2: Trăng Đầy (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhiếp Minh Quyết hốt hoảng cầm mạt ngạch, đầu óc lại như trút rượu, như thế nào cũng không nghĩ ra là ai. Trong lúc say rượu càng muốn nhìn một chút phu nhân mới cưới của mình là ai. Đi vài bước về phía trước, đột nhiên quần áo thêu hoa văn đám mây màu xanh nhạt bị kéo xuống, lập tức một cánh tay tuyết trắng vươn ra, tìm kiếm trên bình phong.

Nhiếp Minh Quyết thất tha thất thiểu đi qua, tay cầm mạt ngạch một phen túm lấy cánh tay của người nọ, một tay vung lên, đèn trong phòng ngay tức khắc bị dập tắt rơi vào trong bóng tối.

Chiếu theo tình tiết trong tiểu thuyết hẳn là cái tay mềm mại như không có xương đi, từ phía sau bình phong một mỹ nhân xinh đẹp tuyệt trần đi ra.

Nhưng sự thật chính là, cái tay này cầm lấy quả thật mềm mại nhẵn nhụi, đầu ngón tay lại mang theo vết chai mỏng. Trở tay xoay một cái liền giãy ra, lập tức đoạt lấy mạt ngạch kéo trở về.

Nhiếp Minh Quyết sửng sốt, một cơn lửa giận tà ác tự dưng nổi lên, một phen túm lấy đầu kia của mạt ngạch cướp trở về, nhưng chậm một bước, mạt ngạch đã bị chủ nhân của nó lấy đi rồi.

Nhiếp Minh Quyết lùi về phía sau, Bá Hạ của hắn không biết từ khi nào bị vứt dưới chân, vấp Bá Hạ một cái thắt lưng lập tức bị đụng vào trên bàn, canh giải rượu rơi xuống mặt đất vỡ tan nát. Mà người sau bình phong hiển nhiên hiểu lầm nguồn gốc phát ra của âm thanh, cuối cùng kiếm quang lóe lên, ngay tức khắc từ giữa bình phong chém thành hai nửa.

Trăng đêm hôm đó là trăng tròn, trong trẻo lộ ra ánh sáng bạc, chân trời mây trôi bồng bềnh, trên mái hiên tối đen có trấn vẫn thú* đứng sừng sững. Một đường kiếm quang này giống như cầu vồng trắng, thẳng tắp đánh xuống trên đầu Nhiếp Minh Quyết.

*Vẫn thú: bức tượng những con quái thú trên mái nhà.

Mặc dù say rượu nhưng phản ứng của Nhiếp Minh Quyết cũng không có chút chậm chạp, theo bản năng rút ra Bá Hạ đánh trực diện với kiếm bạc suýt chút nữa rơi xuống trên đầu của mình. Người tới nương theo lực đạo này xoay người hạ xuống phía sau Nhiếp Minh Quyết. Nhiếp Minh Quyết lệch sang bên trái vừa mới tránh được một kích sau đầu, chuyển đao về sau lưng, lưỡi đao hướng ra phía ngoài, hướng về chỗ có tiếng gió đang tới, chém một cái.

Nhưng mà người tới cũng không mắc mưu ngược lại tiến lên, kiếm bạc uốn cong bắn ra ngoài cửa sổ. Nhiếp Minh Quyết đuổi sát đến, Bá Hạ chỉ thẳng vào giữa lưng của người nọ, chỉ thấy hình ảnh người trước mặt đột nhiên hướng về phía trước bước lên trên lưỡi đao của Bá Hạ, Nhiếp Minh Quyết lập tức gập lưng về phía sau, người nọ liền kề sát thân thể, Nhiếp Minh Quyết xẹt qua một đường, sợi tóc rơi rụng bay đến một mùi thơm ngát, ánh trăng tròn rất sáng, người sát bên đi qua trong nháy mắt, Nhiếp Minh Quyết bỗng nhiên đưa tay đem mạt ngạch của y kéo xuống một lần nữa. Thiếu niên ngẩn ra, nâng tay đánh, Nhiếp Minh Quyết vội vàng thu tay lại, cánh tay thiếu niên vươn ngang ngăn cản nắm lấy cổ tay hắn.

