Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mới sáng sớm, vừa tỉnh ngủ, Kim Quang Dao đã thấy Thư Di dậy từ bao giờ đang ngồi trước bàn trang điểm để gia nhân hầu hạ. Nàng ăn mặc đẹp hơn thường ngày có vẻ chuẩn bị ra ngoài. Nàng trông rất vui vẻ. Từ khi về nhà, đây là lần đầu tiên hắn thấy Thư Di như vậy. Làm hắn càng tò mò muốn biết chuyện gì đã xảy ra khi hắn không ở cạnh nàng. 

- Vỹ Vỹ, ta sắp được đi gặp đệ đệ rồi! Mẫu thân ngày trước sinh ra chúng ta là một cặp song sinh, không thêm nữa nên nhà chỉ có hai tỷ đệ. Hồi nhỏ ta và đệ ấy chơi rất thân, A Ngôn luôn làm cho ta cười dù trong bất kì hoàn cảnh nào. Khi lớn hơn một chút, cha gửi đệ đi học, làm môn sinh trong gia tộc tu tiên. Ta sau đó gặp chuyện. Đến tận bây giờ, cả hai mới có thể gặp lại.

Xe ngựa đã chuẩn bị sẵn sàng. Thư Di đứng dậy. 

Toan bước lên xe, thấy Liên Vỹ đòi theo, nàng dừng bước.

- Sao hả? Muốn theo ta?

Con cáo vẫy vẫy cái đuôi ra điều đúng ý.

- Thôi được. Lên xe với ta nào!

Thật ra hắn không định theo nàng. Ngặt nỗi, ở lại trong phủ cũng không có việc hơn nữa suốt ngày phải nhận những ánh mắt hiếu kì, dị nghị của người xung quanh thành ra đi khỏi thì tốt hơn. Trên đường, nàng vẫn rất háo hức khiến hắn cũng phải lắc đầu.

Xe ngựa dừng. Nàng vén tấm màn đi xuống, hắn theo sau. Con mắt giần giật vì khung cảnh trước mắt. Sự lạnh lẽo chạy dọc sống lưng, hắn rùng mình. Cả người khựng lại. Tai với đuôi đều cụp đến mức hận không thể giấu nó vào sâu trong. 

- Sao lại có thể? Đây là... Bất Tịnh Thế. Chuyện gì đây? 

Quách Thừa Trạch dẫn đầu đoàn người đi vào. Thư Di thấy hắn vẻ sợ sệt, trêu trọc.

- Ngươi đòi đi mà giờ lại hối hận à. 

- Đừng lo, ta đúng là đi gặp A Ngôn. Đệ ấy là môn sinh ở đây. Ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi nghe lời ta là sẽ ổn thôi.

Kim Quang Dao tự mắng:

"Làm cáo lâu, suy nghĩ cũng ngắn lại rồi. Đáng lẽ ta phải đoán được ngay từ đầu. Quách Thừa Phủ gần địa phận Thanh Hà. Nếu muốn gửi người đi học, chín phần sẽ nhờ vào Nhiếp gia. Giờ mới biết còn có ích gì. Đành liều vậy."

Nhiếp Hoài Tang đứng nghênh đón từ xa. Tay phe phẩy chiết phiến. Vẫn vẻ mặt với nụ cười ngây ngô. Lấy cái danh "một hỏi ba không biết" làm vỏ bọc hoàn hảo nhất. Ai có thể ngờ đằng sau vẻ mặt thân thiện ấy lại là một kẻ mưu mô, toan tính. Bao năm ấp ủ đợi thời cơ để báo thù. 

Gã nhìn hắn. Chiết phiến chỉ thẳng:

- Ngài cũng nuôi mấy con vật này ư?

- Không giấu gì tông chủ, đây là sủng vật của nhi nữ nhà ta - Quách Thư Di. 

