Chương 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặt nạ của Hoa Bích Nam được lột bỏ, lại mơ hồ trùng hợp với gương mặt Sư Muội năm xưa, nếu muốn tìm ra sự khác biệt, có lẽ đó chính là sự ngây thơ trên gương mặt đã rút đi hoàn toàn, mặt mày trở nên thanh tú hơn.

Thế nhưng khi trông thấy gương mặt ngày đêm mong nhớ này, Đạp Tiên Quân chỉ thấy như sấm nổ bên tai, đầu ong ong, run giọng nói: "Ngươi là... Sư Muội?"

Hoa Bích Nam vuốt tóc mai xoã xuống, thản nhiên: "Là ta, làm sao, A Nhiên nhìn thấy ta có vẻ kích động không nói lên lời nhỉ?"

"Nhưng Sư Muội.... ngươi không phải... đã chết sao?" 

Hắn lảo đảo lui về sau, trong mắt tràn đầy hoảng sợ. Không thể, tuyệt đối không thể, mình đã chứng kiến tận mắt...

Tiếng nói Sư Muội đầy trào phúng: "A Nhiên, ta không chết, ngươi không vui sao?"

"Nhiều năm ngươi mong mỏi đến vậy, chẳng phải vì không thể gặp lại ta sao?"

Đạp Tiên Quân lóng ngóng: "Năm...Thiêt Liệt năm đó..."

"Thiên Liệt năm đó, chỉ là một nước cờ của ta thôi, năm đó giả chết vì muốn thúc đẩy cổ độc trong lòng ngươi sinh ra ác niệm, dễ dàng nuôi sống thứ đó của ta."

Người kia thản nhiên: "Vậy ngươi cho rằng vì sao ngươi có thể tiến đến bước đường hôm nay?"

Đạp Tiên Quân nhìn chằm chằm Hoa Bích Nam, trong lòng rét lạnh.

Hoa Bích Nam đang nói cái gì, đang nói cái gì??

Sao mà mình nghe một câu cũng không hiểu?

Tại sao lại như vậy?

Người hắn nhớ nửa đời, từ trên trời xanh đến dưới suối vàng đều muốn gặp người, người hắn cuồng nhiệt si mê lưu luyến, lại nói cho hắn biết mọi thứ... đều giả???

Hắn lui lại muốn tránh né Hoa Bích Nam, lại trượt chân, ngã ngồi xuống đất.

Bốn phía tĩnh mịch, chỉ nghe núi sông sụp đổ, những tảng đá lớn đập mạnh lên ngực hắn thật khó chịu.

Hoa Bích Nam nhìn bộ dạng này một cách đầy hứng thú, cặp mắt đào hoa nheo lại: "Ừm, chưa kể cho ngươi rõ, ta có thể kích thích ác niệm trong lòng người, bởi vì trước đó ta cũng trồng một đoá hoa trong người ngươi."

"Hoa? Hoa gì?" Âm thanh Đạp Tiên Quân rung động.

"Một đoá hoa cắm sâu vào lòng ngươi, để ngươi quên đi thiện lương và ôn hoà, quên đi mọi thứ tốt đẹp.... ngoại trừ .... si mê ta."

Hắn nói, con mắt nhìn chằm chằm vào trái tim Đạp Tiên Quân.

"Sư Minh Tịnh!" 

Đạp Tiên Quân giãy giụa đứng lên, trong lòng như có ngọn lửa lùa qua, không nói lên nổi là phẫn nộ hay bi thương.

"Đừng nóng giận, sư đệ tốt của ta."

"Hiện tại mới nóng giận, còn có ích gì đâu? Tuy nhiên nói đi cũng phải nói lại, sư tôn chẳng phải đã nói cho ngươi biết sao? Hôm đó ta vốn muốn giúp ngươi mở cổ hoa ra, không biết vì sao sư tôn lại phát giác, ta còn nghĩ sẽ thất bại trong gang tấc.... Ai mà biết ngươi không tin y, còn nhục mạ, giày xéo y?"

