Trò Đùa Ác Ý - END

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

END

Lâm Mặc vẫn cứ nhìn chằm chằm di động, như muốn nhìn thủng nó, tuy nói là chia tay nhưng cậu không ngờ Châu Kha Vũ lại trở mặt nhanh hơn lật sách như vậy. Không sai, là Lâm Mặc cậu đề nghị chia tay, nhưng đó là dưới tình huống bất đắc dĩ, cậu cho rằng bọn họ dù gì cũng yêu nhau, vô duyên vô cớ chia tay như vậy ít nhất cũng phải hỏi lý do tại sao chứ?

Nhưng Châu Kha Vũ không hỏi, thích nghi với ly biệt cũng là một loại năng lực, hoặc có lẽ là do không thích đến mức đó mà thôi, Lâm Mặc cảm thấy rất mê mang.

Chia tay từ giả thành thật, Lâm Mặc ngay cả cơ hội giải thích cũng không có.

Xách vali tới Thượng Hải nhưng không muốn tới chỗ Châu Kha Vũ, cậu đành phải lẻ loi một mình tới khách sạn, đêm đó Lâm Thanh Thanh gọi điện hẹn cậu đi uống rượu, còn tại sao cậu ta biết Lâm Mặc đến Thượng Hải thì người đang chìm trong đau khổ như cậu không nghĩ tới.

Tới quán bar, Lâm Thanh Thâm ôm vai cậu, gân cổ hét lên, "Để mọi chuyện phiền lòng đều cmn biến hết đi! Lại đây, tiểu bảo bối, hôm nay chúng ta không say không về!" Lâm Mặc tuy không quá thân với Lâm Thanh Thâm, nhưng cậu biết Lâm Thanh Thâm đôi khi nói chuyện khá là phóng đãng, có điều tính cách thì rất thẳng thắn sảng khoái, mà cái chuyện uống rượu này ấy, có người sảng khoái như vậy là được, quan tâm nhiều làm gì.

Tiếng nhạc ồn ào, tiếng gào thét của đám người đang vặn vẹo theo nhạc, nói thật, Lâm Mặc chưa từng tới quán bar nào ầm ĩ như vậy, cậu đi hầu hết đều là mấy quán lounge bar, nơi này quá điên cuồng, mà điên cuồng nhất phải kể tới Lâm Thanh Thâm, cậu ta như một con cá bơi tới bơi lui trong này, như thể có năng lượng nhiều đến dùng không cạn, làm chủ cả cái sàn này.

Lúc đầu cậu ta còn ngồi cạnh chơi với Lâm Mặc, vừa uống rượu vừa dạy cậu chơi đoán số (*), Lâm Mặc học rất nhanh, từ đầu là người vẫn luôn bị phạt đến sau lại biến thành cậu phạt Lâm Thanh Thâm uống, càng chơi càng hăng, cuối cùng, Lâm Thanh Thâm thắng không nổi nữa đành phải chơi xấu, "Không chơi nữa, đi, ra nhảy với tôi!"

(2 người cùng giơ ngón tay ra, mi người nói 1 s, ai đoán đúng tng s ca c 2 người thì thng, người thua phi ung rượu.)

Lâm Mặc bị cậu ta túm ra giữa sàn nhảy, có chút không biết làm sao, đành phải lắc lắc theo nhạc, hai người đều có chút say, không biết từ lúc nào, Lâm Mặc bỗng cảm giác có người dán sát tới phía sau cậu, bàn tay còn sờ mó lung tung trên người cậu, Lâm Mặc còn chưa kịp quay đầu đã bị Lâm Thanh Thâm kéo ra sau, Lâm Thanh Thâm gầm lên một tiếng như sư tử Hà Đông, cực kỳ không hợp với vẻ bề ngoài thanh tú của cậu ta, Lâm Mặc chỉ nghe thấy Lâm Thanh Thâm đang hướng về phía người nào đó mắng to, "Mẹ nó, mày sờ mông ai vậy?"

Không ai biết 2 bên bắt đầu xô xát với nhau như thế nào, Lâm Thanh Thâm lén lén cầm bình rượu lên đập lên đầu tên kia, "Hôm nay tao phải cho mày biết thế nào là vuốt râu (mông) hùm!"

