Ngoại Truyện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vẫn là hy vọng bọn họ có thể có một kết cục tốt

Cho nên có phiên ngoại này.

----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Sở Vãn Ninh cũng không biết y vì cái gì lại không biến mất, có lẽ là bởi vì trước khi chết trong lòng vẫn lưu lại một chút tiếc nuối. Chắc là bởi vì phần chấp niệm này, làm cho linh hồn của y còn có thể trở về Tử Sinh Đỉnh.

Chỉ có điều cũng bởi vì chính mình không có rời đi, y còn có thể cảm thấy được rõ ràng mọi thứ xung quanh. Cho nên giờ phút này y cảm nhận hết sức mẫn cảm, chính y cũng không nói rõ là vui vẻ hay là bi thương.

Một mình y lẳng lặng ngồi ở dưới gốc cây hải đường và tự hỏi khi nhìn thấy Mặc Nhiên vẻ mặt đầu tiên của hắn sẽ là gì, y sợ nhìn thấy Mặc Nhiên cùng Sư Muội tình cảm sâu đậm, nhưng đồng thời y cũng muốn được gặp lại Mặc Nhiên.

Nhưng y không có nghĩ tới chính là, sau khi nhìn thấy hắn, lại là một bộ dáng mà y chưa từng thấy xuất hiện trên người Mặc Nhiên.

Mặc Nhiên cau mày, thần sắc mệt mỏi, đồng tử đen như mực bị ánh lửa nhuộm thành một màu đỏ sậm, lại không có tàn bạo, mà chính là hết sức bi thương, giống như linh hồn sớm tiêu tán, chỉ còn một cái xác trống rỗng.

Y nhìn đến Mặc Nhiên đang đốt cháy chính mình, ở giữa ánh lửa đang dần dần ăn mòn sinh mệnh hắn, vẻ mặt của hắn không thể nói là thống khổ hay là thoải mái, chính là cả người đều run rẩy, hai tay gắt gao ôm đầu gối, cả người cuộn lại một chỗ, miệng nhẹ nhàng lẩm bẩm cái gì đó.

Tại sao có thể như vậy, Mặc Nhiên như thế nào sẽ biến thành như vậy.

Sở Vãn Ninh cảm giác được tâm của chính mình đau đớn, Mặc Nhiên thống khổ, y cũng có thể cảm nhận được rõ ràng.

"Mặc Nhiên......" Sở Vãn Ninh vươn tay cố gắng chạm vào người kia.......

Trước mắt Mặt Nhiên xuất hiện ngũ quang đẹp đẽ, là thứ hắn khắc ở trong lòng, là ký ức bị hắn quên đi, một lần nữa xuất hiện ở trước mặt hắn.

Hắn thấy chính mình lúc nhỏ ôm lấy tay áo Sở Vãn Ninh, cầu y nhìn mình một cái, nâng lên khuôn mặt thiếu niên, hướng về phía bạch y cười vui vẻ.

Dời tầm mắt

Vẫn là Tử Sinh Đỉnh, Mặc Nhiên đang ngồi ở trước bàn, cầm một cái khăn tay nho nhỏ, cúi đầu nhìn chăm chú. Thiếu niên Mặc Nhiên điều khiển không quen tay, cầm chặt kim khâu chậm rãi thêu ra một gốc cây hải đường trên chiếc khăn tay màu trắng. Qua một lúc lâu, khăn tay rốt cục thành hình, hắn vui vẻ cầm lấy khăn tay giơ lên, nghĩ đến lúc đưa cho sư tôn của mình, sư tôn có thể hay không sẽ vui vẻ, sau đó hắn ngây ngốc bật cười......

Nhìn thiếu niên tươi cười tâm Đạp Tiên Quân lại đau đớn, đây là ký ức bị hắn quên đi, tạo thành một bức hoạ cuộn tròn thật dài, không ngừng ở trước mặt hắn tái hiện.

Thì ra, trước đây bọn họ cũng từng có nhiều thời gian ôn hoà như vậy, mà chính hắn từ lúc đau khổ đã quên mất chuyện này, máu tươi đầm đìa đã sớm đem thế giới của hắn nhuộm thành một mảnh đen tối, từ lâu đã quên chính mình khi thiếu niên là như thế nào.

Hắn nhìn thấy chính mình khi còn trẻ cùng Sở Vãn Ninh nắm tay chậm rãi đi qua, đốt cháy cảnh tượng trong tim hắn, tuy rằng là hoa trong gương, trăng trong nước, nhưng làm cho hắn chìm vào đến tận đây, trong lúc nhất thời không muốn tỉnh lại.

