Chương 15: Thoát khỏi ư

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Thanh Thanh

Chuyện chơi xuân này khiến cho trường học chú ý, từ sau năm 2002, trường học không cho giáo viên một mình dẫn theo học sinh của lớp đi chơi xuân với đi bơi vào mùa thu nữa.

Trải qua chuyện này, nhân duyên của Bùi Xuyên ở lớp học ngược lại tốt hơn không ít.

Hàng năm cậu đều lạnh mặt, mọi người trong lớp học chưa từng nói chuyện với cậu, bây giờ nam sinh sau bàn thế nhưng lấy hết can đảm hỏi mượn cục tẩy của cậu.

"Tớ có thể mượn một chút không, dùng xong sẽ trả lại cậu ngay." Sau bàn là một bạn học nam đeo kính, khi cậu ta nói lời này rõ ràng rất lo lắng, không nhịn được đẩy mắt kính của mình.

Lần đầu tiên Bùi Xuyên gặp được tình huống như vậy, cậu không nhúc nhích, nhàn nhạt nhìn nam sinh kia. Nam sinh kia đổ mồ hôi lạnh: "Không, không..."

Bối Dao lướt qua vĩ tuyến 38 mà cậu vẽ khi còn nhỏ, từ bút hộp Bùi Xuyên lấy cục tẩy ra, nhanh chóng đưa nó tới trên bàn của nam sinh phía sau.

Nam sinh khô cằn nói: "Cảm ơn."

Bối Dao chống cằm nhìn Bùi Xuyên, trong mắt cô chứa ý cười, như là hoa xuân nở đến rực rỡ ở ngoài cửa sổ. Bùi Xuyên liếc nhìn cô một cái, sau đó nói với nam sinh bàn sau: "Không cần cảm ơn."

Đôi mắt cô dần sáng lên, cả một tiết học đều trộm cười.

Nam sinh đeo kính ngồi phía sau phát hiện Bùi Xuyên không đáng sợ như vậy nên về sau có đôi khi hỏi Bùi Xuyên vài câu hỏi.

Bối Dao cũng nghe, thành tích bây giờ của cô có thể bảo trì ở top 3 của lớp học. Một là dựa vào ký ức của những năm sau, hai là dựa vào nỗ lực. Bình thường sau khi tan học là cô bắt đầu làm bài tập.

Bối Dao phát hiện Bùi Xuyên rất thông minh, phá lệ thông minh.

Một đề toán cậu có thể giải bằng rất nhiều cách, lúc giảng cho người khác, cậu không thích nói chuyện bèn viết cách giải cho họ xem.

Nhưng cách giải đơn giản mà rõ ràng, làm họ lập tức sáng tỏ.

Bối Dao kinh ngạc cảm thán, sao cậu lại có thể thông minh như vậy chứ!

Lúc tốt nghiệp tiểu học năm 2002, Bùi Xuyên chính là thủ khoa. Dưới cây ngô đồng, thiếu niên nhỏ ngây ngô cùng các thiếu nữ hợp lại chụp một bức ảnh, cuộc sống học sinh tiểu học cứ thế kết thúc.

Nghỉ hè lớp 6 dài nhưng mà nhàn nhã.

Một năm này Triệu Chi Lan đều vượt qua khiêu khích của Triệu Tú với giọng "Thành tích con gái cô tốt thì có ích lợi gì, con gái tôi tinh tế động lòng người giống 'Thường Tuyết' mới là ghê gớm kìa".

Triệu Chi Lan tan làm trở về, đánh giá gương mặt còn mang theo phúng phính trẻ con của Bối Dao: "Dao Dao, mợ con mới mở lớp vũ đạo, nếu không mẹ đưa con đi học khiêu vũ nhé?"

Bối Dao lắc đầu: "Con đã bỏ lỡ thời điểm học tốt nhất, bây giờ học không tốt lắm."

Chủ yếu Bối Dao không quá thích người mợ khắc nghiệt kia, cả nhà cậu mợ đều mượn tiền nhà mình, ba năm cũng không trả một đồng nào, sau này cũng không trả được.

"Nghỉ ở nhà như thế mà không làm gì sao được, dù sao cũng phải vận động." Tiểu khu có rất ít bé gái, Phương Mẫn Quân cao lãnh, Bối Dao với Phương Mẫn Quân không chơi thân, cho nên kỳ nghỉ ở nhà thời gian tương đối nhiều.

"Vậy con nhảy theo đĩa có được không?"