Lâm Mặc ngây ngốc quíu lưỡi nói, "Tôi không phải hổ! Zou Kha Vũ nói tôi là mèo!"

Đối phương còn có mấy thằng bạn giúp đỡ, chuyện này Lâm Thanh Thâm đã lường trước, nhưng Lâm Mặc say chết thành như vậy, lại là chuyện cậu không nghĩ tới. Giang hồ hiểm ác, đánh không lại thì chạy, chuyện cấp bách hiện giờ đương nhiên là chạy chứ còn gì nữa! Lâm Thanh Thâm xách theo Lâm Mặc đang say khướt từ trong đám đông xông ra ngoài, bên ngoài bóng đêm trải dài, xa hoa trụy lạc, trong lúc hoảng hốt, bọn họ cuối cùng cũng chạy ra khỏi quán bar với khí thế chạy marathon 3000m, mấy người phía sau nhất thời đuổi theo không kịp, Lâm Thanh Thâm có khá nhiều người quen ở quán bar nên ít nhiều gì cũng có thể cản đám người kia trong chốc lát.

Lâm Mặc gần như đu trên người Lâm Thanh Thâm, cứ luôn miệng kêu chạy không nổi, chạy không nổi... Kể ra cũng may, một chiếc xe vừa lúc ngừng ngay trước mặt bọn họ, người bên trong nói một câu, "Lên xe." Lâm Thanh Thâm liền một tay nhét Lâm Mặc vào ghế sau, sau đó cậu cũng chui lên theo, "Bác tài, đi khách sạn Kim Thịnh!" Cậu nhìn ngoài cửa sổ xe, đã có người đuổi tới đây, "Mau! Mau! Bao nhiêu tiền cũng được!"

Bác tài kia đúng là thứ dữ, dẫm chân ga một cái liền vọt đi, quán tính làm Lâm Mặc ngã vào ghế sau, bất mãn nói, "Anh có biết lái xe không vậy?" Nói xong liền ngã lên đùi Lâm Thanh Thâm, Lâm Mặc chạy lâu như vậy mà thở gấp cũng không có, ngược lại là Lâm Thanh Thâm thở không ra hơi, cậu thuận thế nằm lên lưng Lâm Mặc, "Má ơi, cho tôi dựa chút, mệt chết tôi rồi..."

"Anh biết lái xe hay không mà em không biết sao?"

Lâm Thanh Thâm ngẩng đầu lên nhìn tài xế, lại nhìn nhìn trang trí trong xe, đm, này không phải Châu Kha Vũ thì là ai?

Lâm Mặc lúc này đã ngủ đến mơ hồ, Lâm Thanh Thâm hỏi, "Sao anh lại tới đây giờ này?"

Châu Kha Vũ: "Vừa khéo đi ngang qua."

Lâm Thanh Thâm mới không thèm tin cái lý do nhảm nhí này, "Không phải nói 2 người chia tay sao? Sao còn vội vàng chạy lại đây đón người ta?"

Châu Kha Vũ: "Tôi không tới để cho cậu dạy hư em ấy à? Không có bản lĩnh mà còn đòi đánh nhau."

Cái này Lâm Thanh Thâm liền không bằng lòng, "Tôi thấy cậu ta khó chịu nên mới muốn dẫn cậu ta đi giải sầu chứ bộ. Cái gì mà dạy hư với không dạy hư, đó là do có tên chó kia sàm sỡ cậu ta, tôi mới quăng bình rượu lên đầu tên đó!"

Châu Kha Vũ siết chặt tay lái, "Về sau đừng dẫn em ấy tới gay bar."

Lâm Thanh Thâm vẻ mặt thiếu đánh hỏi, "Sao? Ghen tị? Vậy mà anh còn đồng ý chia tay?"

Không ai đáp lại. Qua một lát, Châu Kha Vũ dừng xe, trầm giọng nói: "Xuống xe."

Lâm Thanh Thâm nhìn ra bên ngoài, xe đã tới trước Kim Thịnh, cậu túm Lâm Mặc xuống xe, lập tức Châu Kha Vũ liền đi tới bế ngang Lâm Mặc lên, Lâm Mặc mặc dù đã ngủ choáng váng nhưng vẫn theo bản năng dựa sát vào vòng tay ấm áp đang ôm cậu.