Thẳng đến lúc bị nắm chặt cổ tay, Nhiếp Minh Quyết cũng không buông tay, cũng không dự đoán được lực cánh tay của đứa nhỏ này thật kinh người, cỗ tay bủn rủn, bất tri bất giác mà buông tay ra. Đứa nhỏ kia quay người lại, một lần nữa đeo mạt ngạch lên trán.

Thẳng đến sau đó, Nhiếp Minh Quyết cũng không biết lúc ấy vì sao dưới ánh trăng nhất định phải cướp cái mạt ngạch kia. Một cỗ khí nghẹn ở ngực, hắn thừa dịp thiếu niên nhẹ buông tay, trở tay đánh một chưởng nhằm vào sau gáy thiếu niên. Thiếu niên kia đương nhiên sẽ không buông tay chịu chói, cúi đầu tránh thoát chưởng đánh của Nhiếp Minh Quyết, Nhiếp Minh Quyết không đề phòng bị túm lấy bả vai, thân thể hai người nghiêng ngả, cùng nhau từ nóc nhà ngã nhào xuống, bùm hai tiếng nện vào trên mặt đất.

Cơ thể Nhiếp Minh Quyết tất nhiên là cường tráng rắn chắc hơn so với khôn trạch xương cốt mềm mại, ngả trên mặt đất trong nháy mắt liền đứng dậy đem thiếu niên đánh ngã trên mặt đất, cương quyết kéo mạt ngạch trên trán thiếu niên xuống. Ngay cả lực cánh tay kinh người của thiếu niên cũng không có cách nào đẩy Nhiếp Minh Quyết trên người mình văng ra, cứ như vậy bị Nhiếp Minh Quyết đè bả vai lại. Thân thể cao lớn cường tráng gắt gao đè ép thiếu niên rất lâu. Nhiếp Minh Quyết buông thiếu niên ra, cầm lấy mạt ngạch cướp được đeo lên cổ tay của chính mình.

Thiếu niên lẳng lặng nằm trên mặt đất, ban đêm gió mát từ từ thổi tới, còn mang theo chút lạnh của ban đêm. Khi Nhiếp Minh Quyết cảm thấy đối đãi với phu nhân mới cưới của hắn như vậy thật không thích hợp thì đã tỉnh rượu hơn phân nửa.

Thiếu niên nhắm mắt lại, tùy ý Nhiếp Minh Quyết quan sát, lông mi cánh bướm thật dài run rẩy, tóc dài đen nhánh phát sáng tán loạn trên đất còn mang theo giọt nước đã muốn lạnh thấu.

Sau một lúc lâu, Nhiếp Minh Quyết vỗ vỗ đầu, buông y ra, thiếu niên nâng cánh tay che mặt. Nhiếp Minh Quyết cúi người nhẹ giọng kêu "A Hoán."

Lam Hoán cũng không trả lời, chính là thở một hơi thật dài. Nhiếp Minh Quyết cuối người xuống, một tay ôm ngang y lên, đi vào trong phòng.

"A Hoán, đừng tức giận, chúng ta trở về phòng." Nhiếp Minh Quyết nhẹ giọng nói, Lam Hoán như trước không nói được một lời. Đứa nhỏ còn chưa đủ mười lăm tuổi không có cao lớn bao nhiêu, ôm trong lòng rất nhẹ. Lam Hoán nhắm mắt lại, rất lâu mới mở ra, nhìn thấy hình dáng phu quân của chính mình.

...... Vợ chồng đám hỏi, có thể thật sự không có vui mừng gì đáng nói đến, nam nhân này, e rằng y gả lại đây cũng không thể chờ mong có bao nhiêu hạnh phúc.

May mắn, còn không có chán ghét chính mình.

Sáng sớm ngày thứ hai, Nhiếp Minh Quyết vừa tỉnh dậy đã thấy Lam Hoán đã thức, làm từng bước theo quy cũ giờ mẹo thức giờ hợi nghỉ ngơi, chính là im lặng xem sách. Mạt ngạch đã được cẩn thận, tỉ mỉ đeo trở lại trên trán, giọt nước ở chính giữa mi tâm lấp lánh sáng chính là dấu hiệu cho thân phận của con trưởng, hô hấp mềm nhẹ mà sâu. Nhiếp Minh Quyết nhớ tới hôm qua gà bay chó sủa, phản ứng đầu tiên trong đầu là tu vi của Lam Hoán rất cao hoàn toàn không giống đứa nhỏ chưa đến mười lăm tuổi, quả nhiên là thiên phú dị bẩm.

