Step

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bầu trời nắng vàng hôm nay, dường như lại trong thêm mấy phần...
------
Đôi khi, có những câu chuyện nhìn qua một màu u ám, tối tăm, nhưng sâu trong tiềm thức của người đọc, nó lại ánh lên tia sáng của niềm mơ ước đẹp đẽ. Và cũng có những câu chuyện, ngôn từ thật sáng soi, thật vui tươi, nhưng lại lặng lẽ chạm đến góc xám của cuộc đời, khiến người đọc phải tang thương mấy phần...
Hoài Tang thu dọn lại sách vở bừa bộn trên bàn học, trống trường vừa dứt, học sinh ùa ra, chạy vội xuống sân trường rợp nắng. Thoang thoảng mùi hương của tuổi trẻ rực rỡ, sáng trong giữa cái nắng dìu dịu của buổi chiều thu.
Mấy tờ phiếu chi chít chữ được cậu cẩn thận cất gọn vào file học tập, bạn cùng lớp đã sớm rời đi, thành từng cụm nhỏ lít nhít vui vẻ hòa với đám đông, bàn với nhau chuyện học hành, chuyện đời, chuyện vui nào đó mà có lẽ kẻ vô tâm như cậu sẽ mãi chẳng thể biết được.
Ngó quanh lớp học, đèn tắt làm ánh nắng ban chiều tưởng chừng đơn sơ lại gắt lên mấy phần, rải rác thành ô trên những lát gạch sạch sẽ, trải cả lớp mờ mờ sáng trên tấm bảng ghim được trang trí đẹp đẽ cho lễ hội sắp tới của trường.
Và phủ cả lên tâm hồn cậu, một tấm dịu dàng nào đó khó thốt nên lời...
Ngây ngô nhìn ngắm sự kì lạ của ánh nắng mất dăm phút, Hoài Tang giật mình tỉnh giấc từ hồi chiêm bao mờ mịt. Đeo lên đôi vai gầy mảnh cặp sách nặng kiến thức cho đời, cậu rảo bước ra khỏi lớp.
Cầu thang từ tầng sáu xuống tầng một cũng dài lê thê, như cách cuộc đời của cậu vận hành, chậm chạp mà nhàm chán, nhưng nếu kiên trì đến khi màn đêm buông xuống trên sa mạc ngột ngạt, bầu trời sao có thể sẽ khiến vị lữ hành vô danh bớt đi một mảnh cô đơn...
--------------------
Nắng thu dai dẳng, bám chân cậu qua từng bước chân trên cầu thang đi xuống. Làm cậu bồi hồi nhớ lại chút vui tươi của mùa thu khi anh còn bên cậu.
Anh là một người nghiêm túc, cuồng công việc đến mức đôi khi anh còn quên mất phải ăn chỉ vì hoàn thành bản thiết kế cho dự án khởi công tái tạo của trường, khiến cậu nhiều phen phải mắng anh một trận.
Nhưng anh chẳng bao giờ quên cậu.
Nhớ những ngày mưa anh ôm cậu vào lòng, đưa cho cậu cốc trà pha sữa ngọt ngào ấm áp. Nhớ những ngày nắng nóng, anh đưa cậu đi biển, cát vàng sóng trắng, rồi rặng dừa xì xào khi có gió, như đang thì thào bên tai cậu tình yêu của anh là vô ngần.
Em cũng yêu anh lắm, anh có biết không anh?
Đặt bước chân cuối cùng xuống tầng một, nhìn cảnh nhốn nháo của con người với nhau, rồi lại hơi ấm của nắng vàng rủ quanh thân mình. Cậu tự thấy lòng nặng trĩu nỗi niềm thương nhớ.
Thương anh, thương cả em trong chốn đời dập dìu khổ đau bất tận.
Thời gian sẽ chữa lành cho vết rách trong tim cậu, nhưng liệu có làm cho bầu trời sa mạc khô cằn trở mình thành biển cả dịu êm một lần nữa?











Tâm tình của tác giả:
- Nay buồn, viết không hay mong được lượng thứ. Bầu trời trong ảnh là nhìn từ cửa sổ phòng tôi mà ra đấy.
- Quyết mất rồi, mất trong một lần hai đứa đi biển. Đó là lí do Tang mong sa mạc của cậu ấy biến thành biển, để được bên anh mãi mãi, hình ảnh rặng dừa thì thào lời yêu, là vì Tang tin rằng Quyết vẫn đang ở trong ngọn gió của miền biển, lặng lẽ yêu cậu như anh vốn đã. Nghe hay vậy chứ tôi viết nhảm nhí lắm...
- Cảm ơn vì đã đọc, yêu <3

Lang Ngụy Thố

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net