh Kỳ không hát, anh phải thừa nhận rằng ngay cả việc ngồi khô khan trong buổi tụ họp này cũng là một kiểu thưởng thức.

Ngay sau đó chiếc micro đã đến tay Cố Nại.

Những người này không hát những gì họ thích hay hát một cách mù quáng, đến phiên ai thì người đó mới hát.

Cố Nại muốn hát là một bản tình ca da diết, và cũng là một bài hát cũ, được một ca sĩ nổi tiếng sáng tác cách đây hơn mười năm dành tặng cho người yêu của mình, câu nào cũng mang một nỗi niềm day dứt.

Cố Nại dựa vào ghế sô pha, gác chân lên bàn cà phê, nghiêng đầu nhìn Nam Vinh Kỳ, "Em vẫn thường như vậy, không rõ ngây người, nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi con đường anh đến. Chờ đợi trong im lặng, hoa lửa đang nở rộ, trong nháy mắt, nó hoành hành thiêu đốt cả thảo nguyên ... Sinh mệnh nhạt nhòa, xin hãy cùng bầu bạn, chinh phục và chiếm hữu em, cùng em, nhiều một chút thân mật có được không~ "

Nam Vinh Kỳ xấu hổ.

Mặt anh đỏ bừng.

May mắn thay, trong sương phòng không mở đèn.

Thành công đùa giỡn Nam Vinh Kỳ, khiến Cố Nại cảm thấy sảng khoái và uống rất nhiều rượu. Đến chín giờ thì vui vẻ chào tạm biệt những người trong sương phòng, háo hức đi tận hưởng thế giới của hai người cùng Nam Vinh Kỳ. Tuy nhiên, Trâu Tiến cũng đi theo ra ngoài, họ đụng phải Cố Triết ngay khi đến tầng hai.

Thực sự là phiền nhiễu.

Cố Nại uống chút rượu và không kiềm chế được cảm xúc, sắc mặt cậu trở nên u ám ngay lập tức, lời nói cũng có mùi thuốc súng. "Cố Triết, anh lại làm gì vậy?"

Cố Triết vẫn rất bình tĩnh, ra hiệu với Trâu Tiến đang đứng cách đó vài mét sau lưng Cố Nại, Trâu Tiến bước tới, "Đây là một người bạn của tôi cũng ca hát. Cậu có thể lo cho nó."

Cố Nại cười nhạt, nhìn Cố Triết, "Nói chuyện không qua đại não sao?"

"Tiểu Nại..." Cố Triết thở dài, "Cần gì phải như vậy chứ, anh trai hiếm khi nhờ vả em giúp một chuyện. Tất cả đều là người nhà mình, không giúp đỡ lẫn nhau sao được. Sau này nên làm sao bây giờ."

"Chậc chậc, giúp đỡ nhau cũng đừng nói như vậy." Cố Nại không thèm vòng vo với anh ta, nắm tay Nam Vinh Kỳ đi đến cầu thang lầu hai.

"Cố Nại, bác trai bác gái không biết chuyện của em và Vinh Kỳ."

Cố Nại dừng lại, quay đầu nhìn anh ta chằm chằm, "Đe dọa tôi? Xem ra Trâu Tiến này vừa vặn với ý của anh."

"Nào có chuyện đó, tôi chỉ thuận miệng hỏi một lần mà thôi. Tôi thấy cậu uống không ít, đi về nghỉ ngơi trước đi, có chuyện gì chúng ta nói sau."

Nam Vinh Kỳ đứng bên cạnh không nói lời nào, không có ý định xen vào.

Cố Nại có mùi sữa, nhìn trắng đục rất dễ thương nhưng thứ ẩn bên dưới là mùi máu tanh.

"Cố Triết, anh có khí phách thì thì đừng làm kẻ tầm thường nữa, để tôi cũng coi trọng anh một chút." Cố Nại nói xong chậm rãi quay đầu lại, ánh mắt khinh thường quét qua Cố Triết, như là đang nhìn một con kiến ​​hôi có thể giẫm chết.

Cố Triết vốn dĩ muốn nói điều gì đó, nhưng khi bắt gặp ánh mắt của Cố Nại, anh ta không nói được lời nào, không khí như bị hút ra khỏi người, khiến anh ta cảm thấy hít thở không thông.