Mặc Nhiên tựa trước cây, hắn ôn nhu nhìn thấy trước mắt năm tháng bình yên của hai người, trong đời của hắn cho đến nay đó là năm tháng đẹp đẽ nhất, hắn vẫn còn giống như một tờ giấy trắng tinh khiết, bên người còn có Sở Vãn Ninh, nhất thời hốc mắt hắn thế mà lại ươn ướt, nháy mắt, thân ảnh đứng đó trở nên mơ hồ, xung quanh lại bắt đầu trở nên tối đen.

"Không...." Hắn hốt hoảng đứng lên, hướng thân ảnh đang vỡ vụn kia nhào tới.

Không, không, không

Tim hắn đốt xong rồi

Vẫn còn linh lực.

Tựa như một con bạc sắp chết, dùng hết sức còn lại của mình, chỉ cần ánh sáng kia đừng rời khỏi hắn.

Hồng quang quanh người hắn ngày càng rõ rệt, đốt cháy linh lực để giữ lại ảo cảnh, so với thiêu đốt trái tim còn chân thực hơn. Thậm chí thiêu đốt cả cảnh thực, làm cho xung quanh hắn đều bắt đầu hừng hực bốc cháy lên.

Nhưng Mặc Nhiên lại chẳng quan tâm, hắn thầm nghĩ mình lại có thể được gặp Sở Vãn Ninh.

Xem như bất tri bất giác, đã thiêu huỷ một cái gông xiềng nào đó, hắn cảm thấy rõ ràng như thế. Rốt cục phát hiện, hắn yêu Sở Vãn Ninh.

Hoá ra, hắn yêu Sở Vãn Ninh như thế, tình cảm hắn đối với Sở Vãn Ninh, là tình yêu sâu đậm a.

Như vậy bền chặt, ích kỷ, kiên quyết, cũng không buông tay.

Hắn tiêu sái đi đến bên cạnh Sở Vãn Ninh, quỳ gối bên người y, tựa như trở lại thiếu niên lúc ban đầu.

"Thực xin lỗi......Sư tôn."

Hắn gắt gao nắm lấy tay áo Sở Vãn Ninh, cúi đầu, cầu y đừng rời khỏi mình, trước mắt hắn thân ảnh bạch y chậm rãi quay đầu lại, nhìn hắn mỉm cười, nhưng là thân ảnh lại nhẹ nhàng mờ nhạt đi.

Linh lực đốt hết rồi

Còn có.....

Còn có thân thể a.

Hắn thiêu đốt mọi thứ của chính mình, chỉ vì giữ Sở Vãn Ninh lại. Hắn một lần lại một lần nắm chặt thân ảnh kia, chỉ cầu y có thể ở lại lâu một chút.

"Sư tôn, van cầu ngươi, đừng đi. Ta hiểu, chờ ta không còn gì có thể thiêu đốt nữa, ngươi hãy đi." Chung quanh Mặc Nhiên bị ánh lửa thắp sáng, chiếu sáng xung quanh như ban ngày.

"Nếu ngươi thật sự phải đi, mang ta theo với."

Nhưng là ảo cảnh trước sau vẫn là ảo cảnh, cuối cùng thân thể cũng bị cạn kiệt.

Hắn nhìn thấy thân thể Sở Vãn Ninh biến mất, giống như người đốt hết một cây diêm cuối cùng. Mặc Nhiên cũng không sợ chết, hắn sợ hãi khoảnh khắc giấc mộng kia tan vỡ. Chung quanh một mảnh đen tối cùng với bi thương trong lòng, đã sớm đục khoét hắn ngàn vạn lần.

Mặc Nhiên dùng linh lực cường đại ấy của mình, làm cho chính mình sa vào một mảnh ảo cảnh, hắn không nghĩ ngợi nhiều, dùng tất cả của mình để đổi lấy một hồi mộng đẹp.

Nhưng là mộng, rồi cũng sẽ phải tỉnh. Loại cảm giác này, lập tức bị đánh vào địa ngục.

Mặc Nhiên nhìn thấy thân thể chính mình bị tàn phá, hắn vừa mới thi triển pháp thuật quá mức mạnh mẽ, gốc cây hải đường cũng bị thiêu huỷ. Chỉ còn lại một thân cây ngăm đen xấu xí, những cánh hoa hồng phấn bị lửa đốt thành một mảnh cháy đen, rơi vào trong bùn đất.

Hắn cuối cùng cũng không còn lại cái gì, vô luận là nhớ lại hay là thứ khác.

Duy nhất hoàn hảo chính là thân thể Sở Vãn Ninh được hắn bảo vệ, hắn đem thân thể Sở Vãn Ninh ôm chặt, nguyên vẹn ôm vào trong lòng ngực, nhẹ nhàng run rẩy, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng.

Thanh tỉnh trong mắt hắn càng ngày càng ít,

Thời gian đã đến nhanh thế rồi sao?

