Chương 1: Không muốn?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Tiểu Quỷ Nhỏ Nhen

~***~

Đào Tư Miên đứng trước một cái giếng phủ đầy rêu xanh.

Mặt nước cách miệng giếng chưa đầy nửa thước, sóng nước lăn tăn phản chiếu khuôn mặt cô.

Cô khom người nhìn xuống, khuôn mặt bị phóng đại trên mặt nước, cô thẳng người lên mặt cách xa mặt nước.

Đào Tư Miên lặp đi lặp lại nhiều lần như thế, và lúc cô đứng thẳng người lên một lần nữa, có một bàn tay từ phía sau ấn đầu cô xuống giếng.

"Reng reng reng..."

Đào Tư Mên tỉnh dậy mồ hôi nhễ nhại.

Cô ngơ ngác nhìn chằm chằm trần nhà trắng như tuyết, một lúc lâu sau mới hồi thần.

Thật ra, cô đã mơ thấy giấc mơ này nhiều lần rồi, cũng không sợ hãi như lúc đầu, chỉ là còn chút phản xạ tự nhiên thôi. Khi đồng hồ báo thức reo thì những cảm xúc còn sót lại cũng hoàn toàn biến mất.

Đào Tư Miên vươn vai, vén chăn đi vào nhà vệ sinh.

__________

Tháng Tám trời đương nắng nóng, mặt trời bên ngoài cửa sổ chiếu ánh sáng lên bức tường khiến nó loang lỗ những vệt nắng, những con chim trên cây ngô đồng hót không biết mệt mỏi.

Ngủ trưa quá lâu, Đào Tư Miên thức dậy cả người đều hồ đồ, cô xuống nhà bếp, mấy cái bánh ngọt được làm vô cùng tỉ mỉ dựa theo công thức chia sẻ trên mạng quả nhiên...cháy khét.

Đào Tư Miên cùng đống than đen nhỏ trong lò trố mắt nhìn nhau, hồi lâu, cô cam chịu số phận đem đống bánh đổ vào thùng rác, cầm đồ đã mua sẵn trước đó xoay người bước ra cửa.

Đào Quốc Khang đang trêu chọc Bát ca ngu ngốc ở cổng sân, nghe được tiếng động cũng không quay đầu lại mà nói: "Ý Lăng mời con sáu giờ ăn cơm, con coi là thật năm giờ rưỡi mới đi, con cùng em trai con thành tích đều tốt, Hứa gia gia tự nhiên không biết một đại gia đình như vậy không dễ dàng gì lại có Ý Lăng là sinh viên Đại học."

"Bất quá Đại học Giao thông quả thực rất tốt." Lão gia tử đứng dậy đi tới.

Cô gái nhỏ đang thay giày, mái tóc đen ngang vai, mặc quần jean áo phông trắng với giày vải, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn xinh đẹp.

Lão gia tử giúp cô sửa lại vạt áo: "Ra cửa nhớ chú ý an toàn, có chuyện gì liền gọi điện thoại cho ông, dĩ nhiên không có chuyện gì cũng có thể gọi..."

Đào Tư Miên ngẩng mặt lên nhìn lão gia tử, chợt nói: "Con cũng thi vào Đại học Giao thông đi."

"Con thích Đại học Giao thông?" Lão gia tử hỏi ngược lại.

Đào Tư Miên không trả lời.

Hai người yên lặng chốc lát.

"Thất Thất" Đào lão gia tử gọi nhũ danh của cô, vẻ mặt dần dần ngiêm túc: "Học kỳ kế con mới lớp mười một, vẫn còn hai năm nữa, cứ từ từ mà suy nghĩ." Ông sâu sắc nói: "Nếu như con nguyện ý, ông nội hy vọng con đi xa một chút, tỉnh khác cũng được, xuất ngoại cũng được, đi xem một chút thế giới bên ngoài rộng lớn nhường nào..."

"Đại học Giao thông xếp hạng cũng cao, lại gần nhà, với cả ông cũng đã bảy mươi rồi, mắt thấy hơn nửa đời người đã qua." Đào Tư Miên nói.

Đào lão gia tử: "Con dám nói như thế?"

Đào Tư Miên ôn nhu: "Con giúp ông suy nghĩ nhiều chứ bộ."