"Được, ngày mai mẹ đi mua hai cái đĩa về."

Khi đó internet không phổ biến như sau này, nhà Bối Dao có một đài DVD cơ, bỏ đĩa quang vào có thể xem video.

Nhà Bối Dao ở tầng ba, nhà Bùi Xuyên ở tầng bốn đối diện.

Bọn họ đều ở chỗ rẽ, mở cửa sổ là có thể thấy nhau. Chẳng qua phòng Bùi Xuyên có ban công nhỏ, năm cậu chín tuổi đã lắp thêm rèm cửa vào, Bối Dao không nhìn thấy cậu.

Ánh nắng tháng bảy chiếu vào trên sàn nhà, Bùi Xuyên ngẫu nhiên đẩy cửa sổ ra thì thấy phía trước cửa sổ của thiếu nữ nở rộ cỏ chuông gió màu lam.

Chúng nó giống một đám tiểu lục lạc, sức sống ngời ngời.

Phòng Bối Dao chỉ có một cái quạt cũ, cô nhảy đến thở hồng hộc, mở cửa sổ thông khí. Nhà Bùi Xuyên ở tầng cao hơn, cậu lơ đãng cụp mắt thì thấy Bối Dao đối diện đang nhảy theo nhạc.

Cô giãn tứ chi, mang theo vài phần thiếu nữ non nớt cùng ưu nhã, hai tay nâng cao.

Bởi vì sợ nóng, Bối Dao mặc một cái áo ba lỗ màu xanh non.

Động tác của cô làm cho áo trên lưng di chuyển, lộ ra một đoạn vòng eo trắng đến lóa mắt, còn có rốn nhỏ đáng yêu. Rõ ràng cô không mảnh mai tinh tế mà vòng eo kia lại mềm mại nhỏ bé, không đủ một nắm tay.

Sắc mặt Bùi Xuyên lập tức thay đổi, kéo bức màn ra "xoát" một tiếng.

Toàn bộ kỳ nghỉ mùa hè, Bối Dao không thấy bức màn đối diện kéo ra thêm một lần nào nữa.

-

Nhảy theo nhạc cũng không có hiệu quả, thiếu nữ dựa theo quỹ đạo thời gian mà trưởng thành.

Tuy Triệu Chi Lan thất vọng nhưng cũng hiểu được điều này cũng không thể cưỡng cầu. Tháng chín tới, tiểu học tiến hành lên trung học, trung học của thành phố C cách nhà ngược lại xa hơn chút, ước chừng đi đường mất 40 phút, không cùng hướng với tiểu học.

Điều khiến Bối Dao vui mừng chính là cô với Bùi Xuyên vẫn học chung một lớp như cũ.

Lớp 7-1 là lớp học thực nghiệm của trung học.

Lớp học này người quen giảm đi không ít, bởi lớp này là dựa theo thành tích kiểm tra cuối kỳ tiểu học lớp 6 đi lên, lớp 7, 8 có hai lớp là lớp thực nghiệm, còn lại đều là lớp bình thường.

Trần Hổ quang vinh vào lớp 7-6, cậu ta vẫn như cũ ngồi ở vị trí đứng đầu từ dưới lên của lớp.

Lớp 7-7 cũng có không ít người quen, Phương Mẫn Quân, Hoa Đình, còn có Lý Đạt đội sổ vào. Mọi người đều là bạn học.

Trần Hổ vì thế thiếu chút nữa khóc một trận, toàn bộ bạn cùng lứa tuổi ở tiểu khu đều vào "Lớp học sinh giỏi", trừ cậu ta.

Cậu ta lại ăn một trận đánh nữa từ bố mình.

Vào ngày đầu tiên đi học, các bạn học có thể tự lựa chọn chỗ ngồi cho mình.

Hoa Đình vui mừng ôm cánh tay Bối Dao, ngồi cùng với Bối Dao. Bối Dao theo bản năng nhìn Bùi Xuyên, bên cạnh cậu không biết từ khi nào có một cô gái tóc ngắn mặc váy dài ngồi xuống.

Bối Dao ngẩn người, trong lòng khó tránh khỏi hơi buồn bã, nhưng sau lại nghĩ, như thế chắc là Bùi Xuyên cảm thấy vui hơn mới đúng.

Cô không nhìn ra Bùi Xuyên có đồng ý lại muốn làm bạn ngồi cùng bàn với mình hay không, nhưng 6 năm tiểu học với "vĩ tuyến 38" làm cô vẫn luôn cảm thấy khả năng là Bùi Xuyên không quá thích mình.

