Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Kim Quang Dao có thể ngửi thấy mùi nguy hiểm ngày càng gần, bước chân chậm lại rồi dừng hẳn.

Cơn đau trên người vẫn chưa hề giảm bớt nhưng tròng mắt đỏ đã nhạt màu. Nhìn xung quanh chỉ có bóng tối, không phân biệt được hướng. Dù ngày rằm, trăng tỏ, chiếu ánh bạc xuống mặt đất cũng không thể xuyên qua lớp sương mù giày đặc chứa đầy oán khí. Con ngươi hắn mở rộng hết sức, cố tìm cho mình một lối ra.

Chợt, một đạo quang xuất hiện như muốn dẫn đường. Hắn vô thức đi theo thứ ánh sáng quỷ mị ấy. 

Đến nơi, Kim Quang Dao được một phen kinh ngạc. Này không chỉ là chỗ hắn nằm ban sáng mà ở đó đúng thật có cây mẫu đơn và trên cây vẫn là bông hoa trắng độc nhất. Chỉ khác ở chỗ so với lúc sáng, bông mẫu đơn có phần lớn hơn và ánh tỏa ra cũng nhiều hơn. 

Lần này, hắn còn chưa kịp đến gần, từ thân cây đã mọc ra vô số cành lá lao đến đâm vào người hắn, lôi hắn lại gần. Nhưng kì lạ, hắn không thấy máu chảy từ chỗ vết rách mà cả cơn đau lúc trước cũng không còn nữa.

Kim Quang Dao mở to đôi mắt nhìn bông hoa trắng ngần ở ngay trước mặt. Mùi hương nồng nàn xông vào mũi như thôi miên hắn. Bông mẫu đơn bỗng vỡ vụn thành đốm trắng lấp lánh tựa những con đom đóm vây quanh, rồi không báo trước tất cả nhập vào người hắn. 

Lồng ngực quặn thắt, đau đớn như bị vạn tiễn xuyên tâm. Con cáo co rúm người. Mồ hôi từ các tuyến túa ra đầy. 

Toàn thân rực sáng. Hắn cảm nhận cơ thể dần thay đổi. Những búp măng được thay bằng ngón tay thon dài. Mũi và răng thu gọn lại. Mũi thành sống thẳng, cao. Hàm răng đều, không phải răng cáo nhưng vẫn có hai chiếc răng nanh nhọn. Tai và đuôi biến mất. 

Những chùm sáng tụ lại nơi chứa đan rồi dời lên trên, kết lại thành hình một đóa mẫu đơn đỏ chỗ mi tâm trông thật ma mị.

"Ay ya!"

Một lúc sau, cả người Kim Quang Dao tiếp đất. Cây mẫu đơn đã không còn thấy đâu. Mọi thứ lại chìm trong màn đêm âm u, lạnh lẽo. Sương mù tản đi, tạo một lỗ hổng lớn phía trên đầu hắn để ánh trăng lọt vào.

Hắn ngắm thân mình một lượt. Rồi để chắc chắn, Kim Quang Dao bước nhanh đến con suối cách đó một đoạn, soi mình vào dòng nước mát lành. Cảm xúc đan xen lẫn lộn, không thể biểu đạt rõ ràng. Nét mặt bởi vậy mà có chút kì quái. 

Vui vì được trở lại làm người, được làm Kim Quang Dao đúng nghĩa. Chỉ có điều, hắn nhận ra đây là khuôn mặt của thiếu niên Mạnh Dao hồi mười sáu mười bảy. Kí ức quay về, tâm trạng có chút hụt hẫng nhưng giờ hắn cũng không quá bận tâm. Hắn đã sống cuộc đời mới, có Thư Di ở bên cạnh, không còn phải cô đơn. 

Lo vì những việc đang diễn ra và về vết bớt hình mẫu đơn trên trán. Kim Quang Dao cố giải thích về chúng. Hắn nhíu mày suy nghĩ không để ý trên người không có lấy một mảnh vải. 

Khi Kim Quang Dao nhận ra cũng vừa lúc màn sương khép lại. Đêm qua đi, ngày rục rịnh chiếm chỗ, hắn biến thành Liên Vỹ thẳng hướng về nhà. Nhảy vào từ cửa sổ, hắn nhẹ nhàng tiến đến giường. Qua một hồi đấu tranh tâm tưởng, Kim Quang Dao quyết định lấy đà nhảy phốc lên, khoanh người nằm nằm cạnh Thư Di. 

Trời vừa sáng, căn nhà nhỏ đã náo động. Thư Di tỉnh dậy, đang say sưa ngắm tiểu khá ái ngoan ngoãn ngủ kế bên, phát hiện trên trán nó có vết bớt đỏ. Nàng kêu lên tiếng thất thanh:

"Thiên a! Vỹ Vỹ à, ngươi làm gì vậy? Sao trên trán lại mọc ra hoa thế này?"

Một tay nâng mặt, một tay chạm vào vết bớt một vẻ kinh ngạc, hiếu kì.

"Tiểu Vỹ, ngươi không bị sao đó chứ? Đừng làm ta sợ nha! "

Kim Quang Dao cố làm vẻ tự nhiên nhất, ngoắc ngoắc chân trái vào tay nàng đòi vuốt. Thấy con cáo không có vẻ gì khác lạ nàng mới yên tâm phần nào. Chỉ là so với ngày trước để ý hắn nhiều hơn chút làm hắn hơi bất tiện, phải chờ tới khi Thư Di đi ngủ mới có thể hóa hình. 

Lại nói, Kim Quang Dao hóa nhân dạng đã là chuyện tốt, trong cơ thể giờ còn có đan. Sau sự việc ngày đó, hắn kết đan. Dù yêu đan không bằng kim đan, không thể tu tiên nhưng có vẫn tốt hơn. Chí ít, hắn cũng có linh lực dùng khi cần.

Mỗi ngày cứ thế trôi đi trong yên bình.

Cho tới khi, chuyện xảy ra làm thay đổi cuộc sống của họ.

Tiết thanh minh. Trời trong xanh, khí mát lành, dễ chịu.

Kim Quang Dao nổi hứng lười nhác, nằm dài trên bậc thềm. Một nhóm người ăn mặc đẹp đẽ, chỉn chu, trông qua cũng đủ biết là người có gia thế bước vào. Kẻ đứng đầu dùng tay gõ vài cái vào cổng gỗ, lên tiếng:

"Xin cho hỏi chủ nhà?"

Nghe thấy động, Kim Quang Dao bật dậy. Đôi mắt cảnh giác nhìn đám người lạ. 

Thư Di từ trong nhà đi ra. Tay bê một giá thuốc. Miệng đáp lại:

"Các vị cần....g..ì.?"

Hắn quay ra nhìn nàng. Vừa trông thấy họ, mắt Thư Di mở to đầy kinh ngạc. Chiếc giá trên tay cầm không chắc, rơi bịch xuống đất, lá thuốc văng tung tóe khắp nền. Đám người kia thấy nàng, cúi đầu hành lễ.

"Đại tiểu thư... "

Sau khi định thần lại, Thư Di mới lên tiếng:

- Sao các người biết ta ở đây?

- Tiểu thư, lão gia đã cho người đi tìm tiểu thư suốt mấy năm nay. Ngài mà biết tiểu thư phải chịu cực khổ, sống nơi núi rừng hoang vu một thân một mình thế này sẽ đau lòng lắm. Giờ lão gia còn đang lâm bệnh nặng. Người có thể hay không bỏ qua chuyện cũ, bằng lòng quay về Quách gia?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net