Thu xếp xong hết thảy, Châu Kha Vũ chuẩn bị đi, Lâm Thanh Thâm dựa vào cạnh cửa liếc nhìn anh đầy thâm ý, "Châu Kha Vũ, để anh đi làm quân sư có khi cũng không triển lãm hết được tài năng của anh nhỉ, chiêu này là lạt mềm buộc chặt đúng không?"

Châu Kha Vũ phớt lờ cậu, chỉ chăm chú ngắm nhìn Lâm Mặc đang ngoan ngoãn nằm trên giường, "Tôi đã kêu phục vụ đưa canh giải rượu lên, đợi lát nữa uống xong nhớ chú ý đừng để em ấy nằm sấp ngủ."

Lâm Thanh Thâm không chút khách khí nói, "Quản nhiều quá đó."

Sau lại, Lâm Thanh Thâm không dẫn Lâm Mặc tới gay bar chơi nữa, quan hệ của bọn họ cũng thân thiết hơn trước kia rất nhiều.

Trong quãng thời gian Ngao Tử Dật và Châu Kha Vũ rời đi, hầu như ngày nào Lâm Thanh Thâm cũng ở bên Lâm Mặc.

Cậu còn hay nói mấy câu bông đùa làm phiền Lâm Mặc, càng ngày Lâm Thanh Thâm càng phát hiện thực ra Lâm Mặc rất đáng yêu, nếu không kể đến Ngao Tử Dật, Lâm Thanh Thâm sẽ rất thích cậu bạn ngạo kiều, dễ xấu hổ, nói chuyện độc miệng nhưng rất hài hước, trong đầu chứa rất nhiều ý tưởng kỳ lạ này, chơi với Lâm Mặc thật sự rất thú vị, còn sẽ kích phát rất nhiều linh cảm nghệ thuật cho Lâm Thanh Thâm.

Lâm Mặc không còn quá đáng ghét nữa. Hoặc là do thực ra cậu vốn không hề chán ghét Lâm Mặc, chỉ là, thỉnh thoảng cậu sẽ xót xa thay cho Tử Dật ca ca.

Lâm Mặc sắp phải đi học trở lại, bọn họ liền hẹn nhau đi Tây Tạng chơi, Lâm Thanh Thâm gọi thêm mấy người bạn của cậu ta, Lâm Mặc cũng gọi thêm 1 cậu bạn cùng phòng đại học, một đoàn người kéo đàn kéo lũ lái xe chạy về phía Tây.

Trên đường, Lâm Thanh Thâm thường sẽ rủ Lâm Mặc gọi video cho Ngao Tử Dật, Lâm Mặc cũng không ngượng ngùng, thoải mái mà chảo hỏi với gã, hỏi gã điều kiện bên đó thế nào, Ngao Tử Dật còn đang trong kỳ huấn luyện chưa được điều phối, điều kiện cũng ổn, còn cho bọn họ xem hoàn cảnh xung quanh.

Lâm Mặc phát hiện mỗi lần gọi cho Ngao Tử Dật xong, Lâm Thanh Thâm đều trở nên trầm lặng, hơn nữa nhìn họ cũng không giống người yêu mà giống bạn bè hơn, có điều cậu cũng không hỏi nhiều. Ít nhất bọn họ còn có thể trò chuyện với nhau, nhưng cậu và Châu Kha Vũ lại như cả đời không qua lại với nhau nữa, đã hứa là vẫn sẽ làm bạn, vậy mà kết quả ngay cả bạn bè cũng không bằng. Đã rất lâu bọn họ không liên lạc với nhau, Lâm Mặc lật xem lịch sử trò chuyện trước kia, trong lòng tràn đầy chua xót khổ sở.

Thì ra yêu một người chính là như vậy, ngoại trừ ngọt ngào còn có chua xót, có ôm ấp cũng sẽ có khắc khẩu. Cố gắng không muốn nghĩ tới Châu Kha Vũ, trong đầu lại chỉ hiện lên hình bóng anh, lúc vui vẻ, lúc buồn ghen, đều như in trong óc cậu, muốn vứt cũng không xong.

