25: Ngọn cỏ ban đầu (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuyện Ngụy Vô Tiện cùng Kim Tử Hiên đánh nhau bởi vì Ngụy Vô Tiện trốn khỏi Vân Thâm Bất Tri Xứ đã chấm dứt.

Lúc Lam Hoán trở lại Cô Tô, thường xuyên có thể nhìn thấy đệ đệ của mình đang cho con thỏ ăn mà thầm thì gì đó, có chút buồn cười nhưng đồng thời lại có chút vui mừng, đệ đệ cuối cùng cũng tìm được bằng hữu cùng chung chí hướng.

Nhưng mà đệ tử của các gia tộc khác ở lại Vân Thâm Bất Tri Xứ vẫn tiếp tục nghe học, tối thiểu Giang Trừng còn ở lại thì Nhiếp Hoài Tang không có cùng Ngụy Vô Tiện hồ bằng cẩu hữu*, cuối cùng thành thành thật thật đi theo Lam Khải Nhân đọc sách viết chữ, từ "Trật trật tư kiền, du du nam sơn" đến "Triêu ẩm mộc lan chi trụy lộ hề, tịch xan thu cúc chi lạc anh*", mỗi ngày gật gù đọc, lưng đau đầu choáng váng.

Lam Hoán thấy đau đầu, nhưng mà ngẫm lại thảm trạng Hoài Tang mỗi ngày bị đại ca cầm đao đuổi theo ép đọc sách, lại nhịn không được muốn cười.

*Hồ bằng cẩu hữu: bạn bè cùng nhau đi quậy phá.

* Uống sương sa dưới gốc mộc lan

Ăn hoa rụng bên nhành thu cúc

            (Trích Ly Tao - Khuất Nguyên)

Sau Thanh Đàm hội cũng không yên bình, Ôn Nhược Hàn hai mươi năm trước đã sớm có dã tâm đem tiên môn bách gia thu hết dưới trướng. Trong một năm này lần lượt tiêu diệt Nhữ Nam Vương thị cùng Tương Dương Tôn thị, dáng vẻ bệ vệ kiêu ngạo, Lam Hoán liền không thể ở lại Bất Tịnh Thế lâu, ngược lại ở Vân Thâm Bất Tri Xứ.

Chỉ chớp mắt, năm tháng lại trôi từ từ.

Mắt thấy năm nay là Thanh Đàm hội ở Kì Sơn Ôn thị, Nhiếp Minh Quyết sớm đã đưa Lam Hoán tới Thanh Hà, đã lâu chưa từng gặp mặt, thật sự nhung nhớ lẫn nhau, tất nhiên là sẽ không bỏ qua khoảnh khắc vui vẻ trong mấy ngày nay tới, tất cả tưởng niệm như hóa thành một mảnh như nước nhu tình.

Hoàng hôn tháng ba có ánh sáng trắng ngày xuân rất đặc biệt, mặt trời lặn đem mây ráng chiều nhuộm thành một mảng tím đỏ mờ mịt, trên đường cái có ngọn đèn trước gió sáng ngời, lay động ra một mảnh ánh sáng chập chờn. Phố dài người đến người đi, ngẫu nhiên có người bán hoành thánh mở nắp vung lên, một mảnh sương trắng bay lên.

Nhiếp Minh Quyết nắm tay Lam Hoán chậm rãi đi trên phố, bên ngoài mưa núi sắp tới, bên trong lại như trước ca múa mừng cảnh thái bình. Đi rồi hồi lâu, Nhiếp Minh Quyết lôi kéo y vào trong một quán hoành thánh ngồi xuống, nhìn thấy ông chủ bưng lên hai chén hoành thánh.

Lam Hoán thổi thổi, đưa vào miệng, vẫn còn nóng đến mức phải hít vào một hơi.

"Chậm một chút, mới lấy ra khỏi nồi"

Nhiếp Minh Quyết quậy quậy canh, "Thanh Đàm hội ở Kì Sơn Ôn thị lần này, ngươi vẫn tham gia sao?"

Lam Hoán mới vừa ăn một cái hoành thánh, chậm rãi nuốt xuống rồi mới mở miệng, "Thúc phụ muốn ta đi, đại hội kiếm thuật khẳng định phải báo danh, năm trước đường huynh Lam Dịch không thể cùng Ôn Húc so tài, năm nay vô luận như thế nào hắn cũng phải cùng Ôn Húc so tài một lần. Đại hội săn bắn, ta hằng năm không tham gia, thúc phụ muốn ta mang A Trạm cùng đi."

Nhiếp Minh Quyết cười một tiếng, "Ta chỉ sợ là ta không tham gia được, toàn bộ hành trình phải đứng ngoài quan sát."

