Chương 229: AR

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trở lại kinh đô, tâm tình An Tống đã khác trước.

Nói cách khác, cảm xúc của cô đều thể hiện trên bề mặt, rạng rỡ vì vui sướng, ngay cả những bước chân của cô cũng rất nhanh nhẹn.

Lần này Trình Phong theo bọn họ đến kinh đô, đưa hai người đến khu dân cư rồi rời đi sớm.

An Tống hít sâu một hơi, kéo Dung Thận đi vào hành lang.

An Tương Hoài biết hai người bọn họ tới liền sớm chuẩn bị đồ ăn ở nhà.

Trong phòng khách, An Tống vừa cởi áo khoác ra, An Tương Hoài bưng hoa quả đi tới: "Hai đứa dự định khi nào thì sinh em bé đây?"

"Nghe cô ấy ạ." Dung Thận ngồi xuống, bình tĩnh nói đùa: "Bố đang lo lắng à?"

An Tương Hoài cười nhẹ, đi đến chiếc ghế sô pha đơn ngồi xuống: "Không chỉ có bố đâu, sáng nay bà thông gia đã gọi điện nói chuyện mấy câu với bố, ý nghe nói là bà hy vọng hai đứa có thể mang thai càng sớm càng tốt, còn trẻ thì sinh thêm hai đứa luôn."

An Tống: "......"

Cô thực sự không ngờ Nguyễn Đan Linh lại lo lắng như vậy, tuy trước đây cũng có đưa ra những đề nghị tế nhị nhưng bà chưa bao giờ gây áp lực buộc cô phải có con.

Không có ngờ khi biết bọn họ đến thủ đô, liền liên lạc với bố mình.

Lúc này, người đàn ông nhìn An Tống, thấy vẻ mặt có chút giật mình của cô, liền trả lời: "Con chưa có dự định gì. Dù sao An An còn đang học đại học, để cô ấy tập trung vào việc học trước."

An Tương Hoài hiểu ý, nhíu mày thả lỏng một chút, "Ý bố cũng là vậy, việc sinh con cũng không cần quá hai năm, nhưng nếu mỗi ngày đi học mà vác cái bụng to thì thật sự không hợp lý lắm. "

Về vấn đề này hai người đàn ông lại có quan điểm thống nhất một cách đáng ngạc nhiên, An Tống ngồi bên cạnh cô nhẹ nhàng thở ra, cô thật sự không nghĩ đến việc có con, cảm giác như mình vẫn còn là một đứa trẻ.

...

Trưa ngày hôm sau, sau bữa trưa, hai vợ chồng và An Tương Hoài đề nghị ra ngoài đi dạo.

Bên ngoài tuyết đang rơi, toàn bộ thủ đô được bao phủ trong màu bạc trắng.

An Tương Hoài không thể cưỡng lại sự nài nỉ của An Tống, đành phải mặc áo khoác vào và theo bọn họ ra khỏi cửa.

Cứ tưởng đó thực sự đi dạo chơi nhưng không ngờ có một chiếc xe địa hình màu đen đậu ngoài cửa.

An Tương Hoài theo bọn họ vào trong xe, không hỏi thêm câu nào.

Trong vòng bốn mươi phút tiếp theo, chiếc xe đã đến một bảo tàng công nghệ kỹ thuật số ở ngoại ô.

Một số người bước vào địa điểm từ lối đi VIP, những tòa nhà phúc hợp trừu tượng hiện đại có thể nhìn thấy ở khắp mọi nơi, chứa đầy khoa học và công nghệ hướng tới tương lai.

An Tương Hoài buồn cười nhìn An Tống: "Ý đi dạo của con, là đi thăm quan bảo tàng khoa học kỹ thuật?"

"Đây chỉ là một phần thôi." An Tống phủi tuyết sương trên tay áo, thần bí nói: "Hè năm ngoái về Trạm Châu, không phải con nói có quà cho bố sao?"

An Tương Hoài chắp tay chiêm ngưỡng nội thất của bảo tàng khoa học và công nghệ, hiếm khi nói đùa: "Là bảo tàng khoa học và công nghệ này à?"

An Tống nói: "Bố nghĩ nhiều quá, nhà chúng ta gánh không nổi."

An Tương Hoài cười lớn, vỗ vỗ vai con gái: "Được rồi, đừng khoa trương quá, là quà gì vậy?"

