Ngoại truyện 1: Năm tháng muộn màng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên Vu Sơn điện có một vị đế quân.

Mấy năm gần đây có không ít tin tức đồn đại ồn ào huyên náo về hắn, nhưng nếu hỏi rõ hắn rốt cuộc là một người thế nào thì không ai có thể trả lời được.

Mười năm trước, hắn tàn bạo khát máu, đam mê giết chóc, nhân gian máu chảy thành sông; trẻ con nghe thấy tên hắn thì khóc, người già nhắc đến hắn thì nghiến răng nghiến lợi, hận không thể lột da rút gân, cắt thịt uống máu cho hả giận.

Thế nhưng mười năm sau, khi nhắc đến tên hắn trên phố, cảnh tượng hoàn toàn khác hẳn, bá tánh mười phần thì có đến tám chín phần sẽ vỗ tay ca tụng hắn, khen hắn quả là bậc minh quân đương thời.

Diêm La ác quỷ là hắn, cao thượng Tiên tôn cũng là hắn; nhật nguyệt đảo điên, núi xương biển máu là hắn, mà cần cù trị quốc, nhân hậu thương dân cũng là hắn.

Bộ mặt của đế quân kia tựa như sương mù nhân gian, mờ mờ ảo ảo, thiện ác khó phân.

Đến cả những người hầu thân cận bên hắn cũng nhìn không ra.

Cung nhân ở Vu Sơn điện ai cũng biết vị đế quân này thích ăn đồ ngọt, lại yêu hoa hải đường thế nhưng một không ai biết vì sao hắn thích, vì ai mà yêu.

Có một lão cung nhân lớn tuổi kể lại, đế quân này có một vị cố nhân từng ở tại Hồng Liên Thủy Tạ mấy năm, thế nhưng cũng ít ai thấy được bóng dáng người đó thế nào.

Nói đến vị cố nhân này, đế quân rất ghét người đó, đã tra tấn hắn cho đến chết. Sau khi người này chết đi đã trở thành một điều cấm kị trên Tử Sinh đỉnh, không một ai dám nhắc tới; đến cả hành cung nơi người này ở cũng bị niêm phong không cho ai tới gần.

Nhưng cũng là từ khi đó, không biết vì sao, dù bọn họ mỗi khắc đều như đang đi trên lớp băng mỏng, ngày ngày nơm nớp lo sợ hầu hạ đế quân không tốt sẽ bị đánh chết, thế nhưng ngoài dự đoán, hắn lại trở nên thấu tình đạt lý rất nhiều.

Thật giả lẫn lộn bất phân, thế nhân đành lấy câu "lãng tử quay đầu" để kể lại, nghĩ rằng người nọ cả đời ngông cuồng khát máu, làm nhiều chuyện ác, chợt một ngày hoàn toàn tỉnh ngộ, muốn chuộc lại lỗi lầm. Huống hồ, hắn lại là một vị đế quân cao cao tại thượng, đức độ tài năng, trị quốc bình thiên hạ là lẽ đương nhiên.

Chỉ có Đạp Tiên Quân là không tán thành.

Hắn oán hận mà nghĩ, không phải...... Rõ ràng không phải...... Những kẻ ngu dân đó căn bản không biết hắn có bao nhiêu vất vả!

Chiêu Ninh năm thứ nhất, Đạp Tiên Quân theo lời ủy thác của cố nhân, bắt đầu học tập những việc vặt vớ vẩn mà hắn chưa từng nghĩ sẽ làm. Hắn nhìn đống công văn chất cao như núi, lại nhìn ngàn dặm đất đai trải dài trên bản đồ mà phiền não vò đầu bứt tai.

Cmn, ai mà ngờ được...... lại phức tạp như vậy chứ!!!

