Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mưa đêm, Mặc Nhiên lẳng lặng ngồi đợi ở Hồng Liên Thủy Tạ đen nhánh, tinh thần của hắn đã cực kì mệt mỏi, trong thời gian tìm kiếm Sở Vãn Ninh này, hắn cơ hồ không có chợp mắt.

Rõ ràng là hận Sở Vãn Ninh như vậy, ghét Sở Vãn Ninh như vậy. Bản thân hắn còn nhìn thấy thời điểm hai người thường xuyên cãi vã, vĩnh viễn không ngày yên tĩnh, hắn thậm chí dùng hết các loại phương thức làm nhục Sở Vãn Ninh.

Nhưng là lúc Sở Vãn Ninh thật sự rời khỏi hắn, hắn cơ hồ là không dám tin, trong lòng không có thống khoái khi trả thù như trong tưởng tượng, mà là hết sức sợ hãi.

Loại sợ hãi này cơ hồ cắn nuốt tất cả suy nghĩ của hắn, làm cho hắn không thể có bất kỳ tâm tư suy tính điều gì, cũng không có tâm tình suy nghĩ các loại biện pháp chu toàn gì, hắn thậm chí cũng chưa từng được ngủ một giấc thật ngon.

Hắn căn bản không dám tin tưởng, Sở Vãn Ninh biến mất khỏi cuộc sống của hắn.

Trước đây lúc Sư Muội rời khỏi hắn, hắn thống khổ, nhưng cũng chỉ là đem hết toàn lực đi tìm phương pháp để Sư Muội trở về.

Nhưng là bây giờ Sở Vãn Ninh không có ở đây, hắn căn bản không có biện pháp giữ lý trí để suy nghĩ bất kỳ phương pháp nào. Trong quá khứ dài đằng đẳng cả hai cùng dây dưa, cho dù là hai người cùng dây dưa trong thống khổ cũng tốt, hay là dùng đao kiếm đánh chém lẫn nhau, không chết không thôi, hắn cho tới bây giờ đều chưa từng rời khỏi Sở Vãn Ninh, thậm chí khi Sở Vãn Ninh mất đi pháp lực, lại bị hắn một cước đạp trúng ngực, bây giờ nghĩ lại khi đó ý niệm căn bản không liên quan đến việc trả thù, mà là gần như chấp niệm mà hắn muốn, bắt buộc Sở Vãn Ninh phải khuất phục mình.

Bất kể là làm nhục thân thể y, để cho y không còn thanh khiết. Hoặc là đạp vỡ tôn nghiêm của Bắc Đẩu Tiên Tôn, để cho y vĩnh viễn thuộc về mình, hắn cũng gần như điên cuồng mà cố chấp để cho số mệnh của hai người bọn họ kéo dài dây dưa. Sau khi chết đi xuống địa ngục hoặc là trọn đời thống khổ không được siêu sinh cũng không quan hệ, nhưng là hắn muốn Sở Vãn Ninh phải phụng bồi.

Hắn thậm chí không có cách nào tưởng tượng, không có Sở Vãn Ninh, hắn phải sống tiếp như thế nào.

Bây giờ trong thời gian điên cuồng này, Mặc Nhiên chỉ có thể tiếp tục bước đi, hắn không dám để cho mình dừng lại, một khi dừng lại, loại cảm giác rất nghẹt thở và tuyệt vọng sẽ kéo tới.

Hắn cơ hồ là điên cuồng tìm kiếm bất kỳ tin tức nào liên quan tới Sở Vãn Ninh.

Tu tiên giới mỗi người đều bị hắn làm cho bàng hoàng, không biết mình làm sao lại chọc tới vị bạo quân này, nhà nhà cửa đều đóng chặt. Lại có người làm chuyện tốt, vì để nhà mình được êm đẹp, cố ý tung tin tức giả, hắn cũng không để ý, cầm một thanh đao, đến cửa tìm. Khắp nơi toàn bộ y đều đến lật tung đảo lộn để chắc chắn rằng không bỏ qua bất kì tin tức nào của Sở Vãn Ninh.

Côn Luân Đạp Tuyết Cung, là nơi giúp đỡ Tiết Mông, vì phòng ngừa đế quân đánh tới, tự nhiên đã sớm chuẩn bị xong.

Đêm khuya, dưới chân núi đột nhiên xuất hiện một thân ảnh màu đen, xông thẳng vào cửa. Bóng người này vừa xuất hiện, trong phút chốc liền làm Đạp Tuyết Cung bùng nổ không khí khẩn trương, chung quanh hắn xuất hiện vô số đệ tử Đạp Tuyết Cung.

Mặc Nhiên nhìn một cái, đem linh lực rót vào trên chiến đao, ngọn lửa hùng hồn.

