Chap 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thấy khuôn mặt Hàn Băng   méo mó, Mặc Vô Thần chỉ biết tặc lưỡi rồi mở cửa bước ra ngoài. Công nhận hôm nay tâm trạng anh cũng quá là tốt đi, làm sao lại trở nên thích trêu chọc cô như vậy?

Đút tay vào túi quần và đi đến nhà bếp, Mặc Vô Thần mở tủ lạnh, lấy chai nước rồi tu một hơi. Thời tiết gì mà nóng thế, uống bao nhiêu nước cũng không đủ.

Bỗng, điện thoại Mặc Vô Thần reo. Khẽ liếc nhìn màn hình điện thoại, Mặc Vô Thần nhấn nút nghe,giọng nói nhanh chóng trở nên lạnh nhạt:

" Chuyện gì? "

Đầu dây bên kia nói gì đó. Chẳng biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ thấy nét mặt Mặc Vô Thần bỗng nhiên vô cùng hắc ám, đáy mắt phát ra vài tia lạnh lùng xen lẫn khinh bỉ.

" Được,tôi tới."

Sau khi cúp máy, Mặc Vô Thần trầm ngâm suy nghĩ chuyện gì đó, bàn tay vô thức bóp nát chai nước, khuôn mặt chứa đầy sự khinh thường. Nở nụ cười nửa miệng, môi bạc khẽ phun ra hai chữ " Đần độn!" rồi bước đi. Ngay lúc đó,Hàn Băng cũng mở cửa bước ra. Cô đã nghe tiếng chuông điện thoại , lại thêm vẻ mặt ấy của anh, chắc chắn là có chuyện  không tốt.

" Có chuyện gì sao? "

Hàn Băng tuy hỏi nhưng cô không trông mong nhận được câu trả lời từ anh. Thường thì những câu hỏi như thế này, Mặc Vô Thần sẽ phớt lờ,rồi bỏ đi, im lặng hoặc tiếp tục công việc của mình. Lần này chắc cũng chả khá khẩm hơn là mấy!

Mặc Vô Thần nhìn cô một lúc, sau đó lẳng lặng bước về phòng. Thấy thế, Hàn Băng chỉ còn biết cười trừ. Không sao, cô quen rồi, cũng chẳng  phải là lần đầu tiên. Cái cảm giác hụt hẫng này không còn xa lạ gì với Hàn Băng nữa.

Bỗng nhiên, Mặc Vô Thần dừng lại trước cửa phòng. Tay đã đặt trên chốt cửa,nhưng lại chần chừ không mở. Anh không thích sự im lặng đến ngột ngạt này, nhưng lại không muốn chia sẻ với cô bất cứ điều gì. Nghĩ tới nghĩ lui, Mặc Vô Thần cũng lựa chọn không nói. Anh nhanh chóng mở cửa rồi bước vào phòng.

Nhìn cánh cửa đóng lại, lòng Hàn Băng như chùn xuống. Không ít lần cô cảm thấy mệt mỏi, muốn buông xuôi tất cả, muốn rời xa Mặc Vô Thần và vứt bỏ thứ tình yêu vô vọng ấy. Nhưng cô làm không được, không có cách nào buông tay anh được! Tại sao khi yêu, con người lại trở nên yếu đuối và vô dụng đến như thế?

Thay đồ xong xuôi, Mặc Vô Thần vội vã ra ngoài. Thấy Hàn Băng đứng ngây người ra đó, Mặc Vô Thần tính gọi cô nhưng lại thôi. Anh xoay đi, lấy xấp hồ sơ rồi mang giày chuẩn bị đến công ty. Nghe tiếng bước chân, lại nhìn bộ vest trên người Mặc Vô Thần, Hàn Băng vội hỏi :

" Anh đến công ty sao? "

" Ừ."

" Ở đấy có chuyện gì sao? "

" Ừ."