Loại áp bức này khiến Cố Triết ghét Cố Nại lúc nào không hay.

Vì cái gì, anh ta rõ ràng vốn đã mạnh mẽ nhưng trước mặt Cố Nại vẫn không chống đỡ nổi. Trước mặt Cố Nại và Cố Thủ, anh ta vĩnh viễn là một kẻ bị bố thí, bị coi thường.

...

Rời khỏi KTV, Nam Vinh Kỳ và Cố Nại lần lượt đi đến bãi đậu xe.

"Uống rượu còn lái xe, anh là tài xế của em sao?" Lời phàn nàn của Nam Vinh Kỳ khiến Cố Nại liếc xéo anh.

Nói nhưng không tức giận, "Ừ, lão nhân gia anh còn có thể nói chuyện sao, em còn tưởng rằng anh là đồ đần."

Nam Vinh Kỳ mỉm cười, và vỗ nhẹ vào lưng Cố Nại, "Bình tĩnh lại."

"Hừ hừ!" Cố Nại quay đầu lại, leo lên ghế sau xe, trực tiếp nằm xuống.

Mệt mỏi và buồn ngủ.

Nam Vinh Kỳ không làm phiền cậu, im lặng ngồi vào ghế lái.

Anh không quen đường xá của thủ đô, lái xe đi về theo con đường trong trí nhớ, anh cảm thấy lẽ ra phải đến nơi nhưng càng ngày càng đi chệch hướng.

Nam Vinh Kỳ đậu xe vào bên đường, nhìn lại, Cố Nại đã ngủ rồi, miệng bĩu môi, sắc mặt đỏ bừng.

Mùi sữa.

Cũng không biết cậu bé vừa giả vờ điên và ngầu vừa rồi là ai.

Nam Vinh Kỳ thở dài dằng dặc, sau đó quay người bắt đầu suy nghĩ về việc nhờ người hướng dẫn, khoảng một phút sau, người phía sau anh đang nói mớ.

Nam Vinh Kỳ vểnh tai lắng nghe.

"Đừng nhúc nhích... Đừng nhúc nhích a... làm anh..."

Chửi Cố Triết trong giấc mơ?

Lúc đầu, Nam Vinh Kỳ nghĩ như vậy.

Nhưng anh đã đợi và đợi, cũng không nghe được từ con mẹ nó và ông nội mày.

Nam Vinh Kỳ không khỏi nhếch lên khóe miệng, có chút đột nhiên nhận ra.

Sau khi tiêu hao rất nhiều sức lực, cuối cùng cũng lái xe trở về khách sạn, Cố Nại vẫn còn ngủ say. Nam Vinh Kỳ nhìn chiếc xe màu bạc trong gương chiếu hậu, cau mày xuống xe, đi về phía chiếc xe.

Khi các tay săn ảnh trong chiếc xe đó nhìn thấy anh bước đến, vì cố giấu máy ảnh nên bọn họ đành đối mặt thẳng với anh.

Nam Vinh Kỳ gõ cửa kính ô tô và ra hiệu cho anh ta hạ nó xuống.

Các tay săn ảnh hé ra một cái khe.

Nam Vinh Kỳ ôn hòa nói: "Đừng quay."

Hai tay săn ảnh trên xe dường như cố tình muốn chọc tức anh, giọng điệu ngạo mạn, "Quay nữa thì làm sao?"

Chỉ cần Nam Vinh Kỳ tức giận một chút và sinh sự với cánh chó săn ảnh, thì đây là một tin tức lớn có thể chiếm danh sách tìm kiếm hàng đầu.

Dù bây giờ có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa, thì một khi đoạn video do tay săn ảnh ghi lại được, Nam Vinh Kỳ mới là người bị buộc tội gây hấn, lúc đó sẽ có rất nhiều người chửi mắng anh ấy, các fan phải vất vả dọn dẹp đống hỗn độn đó cho anh.

Lúc này, Nam Vinh Kỳ cuối cùng cũng hiểu được sức mạnh của dư luận là gì.

Lực lượng này khiến anh bị kiềm chế khắp nơi.

"Không làm sao." Nam Vinh Kỳ buông tay đang cầm cửa kính xe, quay người đi vài bước.