Đào lão gia tử còn muốn nói thêm điều gì, bỗng thấy cô gái nhỏ cong cong mắt, bộ dạng ngoan ngoãn, lòng ông liền mềm nhũn, phì cười một tiếng, lại ngay tức khắc nghiêm mặt: "Đi mau đi mau, nói dễ nghe đi nữa đều vô dụng thôi, phải trở về trước mười giờ." Vẻ mặt hết nghiêm khắc lại hối hận: "Có muốn để tài xế đưa con đi không?"

"Vậy phải chắc đến ngày mai." Đào Tư Miên vừa đi vừa vẫy tay, thanh âm cười trong trẻo.

Bát ca bắt chước theo: "Đi mau đi mau."

Đào lão gia tử trợn mắt mắng: "Con chim ngu ngốc."

Nào thật sự muốn để con bé đi.

Đào lão gia tử than thở.

Bát ca không rõ cho nên run rẩy lông chim, sợ hãi.

___________

Hứa Ý Lăng so với Đào Tư Miên lớn hơn hai tuổi, hai người đã chơi với nhau từ hồi còn mặc tã.

Vào buổi sáng trước ngày nhập học, Hứa Ý Lăng choàng khăn lụa tung bay nhẹ nhàng như đi du ngoạn đã thành công thu hút đông đảo những ánh mắt dõi theo và dĩ nhiên là được đưa vào danh sách "Thập đại tân sinh nữ thần", lúc báo danh Hứa thủ trưởng lái xe Jeep có biển số đỏ vào trường, được các học trưởng dời giúp hành lý lại còn có người mời đi ăn cơm tối, Hứa Ý Lăng phải cự tuyệt từng cái một.

Hoàng hôn khiến cho thành phố Đại học* trở thành một nơi huyên náo ầm ĩ, sực nức mùi thức ăn, rất nhiều các quán ăn nhỏ được bày ra tấp nập sinh viên, còn có một quán cá nướng ẩn núp ở cuối đường vắng vẻ như thể tránh mèo vậy.

*Thành phố Đại học: khu vực tập trung nhiều trường đại học trong thành phố

Quán không lớn, tổng cộng khoảng mười bàn.

Đào Tư Miên trải qua gian khổ một lúc mới tìm ra, đến nơi thì thấy Hứa Ý Lăng đang cúi đầu lướt điện thoại, cá nướng nóng hổi vừa vặn được mang lên.

"Ai đó ngàn dặm xa xôi kêu người ta đến đây, nếu như ăn không ngon thì cũng chỉ có thể chúc người ta nhập học vui vẻ, uống nước mập lên, mãi mãi là sân bay A* nhá!" Đào Tư Miên đem túi ném cho Hứa Ý Lăng, dùng tay phất phất lưng áo đã ướt đẫm mồ hôi.

*Sân bay A: size ngực (theo Tiểu Quỷ nghĩ là thế không biết đúng hay không)

"Bà đây đã sớm muốn đổi người nhục mạ bà, kéo đen 'một cửa*'." Tuy nói như vậy nhưng Hứa Ý Lăng đem điện thoại ném sang một bên, dùng đôi đũa sạch xẻ một miếng thịt ở bụng cá để vào chén của cô gái nhỏ, "Thử một chút."

*Một cửa (一条龙): dùng để chỉ các hoạt động giải trí ban đêm

Đào Tư Miên gắp trả lại Ý Lăng một miếng hành xắt hạt lựu, Hứa Ý Lăng giận đến mức giả đạp chân cô mấy phát.

Mùi vị của quán nhỏ này không tệ, hai người nói chuyện ầm ĩ một chút miệng đã ăn cay đầy thỏa mãn, một mâm cá rất nhanh thấy đáy.

Lúc Đào Tư Miên đi lấy thức uống có ba tên côn đồ từ bên ngoài đi vào.

Đào Tư Miên cầm sữa đậu quay trở lại, liền thấy tên cầm đầu tóc vàng đang sờ mông Hứa Ý Lăng.

Hứa Ý Lăng bị dọa sợ bật dậy: "Làm gì!"

"Người đẹp chớ khẩn trương a." Tên tóc vàng vẻ mặt đầy mờ ám kéo tay Hứa Ý Lăng "Em ngồi một mình không thấy buồn sao? Mình gộp lại thành một bàn, ăn xong còn có thể cùng nhau đi ca hát...Ai ôi, da dẻ này thật mềm mại trơn nhẵn a."