" Chuyện gì thế? "

Hàn Băng thắc mắc. Mới không đi làm có nửa buổi mà công ty đã có chuyện rồi sao? Mà lạ thật, có chuyện thì thế nào Vy Vy cũng sẽ gọi điện báo cho cô biết. Đằng này chẳng thấy gì. Giờ đùng một cái lại bảo có chuyện, khó hiểu thế không biết!

" Cô hỏi hơi nhiều rồi."

Mặc Vô Thần lạnh nhạt trả lời. Cô gái này thật là nhiều lời. Cứ hỏi liên tục, khiến cho anh có cảm giác như mình là tội phạm đang bị hỏi cung.

" Gì chứ, chẳng lẽ anh quên em cũng là nhân viên của công ty sao? Quan tâm đến vấn đề của công ty là bổn phận của một nhân viên mà sếp. Tôi làm tốt như thế, lẽ ra phải được khen thưởng mới đúng chứ. Sao lại... Aishh, sếp thật là! "

Hàn Băng khó chịu đáp trả. Hừ, sếp siết gì phát chán, không biết sao những nhân viên ở công ty có thể chịu đựng anh ta như thế nhỉ? Khâm phục nhất là trợ lý Mạnh, ngày nào cũng phải ở gần cái con người khó chịu, kì lạ và bất thường này. Chắc hẳn anh ta cũng hay bị "chịu trận " như cô, có khi còn hơn ấy chứ. Đúng là bất hạnh và đáng thương!

Liếc anh một cái sắc nghẹm, cô  chạy vào phòng lấy túi xách , vội vàng mang giày, vơ đại cái áo khoác mắc trên ghế rồi ra ngoài, bộ dạng khá chật vật. Mặc Vô Thần thấy dáng vẻ ấy của cô thì tò mò hỏi :

" Đi đâu?"

" Không phải chuyện của sếp. "

Hàn Băng không quay đầu lại, lạnh nhạt trả lời. À ha, anh dùng giọng điệu này nói chuyện với em,thì em cũng dùng được.

" Mặc như thế này đến công ty sao?"

" Tôi có nói là đến công ty sao thưa sếp? "

" Muốn đến công ty thì thay đồ. "

Váy ngắn hơn đầu gối, lại sát nách. Cô đùa chắc?

" Không thích."

Xin lỗi sếp, tôi đây nổi tiếng ngang bướng. Không cần phí sức ra lệnh chi cho mệt, tôi sẽ không thay đồ. Hắc hắc, cô có nên nói vậy không nhỉ? Hàn Băng nở nụ cười khoái chí, vẫn không hề có ý định làm theo lời anh nói.

" Thay đồ và tôi sẽ cho cô đi chung."

Thật quá đáng. Cô gái nhỏ này là muốn gây chiến, hay là muốn thử sức nhẫn nại của anh đây? Đúng là tức chết mà. Mặc Vô Thần lạnh lùng có tiếng như anh lại cư nhiên bị chọc tức bởi một cô gái, một con mèo nhỏ xấu xí lại vô dụng và ngốc nghếch.

" Không cần."

Hàn Băng bĩu môi. Chỉnh lại quần áo cho tươm tất, cô đứng thẳng lưng, bộ dáng hiên ngang và tràn đầy tự tin bước đi. Xí, Mặc Vô Thần nghĩ cô không thể tự đến công ty mà không có anh sao? Còn khuya! Dù có phải lết bộ cũng không đời nào Hàn Băng cô làm theo lời nói vô lí ấy của anh ta. Thay cái gì mà thay, chỉ tổ phí phạm thời gian. Đây là lần đầu tiên Hàn Băng mặc như thế này đến công ty, có chút ngại, nhưng cô thấy cũng ổn đấy chứ, cảm giác rất thoải mái,không quá gò bó như những bộ đồ công sở kia. Lần sau nhất định sẽ mặc tiếp.

" Shit! Người phụ nữ này thật là...!"