Chợt bừng tỉnh, thì ra em đã yêu anh đến vậy.

Bầu trời xanh thẳm trong lành, gió nhẹ phất qua, dịu dàng như mỗi lần anh trộm hôn lên má em, em cười, chỉ vì nhớ đến anh.

Châu Kha Vũ, em nhớ anh, nhớ hơn bao giờ hết.

Dọc đường họ thay phiên nhau lái xe, tìm quán trọ ven đường để dừng chân, cảm giác như có thể thích nghi trong mọi tình huống, như con diều phiêu đãng cuối chân trời, nếu cảm giác tự do này có thể chia sẻ với Châu Kha Vũ thì thật tốt biết bao, Lâm Mặc đột nhiên nghĩ, Châu Kha Vũ cao như vậy, nếu có thể cùng anh thả diều, có phải diều sẽ bay càng cao không, tuy không đâu vào đâu nhưng cậu lại nghĩ như vậy. Thậm chí cậu còn vì vậy mà cảm thấy tiếc nuối, tiếc nuối không thể cùng anh thả diều.

Không còn gì đáng tiếc hơn việc phải chia lìa vào thời điểm tình yêu nồng cháy nhất. Khi em càng ngày càng yêu anh, anh dường như đã không còn yêu em nữa, đây mới điểm tàn nhẫn nhất của sự thật. Ít nhất, Lâm Mặc đã nghĩ như vậy.

Bọn họ dừng lại tại một trấn nhỏ ở Tây Tạng, cắm trại trên nền tuyết trắng xóa, vây quanh lửa trại cùng nhảy múa điệu múa dân tộc nơi đây, dê nướng nguyên con màu mỡ cùng hương rượu mát lạnh thuần hậu, tất cả đều quá dễ dàng khiến người ta say đắm.

Bọn họ đều say khướt, cả Lâm Thanh Thâm cũng say, Lâm Mặc ngược lại là người tỉnh táo nhất, cậu biết tửu lượng của mình vốn không tốt, cho nên không uống giọt rượu nào.

Ánh trăng lạnh lẽo, lửa trại ấm nồng, cậu ngồi trên cỏ, để mặc Lâm Thanh Thâm ôm lấy mình la lối khóc lóc, Lâm Thanh Thâm cứ luôn miệng nói phải gọi điện cho Tử Dật ca ca, nhưng Lâm Mặc đưa điện thoại cho cậu ta thì cậu ta lại không chịu gọi, chỉ ôm Lâm Mặc ồn ào kêu lạnh.

Tiệc tan, từng người trở về lều trại của mình, Lâm Mặc đỡ Lâm Thanh Thâm nằm xuống cạnh cậu, nghe cậu ta lải nhải: "Tử Dật ca ca thật ngốc. Lâm Mặc, anh ấy yêu cậu nhất, cậu biết không? Một chút cũng không thể chia cho người khác, thật cmn keo kiệt! Bức tranh cậu thích nhất anh ấy đã mua lại cho cậu rồi, còn căn nhà ở Thượng Hải kia nữa, là mua cho cậu đó, cậu đã đi xem chưa? Nóc nhà của mỗi phòng đều làm bằng chất liệu dạ quang, bên trên có ngôi sao, anh ấy nói cậu sợ tối." Lâm Mặc không trả lời, Lâm Thanh Thâm xoay người tiếp tục nói, "Không chỉ có nhiêu đó đâu, anh ấy thành lập quỹ hội là để chuyên môn giúp đỡ những người bị bệnh trầm cảm, tên là Mặc Vong quỹ hội. Không mất... không quên (*), a... vẫn không chịu quên cậu. Sao anh ấy... Sao anh ấy không bao giờ chịu nhìn tớ chứ?"

(Mc Vong đng âm mc vong = không quên.)

Lâm Mặc không biết Lâm Thanh Thâm có uống say thật hay không, có lẽ uống say nói thật chưa bao giờ sai, Lâm Mặc rầu rĩ hỏi, "Hai người không quen nhau sao?"