"Ngồi trên ghế tông chủ của ngươi uống trà đi." Lam Hoán nói, nuốt vào mấy cái hoành thánh, Nhiếp Minh Quyết nhìn y buồn cười, ngoắc ông chủ tới, nói.

"Đại ca, mang thêm hai chén!"

Nói xong, lấy mấy đồng tiền ra để trên bàn trước mặt ông chủ. Ông chủ lên tiếng, "Được——", không bao lâu lại bưng hai chén hoành thánh đến.

"Xem ra Vân Thâm Bất Tri Xứ quả thật không cho ngươi ăn no. " Cánh tay trái của Nhiếp Minh Quyết chống lên bàn, "Cho dù không thể ăn, còn không để cho người ta ăn no."

Nghe phu quân tức giận đồ ăn ở nhà mẹ đẻ, Lam Hoán cúi đầu rầu rĩ cười, đợi một chén ăn xong để qua một bên, Lam Hoán mới mở miệng, "Không thể ăn, ta thừa nhận, cũng không phải như ngươi nói. Nhà của ta không phải bị bỏ đói, là ăn vừa vặn không đói, về phần ăn no. . . . . ."

"Thanh Hà bên này có câu, kêu ‘choai choai tiểu tử, ăn tử lão tử*’ là nói đến tuổi của ngươi," Nhiếp Minh Quyết liếc mắt nhìn y, trong mắt đều đối với cơm canh của Vân Thâm Bất Tri Xứ cảm thấy chán ghét, nghĩ đến ngày hắn tới nghe học thì tức giận không ít, "Không để cho người ta ăn cơm no, còn không muốn để cho đứa nhỏ cao lớn."

*Ý nói con nít, tuổi còn nhỏ thì ăn nhiều.

Vân Thâm Bất Tri Xứ ăn không nói quả nhiên đúng, Lam Hoán vùi đầu ăn hoành thánh nghĩ thế, nghe những gì hắn nói, phỏng chừng trong chốc lát phải phun ra.

Phải mẫu mực . . . . . Trạch Vu Quân nghĩ như thế, ta trái với gia quy.

Nhiếp Minh Quyết nhìn y một lúc lâu, hừ một tiếng, không cho là đúng nói, "Trái với gia quy? Ngươi sẽ tự kiểm điểm sao? Ta nghĩ, ngươi chỉ biết tự kiểm điểm lại vì sao mình bị bắt được."

Ăn xong bát hoành thánh thứ hai, Lam Hoán trừng mắt nhìn hắn một cái, giận dỗi, ngay cả hoành thánh đều ăn hết rồi.

--------------------

Không biết Kì Sơn Ôn thị là không cố ý diễu võ dương oai, vẫn là cố ý vô tình khoe của cải, Lam Hoán nhìn hoa văn lửa đỏ thêu trên tay áo viên lĩnh*, quay người lại đối diện với ánh mắt không hề gợn sóng của đệ đệ. Một lát, y cười nhẹ, "Vẫn là rất đẹp."

*Áo viên lĩnh: áo có cổ tròn.

Cô Tô Lam thị thích yên tĩnh, phòng xá liền an bài ở nơi yên tĩnh nhất. Lam Hoán và đệ đệ Lam Vong Cơ ở cùng nhau, cách chỗ Thanh Hà Nhiếp thị rất xa. Bỗng nhiên có người gõ cửa, mở cửa cũng là đệ tử nội môn, trong tay bưng cái hộp gỗ, "Trạch vu Quân, đây là Nhiếp tông chủ đưa tới."

Lam Hoán cảm ơn đệ tử, vào cửa mở hộp gỗ ra, là một cái cung sắt cực kì chắc chắn, trực tiếp khắc lên hoa văn đám mây—— đúng là năm đó Nhiếp lão tông chủ còn tại
thế, y cùng Nhếp Minh Quyết mang theo một đám sư đệ ở núi Thiên Hà săn thú đã sử dụng. ( Xem《 Xuân Tuyết 》)

Đột nhiên cảm giác vui vẻ tràn đầy cõi lòng, Lam Hoán cực giỏi bắn tên, nhưng đại hội săn bắn y từ trước đến nay không có hứng thú, cũng chưa bao giờ trổ tài công phu — dù là như thế, Nhiếp Minh Quyết vẫn là muốn tặng y lễ vật như vậy, chỉ sợ chỉ để nhìn ngắm mà thôi.

Mắt thấy mặt trời lặn, Lam Hoán đem cung sắt bắt tại trên tường, vỗ vỗ bả vai đệ đệ, "Vong Cơ, ngươi nghỉ ngơi, ta đi ra ngoài."

Lam Vong Cơ sửng sốt một chút, "Đường huynh Lam Dịch nói, phải giờ Hợi mới nghỉ ngơi, chuẩn bị đại hội săn bắn ngày mai."