Nén không được tức giận trong lòng, Mặc Vô Thần mạnh tay đóng sập cửa rồi khóa lại. Anh vội chạy về phía Hàn Băng, sau đó vác cô lên vai. Hàn Băng một phần vì giật mình, một phần vì xấu hổ nên cố gắng giãy dụa, tay liên tiếp đánh vào lưng Mặc Vô Thần, chân lại đạp lung tung đến nỗi rớt cả giày cao gót. Mặc Vô Thần không thèm để ý, vẫn cứ đi tiếp tới chỗ thang máy.

" Này,giày của tôi... rớt rồi! "

Thấy Mặc Vô Thần không hề có ý định giúp mình nhặt giày, hoặc chí ít thả cô xuống để nhặt nó, Hàn Băng hết cách nên đành phải hét lên. Cũng may hành lang lúc ấy chẳng có ai, nếu không cô sẽ độn thổ vì thẹn mất.

Mà Mặc Vô Thần nghe tiếng hét của cô, căn bản cũng không có dừng lại, khiến Hàn Băng muốn phát điên, chỉ hận không thể dùng một cước mà đá bay cái người đàn ông đáng ghét này.

" Anh bị điếc hả? "

Hàn Băng lại tiếp tục đánh vào người Mặc Vô Thần, cô thật muốn đánh gãy xương anh ta! Bộ dạng cô lúc này, phải nói là rất mất mặt. Đường đường là phụ nữ mặc váy, lại bị vác lên như một bao gạo di động, vừa hét vừa la đấm đá loạn xạ,chân lại chỉ còn mỗi một chiếc giày cao gót,khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ và tức giận. Thiên a,người nhìn con đi,có phải là rất thảm không?!

" Muốn nhặt giày sao? Vậy thì phải ngoan ngoãn! "

Mặc Vô Thần thấy cô nháo loạn như thế thì dừng lại. Môi khẽ phảng phất nụ cười, đôi mắt híp lại tràn đầy hứng thú. Mặc dù có việc gấp, nhưng anh vẫn muốn trêu đùa cô gái cứng đầu này một chút.

" Đừng hòng! "

" Ồ, vậy được thôi! "

Mặc Vô Thần cố tình kéo cao giọng, lời nói chứa đựng sự châm chọc. Chân anh khẽ nhấc lên, làm ra vẻ như muốn đi tiếp.

" Ok ok, ngoan ngoãn thì ngoan ngoãn. Làm ơn dừng lại để tội nhặt giày. "

Khuôn mặt Hàn Băng trở nên bí xị. Tuy ngoài mặt đã đồng ý khuất phục, nhưng trong lòng cô chính là đang chửi thầm. Mặc Vô Thần nghe thấy cô đã chịu thua, nên giữ lời hứa dừng lại. Và tất nhiên,Mặc Vô Thần không hề có ý định giúp cô nhặt giày. Gì chứ, anh cũng không có ga lăng và bao đồng đến vậy.

Hàn Băng được thả xuống, khuôn mặt giận dữ liếc nhìn Mặc Vô Thần, cái miệng duyên dáng khẽ lẩm bẩm điều gì đó. Sau đó, cô mạnh bạo lột phăng chiếc giày còn lại ra,  đi chân đất đến chỗ chiếc giày bị rơi rồi nhặt lên. Và cứ thế Hàn Băng một tay xách đôi giày,một tay cầm túi xách, chiếc áo khoác chưa kịp mặc khi nãy liền vắt trên vai, chân trần bước vào thang máy. Sở dĩ Hàn Băng cởi chiếc giày còn lại ra là vì cô cảm nhận đế giày đã sắp gãy, mà cô lại không muốn mình trông giống một kẻ cà thọt.

Một điều dĩ nhiên là, Hàn Băng phải đi chung xe với Mặc Vô Thần. Và một điều dĩ nhiên khác, đó chính là suốt chặng đường, hai người không ai nói với nhau tiếng nào. Họ chỉ lẳng lặng đắm chìm trong những suy nghĩ của riêng mình,một người chăm chú lái xe, người kia lười nhác đảo mắt nhìn cảnh vật quen thuộc trên con đường đã đi qua rất nhiều lần.