Hắn cảm thán thở dài: "Ta nghe mà cũng thấy trái tim thật lạnh..."

Đạp Tiên Quân lúc này mới nhớ tới Sở Vãn Ninh chạy đến điện Vu Sơn, sắc mặt lo lắng nói cho hắn biết chuyện cổ hoa, nhưng lúc đấy hắn cười khinh bỉ, cho là Sở Vãn Ninh vì muốn cứu Tiết Mông đến nói dối hắn, vậy mà lại....

Vậy mà Sở Vãn Ninh lại không lừa hắn, hôm đó Sở Vãn Ninh tìm đến hắn.... y đều nói thật...

Ngoài trời mưa còn mưa to, mưa tạt vào khung cửa sổ, có thể nghe được âm thanh rì rào rất lớn. Như muốn đem sự bẩn thỉu thế gian gột bỏ bớt, đãi cát tìm ra những thứ dơ bẩn ẩn sâu trong.

Đạp Tiên Quân chỉ thấy tim như bị lăng trì, không phải bi thương, cũng chẳng phải phẫn nộ, thậm chí không thể dùng bất cứ từ ngữ nào để miêu tả.

Hắn đừng lặng tại chỗ, hai mắt thất thần, ánh mắt đờ đẫn.

Có lẽ không thể chấp nhận, không cam lòng, hắn máy móc hỏi: "Lúc trước... lúc trước sao ngươi lại luôn chăm sóc ta? Tại sao lại nấu hoành thánh cho ta?"

Ý cười trên mặt Hoa Bích Nam ngày càng nhiều: "Ta gặp dịp thì chơi, nói với ngươi vài ba câu nhẹ nhàng, ngươi liền cho là thật."

"A Nhiên, dù ngươi đã là Đạp Tiên Đế Quân, nhưng bên trong vẫn chỉ là con chó không ai muốn thu nhận, ai cho ngươi một khúc xương mục, ngươi cũng coi như bảo bối cất giấu nhiều năm như vậy."

"Ngươi..."

Hoa Bích Nam nhìn hắn, thái độ ung dung bình tĩnh: "Ta cũng không ngại nói cho ngươi, hoành thánh mà ngươi tâm tâm niệm niệm nhiều năm như vậy cũng là sư tôn vì ngươi mà làm."

"Năm đó người hao phí bao công sức làm ra bát hoành thánh, lại sợ ngươi cáu kỉnh không chịu ăn, mới để ta mang qua cho ngươi."

Ngực bỗng dưng cứng lại, trái tim phảng phất ngừng đập, một chớp mắt sau trái tim như chịu thêm trăm ngàn lần đau nhức kịch liệt, Đạp Tiên Quân toàn thân đều đang run rẩy, quả thật là lông tóc dựng đứng.

Người làm hoành thánh, vậy mà lại là....Sở Vãn Ninh?

Câu nói này nghe như một giấc mộng, một trận ác mộng không thể tỉnh lại, hắn nghe không hiểu, sự thật đáng sợ nay cơ hồ muốn phá huỷ toàn bộ cơ thể hắn.

Trong bóng đêm vỡ vụn hư ảnh, chẳng biết khi nào truyện năm xưa vùi dưới biển rộng sông dài, giờ đây lại hiện rõ trước mắt hắn.

Hôm đó hắn lỡ bẻ gãy cành hoa quý của Vương Phu nhân, bị Sở Vãn Ninh trách phạt, dùng Thiên Vấn đánh hắn da tróc thịt bong, vết thương chồng chất.

Hắn nằm trên giường không thể động đậy, chỉ vì muốn hái hoa đem tặng Sở Vãn Ninh, ai ngờ đổi lấy trận đòn roi, không khỏi cáu giận oán thán.

Nhưng khi cả người vẫn đang khó chịu, trong lòng như tro tàn, Sư Muội mang đến một bát hoành thánh nóng hôi hổi, đẩy cửa phòng ra, nói với hắn những lời dịu dàng an ủi.