Hắn ở bên này cứu trợ lũ lụt trên sông Hoàng Hà, lại không giải quyết được khô hạn phía tây bên kia; hắn ra chiếu thu thuế nhưng không thể tu bổ quốc khố thiếu hụt như cũ. Quốc sự rối thành một mớ bòng bong không nút gỡ, Đạp Tiên Quân chạy đông chạy tây, dốc hết sức lực, cũng không thể tìm được một mạch máu hồi sinh trong đống phế tích hoang tàn đổ nát.

Đều nói nghèo đói ắt có thay đổi nhưng Đạp Tiên Quân nhìn đống đạo lý trị quốc lằng nhằng kỳ quái đó, trong lòng chỉ thấy được một điều duy nhất.

Hắn càng cảm thấy chính mình lúc trước mới là anh minh thần võ!

Rõ ràng dùng vũ lực giải quyết mới là kế sách tốt nhất, đằng này cứ một hai phải nói đạo lý, đạo lý cái con khỉ, ai sẽ nghe ngươi nói đạo lý chứ?!

Hắn sốt ruột đến mức muốn đem những quân cơ của mình ra thử.

Lại hậm hực thu về.

Hắn hiểu, người kia mà biết được sẽ không vui.

Cuối năm, Đạp Tiên Quân tự nhìn lại chiến tích chính trị một năm của mình.

Thật là......

Rối tinh rối mù!

Chiêu Ninh năm thứ hai, hắn vẫn như cũ, bận đến sứt đầu mẻ trán. Cửu Châu tai hoạ không ngừng, ôn dịch tàn sát khắp nơi.

Rất nhiều người dân lưu lạc, sao trời đảo lộn, lúc đầu còn có thể miễn cưỡng cứu tế, nhưng dần dần, triều đình mệt mỏi không muốn quản, bá tánh cũng mất hy vọng mà cố gắng.

Cảm giác bất lực càng ngày càng lớn.

Thế nhưng trong khi núi sông hỗn loạn, lại có vài tia lửa hy vọng lóe lên.

Trải qua đấu đá xoay vòng, các đại môn phái cũng từ bỏ tranh đấu xung đột, ai cũng đã có được lợi ích riêng của mình, phần lớn đều từ bỏ chinh phạt Tử Sinh đỉnh.

Thế gian không còn chiến tranh, những nam đinh trong nhà rốt cục có thể hít vào một hơi, chăm chỉ làm ruộng, nghỉ ngơi lấy sức. Những năm tháng trần ai loạn lạc tại thời khắc này rốt cục cũng xoay chuyển dần.

Chiêu Ninh năm thứ ba, những thay đổi trong lề lối quản lý vẫn tiếp tục phát huy, quốc lực phát triển không ngừng.

Trong một năm này, Đạp Tiên Quân đại xá thiên hạ, những bá tánh chịu ân huệ dần dần thay đổi thái độ, cái nhìn đối với vị đế quân này cũng đã khác xưa.

Sau đó, hắn lại thiết lập pháp lệnh, thưởng phạt phân minh.

Lại qua tiếp mấy năm, thiên hạ thái bình, ngũ cốc được mùa, muôn dân êm ấm no đủ.

Thậm chí, của rơi trên đường không ai thèm nhặt, đi ngủ ban đêm cũng không cần cài then cửa.

Quốc lực phát triển cực nhanh, tiến vào thời kỳ hưng thịnh nhất.

Thời gian chóng phai, thoắt cái đã qua rất nhiều năm sau.

Trong một ngày thời tiết trong trẻo, Đạp Tiên Quân yên lặng đem triều phục trên người đổi thành bố y tầm thường, tháo châu miện trên trán xuống, đem tâm sự cất sâu vào đáy lòng, hắn muốn xuống núi nhìn ngắm thế gian một lần.

Phố xá vô cùng náo nhiệt, dân cư giàu có, dưới ánh trăng trăng sáng, cuộc sống muôn màu rực rỡ.

Mọi người ra đường thăm hỏi người thân, gặp gỡ bè bạn, cùng nói vài câu chuyện ngắn. Trên đường, trẻ con vui vẻ nô đùa hô hoán, cỏ dại ven đường đều bị nhiều người đi qua dẫm đổ.

Quán thịt bên đường treo lên xâu thịt heo mới nướng thơm phức, đầu đường, một lão nhân gia đang làm kẹo hoa quế, xung quanh là mấy tửu quán vừa mới khai trương, mùi rượu thơm nồng khắp phố. Hàng loạt gian hàng san sát, có bán son phấn, bán trang sức, có cả làm đồ chơi bằng đường, ảo thuật trên phố. Trong quán trà ven đường, một tiên sinh đang thao thao bất tuyệt kể những câu chuyện trời nam đất bắc......

Mảnh đất cũ đầy máu năm nào giờ đã mọc lên những ngon cỏ xanh mơn mởn. Thế gian có một niềm hi vọng không bao giờ tắt, trên mặt mọi người đều mang theo ý cười tươi sáng.

Sau tất cả, hắn đã có được được nhân tâm, những thanh âm oán hận chửi rủa chậm rãi biến thành lời ca tụng tán dương. Khi thời cuộc dần dần yên ổn, tận sâu trong nội tâm mọi người đều biết ơn vị đế quân này.

Đạp Tiên Quân mơ mơ màng màng nghe lời bá tánh cảm tạ ca tụng hắn, cuối cùng cũng hiểu được câu nói năm xưa: "Không biết độ người, dùng cái gì độ mình."

Hắn nhìn giang sơn, nhìn con dân của hắn, trong lòng không khỏi kiêu ngạo tự hào, khóe môi treo một nụ cười đắc ý, khẽ lẩm bẩm: "Bổn tọa làm cũng không tồi."

Không ai đáp lại hắn.

Cách đó không xa, một cây hải đường bị gió thổi, hoa rơi lả tả phủ một tầng mỏng trên mặt đất.

"Được rồi được rồi, ta biết ngươi đang khen ta mà." Đạp Tiên Quân thỏa mãn thở dài.

Hắn nhìn khung cảnh yên bình trù phú trước mắt, thầm nghĩ, hắn nên rời đi rồi.

Hắn mơ màng hồ đồ khuấy đảo thiên địa; hiện giờ, mọi sự đã thành, bánh xe lịch sử đã trở về quỹ đạo ban đầu của nó, những gì nên làm hắn đều đã hoàn thành xong rồi

Hắn muốn rời đi.

Đạp Tiên Quân cuối cùng lại đến Hồng Liên Thủy Tạ.

Vừa đẩy cửa ra, thời gian phảng phất như trôi ngược về ba mươi năm trước. Trong phòng mọi thứ vẫn như vừa mới hôm qua, ngọn bút, nghiên mực trên bàn đều không hề thay đổi, ngay cả dấu trang sách đang đọc dở hắn đều không hề động tới. Tưởng như hắn vẫn nhìn thấy bóng dáng người nọ trong ánh chiều tà năm nào, người đó đang ngồi trước bàn, chuyên chú lau dọn, tra dầu cho đống cơ giáp bóng loáng.

Sau khi Sở Vãn Ninh đi, Đạp Tiên Quân nhốt mình trong Hồng Liên Thủy Tạ ba ngày. Ba ngày này, trong phòng yên ắng không một chút động tĩnh, bọn hạ nhân đều không nhìn ra tâm tư đế quân như thế nào. Ba ngày sau, lại thấy Đạp Tiên Quân đạp cửa bước ra, hạ chỉ niêm phong thủy tạ, thậm chí ngang ngược cho hủy hết dấu vết của người kia ở Vu Sơn điện.

Hắn không cho sử quan chấp bút ghi lại, cũng không cho thế nhân vọng tưởng bình luận gì thêm.

Nhân gian sau này chỉ biết tiên hoàng hậu Tống thị được đế quân yêu thương sủng ái, sau này thất sủng, bị giết hại. Thế nhân say sưa bàn luận tưởng tượng; bao nhiêu câu chuyện vì yêu sinh hận, yêu mà không được, ghét nhau như chó mèo cùng vô số những thoại bản như thế được kể lại đầy sống động.

Không một ai biết rằng, cùng lúc đó, Đạp Tiên Quân ở Vu Sơn điện ngày ngày thương nhớ trong lòng một người khác.

Hắn yêu y, nhớ mong y, nhưng ngàn lần vạn lần không muốn người ngoài ngoái nhìn lấy một phân một hào nào của y.

Ngàn vạn lần không thể để y trở thành đối tượng cho người ta tiêu khiển, khua môi múa mép; ngàn vạn lần không thể để thế tục gắn cho y cái danh thị thiếp, cung nữ, hay bất kì từ ngữ dơ bẩn loạn luân nào; ngàn vạn, ngàn vạn lần, hắn không thể để y vì hắn mà cõng trên lưng những mỉa mai ô nhục của thế gian.

Hắn muốn lưu giữ người này thật kĩ trong tim, cẩn thận che chở cho y, bảo vệ người y tốt, để y mãi là vị Tiên tôn đáng kính trên tiên giới năm xưa, không nhuốm bụi trần, luôn trong sạch, thanh khiết tựa như bông tuyết đầu mùa.

Tựa như hắn đang đối xử với chính mình khi xưa.

Nhưng bất chợt một ngày, khi quay đầu lại, hắn đột nhiên phát hiện những vết tích về y đều chậm rãi biến mất xung quanh hắn.

Vì thế Đạp Tiên Quân lại hốt hoảng bước tới Hồng Liên Thủy Tạ, lần thứ hai đẩy ra cánh cửa hắn vẫn niêm phong kĩ trong lòng, muốn lượm lặt lại chút chuyện xưa như mây khói.

Hắn vuốt ve nếp uốn trên cuộn giấy Tuyên Thành, đầu ngón tay lướt qua từng trang sách; hắn xem lại từng nét, từng nét chữ Sở Vãn Ninh đã từng viết, những hứa hẹn sinh tử, những si oán dây dưa năm nào lại ùa về. Tựa như chỉ trong chớp mắt, hắn lại thấy người kia như hoa trong gương, như trăng trong nước, đang khoanh tay đứng đó, trước sau vẫn không thay đổi.

Nhưng hắn càng hồi tưởng, lại càng đau lòng; kẻ trì độn như hắn, dù đã ba mươi năm trôi qua nhưng mỗi khi nhớ lại ánh sáng vụn vỡ trong mắt Sở Vãn Ninh năm đó cũng đã đủ làm hắn đau đớn đến bủn rủn tay chân.

Kỳ thật, trong ba mươi năm này, mỗi ngày đối với hắn đều là khổ sở.

Mỗi một ngày tỉnh lại, hắn đều tự hỏi bản thân đã chuộc hết lỗi lầm chưa, suốt ba mươi năm ròng, hắn ngày đêm nỗ lực sửa chữa, bù đắp tất cả nhưng hắn vẫn không biết, liệu trăm năm sau, khi gặp lại Sở Vãn Ninh, hắn có thể nào sạch sẽ hơn một chút, có thể nào có thêm một chút, một chút dũng khí thôi để có thể ngẩng mặt nhìn người.

Hắn thậm chí còn không biết hắn còn có cơ hội gặp lại Sở Vãn Ninh hay không.

Trong cơn choáng váng mơ hồ, dường như hắn đã nghĩ rất nhiều, rất nhiều thứ; những kí ức vỡ vụn thành từng mảnh, lẫn lộn, hỗn loạn, tựa như đã qua rất nhiều năm, lại tựa như chỉ trong chớp mắt, để lại trong lòng hắn một nỗi thống khổ không bao giờ dứt.

Gió lay động chiếc rèm, lật tung những trang sách, một mảnh giấy rơi ra ngoài.