....

Khi gần đến công ty, Hàn Băng xuống xe rồi đi bộ đến công ty, còn Mặc Vô Thần đỗ xe vào bãi. Trước khi cô đi, Mặc Vô Thần cũng không quên buông lời đe dọa :

" Mặc áo khoác vào. "

Hàn Băng dù bĩu môi một cái, nhưng vẫn làm theo. Thấy thế, Mặc Vô Thần mới chạy xe vào bãi đậu xe.

Vừa mới đứng trước cửa công ty, Hàn Băng đã thấy mọi người tụ tập lại nơi sảnh lớn,tạo thành một đám đông hỗn loạn và ồn ào. Cô cố gắng tìm kiếm bóng hình quen thuộc của Vy Vy, nhưng thật khó, bởi có quá nhiều người vây quanh, mà dáng dấp của Vy Vy cũng khá nhỏ nhắn.

" Ê, tao nè. "

Đang dáo dác tìm Vy Vy, Hàn Băng cảm thấy có bàn tay ai đó vỗ vai mình, kèm theo đó là một giọng nói quen thuộc. Hàn Băng xoay người lại, gương mặt phút chốc trở nên vui vẻ. Nở một nụ cười thật tươi, cô kéo Vy Vy ra khỏi đám đông, tò mò hỏi :

" Có chuyện gì vậy? Sao náo loạn thành cái chợ mất rồi? "

" Là vầy... Ấy, tổng giám đốc đến kìa, sắp có kịch hay để xem rồi, hú hú! "

" Hả? "

Câu nói lấp lửng của Vy Vy khiến Hàn Băng vô cùng khó hiểu. Cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì, mà Mặc Vô Thần đến thì tại sao lại có kịch vui để xem? Aish, cô thật hối hận vì đã dây dưa với người đàn ông chết tiệt kia để bây giờ trở nên ngu ngu ngơ ngơ như thế này.

Nghĩ là nghĩ thế, nhưng khi thấy Mặc Vô Thần bước vào, Hàn Băng vẫn cùng mọi người cúi chào anh, đám đông cũng nhờ có sự xuất hiện của anh mà bớt nhốn nháo và rối loạn hơn.

Mặc Vô Thần điệu bộ khoan thoai bước đi, nét mặt lạnh hơn bao giờ hết. Trần tổng, để xem ông muốn làm gì. Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ! Lúc đó, có lẽ anh nên tàn nhẫn hơn, triệt hết đường sống của ông ta, không, tốt nhất là khiến cho ông ta vĩnh viễn biến mất trên thế gian này.

Thấy Mặc Vô Thần tiến đến gần, người tên Trần tổng giận run người, cả thân hình béo phì bổ nhào tới Mặc Vô Thần, một tay ông ta nắm cổ áo Mặc Vô Thần, tay đeo đầy nhẫn hột xoàn còn lại nắm thành đấm, giơ lên trước mặt anh. Mặc Vô Thần không phản ứng, trên khuôn mặt lạnh lùng của anh xuất hiện một nụ cười, một nụ cười tà ác và quỷ dị.

Thấy vậy, Trần tổng như phát điên lên, nắm đấm hướng xuống mặt Mặc Vô Thần. Mặc Vô Thần nhanh chóng chụp lấy cánh tay mập mạp của ông rồi hất ra, khiến ông ta lảo đảo lùi về phía sau. Ông ta vừa xấu hổ, vừa tức giận hét lớn :

" Mặc Vô Thần, cái thằng hèn hạ. Hôm nay, lão gia đây sẽ cho mày biết thế nào là lễ độ. "

" Hèn hạ? Lão già, cái miệng đi trước cái não là không tốt đâu."

Mặc Vô Thần hừ lạnh, lão già ngu xuẩn, dám tới đây làm loạn, xem ra ông ăn gan hùm.