Dù qua nhiều năm như vậy, hắn vẫn nhớ rõ năm kia Sư Muội múc từng thìa từng thìa cẩn thận cho hắn ăn. Hắn chậm rãi cắn từng miếng hoành thánh mềm mại, nước canh nóng hổi sưởi ấm đáy lòng.

Cũng từ ngày đó, mọi thất vọng đối với Sở Vãn Ninh, đều chuyển thành yêu thương quý mến Sư Muội.

Kì thật hắn để ý không chỉ là một bát hoành thánh, hắn muốn, bất kể mình biến thành cái dạng gì, dù hắn làm gì, vẫn có một người như vậy, nguyện ý bồi cùng hắn, yêu hắn, thương xót hắn.

Hắn vốn nghĩ người đó là Sư Muội.

Nhưng hôm nay... làm sao lại....

Oanh oanh liệt liệt gần mười năm, từ ban đầu đã sai rồi sao?

Chấp niệm nhiều năm phút chốc tan vỡ, chẳng lẽ người hắn luôn muốn lại là Sở Vãn Ninh?

Nhất thời, hắn đứng yên tại chỗ, lại không thể cử động.

Hắn đứng thế rất lâu, không biết nên buồn hay vui, không rõ là bi thương hay phẫn nộ, hắn chỉ cảm thấy đầu đau nứt ra, lục phủ ngũ tạng như bị ép nát.

Vì sao....

Vì sao lại như vậy....

Bốn phương tám hướng như dã thú bao vây hắn, giống như miếng vải đen dày đặc muốn bóp chết hắn.

Đạp Tiên Quân như thú trong lồng, muốn tìm lời giải thích, hắn băn khoăn lo lắng, chỉ có Hoa Bích Nam khoan thai, từ trên cao nhìn xuống.

Hắn bỗng nổi giận.

Lửa giận ngập trời, hun sôi đáy lòng hắn. Mắt Đạp Tiên Quân loé sáng, triệu ra mạch đao, vung lên hướng Hoa Bích Nam tới.

Hắn giận dữ: "Hoa Bích Nam! Đều tại ngươi! Bổn toạ giết ngươi!"

Hắn cầm đao lên, lại phát hiện mình không thể ngăn lại được tình cảm của mình với Sư Muội, một đao kia lại không chém được xuống, dù trong lòng có buồn nôn ghê tởm đến thế.

Hắn dồn thêm nhiều linh lực vào mạch đao.

Hoa Bích Nam cười ra tiếng, hắn hỏi ngược lại: "Ta? Ta làm gì sư tôn sao?"

"Chẳng nhẽ không phải ngươi làm sao?"

Đạp Tiên Quân không có quá nhiều phản ứng, tay cầm mạch đao run một cái.

Khoé môi Hoa Bích Nam vặn ra một nụ cười trào phúng, âm thanh chậm dần, gằn từng chữ: "Ngươi bóp nát linh hạch y, ngươi nhét y vào thuỷ lao lúc trời đông giá rét, ngươi bỏ mặc y bị Tống Thu Đồng suýt chút hại chết, ngươi liên miên không dừng hành hạ y nhiều năm liền. Sức khoẻ y không tốt, cũng vì người đối xử lạnh nhạt, một thân thể toàn bệnh tật, A Nhiên, ngươi hại sư tôn như vậy, mọi chuyện đều do ngươi làm..."

Nghe vậy, sắc mặt Đạp Tiên Quân trắng bệch, mạch đao kia ngưng lại trong không khí, hồi lâu sau chuyển hướng chém vào cửa sổ góc bên, song cửa tan thành khói bụi.

Chỉ chút nữa đạo linh lực đó sẽ bổ xuống người, nhưng Hoa Bích Nam cũng không hề sợ hãi, chỉ tiếp tục nói: "Sư tôn đâu làm sai việc gì, vậy mà bị ngươi đối xử thế? Y chưa từng có lỗi với ngươi, trái lại, ngươi lại báo đáp y như vậy?"

Đạp Tiên Quân chống mạch đao, lắc đầu lùi lại.