Đột nhiên có hai cái chớp sáng xung quanh anh, người phía sau đang chụp ảnh anh bằng đèn flash.

Nam Vinh Kỳ mỉm cười liếm môi, sau đó quay trở lại, lần này không phải nói nhảm nữa, thay vào đó, anh đá vào cửa sổ xe, kéo theo tay săn ảnh thấp nhỏ cùng với máy ảnh từ cửa sổ lôi ra.

Cẩu tử bị sợ cả người co rúm lại, quát lớn, "Anh như vậy là trái pháp luật!"

Việc chụp ảnh bí mật của các tay chó săn là không vi phạm pháp luật. Nam Vinh Kỳ đã từng đọc câu này trong Tuyên ngôn Nhân quyền thế giới khi anh bổ sung kiến ​​thức pháp luật. Mọi người có quyền tìm kiếm, tiếp nhận và truyền tải thông tin và ý tưởng thông qua bất kỳ phương tiện truyền thông nào.

Quyền được biết này đã biến chất thành quyền được biết tình hình cá nhân của các nhân vật của công chúng.

Nam Vinh Kỳ là người của công chúng, và để công chúng biết những gì đã xảy ra với một người của công chúng là nghề của một tên chó săn.

"Ừ, trái pháp luật." Nam Vinh Kỳ nói, liếc nhìn người tài xế trên chiếc xe van vẫn chưa hồi phục, anh chậm rãi ngồi xổm xuống, "Vậy thì sao? Cho dù tôi có khiến anh nằm liệt trên giường cả đời, một lần này thì có sao? Anh có muốn thử không? "

Nam Vinh Kỳ không sợ hãi.

Ba ba của tiểu Cố nhà anh, có quan hệ, anh là một người đàn ông được Cố Nại bao bọc.

Tên chó săn ảnh nhìn vào đôi mắt sâu thẳm không cảm xúc của anh, cuối cùng cũng cảm thấy sợ hãi, run rẩy không dám nói lời nào.

"Tôi nói ngừng chụp, anh có thể hiểu được không?"

"Đã hiểu... Đã hiểu..."

Nam Vinh Kỳ đứng dậy, một cước đá văng máy chụp ảnh, đi về phía xe của Cố Nại, mở cửa xe lái đưa Cố Nại vào tầng hầm. Dùng chân đóng cửa lại, Nam Vinh Kỳ ôm Cố Nại đang ngủ đi thẳng lên thang máy ở bãi đậu xe được kết nối trực tiếp với khách sạn.

Toàn bộ hành trình không để ý đến tên chó săn.

Bế Cố Nại lên giường khách sạn, Nam Vinh Kỳ cúi xuống cởi giày, sau đó anh nghe thấy tiếng cười của Cố Nại phát ra từ cổ họng.

"Em thức dậy khi nào?"

Cố Nại lật qua lăn lại hai lần trên giường, Nam Vinh Kỳ thấy áo sơ mi của cậu bị xắn lên, lộ ra vòng eo thon thả trắng nõn.

"Hì hì, lúc nãy anh ôm em dậy." Người vừa nãy hung thần ở cửa KTV đã biến mất.

Nam Vinh Kỳ sờ soạng một cái cổ chân của cậu, "Ngủ đi."

Cố Nại ngày hôm nay đúng là mệt mỏi, nằm ở nơi đó không bao lâu đã ngủ, ngủ một giấc đến hai giờ đêm.

Khi tỉnh dậy, người bên cạnh đang xem Weibo trên điện thoại di động.

"Anh còn lướt nữa ... Thiếu niên nghiện Internet."

Nam Vinh Kỳ để điện thoại xuống, quay đầu cười với cậu, "Chờ em nói chuyện."

Chờ em? Nói chuyện?

Nam Vinh Kỳ thò tay vào chăn bông, thuần thục cởi dây thắt lưng của cậu.

Có chút ký ức trở nên rõ ràng.

Qua thật lâu, thật lâu, toàn bộ màu trắng đục trong cơ thể Nam Vinh Kỳ tuôn ra trên đùi Cố Nại, anh dựa vào vai Cố Nại dồn dập thở dốc.