Lâm Thanh Thâm cười thật lâu, cười đến không thở nổi, Lâm Mặc thật sự sợ cậu ta cười đến chết ngất, hơn nửa ngày sau mới nghe cậu ta trả lời, "Tớ thì muốn đó..." Lâm Thanh Thâm quay đầu nhìn Lâm Mặc, ngây ngốc cười, chỉ vào ngực nói, "Nơi này đau quá." Lâm Mặc rất khó chịu, cậu nói không rõ cảm giác này là gì, sự thật này không phải thứ cậu muốn, gian nan dỗ Lâm Thanh Thâm ngủ, chính cậu là càng thêm tỉnh táo.

1000 người sẽ có 1000 loại tình yêu, bọn họ đều không đủ may mắn. Lâm Mặc bước ra khỏi lều, lửa trại đã tắt, cậu nhìn thấy một bóng người quen thuộc ngồi ở nơi đó, áo khoác có mũ trùm đầu làm cậu nhìn không rõ lắm, nhưng trong lòng Lâm Mặc vẫn cả kinh, cậu đứng đó như người mất hồn, người kia dường như nhận ra gì đó, quay đầu lại nhìn cậu sau đó vỗ vỗ vị trí bên cạnh, "Lại đây."

Chờ Lâm Mặc bước tới, Châu Kha Vũ mới dụi tắt điếu thuốc trong tay, anh đã rất lâu không hút thuốc, bởi vì Lâm Mặc không thích. Hai người không ai hỏi tại sao anh lại ở đây, cũng không ai nói đã tới đây bằng cách nào, bọn họ chỉ là dựa vào nhau, cùng nhau hưởng thụ phút giây yên lặng này.

Đêm đã khuya, nhiệt độ không khí rất thấp, Châu Kha Vũ thúc giục Lâm Mặc về đi ngủ. Hôm sau Lâm Mặc thức dậy, Châu Kha Vũ đã không còn ở đó nữa. Cứ như một giấc mộng, chờ đến hừng đông liền tan biến trong ánh dương.

Lâm Mặc nhớ tới một kẻ lang thang mình từng gặp trên đường, Lâm Mặc thấy người đó có vẻ rất khát nên đã tặng đối phương một bình nước, người đó cứ như biết đoán mệnh, liếc mắt liền nhìn ra tâm sự của Lâm Mặc, nói với cậu rằng không cần sầu lo, người có duyên đang ở ngay bên cậu, đừng để sương mù che đi hai mắt. Lúc đó Lâm Thanh Thâm đang đứng cùng Lâm Mặc, bọn họ nhìn nhau sau đó cùng bật cười, "Sao có thể?!" Kẻ lang thang kia chỉ là nhìn về phía sau cậu không xa cười cười không nói tiếp, cảm ơn bình nước của cậu.

Nghĩ đến đây, Lâm Mặc lấy di động ra mở định vị, quả nhiên anh ấy đã tới, chỉ là hiện tại lại đi rồi.

Không phải là mơ.

Đột nhiên cậu rất hối hận, hối hận vì đã nói lời chia tay, hối hận vì nghi ngờ tình cảm của anh ấy.

Cậu chủ động gửi tin nhắn cho Châu Kha Vũ, "Lái xe chậm một chút, chú ý an toàn." Cũng chỉ thế mà thôi, quan tâm như bạn bè hẳn là không quá phận đúng không.

Châu Kha Vũ cũng rất nhanh liền trả lời: "Được, đi chơi vui vẻ."

Đi chơi đúng là rất vui, có Lâm Thanh Thâm nên cậu cũng không thấy cô đơn, cậu ta lại trở về bộ dáng cà lơ phất phơ lúc trước, thấy trai đẹp liền chạy lại nói với Lâm Mặc, "Anh đó đẹp trai quá, tớ thích." Miệng thì ảo tưởng tùm lum, nhưng đến lúc người ta thật sự tới tìm thì cậu ta lại kêu người ta cút, nói người ta không phải gu của mình, còn lấy Lâm Mặc ra làm lá chắn, nói chỉ thích kiểu đáng yêu như Lâm Mặc. Lâm Mặc lập tức không chút lưu tình mà vạch trần cậu ta, "Chồng ơi, em thích cái vòng ngọc này, mua cho em đi." Lâm Thanh Thâm diễn không nổi nữa, tiền tiêu vặt của cậu ta đều tiêu sạch rồi, đành phải lấy ví của Lâm Mặc ra, "Đồ mình thích thì tự đi mà mua."