"Bố, chúng ta qua đó trước đi."

An Tống và Dung Thận nhìn nhau một lúc, sau đó chỉ vào một phòng trải nghiệm AR bằng mắt thường cách đó không xa và nói.

Ba người đi đến phòng trải nghiệm, cửa tự động mở ra, họ đi qua một hành lang nhỏ tối tăm, một luồng ánh sáng mô phỏng màu xanh lam lóe lên trong thiết bị.

"Đây là......"

An Tương Hoài vô thức nhìn sang một bên, mới phát hiện An Tống và Dung Thận đã mất tích.

Nội thất của phòng trải nghiệm rất rộng rãi, giống phong cách rạp hát, là một không gian hoàn toàn khép kín.

"Tống Tống?"

An Tương Hoài lại gọi, nhưng không có người đáp lại.

Nhưng phòng trải nghiệm trước mặt đã thay đổi.

Hình ảnh ảo từ góc trên bắn xuống, sau đó vang lên một tiếng gọi đã chờ đợi từ lâu: "Lão An".

An Tương Hoài sửng sốt, đứng đó hồi lâu không nhúc nhích.

"Chào bố."

Giọng nói trong trẻo của chàng trai lọt vào tai ông như xuyên qua khoảng cách thời gian và không gian.

An Tương Hoài ngước mắt lên, thứ ông nhìn thấy là hình ảnh ảo chồng lên những hình ảnh thực tế.

Trong thế giới AR, khung cảnh trước mắt không còn là phòng trải nghiệm nữa mà là ngôi nhà gỗ trên đường Vân Hải.

Cấu trúc và cách bố trí không gian của ngôi nhà tạo cho người ta ảo giác như đang ở trong thế giới thực.

Công nghệ AR bằng mắt thường vẫn chưa phát triển đến mức có thể nhầm lẫn với đồ thật.

Là một kỹ sư cao cấp, tất nhiên An Tương Hoài có thể nhìn ra những sai sót và sơ hở trong công nghệ.

Nhưng cũng đủ gọi là sống động như thật rồi.

Ông chợt hiểu rằng đây chính là món quà mà Tống Tống muôn tặng ông.

Sử dụng công nghệ AR để hòa nhập vào thế giới thực, cho phép ông mơ về thời gian đã qua và xoa dịu nỗi khao khát của mình.

An Tương Hoài nhìn thẳng vào Tạ Diệu Hoa trong hình ảnh ảo, bên cạnh cô là An Tê, người gần như giống hệt An Tống.

"Bố......"

Lại thêm một cuộc gọi khác, đến từ cô con gái quen thuộc của ông.

Tầm mắt An Tương Hoài mơ hồ, ông dùng tay phải lau mắt, lại nhìn thẳng về phía trước, chính là An Tống đã hòa vào trong hình ảnh.

Cô đang đứng cạnh An Tê ảo, nhưng đôi mắt lại đẫm lệ.

Nhìn thấy cảnh này, cảm xúc nhẫn nhịn của An Tương Hoài lập tức bị xé toạc.

Cảm giác muốn nói, nước mắt tuôn rơi đầu tiên, đây có lẽ là hình ảnh chân thực nhất về tình cha con của bọn họ.

Gia đình bốn người hạnh phúc một thời lại xuất hiện trong cùng một khung hình theo cách này, dù có bao nhiêu tiếc nuối nhưng khoảnh khắc này dường như có thể lấp đầy những khe núi tàn nhẫn mà năm tháng mang lại.

Sự phát triển của khoa học công nghệ chưa thể khiến con người sống lại nhưng con người có thể sử dụng các phương tiện khoa học công nghệ để có thể gặp lại những thân thương đã khuất.

Giọng nói, khuôn mặt và nụ cười khắc sâu trong tâm trí, đã dần dần trùng lặp với hình ảnh ảo này, ngày càng trở nên sống động hơn.

Đây là quà An Tống tặng An Tương Hoài.

Cô đã mất ba năm rưỡi cùng với sự nhiệt tình và kiên trì của mình, cô đã sử dụng công nghệ thực tế tăng cường AR để hiện thực hóa khả năng trình bày không gian của môi trường thực và các vật thể ảo.

Nó phá vỡ khoảng cách giữa thời gian và không gian, sự sống và cái chết, đồng thời cho phép một gia đình bốn người tụ tập lại với nhau theo cách này.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net