Lúc Bùi Xuyên mới học tiểu học ngồi xe lăn, mọi người đều biết chân cậu tàn tật. Mà nay tới một hoàn cảnh mới, cũng không có Trần Hổ không lựa lời, tự nhiên là có người muốn làm quen với Bùi Xuyên.

Tiểu thiếu niên dáng vẻ thanh tuyển, sau khi lắp chân giả cao gầy, khí chất lạnh lùng, trong đám người có thể liếc mắt một cái đã thấy cậu.

Bây giờ lớp này không ai biết Bùi Xuyên không có chân, cậu có thể ở chung với người khác giống người bình thường. Một khi có khởi đầu tốt thì sẽ càng ngày càng tốt.

Bối Dao nghĩ ngợi, sau đó thật lòng vui vẻ thay cho cậu.

Ngồi cùng Bùi Xuyên là một cô gái tên Trác Doanh Tĩnh, từ thành phố bên cạnh chuyển sang học trung học, các thiếu niên thiếu nữ phần lớn đều có bạn chơi cùng của mình, hiếm khi có người nào là không có, Trác Doanh Tĩnh tuy rằng hơi ngại nhưng vẫn ngồi xuống bên cạnh Bùi Xuyên.

"Chào cậu, tớ là Trác Doanh Tĩnh, cậu tên là gì?"

Bùi Xuyên trầm mặt, cậu quay đầu lại nhìn thoáng qua, rõ ràng cậu đã ngồi xuống ở bàn học đầu tiên phía trước cửa sổ, Bối Dao lại không hề lại đây.

Là cảm thấy cuối cùng thoát khỏi người tàn phế là cậu ư?

Tâm trạng Bùi Xuyên không tốt, không muốn phản ứng bạn ngồi cùng bàn mới chút nào. Ngoại hình Trác Doanh Tĩnh không xinh đẹp, thắng ở thanh tú, tóc ngắn thoải mái nhẹ nhàng. Bùi Xuyên không đáp lời, cô ta hơi xấu hổ, cũng không nhiều chuyện nữa.

Cho đến khi phát xong sách, Bùi Xuyên viết xong tên, Trác Doanh Tĩnh mới nhỏ giọng kinh ngạc cảm thán: "Cậu chính là Bùi Xuyên, là thủ khoa của lớp chúng ta! Tớ nhìn thành tích của cậu, cực kỳ giỏi, chỉ có ngữ văn là thiếu một điểm."

Góc nghiêng của chàng trai mang theo vài phần trẻ con của thiếu niên lại lạnh băng, cậu khép lại sách, quay đầu đi nhìn ngoài cửa sổ.

Một hồi mưa thu trời trở lạnh, cây ngô đồng xanh biếc ẩn ẩn có vài phiến lá bắt đầu ố vàng.

Trong lòng Bùi Xuyên giống như có một khối đá nặng trĩu đè ép, làm cậu muốn phát giận. Mùa hè còn chưa hoàn toàn qua đi, thành phố C khô ráo, bây giờ cậu cũng đã uống nước như bình thường, nhưng bình nước chuẩn bị cho Bối Dao giống như thành một thói quen.

Đang lúc hoàng hôn, cậu đột nhiên vặn bình nước ra, ngửa đầu một ngụm hết luôn.

Lúc tan học, Bối Dao không đi cùng với Hoa Đình. Động tác của cô chậm, mới cất xong sách tiếng Anh mới, bóng dáng Bùi Xuyên đã biến mất ở phòng học cửa.

"Ấy? Bùi Xuyên..."

Trước đây cậu đều sẽ chờ cô, hôm nay cậu không quay đầu lại đã đi xa.

Bối Dao hoảng loạn cất sách bài tập với hộp bút vào, đeo cặp sách lên lưng rồi đuổi theo cậu. Gấu trúc nhỏ lắc lư, bút trong hộp bút cũng va chạm đến lách cách.

Bùi Xuyên nghe thấy được tiếng bước chân phía sau, khóe môi mím ra một tia không vui cùng lạnh lẽo, cúi đầu đi về phía trước.

"Bùi Xuyên." Giọng thiếu nữ ngọt thanh, cô thở hồng hộc: "Cậu đi chậm thôi, chờ tớ với."

Hoàng hôn kéo bóng dáng bọn họ đến thật dài, cuối cùng Bối Dao đuổi theo cậu.