Có lẽ ba tên côn đồ cũng thường xuyên qua lại nơi này nên khách của những bàn khác không ăn nhanh thì cũng chạy đi trước, có một nam sinh đứng ở gần quán muốn quay video lại, bị đồng bạn nháy mắt ra hiệu đè xuống.

"Tên này mẹ nó dừng tay!" Hứa Ý Lăng tránh né muốn tìm đường thoát, hai tên côn đồ khác lại nghiêng người cản trở cô.

Tên tóc vàng cười "Hắc hắc", từng bước ép sát.

Hứa Ý Lăng cao giọng: "Tôi báo cảnh sát đó!"

Bà chủ thấy vậy liền chạy nhanh ra khuyên: "Đều là khách, đều là khách, bên này còn bàn trống không cần gộp lại."

"Tao cùng cô em đây nói chuyện mày đừng có xen vào!" Hoàng Mao đanh mặt quát một tiếng, quay lại tiến tới trước mặt Hứa Ý Lăng, cố nhẹ giọng: "Người đẹp, em báo cảnh sát không bằng ôm anh nha, nhìn cả cái khu này ai dám đụng đến lão tử."

Mắt thấy hai tên côn đồ khác bắt được cổ tay Hứa Ý Lăng, tên tóc vàng cười cười đưa tay muốn sờ ngực cô.

"Đây là tình huống gì a?"

Một giọng nữ ôn nhuyễn đột nhiên vang lên, Hứa Ý Lăng thở phào nhẹ nhõm.

Ba tên côn đồ quay đầu nhìn thấy cô gái đang đi tới, hứng thú trong mắt nhất thời nặng hơn.

Đây cũng là một cực phẩm, ước chừng khoảng mười bốn mười lăm tuổi, cầm hai bình sữa đậu, mặt thanh thuần xinh đẹp, nhìn thấy liền nổi hứng thú.

Những người xung quanh đã sớm tản ra xa, tên tóc vàng buông Hứa Ý Lăng ra, gãi gãi tóc mái, bộ dạng đứng đắn nói: "Em gái nhỏ, tụi anh muốn kết bạn với các em, em thấy thế nào?"

Đào Tư Miên suy tư một chút, nhỏ giọng hỏi: "Anh có thể cúi đầu xuống một chút được không?"

Tên tóc vàng nghe thấy thanh âm này xương cũng sắp mềm, nghĩ rằng cô muốn nói chuyện riêng với mình, nghe lời làm theo.

Đào Tư Miên sợ hãi: "Có thể thấp xuống nữa được không?"

Bà chủ cười xòa kéo người: "Mọi người đều nhường nhau một chút đi ha, cả hai bàn này tôi mời, coi như cho tôi mặt mũi..."

Tên tóc vàng mạnh tay đẩy bà chủ ra, sáp lại gần cô gái nhỏ: "Em gái muốn nói..."

Chữ cuối còn chưa ra khỏi miệng, Đào Tư Miên đã nhẹ nhàng cầm bình thủy tinh lên hướng đầu hắn đập xuống!

Bình thủy tinh vỡ nát, Hoàng Mao choáng váng, hắn chậm mấy giây, chợt đưa tay lên lau sữa đậu trên mặt: "Mẹ nó con nhỏ ngứa đòn!"

Ba tên côn đồ không biết lấy dao găm từ đâu cùng nhau lao tới, Đào Tư Miên tay không cầm chân ghế bị rỉ sét của cái ghế sắt lên.

Tên tóc vàng nhanh tay giữ lấy một đầu khác của cái ghế, Đào Tư Miên bất động.

Bà chủ trong lòng cả kinh muốn đi hỗ trợ, Hứa Ý Lăng bắt kịp kéo bà chủ về phía sau: "Đừng."

Hai tên kia chưa kịp ra tay, thì đã thấy Đào Tư Miên bị tên tóc vàng kéo tay, dùng cái ghế nhẹ nhàng tránh hai cái, đột nhiên cô hướng về phía trước chống một cái, bên này tên tóc vàng bị ăn đau, mấy tên côn đồ bên kia thì khó khăn phóng mũi dao sượt qua má Đào Tư Miên, cô ngã người ra sau, nhanh như chớp vặn cánh tay đánh rớt con dao găm trên tay tên côn đồ xuống đất "loảng xoảng"!

Một tên khác vòng ra sau lưng Đào Tư Miên, Hứa Ý Lăng vừa mới thốt lên "Thất Thất", liền thấy một đường chân mạnh mẽ quét ra sau, tên côn đồ bay thẳng ra ngoài!