Đi chơi về, Lâm Mặc lựa ngày Châu Kha Vũ không ở nhà để đi dọn đồ về trường học, hôm đó Lâm Thanh Thâm tới giúp cậu dọn, nhìn còn có vẻ rất vui, dọn xong liền bắt Lâm Mặc mời cậu ta đi ăn cơm. Về trường đụng phải giáo viên bên ngành nghệ thuật của trường Lâm Mặc, Lâm Thanh Thâm chạy còn nhanh hơn thỏ, sau này Lâm Mặc mới biết đó là ba của Lâm Thanh Thâm, sở dĩ cậu ta không thi vô trường này là do không muốn tiếp tục bị ba mẹ quản giáo.

Những ngày không có Châu Kha Vũ ở bên, Lâm Mặc thường sẽ lâm vào hồi ức vô tận, theo thời gian niệm tưởng càng thêm chất chồng. Cậu chỉ có thể cố gắng không để mình nghĩ về anh, lao đầu vào học tập không để ý chuyện bên ngoài, Lâm Thanh Thâm thường nói cậu đọc sách đến mụ người, ngày nào cũng chỉ biết có đọc sách. Nhưng nào ai biết được, chỉ có học tập mới có thể tạm thời làm Lâm Mặc buông bỏ những nhớ nhung về Châu Kha Vũ, mới có thể trở lại hiện thực dùng nó để hạn chế những niệm tưởng miên man trong lòng.

Tình yêu là gì? Là rung động, là nhớ thương, là đau khổ.

Đôi khi em thật sự rất muốn quên anh, chỉ nhớ rõ thế giới này. Nhưng thực tế là em thường thường quên đi toàn bộ thế giới, chỉ nhớ rõ về anh.

Lâm Thanh Thâm vẫn thích ngâm mình trong quán bar, chỉ là rốt cuộc không tìm bạn trai nữa, không có tiền sẽ gọi cho Lâm Mặc hỏi mượn, thường xuyên liên lụy đến cả 2 người đều hết sạch tiền, có lần thậm chí phải chia đôi gói mì cho 2 người ăn chung.

Có lẽ là thấy Lâm Mặc bị mình liên lụy phải cùng ăn mì gói quá đáng thương, nghĩ đến Tử Dật ca ca lại càng hổ thẹn trong lòng. Lâm Thanh Thâm dứt khoát liền cai rượu, rảnh rỗi sẽ cùng Lâm Mặc tới thư viện học tập, còn lại một là tới nhà Lâm Thanh Thâm xem phim, hai là cùng đi dạo triển lãm nghệ thuật.

Lâm Thanh Thâm không đặc biệt thích xem loại phim nào, Lâm Mặc đọc nhiều xem nhiều, cậu ta liền xem cùng Lâm Mặc, cũng không bắt bẻ, hay thì xem, không hay thì ra ngoài hút điếu thuốc rồi về xem tiếp. Thỉnh thoảng ra ngoài hút thuốc còn có thể bắt gặp Châu Kha Vũ, Lâm Mặc không biết Châu Kha Vũ mới đổi xe, chiếc xe đó thường dừng ngay dưới lầu nhà Lâm Thanh Thâm.

Lâm Thanh Thâm hỏi anh có muốn tới nhà cậu thăm người nào đó không, Châu Kha Vũ nói không, Lâm Thanh Thâm lại nói Lâm Mặc không ra liền đâu, hỏi anh có muốn đi trước không, anh cũng nói không.

Lần này, Lâm Thanh Thâm hút xong điếu thuốc, Châu Kha Vũ hỏi cậu hôm nay tâm trạng Lâm Mặc thế nào, Lâm Thanh Thâm không trả lời câu hỏi này, mà là nói, "Một vừa hai phải đi, anh cũng biết cậu ấy không phải cố ý chia tay anh mà."

Châu Kha Vũ nhìn về phía cửa sổ, ngữ khí lành lạnh, lại mang chút nhu tình, "Còn chưa phải lúc thu lưới."