" Không phải hèn hạ là cái gì? Mày dụ dỗ con gái tao, cướp đi sự trong trắng của nó, đã vậy còn dùng nó để moi móc thông tin về dự án kia. Đường đường là tổng giảm đốc của một công ty có danh tiếng, lại làm ra những chuyện bại hoại như vậy. Thật đáng xấu hổ!"

Hàn Băng nghe ông ta nói, cảm thấy trong đầu mình nổ ong một tiếng, còn có tim rất đau , như có ai bóp chặt nó vậy,đau đến hô hấp cũng có chút khó khăn. Cố gắng bình ổn tâm trạng, Hàn Băng hít một hơi thật sâu, ánh mắt tiếp tục nhìn về phía Trần tổng và Mặc Vô Thần.

Mặc Vô Thần nghe những lời lẽ kia của ông ta,trong lòng không khỏi khinh thường. Hừ, quả nhiên là người phụ nữ kia về kể lể. Anh thật không hiểu nổi đàn bà, tại sao lại cứ thích bóp méo sự thật đến vậy? Nói không thành có, có thành không, như vậy có gì tốt đâu?

" Trần tổng, rất tiếc phải nói rằng, chính con gái yêu quý của ông mới là người quyến rũ tôi. Còn nữa, căn bản tôi cũng không có chạm qua cô ta, bởi vì cô ta không xứng! "

Mặc Vô Thần cười lạnh, cố gắng dùng những lời lẽ châm biếm để đả kích ông ta. Muốn làm nhục tôi? Quên đi lão già.

Quả nhiên, Trần tổng sau khi nghe Mặc Vô Thần nói thì vô cùng tức giận. Làm sao có thể không giận cho được khi mà đứa con gái duy nhất của ông bị mang ra làm nhục trước mặt mọi người như vậy?

" Mày... mày đúng là tiểu nhân. Dám làm mà không dám nhận, lại chơi trò ném đá dấu tay, cướp dự án kia từ tay của ta. "

" Dự án kia, là do ông không đủ năng lực đảm nhận nên sảy mất, đừng ở đây đổ lỗi. Tôi lặp lại lần cuối, tôi chưa từng và sẽ không bao giờ chạm vào con gái của ông, bởi vì,cô ta rất dơ bẩn. "

Mặc Vô Thần gằn từng chữ một, khuôn mặt chứa đầy sự khinh bỉ. Lưng anh vẫn thẳng,tư thế vẫn hiên ngang như ban đầu.

Thấy thế, Trần tổng nhất thời kích động, tay rút khẩu súng bên lưng rồi chĩa thẳng vào đầu Mặc Vô Thần. Nhân viên trong công ty ai nấy đều hoảng hốt, đều không nghĩ tình huống lại tệ đến như vậy. Hàn Băng cũng thế, khoảnh khắc ông ta chĩa súng vào đầu Mặc Vô Thần, tim cô có cảm giác như ngừng đập,lòng dâng lên một nỗi sợ hãi to lớn. Suýt nữa cô đã không kìm được mà chạy đến bên anh.

Mặc Vô Thần lại khác. Nét lạnh lùng và khinh bỉ của anh không hề biến mất. Lại nở nụ cười nửa miệng, một tay anh bẻ tay ông ta ra sau, tay còn lại giựt khẩu súng trên tay ông ta.

" Mau, đưa ông ta ra ngoài. "

Dứt lời, hai người bảo vệ vội vàng chạy đến,áp giải ông ta ra ngoài. Chỉ thấy hai mắt Trần tổng đỏ ngầu, giọng khàn khàn hét lên :

" Mẹ kiếp mày Mặc Vô Thần, mày đợi đấy! Tao cảnh cáo mày, cẩn thận cái mạng chó của con vợ mày, nếu không có ngày nó sẽ chết vì chuộc tội cho mày. "

Mặc Vô Thần không hề bận tâm đến những lời đe dọa của ông ta, chỉ chậm rãi bước đi. Chỉ thấy anh lấy điện thoại, môi lạnh nhạt phun ra vài chữ :

" Theo dõi ông ta! "

...

Hope you like it! Best wishes for you!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net