Mỗi một lực đạo Đào Tư Miên hạ xuống đều rất độc, thân thủ hung mãnh nhạy bén, ba tên côn đồ không chịu được dù chỉ là một quyền, cơn gió vút qua, một cước hạ trên bàn nướng cá "ầm loảng xoảng", lửa than còn nóng làm mùi máu tanh nhàn nhạt tràn ngập khắp không trung...

Bà chủ đã thấy qua rất nhiều các cuộc ẩu đả, nhưng chưa từng thấy cô gái nào một mình chọi ba, lại đánh hung bạo như vậy!

Hai tên côn đồ ngồi trên mặt đất, âm thanh "Tê" đau phá lệ rõ ràng trong không gian yên tĩnh.

Đào Tư Miên kéo tay tên tóc vàng bắt chéo ra sau lưng, nhạt giọng bảo: "Nói xin lỗi."

Tên tóc vàng giận dữ: "Nói mày..."

Hắn chưa nói xong đã bị một lực đạo ép mạnh lên mặt bàn.

Đào Tư Miên liếc nhìn hắn, trên mặt vô cảm: "Tay trái hay là tay phải..."

Hai tên côn đồ bên cạnh: "Tao kỹ nữ, mày có tin tụi tao gọi anh em đến đây..."

Hai tay Hoàng Mao bị đẩy ngược qua đầu, lòng bàn tay ấn trực tiếp vào than chưa tắt lửa.

"A!" Một tiếng hét thảm vang lên.

Đào Tư Miên chống đầu gối về phía trước, tên tóc vàng đụng vào nồi than, lửa than cách mắt hắn không tới mười centimet, thật giống như chỉ một giây kế tiếp lửa có thể cháy đến mắt hắn.

"Bà cô tôi sai rồi, tôi không dám nữa..." Hai chân tên côn đồ mềm nhũn, tiếng cầu xin tha thứ mang theo chút nức nở.

Đào Tư Miên làm như không nghe thấy, tầm mắt lướt qua vết phỏng trên tay hắn, thờ ơ: "Tôi đã giúp các người báo cảnh sát, Trung tâm cai nghiện Thành phố, nửa giờ sau cảnh sát sẽ đến."

"Sau khi ra ngoài muốn trả thù thì trực tiếp đến tìm tôi, Nam Nhất trung, Đào Tư Miên."

Ba tên côn đồ nghe được "Trung tâm cai nghiện" bị dọa sợ đến không nói ra lời.

"Còn nữa" Đào Tư Miên chậm rãi cúi người "Tốt nhất nên chừa cái tật hở tí là động tay động chân đi."

Miệng cô giống như chứa khối đường, nhưng giọng nói thì chẳng có chút ngọt ngào nào. Cô rõ ràng đang nén giận, nhưng khóe miệng ngược lại nổi lên ý cười. Bộ dáng nhu nhược vô hại lúc đầu đã không thấy tăm hơi, ánh mắt không hợp với độ tuổi, cực kỳ khắc chế sự tàn nhẫn.

Đào Tư Miên híp mắt nhìn tên tóc vàng, giơ tay đụng vết máu trên mặt, nhẹ nhàng nói: "Lần sau, giết chết mày."

__________

Nửa giờ sau

Ba tên côn đồ bị quăng ở một góc, run lẩy bẩy.

Đào Tư Miên yên lặng ngồi một bên, cô đã rửa tay lau mặt sạch sẽ, chỉnh lại tóc tai, xắn mép quần jean lên hai đoạn.

Trong lúc này, có một cậu bé khoảng mười tuổi im hơi lặng tiếng cầm miếng băng keo cá nhân tới, Đào Tư Miên giờ mới phát hiện tay mình bị cọ thương.

Bà chủ giới thiệu: "Đây là con trai tôi, kêu chị đi con."

Thằng bé không mở miệng, Đào Tư Miên cũng không lên tiếng, mò từ trong túi quần ra một viên kẹo bơ thỏ trắng lớn để lên đầu thằng bé.

Từ khi Đào Tư Miên bắt đầu động thủ, Hứa Ý Lăng đã cảm thấy tâm trạng cô không đúng.

Hứa Ý Lăng một bên xử lý vết thương cho cô, một bên cẩn thận hỏi: "Đào lão gia tử nói em ngủ cả một buổi chiều, có phải lại nằm mơ thấy..."