"Ta tới chỗ Thanh Hà Nhiếp thị." Lam Hoán cười, Lam Vong Cơ biết vậy nên không nói gì, chỉ gật gật đầu, "Huynh trưởng. . . . . . Có muốn nói với đường huynh Lam Dịch một tiếng?"

"Hắn là thủ lĩnh, đương nhiên phải nói một tiếng." Lam Hoán nghĩ nghĩ, "Không cần. . . . . . Không cần để cửa, đêm nay ta không trở lại."

Lam Hoán quả nhiên một đêm chưa về. Đến ngày thứ hai tập hợp, Lam Dịch mới nhìn thấy y trộm quay trở về đội ngũ Cô Tô Lam thị, Lam Dịch dùng thuật không thể nghe thấy thanh âm, nói, "Mới vừa rồi, phu quân ngươi, chính là rất là bất mãn với cái ghế nha."

Lam Vong Cơ thay Lam Dịch sửa sang lại áo, phát hiện Lam Hoán đang cầm cung sắt kia. Lam Hoán mới vừa đi vài bước, chợt nghe thấy phía sau có một âm thanh cao hứng như động đất, "Này? Này không phải Vong Cơ huynh sao?"

Lam Hoán quay đầu lại, quả nhiên chính là Ngụy Vô Tiện, một năm trước bởi vì đánh nhau mà bị điều về Vân Mộng.

Bách gia Thanh Đàm hội cũng không phải tiên môn bình thường có thể tổ chức, năm nay quy tắc trận đấu là đệ tử trẻ tuổi chưa kịp nhược quán của các gia tham gia vào trận săn bắt, trong hơn một nghìn mục tiêu có kích thước như người thật, chỉ có một trăm hung linh ở bên trong, chỉ cần bắn sai một cái nhất định phải lập tức rời nơi thi đấu, chỉ có người không ngừng bắn trúng hung linh, mới có thể ở lại trong sân, cuối cùng lại tính toán ai bắn trúng nhiều nhất, chuẩn nhất, lần lượt sắp xếp theo thứ tự.

Lam Hoán xa xa hướng Nhiếp Minh Quyết cười cười, xoay người vào khu vực săn bắn, trước khi đi vào còn nghe được Ngụy Vô Tiện mừng rỡ kêu to, "Vong Cơ huynh, mạt ngạch của ngươi lệch!"

Khu vực săn bắn ở thành Bất Dạ Thiên dựa theo ngũ hành bát quái mà sắp xếp, linh lực bao quanh pháp trận, hung linh sẽ tập trung quanh quẩn ở một vài khu vực. Lam Hoán trước một ngày vào ban đêm liền ngự kiếm quan sát khu vực săn bắn, lúc đó, trừ bỏ Cô Tô Lam thị, các gia tộc khác cũng tụ tập rất nhiều môn sinh tiến đến tìm hiểu.

Lam Hoán ngồi xuống một chỗ đất trống, tìm một nhánh cây đại khái vẽ lại địa hình, phát hiện khu vực săn bắn cực giống như bát môn kim tỏa trận, hung linh cũng giống như người thường, lấy Sinh, Cảnh, Khai, ba cửa làm nên, nơi dễ dàng nhất tìm được hung linh.

Lam Hoán phân biệt một chút phương hướng, đi về phía Tây.

Không trung nổi lên một đám pháo màu tím, là đệ tử Vân Mộng Giang thị đầu tiên bắn hạ hung linh. Lam Hoán đi đến cửa Cảnh, bỗng nhiên vừa nhấc đầu, trên đầu chính là mười mấy hung linh đang bay, mà một nơi này, ngoại trừ y, cũng không có người khác.

Không trung liên tục nổi lên pháo màu xanh, Lam Hoán giải quyết mười mấy hung linh sau đó tùy tiện tìm một phương hướng, đã thấy phía trước lửa đen liên miên không ngừng, đệ tử của mấy tiểu gia tộc đã bị bắt rời khỏi nơi thi đấu.

Kỳ môn độn giáp thuật cũng không bắt buộc trong bài học của tiên môn bách gia, trận pháp thường dùng, nhưng cơ quan lại hiếm thấy. Con đường này, Lam Hoán sợ là không vận khí thì vào không được, có vô số cơ quan cần tránh né, hơn hai mươi con hung linh bắn ra mũi tên, Lam Hoán phát hiện chính mình lại vừa ra cửa ngầm.

Cửa Kinh không phải nơi tốt, nhưng gặp được người khác với y mà nói là một chuyện tốt. Nhất là gặp đệ đệ Lam Vong Cơ, cùng Vân Mộng Giang thị Ngụy Vô Tiện và Giang Vãn Ngâm.