Không... không phải.... không phải như vậy....

Mỗi câu Hoa Bích Nam nói như muốn róc thịt hắn, làm hắn thịt nát xương tan, vạn kiếp không phục.

Hắn cũng biết, tên kia nói không sai.

Hoa Bích Nam dần tiến lại phía trước, không cho Đạp Tiên Quân cơ hội trốn tránh, lạnh lùng nói: "Đừng vùng vẫy, cổ hoa kia ta đã hạ chú rồi, cả đời của ngươi, sẽ luôn chung tình với ta, ngươi cũng không thể ra tay với ta được đâu."

"Cút đi!" Trong lòng Đạp Tiên Quân bi phẫn đan xen, ánh mắt dữ tợn.

Hoa Bích Nam cười một tiếng, làm đủ trò xấu rồi, giờ còn muốn làm người lương thiện sao?

"Vậy nhưng A Nhiên, ngươi vốn làm rất tốt rồi, vì sao hiện giờ lại muốn thay đổi? Chúng ta không phải muốn tiêu diệt Đạp Tuyết Cung sao, tại sao ngươi lại lưu tình, nghe sư tôn, ta mới là chủ nhân của ngươi kia mà?"

Con ngươi của Hoa Bích Nam lộ ra ánh mắt như chim ưng săn mồi, âm thanh thấp dần.

"Ta không thể ngờ tới, ngươi vì sư tôn mà chống lại ta. Lúc đầu ta cũng không muốn hành động bây giờ, nhưng chỉ sợ không làm gì, ngươi sẽ không còn trong bàn tay của ta nữa. Mặc Nhiên, Mặc Vi Vũ, ngươi đã có cổ hoa trong người, vì cái gì trong tim vẫn còn có sư tôn?"

Đạp Tiên Quân không phản ứng kịp lời của Hoa Bích Nam.

Nhưng hắn nhớ hôm đó Tiết Mông khởi nghĩa, hắn vốn muốn diệt một lần cho sạch sẽ, vĩnh viễn trừ đi hậu hoạ, kết quả đến cuối cùng, trong đầu hắn đều là hình ảnh cái chết của Sở Vãn Ninh, hắn vốn không muốn để ý, nhưng không hiểu sao linh lực trên tay lại chậm rãi yếu dần, không thể giết nổi nữa.

Có lẽ từ sâu trong tâm trí, hắn đã rất để ý đến Sở Vãn Ninh?

Hắn không kịp nghĩ nhiều, trái tim đột nhiên đau nhức, hắn ngẩng đầu lên, chỉ thấy Hoa Bích Nam đặt sáo lên môi, chậm rãi thổi nhẹ, giai điệu kia như lời nguyền rủa ác độc, từ cây sáo lan ra bốn phương tám hướng.

Đạp Tiên Quân cảm thấy bốn phía đều bị địch thủ bao vây, ầm ầm làm đầu hắn đau đớn, từng câu chú văn rơi vào tai như tiếng sấm, không ngừng kích thích thần kinh hắn, theo bản năng hắn muốn thi thuật ngăn cản.

Thanh âm Hoa Bích Nam mờ mịt mà lại như gần trước mặt, như đang cười hắn: "Ngươi còn muốn phản kháng gì nữa, đã sớm không thể quay trở lại rồi, A Nhiên, ngươi hại sư tôn như vậy, còn vọng tưởng y có thể tha thứ cho ngươi sao?"

Trong không khí tràn ngập mùi máu, ánh nến nặng nề chập chờn, tiếng chú ngữ như xiềng xích trói buộc hắn, bắt hắn thuần phục.

Trong mắt trước nay chưa từng có sợ hãi, hắn chịu đựng đau nhức kịch liệt, muốn né tránh Hoa Bích Nam, lại càng chịu thêm nhiều đau đớn.

Hoa Bích Nam bình tĩnh nhìn hắn, môi son khẽ mở: "Không ai cần ngươi, chẳng ai để ý ngươi, tội ngươi không thể tha, còn có ai không phải vong hồn dưới đao của ngươi?"