Phân tình yêu này đến quá trễ, cho dù là hao hết tất cả, vẫn không giữ được Sở Vãn Ninh lại một chút.

Lửa tắt,

Mặc Nhiên cảm thấy được rất nhanh sẽ đến chính mình, hắn chậm rãi nhắm mắt lại.

Hắn cũng không sợ chết

Cuối cùng thân ảnh Sở Vãn Ninh biến mất, để hắn một mình ở lại cùng màn đêm lạnh rét, rất lâu, hắn sợ chính là mộng tan vỡ.

Đột nhiên, trong lúc mơ mơ màng màng, Mặc Nhiên nghe thấy được cái gì đó, vui sướng trong đầu hắn như nổ tung.

"Mặc Nhiên!"

Không có khả năng, sao có thể như thế

Rõ ràng ảo cảnh đã kết thúc, như thế nào có thể, nhất định là do chính mình quá mức nhớ nhung.....

"Mặc Nhiên!!" Thanh âm mang theo tiếng khóc nức nở.

Mặc Nhiên run rẩy, cố lấy dũng khí mở mắt ra ---------------

Hắn nhìn thấy Sở Vãn Ninh một thân áo trắng đứng ở bên cạnh hắn, tay phải run rẩy chạm lên mặt hắn, nước mắt theo hai bên má Sở Vãn Ninh chảy xuống.

Sở Vãn Ninh khóc a, giống như là thống khổ cùng bi thương.

Mặc Nhiên không dám đưa tay chạm vào, tim hắn chính là nhỏ như vậy, chỉ dám cẩn thận nhìn, hắn sợ một khi chạm vào, mộng liền tan. Đây là người mà hắn thích a, sáng mà không chói lọi, như ánh sáng trần thế.

"Vãn......Ninh."

Sở Vãn Ninh cúi người xuống, ôm lấy Mặc Nhiên, đem mặt chôn trên cổ hắn, nhẹ nhàng run rẩy.

Mặc Nhiên nâng tay lên, thật cẩn thận ôm người vào trong lòng ngực, nước mắt từng giọt từng giọt rơi ra, chảy xuống hai bên mặt tái nhợt, nhưng mà cũng vẽ ra một nụ cười.

"Ngươi là thật phải không? Không, ngươi là giả cũng không sao. Ta chỉ là muốn nói với ngươi, Vãn Ninh, thực xin lỗi."

Sở Vãn Ninh chỉ cảm thấy chính mình đau lòng muốn chết, mình đã làm cái gì, sự tình như thế nào lại biến thành như vậy, không kịp nghĩ kĩ. Mặc Nhiên liền thấp giọng ghé vào tai y nói.

"Vãn Ninh, ta yêu ngươi, là thật sự yêu ngươi."

Sở Vãn Nunh trở tay ôm Mặc Nhiên, sửng sôt một hồi lâu, sau đó nghẹn ngào một câu.

"Ừm."

Hai người ôm nhau thật lâu, Mặc Nhiên ở bên tai Sở Vãn Ninh nhẹ nhàng kể ra đủ loại chuyện lúc trước của bọn họ. Hắn cảm thấy thực thoả mãn, cuối cùng có thể có được Sở Vãn Ninh làm bạn, giây phút còn lại cuối cùng cũng có thể an bình.

Mặc Nhiên không khẩn cầu Sở Vãn Ninh có thể tiếp tục yêu hắn, chỉ cần y cho phép hắn được yêu y, ôm y. Bằng không hắn thật sự không biết, nếu không có Sở Vãn Ninh hắn làm thế nào có thể sống sót.

Chân trời dần dần nổi lên ánh sáng, Mặc Nhiên cảm thấy được thời gian đã sắp đến, vì thế hắn nâng mặt Sở Vãn Ninh lên, trịnh trọng nói thêm một lần.

"Vãn Ninh, ta luôn yêu ngươi."

Nhìn khuôn mặt thâm tình của Mặc Nhiên, Sở Vãn Ninh nhanh chóng bị tình ý cuộn trào phá tan, y nhìn lại Mặc Nhiên.

"Ta cũng vậy, Mặc Nhiên, ta yêu ngươi."

Hai mắt Mặc Nhiên hơi hơi mở to, cả tâm giống như bị một ngọn lửa đốt cháy, không kịp suy nghĩ, đã bị Sở Vãn Ninh phía trước nắm lấy, sau đó chính là cảm giác có một đôi môi hôn đến.

Hai người từng có rất nhiều lần hôn môi, nhưng là lần này, Mặc Nhiên có một loại cảm giác chưa bao giờ có, cứ như vậy thân mật, triền miên, giống như linh hồn đều hoà thành một thể.