Nhưng với cấp bậc tu vi này lại phân hóa thành khôn trạch, Vân Thâm Bất Tri Xứ có tiếng là thế gia kiền nguyên, không biết Thanh Hành Quân đối với chuyện phân hóa của đứa con thông minh như thế, là tiếc nuối vẫn là đau lòng.

Nhiếp Minh Quyết không một tiếng động ngồi xuống, lẳng lặng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lam Hoán, trong mắt hắn là nhu hòa không thể nào thấy được, từ tán thường đến thưởng thức, cuối cùng lẫn tạp một loại cảm xúc mừng rỡ như điên.....

Hắn thích đứa nhỏ này, hắn nghĩ.

Có bao nhiêu thích đâu?

Chính Nhiếp Minh Quyết cũng không rõ là yêu thích bao nhiêu, chỉ biết một khắc kia từ đáy lòng của hắn bay lên một cảm giác thỏa mãn. Đêm qua là mười lăm, rừng liễu đầu mùa hạ hiếm khi nhìn thấy, trăng tròn sáng tỏ. Tựa như còn nhớ rõ màu da trong suốt dưới ánh trăng trắng, ngay cả mỗi cái lông tơ rất nhỏ đều nhìn thấy rõ ràng, giọt nước trong suốt trên mạt ngạch buông xuống giữa mi tâm của y, một khắc kia con ngươi linh hoạt chợt mở, là chút ánh trăng kiêu ngạo xuyên thấu óng ánh.

Trong phòng im lặng rất lâu, Nhiếp Minh Quyết khoác áo đứng lên, ngồi đối diện y. Trong phòng có một cái bàn bị mấy quyển sách dài che phủ một nửa. Lúc Nhiếp Minh Quyết ngồi xuống, Lam Hoán ngẩng đầu nhìn hắn một cái, do dự một chút, cuối cùng cũng không nói cái gì, một lần nữa cúi đầu.

Lam Hoán xem chính là một quyển sách Sở Từ, từ ngữ trau chuốt hoa lệ nhưng trúc trắc cực kì khó đọc. Nhiếp Minh Quyết cũng từng xem qua, nghe học ở Cô Tô hắn không ít lần bị thúc phụ của phu nhân mới cưới nghiêm khắc thúc ép học thuộc. Hiện giờ có thể nhớ kỹ không ít, nhưng chính là đứt quãng rối loạn.

Hai người im lặng ngồi nhìn như vậy rất lâu. Nhiếp Minh Quyết nhìn nhìn mặt trời dần lên cao, gãi gãi đầu giống như không biết phải nói cái gì, bần thần đã lâu mới hỏi "Ngươi... Có đói bụng không?"

Lam Hoán kinh ngạc ngẩng đầu, không có chút phản ứng, sau một lúc lâu mới cười cười "Đã ăn."

Cái này quả thật có chút xấu hổ, Nhiếp Minh Quyết nghĩ. Lam Hoán cũng có chút đồng cảm, nhưng nhất thời thật sự tìm không ra cái gì nói để đánh vỡ loại xấu hổ này.

Sách xem không được, Lam Hoán dứt khoát đặt trên bàn, chậm rãi thu xếp lại, nhẹ nhàng chỉnh lại sợi tóc rơi trên bả vai, có cỗ mùi thơm nhàn nhạt truyền đến.

Nguyên lai tối hôm qua ngửi được không phải là nằm mơ a, hắn nghĩ.

Lam Hoán thu xếp xong, đứng dậy đi đến thư phòng, Nhiếp Minh Quyết nghĩ nghĩ cũng đi theo.

Cầm quả nhiên đã mang lại đây, cầm được đặt gọn gàng trên bàn ở cạnh cửa sổ, còn được che phủ sạch sẽ bằng một tấm lụa tơ tầm. Tim Nhiếp Minh Quyết vừa động cũng đi theo vào thư phòng, hắn rút ra chồng giấy từ tủ sách bên kia, đúng là <Giảo Nguyệt> ngày trước Lam Hoán để lại.

Lam Hoàn sửng sốt, có chút không biết làm sao.

Nhiếp Minh Quyết do dự một chút, cuối cùng không có đưa qua, chính là ôm vào trong ngực mình "Ta... Rất thích cái này, xem một lần, tuy rằng không hiểu lắm, nhưng mà....."