Đào Tư Miên ngưng cười, vài giây sau "Ừ" một tiếng vô cùng nhẹ.

Hứa Ý Lăng muốn nói gì đó, thấy sắc mặt cô gái nhỏ trắng bệch đành thôi, nhẹ nhàng xoa lỗ tai cô: "Thất Thất, có một số việc nếu đã phát sinh..."

Đào Tư Miên tránh mặt đi nhìn ra ngoài, ánh đèn cảnh sát xanh đỏ lóe lên dừng ở bên đường.

Mấy cảnh sát vội vã vào tiệm: "Ai sử dụng ma túy? Ai báo cảnh sát? Tình huống như thế nào? Có camera sao?"

"Không có camera" Bà chủ đã sớm tắt nút đỏ trên bức tường, ngón tay chỉ: "Ba người này có khả năng hút."

Đào Tư Miên: "Tôi là người báo cảnh sát."

Một vài cảnh sát tiến tới còng tay, Đào Tư Miên bị một cảnh sát kéo đến bên cạnh hỏi.

Cô gái nhỏ có lẽ bị kinh sợ, bình tĩnh chống đỡ thanh âm hơi run rấy: "Ừ, em học ở Nam Nhất trung, chị em là tân sinh viên của Đại học Giao thông...Ừ, em không biết họ trước đây, tụi em đang ăn thì ba người bọn họ đi vào, rêu rao là bạn bè của quản lý khu vực gì đó, bỗng nhiên họ lao vào đánh nhau, hình như lục đục nội bộ." Đào Tư Miên nói "Mẹ em lúc trước là nhà báo, làm phóng viên chuyên sâu ở Tam giác Vàng*, em nhìn bọn họ giống như dùng thuốc liền gọi điện thoại...Bọn họ nghe được nên động thủ với em,bà chủ quán liền tiến lên hỗ trợ cản họ lại..."

*Tam giác Vàng: là khu vực rừng núi hiểm trở nằm giữa biên giới ba nước Lào, Thái Lan, Myanmar, nổi tiếng là nơi sản xuất thuốc phiện lớn nhất thế giới.

Ba tên côn đồ nghe được hai chữ "lục đục" chưa kịp phản bác thì thấy nữ cảnh sát cùng Đào Tư Miên nói chuyện vung tay: "Mang đi"

Từ đầu đến cuối, Đào Tư Miên đều "Ừ", "Dạ", dáng vẻ văn nhã như một học bá kiều nữ được nuôi trong phòng ấm.

Lúc ba tên côn đồ bị bắt đi ngang qua cô, Đào Tư Miên vô tình thấy vết thương máu thịt mơ hồ thì bị dọa sợ, thậm chí quay lưng ra đằng sau.

Bọn côn đồ trợn mắt há hốc mồm.

Đối diện quán cá nướng là Tòa nhà Học thuật Đại học Giao thông, trên ban công tầng hai, khóe môi Lê Gia Châu khẽ nhếch lên, rất nhanh đã thu lại.

Bạn học bên cạnh gọi anh, anh nhìn đồng hồ trên cổ tay một chút rồi đi vào theo.

Tuy rằng cô gái nhỏ động thủ ngoài dự đoán, còn có một bộ phim hành động cùng một bộ phim hài hước xứng đáng với 57 phút hóng mát sau khi ăn nhưng anh không thích.

Nói cách khác, bất kỳ một cuộc ẩu đả nào gây ra thương tích đều vô cùng cấp thấp và lỗ mãng, không cách nào khiến người khác yêu thích nổi.

Đào Tư Miên đi trên đường luôn cảm giác có người đang nhìn mình, lúc quay đầu lại thì chỉ thấy ánh đèn của Đại học Giao thông, vầng sáng yếu ớt khó khăn lắm mới đậu được trên một ngọn cây, chợt vụt tắt.

==================

Tác giả có lời muốn nói:

1, Văn án không đứng đắn, nội dung tương đối chậm nhiệt, thuộc về dạng ngọt mà đứng đắn.

2, Phấn đấu để tốt hơn quyển trước, trình độ có hạn, đừng quá kỳ vọng nha ~

Cháo Lê ngọt: Hôm nay không được nói chuyện với vợ, không vui!

Editor cũng có lời muốn nói: Quá mệt mỏi, quá khổ sở a!!!! Nhưng mà xong được một chương rồi, hạnh phúc =))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC