ĐẠP TIÊN QUÂN VÀ SƯ TÔN MÈO NHỎ CỦA HẮN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nguồn: https://weibo.com/3222738622/4987595155309302

Lúc Đạp tiên quân ngủ trưa thì mơ thấy Sở Vãn Ninh bước đi không hề quay đầu, mặc cho hắn có gọi thế nào y cũng không hề dừng bước mà rời khỏi.

Mà đợi đến lúc hắn giật mình tỉnh giấc, chợt phát hiện Sở Vãn Ninh vậy mà thật sự không thấy đâu nữa!

Người đâu rồi?!

Đạp Tiên Quân cả người đổ đầy mồ hôi, hắn cho người tìm kiếm khắp nơi. Những nơi Sở Vãn Ninh có thể đến, Mạnh Bà Đường, Tàng Thư Các, cầu Nại Hà... thậm chí chỗ của Tống hoàng hậu cũng bị lật tìm một lượt, nhưng người vẫn không thấy đâu.

Lẽ nào đi đến đỉnh Tử Sinh rồi? Mặc Nhiên xác nhận lại ba lần với bộ hạ của mình rằng kết giới không xảy ra bất cứ dị dạng nào, vậy có thể đi đâu được cơ chứ? đương lúc Đạp Tiên Quân suy xét đến tính khả thi của việc đào ba tất đất, tiểu sư tôn xuất hiện rồi.

[Ngươi đã đi đâu?]

[Ngủ trưa]

[Đi đâu ngủ?]

[Không phải ta ngủ cùng ngươi sao? ngươi ngủ đến ngu người rồi hả?]

Mặc Nhiên quay đầu nhìn cái giường của mình: trời thì lạnh, chăn thì dày, Sở Vãn Ninh nhỏ nhắn có một mẫu, y rúc vào một góc giường hắn căn bản không nhìn thấy y.....

[Bên ngoài đang làm gì thế? ồn ào làm phiền giấc ngủ của ta.]

[......]


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net