Chapter 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Quang Dao vẫn cứ hồn nhiên ngồi ăn còn Nhiếp Minh Quyết nãy giờ vẫn chưa động đũa, không biết là hắn chờ cái gì ta...

Sau khi Kim Quang Dao ăn xong, y lau miệng và thấy bát của Nhiếp Minh Quyết vẫn sạch sẽ như mới đầu liền tò mò hỏi: "Đại ca, huynh không ăn sao?"

Nhiếp Minh Quyết lúc này mới nói: "Đệ ăn hết thức ăn của ta rồi, ta chưa kịp động đũa đệ đã ăn gần hết, làm sao ta ăn đây?"

Bây giờ Kim Quang Dao mới để ý, y ăn HƠI nhiều. Gần một năm trước, thói quen ăn uống của y vẫn còn thanh đạm, sao hiện tại liền ăn nhiều vậy chứ? Vậy là y bị Kim Lăng chiều hư chắc rồi. Thúc thúc bị cháu mình chiều hư, chuyện này mà nói ra chắc chắn sẽ bị Nhiếp Minh Quyết trêu đùa.

Kim Quang Dao nghĩ vậy liền nói: "Xin lỗi Đại ca, đệ ăn hơi nhiều, hôm nay đệ khá là đói đi"

Nhiếp Minh Quyết nhíu mày, như vậy mà là hơi nhiều sao? Cả bàn thức ăn như vậy, bình thường mười mấy năm trước đệ ấy còn ăn có một chén cơm là no rồi. Khi ở Vân Bình Thành ( lúc còn chưa lớn vẫn lấy tên Mạnh Dao ) đệ ấy còn ăn chưa tới một bát, còn lại đều là phần cho Mạnh Thi mà.

Hắn thở dài một cái, nghĩ nghĩ vài thứ rồi cười nhếch mép một xíu nói: "Đệ đã ăn hết thức ăn của ta rồi, hiện tại chỉ còn mỗi rau và canh, ta đáng ra nên phạt đệ nhưng chung quy ta vẫn là đại ca, đệ chỉ cần bồi ta ngủ  ta liền tha cho đệ"

Vốn dĩ Kim Quang Dao đã khá sợ Nhiếp Minh Quyết dạo gần đây hơi lớn gan, ma xui quỷ khiến sao mà lại không để ý lễ nghi, y sợ hãi đành đồng ý với Nhiếp Minh Quyết.

Y suy nghĩ <Bồi Đại ca ngủ thì ít nhất cũng phải làm ấm giường cái đã> ( thật ra là y thấy mỏi lưng rất muốn nằm lên lấy cớ đó đừng tin )

Nghĩ là làm, Kim Quang Dao liền đi lên giường, cởi giày cuốn chăn quanh người rồi lăn đi lăn lại.

Hành động này đập vào mắt Nhiếp Minh Quyết, hắn thế mà lại nghĩ thật dễ thương. Rồi chợt tỉnh lại, gọi người dọn dẹp.

Kim Quang Dao lăn xong cảm thấy chăn (người) đã ấm lên vậy là liền thỏa mãn kéo chăn ra. Bản thân y đứng dậy và cởi ngoại bào ra, cái áo bên trong nó không rộng như áo ngoài nhưng với cái chiều cao 7m1 này thì y vẫn không thể vừa vặn với cái áo này rồi.

Nhiếp Minh Quyết thấy vậy liền đưa ra một lời góp ý vô cùng đúng đắn với tư cách là "đại ca" nếu đã phiền vậy chi bằng đệ xé tay áo và ống quần ra.

Y nghe xong lại quăng cho Nhiếp Minh Quyết cái nhìn đáng giận, tại ai mà y phục của y mới bị rách tả tơi chứ, lần này xé nữa có mà khỏi mặc y phục.

Nhưng nghe Nhiếp Minh Quyết nói vậy, thế có nghĩa là y được quyền cắt xé y phục này rồi. Nhận được sự cho phép của chủ y phục, Kim Quang Dao liền lấy kéo ra cắt vài đường. Bộ y phục đã vừa vặn với Kim Quang Dao, chỉ là cắt vài đường của y chính là rất nhiều vải a.

Nhiếp Minh Quyết thấy vậy cũng không nói gì, trực tiếp lẻn giường nằm, không ngần ngại. Kim Quang Dao cũng lên giường nhưng trớ trêu thay là y phải bò qua người hắn. Người Nhiếp Minh Quyết khá săn chắc cũnh khá to, chưa gì hắn đã chiếm 2/3 cái giường rồi.

Với cái giường như vậy việc cần làm làm gì? Tất nhiên là ôm nhau ngủ rồi 🫂. Quả thật vậy  thấy hắn đã nằm 2/3 cái giường mà Kim Quang Dao đang dần dần nhích nhích qua mép giường, như là hận không thể đạp cái giường ra mà lăn xuống đất, hắn có một cỗ tức giận nhè nhẹ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#nhiếp