(Mé, em Mo như cá trong chu ca anh Vũ y 😊)

Lâm Thanh Thâm khó hiểu, "Anh không sợ cậu ấy chạy hả."

"Sẽ không, tôi biết em ấy yêu tôi." Châu Kha Vũ nói đến đây, khóe miệng liền hiện lên ý cười nhẹ đến mức chính anh cũng không phát hiện.

"Biết cậu ấy yêu anh, còn không nhanh làm hòa? Chiêu lạt mềm buộc chặt này của anh còn chưa chơi đủ sao?"

"Cậu biết mấy đứa FA bình thường hay làm gì không?"

Lâm Thanh Thâm lắc đầu, Châu Kha Vũ nói "Chỉ đạo tình cảm cho người khác."

Lâm Thanh Thâm trên mặt viết đầy mấy chữ cạn lời, Châu Kha Vũ, cmn anh đáng bị Lâm Mặc vứt bỏ! Trở về tôi liền kêu cậu ấy block WeChat của anh, miễn cho anh suốt ngày cứ đăng mấy cái status ám chỉ này nọ làm cậu ấy không vui! Hơn nữa rõ ràng đã không vui mà còn phải làm bộ vui vẻ. Không có ai mà lúc nào cũng tươi cười vui vẻ cả, nhưng Lâm Mặc là như vậy, cũng chính điểm này mới khiến người ta lo lắng.

Châu Kha Vũ tiếp tục nói, "Cậu biết người ta thường sẽ quý trọng thứ gì không?"

Lâm Thanh Thâm thử trả lời, "Không chiếm được và đã mất đi."

Không chiếm được giống như cậu và Ngao Tử Dật, đã mất đi giống như Lâm Mặc và Châu Kha Vũ.

Châu Kha Vũ liếc nhìn cậu, ngữ khí nặng nề, "Cả đời người có lẽ sẽ yêu rất nhiều người, chờ cậu mất đi hạnh phúc của mình thì mới hiểu đau khổ cũng là một loại tài phú, nó giúp cậu quý trọng và giữ được người mình yêu thương." Anh sờ lên mặt dây chuyền ngọc treo trên cổ nói, "Tôi không muốn tương lai mình sẽ bị em ấy vứt bỏ ở một lúc nào đó hoặc bởi bất cứ chuyện gì. Hiện tại tôi chỉ có thể lẳng lặng quan sát, cho đến lúc xác định được rằng em ấy sẽ không từ bỏ tôi vì bất cứ chuyện gì nữa, nói cách khác, tôi không chỉ muốn có một vị trí trong tim em ấy, nếu có thể, tôi muốn nó phải là một vị trí quan trọng."

Từ ba mẹ, Châu Kha Vũ nhìn thấy tình yêu giống như mảnh thủy tinh bị vỡ nát, không chỉ trở nên không đáng một đồng mà còn có thể rạch thương người khác. Anh có thể dũng cảm bước ra 99 bước trong tình yêu, nhưng bước cuối cùng này nhất định phải là Lâm Mặc tự mình bước về phía anh.

Cho anh dũng khí để yêu và được yêu, cho anh biết rằng em đã sẵn sàng để yêu anh cho đến mãi về sau.

Lâm Thanh Thâm cuối cùng cũng hiểu, thì ra Châu Kha Vũ nhìn như cứng rắn vững chãi cũng sẽ có lúc không có cảm giác an toàn, "Quân sư Châu, cầu anh viết sách đi! Xin anh đó, tôi chắc chắn sẽ mua đứt bản quyền!"

Châu Kha Vũ khởi động xe, trước khi rời đi, anh đưa cho Lâm Thanh Thâm một chiếc hộp, "Nhờ cậu thay tôi đưa cho em ấy, chúc em ấy thi lên cao học thành công."

Lâm Mặc mở hộp ra, một mặt trang sức hình ếch xanh nạm kim cương lẳng lặng nằm trong hộp, nghệ thuật độc đáo, là phong cách mà cậu thích. Cậu im lặng một lát, sau đó cẩn thận đóng lại nắp hộp.

________________

Châu Kha Vũ mua một cuốn lịch, trên đó bị anh khoanh đầy vòng tròn, mỗi một khoanh đại biểu cho một ngày bọn họ chia xa. Chia tay

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net