Đạp Tiên Đế Quân....

Đạp Tiên Đế Quân....

Ngoài cửa sổ âm thanh thê lương, là quỷ đang khóc hay là đang cười...

Những cái chết dưới đao của hắn tựa hồ đồng loạt hoà vào trong gió, như thuỷ triều đổ ập xuống hắn, ghé vào tai hắn cùng gầm lên...

Đạp Tiên Đế Quân muôn đời bị thoá mạ.

Bọn chúng cười cợt hắn.

Bọn chúng muốn lấy mạng hắn.

Hắn thở dốc, hắn run rẩy, nhưng lệ quỷ còn sống này làm gì có chỗ trốn?

Chạy không khỏi.

Đạp Tiên Quân nắm chặt mạch đao, đốt tay tái nhợt.

Hắn hỏi Hoa Bích Nam: "Ngươi muốn.... làm gì ...."

Hoa Bích Nam chậm rãi, ung dung mà đáp: "Xoá bỏ hết thần thức của ngươi, để ngươi một lần nữa chỉ thuộc về ta, biết ngoan ngoãn nghe lời.... "

"...là quân cờ...."

Chướng khí màu đen từ ngực hắn chui ra, Đạp Tiên Quân cảm thấy ngực như bị xé rách, trái tim đau đến trời long đất nổ.

Hắn không có sức phản kháng, cũng không có tư cách phản kháng, Hoa Bích Nam dường như muốn đem huỷ đi mạng sống của hắn. Đạp Tiên Quân tuyệt vọng quỳ rạp xuống đất, không còn có chút dáng vẻ mà đế quân nhân giới phải có.

Hồi ức ùa lại, nhắc cho hắn mười năm hoang đường này.

Hắn đã làm những gì?

Áp bức y, khinh nhục y, đem người kiêu ngạo như thế vùi vào bùn đất, dùng tàn nhẫn bất công tra tấn y, gào thét chửi rủa, dùng hận ý chà đạp y, còn nói y Đông Thi hiệu tần....

Hắn cũng chưa từng nghĩ đến, tìm kiếm cả đời, cố chấp cả đời, rồi lại mang mọi cừu hận, đều phát tiết lên người quan tâm hắn nhất trên đời.

Trong mắt Đạp Tiên Quân chảy ra huyết lệ, hắn moi móc bên trong âm thanh tà chú kia một chút kí ức bị lãng quên, hắn nhìn thấy Sở Vãn Ninh không quan tâm người khác để ý gì mà dạy hắn tập viết đọc sách, thấy y liều lĩnh che chở bảo vệ hắn chú toàn, vốn là y đã dốc lòng dạy bảo mình, vốn y vẫn ôn hoà như hắn từng mong đợi....

Là hắn quên.

Giai điệu tiếng sáo càng nhanh, Đạp Tiên Quân phát hiện chú âm càng xâm nhập, từng kí ức tan biến thành tro bụi, hắn thở phì phò muốn đưa tay níu giữ lại nhưng không thể bắt được.

Hắn đột nhiên thấy mình không thể cứ vậy từ bỏ, không thể bỏ mặc Hoa Bích Nam huỷ đi toàn bộ thần trí được.

Nếu như bây giờ mình trở thành ác ma giết người, Sở Vãn Ninh phải làm sao bây giờ? Chẳng nhẽ mình cũng như trước muốn tổn thương y sao?

Không được. Tuyệt đối không thể. Dù không quay về được nữa, hắn cũng muốn dùng hết mọi khả năng của hắn, để bảo vệ y, đền bù cho y. Tuyệt đối sẽ không tổn thương y.

Hắn cắn răng cố giữ tỉnh táo, cố gắng giữ vững suy nghĩ, ánh mắt dần trầm tĩnh, thậm chí quên đi cả đau đớn.

Giây lát sau, hắn loạng choạng đứng lên.

Hoa Bích Nam thấy hắn cử động, cảm thấy có chút bất an, cảnh giác nói: "Ngươi muốn làm gì?"

