Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong mắt Đạp Tiên Quân, Sở Vãn Ninh là tên máu lạnh.

Khi bầu trời bị xẻ đôi, Sư Muội lo Sở Vãn Ninh khó có thể một mình chống đỡ, hợp lực cùng người kia vá lại kết giới, rốt cuộc linh lực không đủ, bị vạn quỷ cắn nuốt, từ trụ Bàn Long rơi thẳng xuống đất.

Vậy mà khi đó, Sở Vãn Ninh vẫn quyết tâm tự mình khép lại vết rách đó, không có nổi nửa ánh mắt để ý đến huynh ấy. Mình khóc lóc, cầu xin hắn, giống như một con chó quỳ xuống chân chủ vậy, chỉ cần hắn quay ra cứu Sư Muội.

Sở Vãn Ninh lại hờ hững đến thế.

Mặc Nhiên trơ mắt nhìn Sư Muội từng chút, từng chút một dần mất đi hơi thở trong vòng tay hắn, cơ thể ngày một lạnh dần. Hắn quỳ dưới tuyết thật lâu, tuyết dày như đâm thấu tim gan cốt tủy, mọi cầu xin, đau lòng, tuyệt vọng dần phai đi trên khuôn mặt đó, chỉ còn lại sự hờ hững đáng sợ. Ngày đó, Sở Vãn Ninh mất đi hai người đồ đệ là Sư Muội cùng với Mặc Nhiên.

Từ nay về sau không còn thiếu niên Mặc Vi Vũ, chỉ còn Đạp Tiên Đế Quân thống trị nhân gian.

Hai người giằng co hồi lâu trên tường thành, đến khi hoàng hôn buông xuống, thực lực hai bên cách xa nhau, tiếng khóc la vọng từ chân tường thành đã dần ngớt. Đạp Tiên Đế Quân ngó từ trên tường thành xuống, cười khẩy: "Không biết tự lượng sức mình."

Hắn tuyệt nhiên không vì những chuyện hắn đã tạo ra mà tự trách bản thân, hắn không bao giờ đạt được thỏa mãn, thấy chém giết không thú vị nữa bèn đứng dậy rời đi.

Chỉ còn Sở Vãn Ninh ở lại, tựa hồ chết lặng ngồi bệch dưới đất, vùi mặt vào lòng bàn tay, không còn chút dũng khí để nhìn thêm xuống dưới. Lời Mặc Nhiên quanh quẩn trong tai, sự bất lực khi không thể cứu được mọi người như một con dao quậy trong lục phủ ngũ tạng vậy. Sở Vãn Ninh nghĩ, nếu năm đó người chết là mình, Sư Minh Tịnh vẫn ở đây cùng với Mặc Nhiên, liệu những việc này có diễn ra hay không? Liệu có thể vô phương cứu chữa như hiện tại hay không?

Ngồi lẳng lặng thật lâu, Sở Vãn Ninh nảy ra một suy nghĩ.

Việc này từ đầu vốn không thể thực hiện, nhưng đến hôm nay mình cùng Mặc Nhiên đã đến đường cùng không thể quay đầu nữa, chỉ có thể quyết liều một phen, dùng cả mạng sống đánh cược. Sở Vãn Ninh muốn hồi sinh Sư Muội.

Như vậy, cần một cơ hội để lẻn xuống núi. Tuy rằng linh lực đã mất, nhưng cơ thể mình vẫn linh hoạt như xưa, cùng với sự hiểu biết sâu rộng về các chiêu thức của đệ tử đỉnh Tử Sinh. Cuối cùng, thêm một chút vất vả, Sở Vãn Ninh đã thành công chạy ra ngoài.

Gió đông lành lành qua, thổi lồng ngực buốt giá.

Lần này xuống núi, Sở Vãn Ninh muốn tìm một món đồ cũ – đèn Dẫn Hồn, muốn thử xem có thể gom lại tàn hồn của Sư Muội hay không. Từ khi còn ở chùa Vô Bi, biết được thuật Trùng Sinh trong ba cấm thuật mạnh nhất thế gian, cấm thuật thần bí nhất, Hoài Tội cũng chỉ để lại cho Sở Vãn Ninh câu nói: "Cãi trời chuyển mệnh, hiểm ác vô cùng". Hiện giờ Hoài Tội đã quy tịch, số người trên đời này biết về cấm thuật này lại càng ít.

Thuật này đánh vào chữ tham, được ắt có mất, đã có bao nhiêu người trên đời hối hận về những chuyện đã qua, cũng không ít người có sự cố chấp khăng khăng với một mạng người. Dùng thuật này khiến người thi hành tốn sức lực, lại nhiền khi đổi được một mảnh hư không, trong tim vỡ vụn khó thể vực dậy.

Nhưng hiện tại đã cùng đường mạt vận, con đường phía trước bụi gai đầy đặc, Sở Vãn Ninh cũng không còn gì để mất, cũng nên thử một lần.