Nhưng mà, ta thích bộ dạng ngươi đánh đàn, cũng thích nghe ngươi đánh đàn.

Lam Hoán cúi đầu cười ôn nhu "Đây là ta lần đầu tiên..... Tự mình sáng tác ra ca khúc."

"Có thể tấu một lần nữa cho ta?" Nhiếp Minh Quyết nhìn y "Ta xem bản nhạc không hiểu, nhưng ngươi tấu ta vẫn thích nghe. Cô Tô Lam thị chuyên về nhã nhạc, ta nghe cảm thấy bình tâm tĩnh khí rất nhiều."

Lam Hoán vẫn cúi đầu, lần này Nhiếp Minh Quyết thấy y để lộ nụ cười nhẹ, chân thực giống như thành tuyết chiếu ánh trăng, trời quang chiếu bóng. Lam Hoán nhìn nhìn bốn phía, nhẹ giọng nói "Nơi này.... Có thể ảnh hưởng đến phụ thân không?"

Phụ thân Lam Hoán nói, đương nhiên là chỉ Nhiếp lão tông chủ. Nhiếp Minh Quyết nghĩ nghĩ "Có một chỗ, đi theo ta."

Một khắc dắt tay Lam Hoán, Nhiếp Minh Quyết chỉ cảm thấy bàn tay này thật mềm mại và nhỏ bé, nhưng hắn cũng biết hai tay này có thể phát ra nhiều sức lực. Bên ngoài, ánh mặt trời đầu mùa hạ mang theo mùi thơm ngát của cây Tử Đằng cùng cây Ngọc Lan, một đường hắn nắm chặt tay Lam Hoán đi qua võ đài và hồ nước, lách qua hòn non bộ và phòng lớn, một đường chạy đến phía sau núi. Rừng núi rậm rạp cây cỏ đan xen lá cây che phủ làm thành mái che nắng, bùn đất tơi xốp bị người đi đường giẫm lên thành cái đường nhỏ, hai thiếu niên mới cưới tay nắm tay càng chạy càng xa, một mạch phóng qua con suối cuồn cuộn cùng dòng suối róc rách, tiếp theo tiến vào ánh mặt trời của sơn cốc.

Nhiếp Minh Quyết lôi kéo y tiến vào một con đường trong khe đá, bên ngoài vang dội âm thanh của thác nước, bọn họ từ thác nước đi xuống, bọt nước bắn tung tóe làm ướt quần áo, lại không để ý chút nào..... Ngày nóng như vậy, chỉ nửa khắc sau liền khô.

Nhiếp Minh Quyết buông tay y ra, thả người nhảy xuống đáy cốc, vừa quay đầu lại đã thấy Lam Hoán cũng nhanh nhẹn nhảy xuống theo hắn, trên mặt mang theo tươi cười sáng ngời mà đơn thuần. Nhiếp Minh Quyết lớn tiếng hỏi "Xa một chút, có thích nơi này hay không?"

Lam Hoán không có trả lời, chính là dùng sức gật đầu. Nhiếp Minh Quyết lớn tiếng hướng y hô "Vậy về sau chúng ta sẽ ở nơi này!" Lặp tức cởi áo khoác ném vào bụi cỏ, rồi lặn xuống đầm nước.

Lam Hoán sửng sốt, vội vàng tiến lên hai bước bắt kịp, thình lình bị Nhiếp Minh Quyết kéo lấy rơi xuống nước.

Một tiếng "phù phù", đầm nước rất lạnh, Lam Hoán nhịn không được sợ run cả người, đợi đến khi đầu ngoi lên mặt nước mới vận chuyển linh lực ngăn lại rét lạnh, giống như trút cơn giận mà hắt nước về phía Nhiếp Minh Quyết.

Nhưng mà Nhiếp Minh Quyết không có để lộ dấu vết.

Lam Hoán lau nước trên mặt, tìm kiếm bóng dáng Nhiếp Minh Quyết khắp nơi, ngay cả bên cạnh cũng không thấy bóng dáng, trong lòng nhất thời có chút luống cuống.

Vẫn không có dấu hiệu của Nhiếp Minh Quyết, nhưng thật ra không biết từ khi nào có cái gì cuốn lấy cẳng chân của Lam Hoán, không kịp phản ứng lập tức bị kéo xuống chỗ sâu trong đầm hồ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net