Ánh lửa lại một lần nữa cháy lên, chiếu sáng đêm tối, hơn nữa vĩnh viễn không tắt, phút chốc tất cả thống khổ cùng bi thương đều không còn lại chút gì.

Không biết hôn bao lâu, cuối cùng lúc hai người nâng mặt lên, mặt trời đỏ đã nhô ra, nắng sớm chiếu nhẹ, màn đêm như quá khứ lặng lẽ đi qua, ánh sáng khiến đôi mắt họ có thể nhìn thấy rõ ràng mặt của đối phương.

Giống như vết thương xấu xí, lại tràn ngập tình yêu, bọn họ thâm tình mà kiên quyết nhìn người trước mặt, tựa như muốn đem đối phương khắc vào thật sâu trong lòng.

Ánh mặt trời chiếu lên người Sở Vãn Ninh, dần dần xuyên thấu thân thể y, y bắt đầu trở nên trong suốt.

Sở Vãn Ninh nhìn thân thể của chính mình, sau đó nhìn thấy Mặc Nhiên, trên mặt hắn đã rút đi một chút huyết sắc, thời gian của y đã sắp đến, rốt cuộc chính mình vẫn là một cái du hồn, tuy rằng nhờ vào chấp niệm trở về cùng Mặc Nhiên gặp mặt, nhưng mà không thể ở được thật lâu, trời đã sáng, chính mình cũng nên tan biến.

Nhưng mà, còn Mặc Nhiên, chính mình đi rồi, Mặc Nhiên chỉ còn lại một mình.

"Vãn Ninh, đủ rồi."

Mặc Nhiên lại hôn môi Sở Vãn Ninh một chút.

"Như vậy là đủ rồi."

Sở Vãn Ninh không có trả lời, y đang suy nghĩ một chuyện.

Tuy rằng không chắc chắn, nhưng là chỉ cần có cơ hội y liền nguyện ý mạo hiểm cho dù hồn phi phách tán y vẫn liều thử một lần, có thể hay không sẽ được.

"Mặc Nhiên." Sở Vãn Ninh cùng Mặc Nhiên đan mười ngón tay vào nhau, sau đó thân thể y sáng lên một đạo bạch quang, tiến vào thân thể Mặc Nhiên.

Mặc Nhiên đối với Sở Vãn Ninh không có phòng bị, thân thể hắn dễ dàng tiếp nhận linh hồn Sở Vãn Ninh, giống như bọn họ vốn nên là một thể.

Hồn phách Sở Vãn Ninh, thuận lợi tiến nhập vào trong thân thể Mặc Nhiên.

Đừng sợ Mặc Nhiên, ta sẽ luôn ở cùng ngươi.

Mặc Nhiên sờ sờ thân thể của chính mình, như là chưa bao giờ cảm giác được huyết nhục tiến hợp, hiện tại linh hồn của bọn họ cũng gắt gao dây dưa cùng một chỗ.

Hắn cảm giác được Sở Vãn Ninh yêu hắn, tràn ngập cả tâm linh, Sở Vãn Ninh cũng cảm nhận được Mặc Nhiên yêu y, rõ ràng, kiên định.

Mặc Nhiên cười, cực kì thoả mãn, hắn lấy tay sờ sờ trái tim.

"Sư tôn, kiếp sau, ta sẽ tới tìm ngươi, ngươi không chạy thoát được đâu."

"Ừm, ta sẽ chờ ngươi."

Trời đã sáng, bạch quang dần dần tắt, mặt trời đỏ dâng lên, mặt bàn lăn lộn. Kim sắc dương quang chiếu sáng lên mảnh đất khô cằn bị tàn phá, thân ảnh một đôi quyến lữ gắn bó dần dần tiêu thất.

Bóng đêm mang bọn họ đi, cái gì cũng không chừa lại, tim như nước ngừng chảy, nhưng tình yêu lại làm cho bọn họ sống lại, toàn thân ấm áp.

Ở nơi bọn họ dừng lại, mọc lên một gốc hoa hải đường, một trận gió nhẹ thổi qua mặt đất khô cằn lại nở ra một đoá hoa hồng nhạt, cánh hoa nhẹ nhàng rung động, mang đến một cảnh xuân sắc. Có lẽ đợi một cái luân hồi, đại thụ trưởng thành cao ngất nở ra những đoá hoa xuân, cùng đợi hai người hữu tình đến chiếu cố.

Sẽ có một đôi thầy trò, sư tôn mặc trường bào màu trắng cúi đầu nhìn đồ đệ, đồ đệ nhỏ tuổi ấy nâng mặt nhìn sư tôn mình. Trong mắt hai người đều khắc hình bóng lẫn nhau.

Cứ như vậy, định tình cả đời.

---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net