"Vong Cơ huynh, mạt ngạch của ngươi lệch." Ngụy Vô Tiện tựa hồ cũng không thấy Lam Hoán, Lam Vong Cơ lạnh lùng nhìn hắn một cái, ai ngờ Ngụy Vô Tiện không biết là không cố ý, đúng là từng bước đi lên, túm mạt ngạch của Lam Vong Cơ, liền gỡ xuống dưới.

Tim Lam Hoán mạnh nhảy dựng, chỉ thấy tay Lam Vong Cơ nắm cung nhất thời run run một cái. Sau một lúc lâu, hắn mới quay đầu lại, tầm mắt thật chậm thật chậm chuyển hướng nhìn Ngụy Vô Tiện.

Ngụy Vô Tiện trong tay còn cầm mạt ngạch của hắn, nói: "Ngại quá, ta không phải cố ý. Trả ngươi, ngươi đeo lên một lần nữa đi."

Sắc mặt Lam Vong Cơ thập phần khó coi. Mu bàn tay nắm cung nổi lên gân xanh, cả người như là tức giận đến phải phát run. Lam Hoán đương nhiên biết đây là đệ đệ giận dữ, còn chưa bước ra từng bước, chỉ thấy cung kia bị Lam Vong Cơ bóp chặt lấy.

Cái cung giống như cái cung năm đó bị Lam Hoán tức giận bẻ gãy, cung trong tay Lam Vong Cơ cũng là cung gỗ. Hắn đem cung gỗ gãy nát hung hăng ném đi, một phen đoạt lấy mạt ngạch, xoay người rời khỏi.

"Vong Cơ!" Lam Hoán vội vàng đuổi theo, nhưng Lam Vong Cơ giống như không có nghe thấy, cũng không quay đầu lại, tiếp tục đi.

"Vong Cơ!" Lam Hoán bắt lấy cánh tay của đệ đệ, nhìn thấy là ca ca của mình, Lam Vong Cơ hung hăng hít một hơi, bắt buộc chính mình tỉnh táo lại, chỉ nghe Lam Hoán nói, "Vong Cơ, ngươi. . . Không cần quan tâm cái này. Không cần để ý."

"Không cần để ý?" Lam Vong Cơ trên mặt mây đen bao phủ.

"Này Ngụy Anh. . . . . . !

"Hắn là một kiền nguyên, ngươi muốn như thế nào a?"

Thấy đệ đệ tỉnh táo lại, Lam Hoán cười nói, "Chẳng lẽ ngươi muốn giống ta, gả đến Vân Mộng Giang gia?"

Ca ca hay nói giỡn, Lam Vong Cơ cũng không có tức giận, bình tĩnh một lát mới ý thức được, chính mình một mạch trước tiên rời khỏi sân thi đấu, ca ca thế nhưng cũng trước tiên theo chính mình rời khỏi. Trong lòng không ngừng áy náy, sau một lúc lâu, hắn thấp giọng nói, "Vong Cơ lỗ mãng, làm hại huynh trưởng cũng rời khỏi đầu tiên."

"Không có việc gì," Lam Hoán cười yếu ớt nói, nâng tay đặt lên bả vai đệ đệ, "Đại hội kiếm thuật hôm qua đã thi đấu, ta còn để ý thứ tự trong đại hội săn bắn sao? Nhưng mà, hôm nay Ôn Húc cùng đường huynh Lam Dịch còn thi đấu, đi xem sao?"

"Huynh trưởng cùng đi?"

Lam Vong Cơ hỏi, Lam Hoán lắc lắc đầu, ánh mắt trong suốt cùng viên trang sức hình giọt nước trên trán chiếu ra bóng người cách đó không xa, "Ngươi đi đi, ta với Minh Quyết đi dạo xung quanh, đại hội săn bắn còn có ba canh giờ là chấm dứt, ngươi cùng đường huynh Lam Dịch cùng nhau trở về."

Nhìn thấy Lam Vong Cơ đi về phía Tây, Nhiếp Minh Quyết mới khoanh tay đi tới, "Hai ngươi song song rời khỏi đầu tiên, không sợ thúc phụ mắng? Vong Cơ lại là làm sao vậy?"

"Còn không phải Ngụy công tử kia, " Lam Hoán bất đắc dĩ lắc lắc đầu, "Làm gì không tốt, gỡ mạt ngạch của Vong Cơ xuống. Này không. . . . . ."

Nhiếp Minh Quyết híp con mắt, nắm cả vai y nói, "Lại nói tiếp. . . . . . Vong Cơ vì sao tức giận như vậy? Mạt ngạch nhà các ngươi có ý nghĩa đặc biệt gì sao?"

________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net