Nếu Sư Muội trở về, Mặc Nhiên có thể sẽ dừng lại, sẽ quay đầu lại, bớt làm việc ác, cũng thành toàn cho mong ước riêng của mình.

Ra khỏi chùa Vô Bi, gió rét thổi tới làm áo bào bay phần phật, cái rét lạnh tràn vào ngấm tận xương. Sở Vãn Ninh ngẩng đầu nhìn bầu trời, suy tư về chuyện xưa. Từng gặp dân tha phương chốn hồng trần, không đành lòng bỏ mặc, rời chùa tiến trần thế. Hiện giờ quay về vùng đất xưa, chìm nổi hơn mười năm, đau khổ khắp chốn chỉ tăng không giảm, bản thân cũng không còn là thiếu niên xưa kia. Suy nghĩ rối lại, Sở Vãn Ninh quên cần phải ngay lập tức trở về đỉnh Tử Sinh, bước vào ngã tư từng đông đúc nhất ở xứ này.

Tường nhà đổ sập, khắp nơi đều cùng một cảnh tượng tiêu điều khác xa sự phồn hoa năm xưa. Người chết cùng người bị thương nằm la liệt trên đường, cỏ dại thấm đẫm máu, máu hòa vào đất, bốc ra mùi tanh dị hợm. Từng đám người co ro lại trong đám phế tích và máu.

Bộ dạng Sở Vãn Ninh không hợp với quần áo trắng trên người, không có mục đích mà đi, không biết mình muốn đi đâu, muốn làm gì, gương mặt lạnh lẽo nhưng ngón tay không thể khống chế mà giật giật.

Dân chúng đã quá mệt mỏi, không còn thiết tha, lấy một mạng người dễ như trở bàn tay.

Một chiếc xe lạch cà lạch cạch tiến lại gần, tiếng vang chói tai, khi chưa qua trước mặt Sở Vãn Ninh, chiếc xe dường như không chịu nổi tải trọng bèn ầm một tiếng quăng cả người điều khiển chiếc xe ngã xuống dưới bùn.

Sở Vãn Ninh tiến đến, muốn nâng cô bé nhỏ đã điều khiển chiếc xe lên. Trời lạnh buốt, cô bé này quần áo mỏng manh bẩn thỉu, bông trong áo lòi ra ngoài, áo dính đầy vết máu. Mặt cô xanh xao vàng ợt, vừa ngã sấp xuống e rằng không thể tự đứng dậy được. Vậy mà, đôi mắt lại sáng ngời như một con thú hoang dại, ánh mắt lo sợ nghi hoặc cũng như đề phòng cẩn mật nhìn Sở Vãn Ninh.

Nếu như vào thời thái bình thịnh trị, có được bộ quần áo tốt, được ăn mặc đầy đủ, nhất định sẽ là một cô bé xinh đẹp.

Trên xe đẩy vốn có một thi thể, nhưng do cú ngã vừa rồi nên xe đẩy bị lật nghiêng, thi thể bị văng lên trên mặt đất. Có người phía trước trông chướng mắt, phủ một tấm vải rách lên, gió thổi qua làm tử trạng người này hiện ra một cách thê thảm. Một nửa đầu còn dính vào cổ, một mắt đã lòi ra, nửa đầu còn lại không thấy đâu, vệt máu tạo ra từ vết trượt trải dài trên mặt đất.

"Ngươi muốn đi đâu?" Sở Vãn Ninh hỏi.

"Bãi tha ma."Cô bé kia trả lời, không thể hiện chút buồn vui gì, chỉ như đang đi đến một nơi quá đỗi bình thường như đi chơi vậy.

"Ngươi không có người nhà sao?"

"Cha tôi mẹ tôi đều chết cả rồi."

Cô bé vượt kéo xác mẹ vượt qua ngàn thi thể ven đường, đưa đi an táng người mẹ đã chết vì bị đói suốt nhiều ngày trời, lại tìm thấy người cha không còn nguyên vẹn dưới lưỡi đao chiến loạn.

Sở Vãn Ninh cởi áo bào chống lạnh ở ngoài xuống muốn khoác lên người cô bé, cô bé cảnh giác lui ra phía sau, vứt áo đi, trong mắt đầy vẻ căm hận: "Cha mẹ tôi đều bị các người giết, mèo khóc chuột cái gì, giả vờ từ bi cái gì!"

Một người trong đám đông lên tiếng: "Chúng ta như vậy đều là do bọn tu sĩ đó hại!"

Âm thanh khác kêu lên: "Bọn chúng tranh đấu giữa các môn phái, lại khiến trăm họ chúng ta chịu khổ là sao?"

Mọi người đều đã chịu đựng cùng cực, ngập tràn oán hận, cuối cùng cũng tìm được một người để trút giận, phải mắng chửi cho thật đã, ai cũng không nhịn được nói một vài lời bất bình.

Một ông lão chậm rãi thở dài nói: "Ngài mắt điếc tai ngơ, cố làm ra vẻ để làm gì?"