Đặng quay sang phía nàng. Nàng cúi đầu hành lễ:

- Thư Di bái kiến Nhiếp tông chủ. Nghe danh ngài đã lâu, hôm nay được gặp Thư Di lấy làm vinh hạnh.

Quách Thừa Trạch mỉm cười hài lòng, nói tiếp:

- Ta đến đây trước là có chuyện muốn bàn với tông chủ, sau là mạn phép xin ngài cho Thư Di được gặp đệ đệ - Quách Thừa Ngôn.

- Được được, chúng ta vào trong nói. Mời!

Thư Di theo Quách lão gia đi gặp Nhiếp tông chủ, dặn hắn ở ngoài chờ. Mà hắn cũng đâu có ý định vào. Tránh còn chả được. Khắc sau, nàng xin lui ra, lí do đi gặp đệ đệ. Một người một cáo hướng giáo trường thẳng đến. Vì đã được báo, vừa thấy nàng, tất cả đều hành lễ. Từ trong đám người, một thiếu niên khôi ngô tuấn tú, giống Thư Di như hai giọt nước, chạy tới ôm nàng. 

- A tỷ... đệ nhớ tỷ.

- Ta cũng vậy, A Ngôn...

- Ở đây không tiện. Chúng ta ra chỗ khác a.

Hai người trở về phòng nói chuyện. Tỷ đệ lâu ngày không gặp cảm động không dứt. 

Mọi việc trái lại rất thuận lợi ngoại trừ một điều và hắn hoàn toàn không thích, chính là Thư Di vì đệ đệ năn nỉ quyết định ở lại thêm vài ngày. Nghe nàng ngỏ lời gã rất vui vẻ, sai người chuẩn bị phòng cho nàng rất chu đáo. Hắn không muốn ở nhưng lại không thể bỏ mặc Thư Di. Nhất là khi thấy cái kẻ cực kì nguy hiểm - Nhiếp Hoài Tang có vẻ rất quan tâm đến nàng. Kim Quang Dao càng phải thận trọng.

Tối hôm đó, Thư Di định ra ngoài chơi. Đang trong mùa hạ, Thanh Hà có rất nhiều lễ hội. Quy tắc ở Nhiếp gia cũng không mấy khắt khe. Hắn từng ở đây nên biết rõ. 

Có cả Quách Thừa Ngôn nên hắn không theo để hai người được riêng tư. 

Đèn lồng giăng khắp nơi thắp sáng cả con phố. Người người qua lại tấp nập. Những gian hàng lớn tiếng chào mời. Khung cảnh thật ồn ã. Giữa lúc ấy, nàng vô tình bị va phải mất thăng bằng ngã về phía trước. Vừa vặn nằm trong lòng người kia. Một thoáng ngây người, Thư Di vội vàng đứng dậy. Mặt đỏ bừng xấu hổ. 

- Tông chủ, ngài cũng dạo phố?

Nghe Quách Thừa Ngôn chào hỏi nàng mới hồi thần, giọng ngượng ngùng:

- Nhiếp...tông chủ! Xin lỗi đã đụng trúng ngài. Ngài không bị thương chứ? Thành thật xin lỗi...

Khác với nàng, hắn vẫn vui vẻ như không có chuyện gì:

- Không sao. Không sao. Thật sự không sao cả. 

- Quách cô nương không sao là tốt rồi. Đừng lo ta.

Chẳng hiểu sao đám môn sinh đột nhiên lui hết, Quách Thừa Ngôn cũng mất tăm. Chỉ còn lại hai người. Không khí càng gượng gạo.

- A...haha... Quách cô nương... có muốn đi dạo với ta không?

- Nếu... tông chủ có lòng, Thư Di xin nghe.

Đoạn cùng nhau hòa vào dòng người đông đúc. 

________________________________________

~ Nay bận quá giờ mới viết được  :(( ~

🐳 Định chap sau cho lão đại lên sàn 🐳

 Có được hông mn?



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net