Đệ tử Đạp Tuyết Cung rối rít phòng vệ, tiếng đàn du dương, màu trắng linh lực đan vào một chỗ, tựa như một tấm lưới dày đặc. Mặc Nhiên giang hai tay, trong chốc lát lửa cuồn cuộn, tựa như trút ra, giờ phút này linh lực trong cơ thể Mặc Nhiên, phảng phất là núi lửa, chất đống mấy ngàn năm, mai kia phun ra, hủy diệt thiên địa.

Linh lực lũ lượt gắt gao vây quanh Mặc Nhiên, trong lưới trận màu trắng ở giữa đứng hai bóng người. Mặc Nhiên nheo mắt lại, linh lực trong tay tăng vọt, đem thanh đao giơ lên, nhắm ngay phía trong lưới trận chém đi vào, tứ phía đao ảnh là từng đạo ánh đỏ nóng rực, giống như một con kim xà sống động, sức mạnh cường đại khiến cho không gian trận pháp vặn vẹo, tựa hồ đao ảnh muốn đem những hư không phụ cận xé bỏ. Áp lực cực lớn cuồn cuộn tứ phương, thoáng cái đem trận pháp của Đạp Tuyết Cung bổ ra. Đệ tử Đạp Tuyết Cung vô lực ngăn cản sức mạnh lớn như vậy, rất nhiều người không chống đỡ được, lập tức phun ra mấy ngụm máu, hai người đứng ở giữa cũng bị sức mạnh mãnh liệt này làm cho phải lui về phía sau.

Đột nhiên một cây đao thừa dịp lúc Mặc Nhiên đang phân tâm chống đối đâm trúng ngực hắn, tức khắc máu tươi tung tóe, hắn chậm rãi quay đầu lại, thần sắc phức tạp.

Là Tiết Mông.

Mặc Nhiên thu hồi thanh đao, một chưởng đánh trúng Tiết Mông, Tiết Mông giống như một con diều bị đứt dây, nhanh chóng biến mất ở chân trời.

Hắn cũng không có nhân cơ hội này đem tàn dư của Đạp Tuyết Cung cùng Tiết Mông một lưới bắt hết, thậm chí không để ý ngực mình có một lỗ máu, chỉ là dùng sức lực của mình lục soát ở Đạp Tuyết Cung.

Tiết Mông bị hắn đánh một chưởng, cũng không chịu nổi, không ngừng khạc máu, ánh sáng trước mắt ngày càng tối dần đi, nằm ở trên đất, đầu cũng không nhấc lên nổi. Đột nhiên một cánh tay đỡ hắn dậy, hắn quay đầu nhìn sang, là Mai Hàn Tuyết.

"Mặc Nhiên thật lợi hại, làm Đạp Tuyết Cung khốn đốn vì hắn, chúng ta chỉ có thể rút lui trước." Một thanh âm khác truyền tới, Mai Hàm Tuyết cũng chạy đến.

Mai Hàn Tuyết gật đầu một cái, đỡ một cánh tay của hắn, lấy tốc độ cực nhanh mang hắn di chuyển về hướng xa, tốc độ bọn họ rất nhanh, liên tục sử dụng khinh công làm cho người vốn đã bị thương là Tiết Mông không thở được, ngực bực bội đến lợi hại, muốn ho khan mấy búng máu.

Vì vậy Tiết Mông đem cánh tay của Mai Hàn Tuyết từ trên người gỡ xuống, lấy tay đập mãnh liệt mấy cái vào ngực, khạc ra một búng máu, nhất thời khá hơn nhiều. Sau đó duỗi tay đến bên cạnh, nhưng là cái gì cũng không chạm được. Hắn giương mắt nhìn sang, đột nhiên da đầu tê dạy, bên người không biết lúc nào đã có thêm một người.

Mặc Nhiên dáng vẻ tựa như Tu La, cả người bị máu tươi nhuộm đỏ, đôi mắt đầy những tia máu, nhìn chằm chằm Tiết Mông.

Nhưng là hắn cũng không có nghiền nát linh hạch của Tiết Mông, mà là bắt Tiết Mông lại, nhịn không được hỏi hắn, Sở Vãn Ninh ở đâu.

Tiết Mông hiển nhiên cái gì cũng không biết, hắn đầu tiên là bối rối một chút, sau đó tức giận níu lấy cổ áo của Mặc Nhiên muốn cùng hắn đánh nhau.

"Sư tôn, sư tôn y thế nào?"

Không để ý đến Tiết Mông, hắn đột nhiên nghĩ tới điều gì, một chưởng đánh lui Tiết Mông, đạp lên thanh đao.