Đạp Tiên Quân cúi người nhặt tờ giấy lên, cẩn thận xem xét, hắn thấy trên giấy viết một câu thơ:

"Mộng tỉnh nhân gian ngắm vi vũ*, giang sơn như cũ vẫn ôn nhu."

Hắn nhìn dòng chữ ngắn ngủn, bỗng nhiên liền ngây ngẩn cả người.

Giống như chỉ cần hắn ngước mắt lên, liền thấy người kia đã trở lại.

Cho dù đã qua nhiều năm như vậy nhưng vẫn để lại cho hắn cảm giác bồi hồi, được cứu rỗi, giống như cố nhân trở về.

Đạp Tiên Quân cầm theo tờ giấy này rời khỏi Vu Sơn điện, không ai biết hắn đã đi đâu.

Cuộc sống sau này của hắn giống như một mảnh lẫn lộn mờ mịt, hắn dường như đã quên mất tên mình, mỗi ngày trong tâm niệm chỉ có hình bóng của Sở Vãn Ninh.

Mỗi khi ở một mình, hắn thường cảm thấy thời gian trôi đi quá chậm, lại rảnh rỗi không có việc gì làm, liền thong thả dạo bước dưới tán cây hải đường trước viện. Hắn ngửa đầu nhìn cành lá xum xuê, kí ức xưa tựa như thước phim chạy qua trước mặt.

Hắn nhớ tới lời mẹ dặn dò trước khi chết; khi ấy, trên người mẹ toàn là thương tích, toàn thân hắn dính đầy máu của người. Trong những giây phút cuối cùng, lời nói của mẹ rất nhẹ, nhưng cũng rất dịu dàng bên tai hắn: "Báo ân đi, đừng ghi hận."

Sau đó, qua rất nhiều năm, hắn lại nghe được thanh âm Sở Vãn Ninh cũng nhẹ nhàng mà ôn nhu nói với hắn: "Hướng thiện đi, đừng làm chuyện ác."

Hắn hồi tưởng lại cả đời này của hắn, từ đứa con hoang hai bàn tay trắng, đến khi ở thành một đao phủ tay đầy máu tươi, thời điểm hắn bị vây hãm trong lao tù u tối không thể quay đầu lại, có một người đã đến, dắt tay hắn trở về với nhân gian.

Vậy là đủ rồi.

Đạp Tiên Quân chậm rãi khép mắt, những bông hải đường rực rỡ trên cao khẽ đung đưa dưới tầng mây, tựa như chỉ hắn chỉ cần bước thêm vài bước nữa là có thể bắt gặp được bóng dáng người đó.

Một cơn gió cô quạnh khẽ lướt qua, thổi bay những cánh hoa trên bàn cờ.

Ao nhỏ nổi lên gợn sóng, thì ra là trời đang mưa, giống như bắt đầu chuyện xưa cũ năm nào, trong khung cảnh trời đất mưa phùn lâm thâm, có một thiếu niên che ô, ngồi cứu một con giun.

------------------------------

*Vi Vũ: mưa nhỏ, Vi Vũ trong Mặc Vi Vũ.

-----------------------------------------------------------------------

Vì một vài lý do cá nhân nên tui không thể hoàn thành nốt 4 chương cuối. Ngoại chuyện và chương 30 được hoàn thành dưới ngòi bút (bàn phím) của bạn PA xin phép được giấu tên. Cảm ơn PA nhiều nhiều <3

À đùa hoi, wattpad của bạn PA đây: https://truyen2u.net/tac-gia/cicinamine

Bạn í đang thầu nốt bộ "Hắc Nguyệt Quang cầm chắc kịch bản BE" mà chưa công khai, nếu mọi người có hứng thú thì nghé qua ủng hộ bạn ý nhé :))))

Các chương ngoại truyện sẽ được update trong tuần này nha iu các bạn nhiều, cảm ơn vì đã ở lại theo dõi truyện do đứa lười này thầu :))))))


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net