"Cậu làm sao vậy? Không phải muốn cùng nhau về nhà à?"

Cậu lãnh đạm nói: "Cậu về với Hoa Đình đi."

Mắt hạnh của Bối Dao nghi ngờ: "Nhà Hoa Đình không ở hướng này."

Cậu càng tức giận: "Đừng đi theo tớ, cậu có phiền hay không."

Bối Dao hơi khổ sở, cô không rõ sao Bùi Xuyên lại tức giận, thiếu nữ cũng có chút tủi thân: "Nhà tớ ở hướng này."

Từ nhỏ đến lớn Bùi Xuyên chỉ có hai loại cảm xúc, hoặc là lãnh đạm, hoặc là hung dữ.

Hiện giờ cậu ở trạng thái hung dữ, nếu cậu không đi nhanh, chân lắp chân giả không nhìn ra có gì khác lạ, nhưng hôm nay cậu như là giận dỗi, bước nhanh về phía trước.

Trên đường, khi đi qua Lý Đạt với Trần Hổ, Trần Hổ ngốc. Móa nó, người đang đi siêu cấp nhanh kia là Bùi Xuyên hả?

Mãi cho đến khi khai giảng đã được một thời gian, Bùi Xuyên cũng không hòa giải với Bối Dao.

Chiều thứ sáu hôm đó đến tổ 1 làm trực nhật, trong đó có bàn của Bùi Xuyên.

Trên bàn Bùi Xuyên, sách bị bạn học sắp xếp bàn ghế làm rối loạn, ánh mắt Trác Doanh Tĩnh sáng lên, giúp bạn ngồi cùng bàn lãnh đạm sắp xếp lại sách.

Giữa bọn họ cũng không có "Sở hà Hán giới" mà thiếu niên lạnh như băng vẽ ra.

Bùi Xuyên cầm cây lau nhà trở về, sắc mặt lập tức lạnh xuống: "Ai cho cậu đụng đến đồ của tôi!"

Đôi mắt đen của cậu nhìn chăm chú, khi không cười hơi đáng sợ. Trác Doanh Tĩnh bị dọa tới: "Tớ chỉ là giúp cậu sửa..."

"Không cần." Cậu nói.

"Cậu như thế là sao!" Trác Doanh Tĩnh dù sao cũng chỉ là một cô gái nhỏ, mấy ngày nay cô ta cực kỳ tủi thân với việc Bùi Xuyên mặt lạnh: "Rõ ràng tớ có lòng tốt, muốn làm bạn tốt với cậu."

Các bạn học đều ở cửa sau phòng học tranh đoạt chổi, trong phòng học nhất thời an tĩnh.

Lá cây ngô đồng rơi xuống, gió thu thổi bay lên.

Cậu cong môi, khuôn mặt lạnh băng của thiếu niên mang theo vài phần trào phúng: "Làm bạn? Cậu muốn làm bạn với một người tàn phế không có chân?"

Tác giả có lời muốn nói:

Người đọc: Tôi bình thường bởi vì không đủ ấu trĩ nên không hợp với người đọc của Chi Chi.

Chi Chi: Cô sẽ bởi vì nguyên nhân không hợp đó mà bị đánh.

Người đọc viết đoạn ngắn:

Rắn: Biểu diễn một tiết mục cho mọi người xem, giả chết.

Bùi Xuyên duỗi tay cầm cục đá đập chết.

Rắn: Huhuhu tôi không giả vờ được chưa!

Vẫn là người đọc thiên tú:

Giang Nhẫn: Cửu Châu ngày thăng Trung Quốc năm, tứ hải triều khởi báo xuân tới.

Tần Kiêu: Trung Hoa nhi nữ đại chúc tết, cùng chung sung sướng tân thời đại.

Ngụy Tây Trầm: Bản cài đặt di động của Tấn Giang.

Bùi Xuyên: Bản cài đặt di động của Tấn Giang.

Cừu Lệ: Đang đọc tiểu thuyết của bạn bè.

Lục Chấp: Đã về nhà đoàn tụ cùng với các bạn đang trên đường về nhà.

Tổng kết: Mọi người Tết Âm Lịch vui vẻ!

Cái này thật sự cười chết tôi, hình ảnh nam chính tụ tập lại hết có cảm giác hình ảnh thì làm sao bây giờ, có phải tối hôm qua đang xem xuân vãn không?

Mọi người thật là người đọc thành thục mà, sẽ tự mình viết truyện cười giải trí cho mình ha ha ha ha.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net