Hàng loạt lời chất vấn như đại dương bao phủ nhấn chìm con thuyền nhỏ, không còn chỗ để tránh. Sở Vãn Ninh không nói một câu nào, không cãi lại, giả vờ câm điếc, cũng nhấn chìm bản thân trong sự đau đớn, chạy chối chết khỏi buồn khổ này.

Trở lại đỉnh Tử Sinh đã là đêm khuya, Sở Vãn Ninh đem giấu đèn Dẫn Hồn thật kĩ, mới quay về Hồng Liên Thủy Tạ, trong sân gió cuốn lá rụng ở không trung, ánh trăng nhàn nhạt, đình viện lạnh lẽo. Chán nản đẩy cửa phòng ra, Sở Vãn Ninh nhìn qua bên cạnh bàn thấy một bóng đen cao lớn. Ánh nến bập bùng sáng tối, chiếu vào gương mặt không rõ cảm xúc của Đạp Tiên Quân.

"Ngươi xuống núi?" Sắc mặt Mặc Nhiên sầm lại, trong lời nói có chút oán giận. "Ta tìm ngươi rất lâu."

Sở Vãn Ninh không biết đáp lại thế nào, quả thực là phiền lòng. Vốn tưởng hôm nay hắn sẽ không đến, hiện giờ hắn lại biết mình xuống núi.

Mặc Nhiên kéo tay người lại ôm vào trong ngực, trước khi Sở Vãn Ninh kịp phản ứng đã ngậm vào môi người kia, bắt đầu một nụ hôn nồng nhiệt ngang ngược quen thuộc. Sở Vãn Ninh đi cả ngày ngoài gió lạnh, tay chân đã chết lặng, lại dưới hơi thở nồng nhiệt ấm áp của Mặc Nhiên, trái tim như lỡ nhịp, cũng không hề phản kháng lại.

Hôm nay tại điện Vu Sơn, Mặc Nhiên nghe tiếng gió bắc thổi xiết không ngừng, hắn cho cung nhân hầu hạ lui ra, ngồi ở trên điện, cảm thấy thế gian tĩnh lặng đáng sợ, duy chỉ có mình mình. Sự tĩnh lặng đó khiến hắn thấy vô cùng ủ dột, giãy dụa không ngừng, quyết định đến Hồng Liên Thủy Tạ. Không biết vì sao, mùi cỏ cây trên người Sở Vãn Ninh còn tốt hơn gấp vạn lần hương an thần gì đó.

Đạp Tiên Quân đi tới cửa, thấy cửa phòng đóng chặt, trong phòng yên tĩnh không có một bóng ai. Hắn lại đến Tàng Thư Các, kiên nhẫn tìm kiếm Sở Vãn Ninh. Hắn có sự kiên nhẫn đối với người kia nhiều hơn hẳn đối với người ngoài. Đến cửa, thị vệ lại nói không thấy bóng dáng Sở tông sư.

Mạnh Bà Đường, cầu Nại Hà không một bóng dáng.

Từng bước từng bước lần tìm cả đỉnh Tử Sinh, nơi đâu cũng không tìm được Sở Vãn Ninh, tất cả chút kiên nhẫn còn sót lại của Đạp Tiên Quân tan biết hết sạch.

"Hắn sẽ không đi mất chứ?" Đạp Tiên Quân không biết tại sao có thể sinh ra ý nghĩ đó trong đầu, nhưng chỉ một thoáng đó đủ khiến hắn hoảng loạn trong lòng.

"Không đâu, hắn chắc chắn sẽ trở về."

Dù Sở Vãn Ninh không tự mình trở về, mình cũng sẽ tìm hắn, đưa hắn trở lại. Đạp Tiên Quân suy nghĩ hỗn loạn, tự an ủi chính mình, bướng bỉnh một cách tuyệt vọng.

Hắn nghĩ vậy, về tới Hồng Liên Thủy Tạ, âm thầm suy nghĩ nên dạy dỗ Sở Vãn Ninh như nào.

Tiếng trống canh cứ vang lên từng tiếng một, người kia càng ngày càng mất hút, Đạp Tiên Quân ngày càng bồn chồn không yên, oán hận từ đầu đều tan biến đi mất, trong lòng chỉ còn hoảng sợ. Thậm chí càng về sau, hắn nhủ mặc kệ Sở Vãn Ninh ra ngoài làm gì, chỉ cần trở về là được.

Lòng lo lắng bất an, Đạp Tiên Quân ngồi vào chiếc ghế mà Sở Vãn Ninh quen ngồi trước bàn, cảm thấy Hồng Liên Thủy Tạ thật lãnh lẽo, đêm dài đằng đẵng, hắn chỉ có thể trong đêm tối âm thầm chờ đợi một cách vô vọng, đợi đến khi hắn cũng không thể xác định được có đợi đến tận mặt trời mọc hay không.

May mắn thay, cửa mở, ánh nến xua tan bóng đêm lạnh lẽo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net