Đúng vậy, hắn làm sao quên mất, Sở Vãn Ninh là người trọng tình như vậy, làm sao biết y không đi nhìn sư tôn của mình một chút.

Bỏ lại ba người ở Đạp Tuyết Cung, Mặc Nhiên ngự kiếm lao đi, mất một ngày một đêm, thời điểm đến nơi ở cũ của Hoài Tội đã là lúc mặt trời mọc.

Hắn thu hồi thanh đao, lúc đi ngang qua một dòng suối nhỏ, dùng nước rửa sạch mặt mình, hắn không muốn để mình quá thảm hại lúc gặp lại Sở Vãn Ninh, sau đó đi tới trước một ngôi nhà gỗ cũ kỹ, đẩy cửa bước vào.

Nhưng cũng không có bóng dáng của Sở Vãn Ninh.

Chỗ này khắp nơi tràn ngập một mùi hương cũ kỹ, nhà rất trống, chỉ có một cái giường, mấy cái ghế gỗ, cùng một cái bàn gỗ trên mặt bàn rải rác những vết khắc.

Hắn chậm rãi đi tới, trên bàn ngổn ngang những cái giũa, một mộc nhân được khắc tinh tế, còn có xác đen của mấy con sâu.

Hắn giơ tay lên che mắt, không biết là biểu tình gì, lộ ra ngoài chỉ có đôi môi cắn chặt không có huyết sắc, cùng đường cong của chiếc cằm.

Vô luận là người hay bất kì thứ gì khác, điên cuồng tìm kiếm như vậy, cuối cùng chỉ tìm được một cái mộc nhân.

Hắn nhìn thứ trên bàn gỗ của Hoài Tội,

Đột nhiên cảm thấy rất giống Sở Vãn Ninh.

Cũng không biết là làm thế nào có thể trở lại Hồng Liên Thủy Tạ.

Mặc Nhiên ngồi ở chỗ ngồi cuối cùng của Sở Vãn Ninh, bóng đen xuyên thấu qua ánh nến ở trên mặt đất, tỏa ra một loại buồn bã, hết sức đáng sợ.

Đáy lòng hắn đột nhiên có một ý niệm đáng sợ,

Sẽ không phải là...

Hắn không dám nghĩ sâu, móng tay đâm mạnh vào lòng bàn tay, cả người phát run, cảm giác sợ hãi truyền tới làm cho hắn hít thở khó khăn, lan ra toàn bộ thân thể hắn.

Đột nhiên một tia thanh âm ở phía sau truyền tới,

Hắn chợt đứng dậy, thân thể lập tức tựa như được ánh sáng chiếu rọi, ánh mắt sáng kinh người.

"Sở Vãn Ninh."

Hắn nghiến răng nghiến lợi, như người điên bất chấp lý lẽ. Sau đó xoay lại nhìn người đến, đột nhiên dừng lại.

"A Nhiên..."

Là Sư Muội,

Sư Muội bị dáng vẻ của hắn hù dọa, sợ run ở nơi đó.

Lập tức thay đổi nhanh chóng, tâm tình Mặc Nhiên lần nữa rơi vào địa ngục. Hắn mệt mỏi không chịu nổi khoác khoác tay, lần nữa trở về ngồi.

Sư Muội lấy ra một bầu rượu, đi tới bên người hắn, nói với Mặc Nhiên.

"A Nhiên nghỉ ngơi một chút đi."

Hắn cố gắng nặn ra một nụ cười, thật ra thì cũng chỉ là vẽ ra một đường trên môi, hắn đã không cười được.

Trong thời gian điên cuồng này, bất chợt hắn liền quên đi Sư Muội.

Sở Vãn Ninh giống như một cái công tắc, y không có ở đây, tất cả ưu tư của hắn cũng theo y đi.

Chỉ có người còn sống, mới có thể cảm nhận được tình cảm yêu hận, nhưng là hắn đã không còn cảm giác được.

Sư Muội cảm thấy khuyên hắn không được, lắc đầu một cái rời đi.

Mặc Nhiên lại ngây người ngồi yên rất lâu, sau đó từ trong lòng ngực móc ra một pho tượng, ngón tay vuốt ve vết khắc phía trên, hắn đem môi dán sát trên mộc nhân nhỏ.

Hắn muốn cùng nó trò chuyện, nhưng là liên tục mấy ngày không ăn cùng uống nước, giọng nói khàn đến lợi hại, khàn khàn rất lâu, trong cổ họng lại phát ra một tiếng tương tự như như tiếng nấc nghẹn của một chú chó nhỏ.

Sư tôn, ngươi rốt cuộc ở đâu.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Lại nói não của hắn cũng động quá lớn đi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net