Đạp Tiên Quân trầm mặc nhìn người trước mặt thật lâu, bỗng dưng bật cười.

Hắn cười sảng khoái tuỳ tiện, thuần triệt nhưng cũng phức tạp, lúm đồng tiền hoà thuận tựa như vui vẻ, dường như lại trông thấy thiếu niên dưới tháp Thông Thiên năm nào.

Hoa Bích Nam càng cảm thấy bất an.

"Sư Minh Tịnh, ngươi lừa ta lâu như vậy, lần này, ta tuyệt không để cho ngươi đạt được mục đích."

Mày Hoa Bích Nam nhăn lại, nhất thời chưa hiểu được ý của hắn, nhìn thấy Đạp Tiên Quân nhịn đau, cắn răng ngưng tụ pháp thuật, điểm một vài tử huyệt trên người.

Tự đoạn tâm mạch!

Nhất thời khắp mọi nơi đều là máu, khoé miệng hắn không ngừng trào ra một mảng đen.

Hoa Bích Nam kinh hãi: "Dừng tay lại! Tên điên kia!"

Đạp Tiên Quân nhìn hắn cười.

Máu chảy đầy đất, xung quanh hắn cũng không rõ nữa, mảng đen che phủ đôi mắt hắn.

Rõ ràng cực đau, thậm chí mơ hồ có thể nghe thấy mạch máu đứt ra, mỗi tấc gân cốt đều bị nghiền nát.

Nhưng hắn lại thấy bình tĩnh thoải mái, người dơ bẩn như hắn, bị người phỉ nhổ chối bỏ, cuối cùng cũng có thể kết thúc.

Một vở kịch hoang đường mười năm, nên sớm dừng lại rồi. Vạn vật quay về quỹ đạo, thời gian trôi đi sẽ vùi lấp chúng.

Đạp Tiên Quân cũng nên bị chìm xuống dưới đó.

Khi ý thức đã mơ hồ, hắn mơ màng nghĩ, có lẽ trời cao đối đãi hắn không hề tệ, khi hắn không có nhà để về, không còn gì nữa, nhưng vẫn có Sở Vãn Ninh cạnh bên.

Hắn làm quá nhiều việc ác, sở dĩ chưa bị bóng tối nuốt mất, đều là vì cuối con đường vẫn còn Sở Vãn Ninh chờ ở đó.

Nhưng bây giờ, hắn nên đi rồi.

Cho dù Sở Vãn Ninh không sợ rơi xuống vách núi mà kéo hắn lại, hắn cũng có lí do gì mà một mực không buông tay?

Thần minh tôn quý nhất của thế gian, vốn không nên ở cùng con quỷ bẩn thỉu bò ra từ địa ngục.

Đạp Tiên Quân chậm rãi đóng đôi mắt, phảng phất trông thấy Sở Vãn Ninh mặc một bộ trường bào trắng như tuyết, bộ dáng thong dong như vậy. Hắn từng điên dại, trái tim từng vặn vẹo như vậy, giờ khắc này lại yên bình biết bao.

Hắn tụ linh lực, muốn đánh thẳng vào tim.

Trên mặt Hoa Bích Nam tưởng chừng như có một tầng băng lạnh, càng tăng nhanh tốc độ chiếm hữu của cổ hoa, hắn muốn nhanh chóng khống chế Đạp Tiên Quân trước khi hắn đoạn tâm mạch.

Trong lúc linh lực hai bên giằng co, Hoa Bích Nam thậm chí muốn nung chảy linh hạch của mình để thi chú, vẻ mặt hung ác cùng cực, được ăn cả ngã về không, tạo ra một đạo linh lực mạnh mẽ đánh gãy pháp thuật của Đạp Tiên Quân.

Bỗng cửa điện bị đẩy ra, gió đêm bọc lấy mưa thổi vào.

Toàn thân Sở Vãn Ninh ướt đẫm, trong đêm tối bao trùm, y cầm theo ngọn đèn nhỏ, rực sáng một khoảng trước điện.








Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net