Cố Nại dùng dằng, muốn trở mình, bởi vì Nam Vinh Kỳ vừa rồi đã hứa với cậu chỉ cần còn có khí lực, sẽ để cậu lên trên.

Không, quên nó đi, từ bỏ.

Cậu đã sớm biết không thể nào.

Chẳng qua là bị quyến rũ bởi vẻ đẹp của người này.

Ngày hôm sau, Nam Vinh Kỳ bị tiếng chuông điện thoại gọi ra khỏi giường, người gọi là Hồng Ảnh.

Nam Vinh Kỳ cầm điện thoại và lướt ngón tay để nhận cuộc gọi.

Anh nghĩ là do tối qua bị chó săn chụp ảnh nên cảm thấy hơi lo lắng.

Nhưng giọng nói hơi phấn khích của Hồng Ảnh vang lên qua điện thoại. Cô ấy nói, "Anh đã được chụp ảnh đêm qua! Có phải là Cố Nại không?!"

Nam Vinh Kỳ bình tĩnh cầm lấy điện thoại của Cố Nại, mở khóa bằng vân tay, anh rất quen thuộc bấm vào Weibo.

Không phải là tin được tìm kiếm nhiều nhất.

Khi nhấp vào chuyện tình cảm của Vinh Kỳ, những gì xuất hiện là một bức ảnh rất mơ hồ, được chụp ở bãi đậu xe. Góc nhìn không liên quan gì đến hai tay săn ảnh. Thành thật mà nói, nếu người trong bức ảnh này không phải là bản thân, anh cũng thực sự rất khó để nhận ra người này là ai từ bức ảnh đó.

Thường thì người hâm mộ quen với mình hơn là nghệ sĩ.

Bức ảnh này được cho là tin đồn. Liên minh chớp nhoáng chiến lược phủ nhận mạnh mẽ người trong ảnh là Nam Vinh Kỳ, đồng thời cũng phủ nhận mạnh mẽ rằng người trong tay anh là Cố Nại, người theo suy đoán của cư dân mạng.

Trước hết, những bức ảnh quá mơ hồ, thứ hai, kỹ năng của Liên minh chớp nhoáng chiến lược đã quen việc trợn mắt nói mò thực sự rất mạnh mẽ, nên cuộc tìm kiếm nóng này không gây ra nhiều sự chú ý.

"À, là tôi và Cố Nại."

Hồng Ảnh ở bên kia rất không nói nên lời, "Anh, anh có thể đừng trắng trợn như vậy được không, đều là người lớn nên không thể không lý trí được."

Nam Vinh Kỳ cẩn thận lắng nghe giáo dục tư tưởng của cô.

Một lúc lâu sau, Hồng Ảnh bất lực nói: "Bất kể như thế nào, trước khi phát sóng xong, hai người phải cẩn thận cẩn thận, ngày mai liền tham gia đoàn."

【Y giả nhân tâm】 được phát sóng trong kỳ nghỉ đông, và phải mất 5 tháng nữa mới kết thúc phát sóng, đến lúc đó thì quá trình quay 【Thành phố lầm lỗi】 cũng sẽ kết thúc.

Sẽ tốt hơn nếu dùng hai người họ để quảng bá 【Thành phố lầm lỗi】 ...

Nam Vinh Kỳ mỉm cười.

Anh ấy thích kiểu người lý trí này, bất kể khi nào và ở đâu, ngay từ đầu anh cũng có thể tìm thấy những lợi ích quan trọng nhất.

So với nhiều tiền, nổi tiếng hay đại loại thế thì mơ hồ quá.

Sau khi cúp điện thoại của Hồng Ảnh, Nam Vinh Kỳ liên lạc với Dư Thành An.

【Thành phố lầm lỗi】 là đề tài đồng tính nên có nhiều yếu tố bất ổn, vốn đầu tư rất ít, có thể nói là rất kém. Nam Vinh Kỳ đã có quả ngọt đầu tư vào phim, tự nhiên không thể bỏ qua một cơ hội để kiếm lợi nhuận ổn định..

——–

Tác giả có chuyện muốn nói: Ngày mai, mỗi ngày.

Chỉ cần giơ tay lên.

Chúc ngủ ngon.

Tui bị khóa khi không gắn mác cấm trẻ em, khóc, tui sẽ không viết nữa, tui thề.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net