Chap 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Hàn Băng." Tiếng gọi của Vy Vy kéo Hàn Băng ra khỏi những dòng suy nghĩ rối ren kia. Cố nặn ra nụ cười trên môi,Hàn Băng vẫy tay chào Vy Vy.

" Trời trời, đầu mày bị gì mà băng bó thế kia?" Vừa ngẩng đầu lên  thì đập vào mắt Vy Vy chính là cái dải băng trắng quấn trên đầu Hàn Băng. Cô không kìm nổi sự lo lắng nên đã vô tình hét lên, khiến mọi người xung quanh đều đổ dồn ánh mắt về phía cô và Hàn Băng. Vy Vy ngượng ngùng cúi mặt xuống, Hàn Băng thấy thế đành quay qua xin lỗi mọi người hộ Vy Vy.

" Mày lúc nào cũng thế, cái tật rống không bao giờ bỏ cả!" Hàn Băng nghiêm giọng khiển trách. Sau đó, nhìn dáng vẻ hối lỗi của Vy Vy, cô bật cười rồi lắc đầu. Dẫu biết là nó đang giả nai, nhưng nhìn như vầy thấy nó đáng yêu thật. Cô mà là con trai,chắc cô cũng rơi vào lưới tình của Vy Vy mất rồi.

" Tại ta lo cho mi chứ bộ. À mà này, chuyện gì đã xảy ra thế? Sao mày bị băng khắp đầu thế kia?"

" Chả sao cả, chỉ là trầy một xíu thôi. Cái bệnh viện đó chắc dư vải ấy mà, chứ không có gì nghiêm trọng đâu! " Hàn Băng cô là đang nói thật nha! Quả thật là cô chỉ bị trầy một chút trên trán thôi, mà không hiểu sao lại được khuyến mãi cho nguyên dải băng dày cộm thế này, nóng chết đi được.

" Không có gì nghiêm trọng thì làm sao lại băng kín đầu thế kia? " Vy Vy cô nhất quyết không tin. Gạt con nít à, cô đã lớn khôn rồi, đã thông minh ra rất nhiều rồi nhé.

" Trời ạ, tao đã bảo không sao rồi. Nếu có gì nghiêm trọng thì tao đâu có được thả về sớm như vậy. Động não đi, đầu đất à." Hàn Băng thật hết cách với cô bạn của mình. Cứng đầu thế không biết.

" Rồi rồi, tao tin. Vậy ngày mai mày có đi làm lại không, hay vẫn nghỉ?"

" Đi chứ, nghỉ hoài cạp đất mà ăn à?!"

Sau đó, hai người kêu đồ ăn trưa rồi cùng nhau vừa ăn, vừa trò chuyện vui vẻ.

...

Không tài nào tập trung vào công việc, Mặc Vô Thần đành phải bỏ ra ngoài ăn trưa sớm hơn thường ngày. Thật chẳng thể hiểu nổi, sao trong đầu anh bây giờ chỉ có toàn hình ảnh của Hàn Băng, tại sao lại như vậy? Đây là gì, là thương hại, quan tâm, lo lắng, thích hay là... yêu...? Không, không là gì cả, chỉ đơn thuần là rảnh rỗi nên vô tình nghĩ đến thôi, chắc chắn là như vậy, đúng, ngay cả thương hại cô ta cũng không xứng đáng!

Nhưng,lý trí càng cố phủ nhận, thì dường như trái tim anh lại càng khẳng định những ý nghĩ đó là sự thật. Anh có thể yêu cô ta, có thể sao? Mặc Vô Thần anh đã nhiều lần đấu tranh tư tưởng, nghiêm túc hỏi bản thân, hỏi trái tim mình về vấn đề này, và cho dù có hỏi đến cả trăm, cả ngàn lần thì đáp án cuối cùng cũng chỉ có một. Một câu trả lời khiến Mặc Vô Thần không thể nào chấp nhận được.Thật là hack não! Đau đầu quá, dẹp cho xong. Nghĩ gì làm nấy cho khỏe người.

Rời khỏi cái nhà hàng mà ngày hôm qua đã đến, Mặc Vô Thần mang một bộ mặt băng lãnh nhưng trong tâm trí lại đang hết sức rối bời. Anh dừng lại một chút, đầu cố vận dụng hết chất xám để nghĩ xem nên đi đâu tiếp theo để tìm Hàn Băng, nhưng, nghĩ mãi vẫn không ra. Thế mới biết thường ngày anh vô tâm với Hàn Băng đến nhường nào. Cô biết tất cả về anh,  nhưng anh lại chẳng biết một chút gì về cô cả. Ngay cả cô từ đâu đến, gia thế ra sao, bố mẹ là ai anh cũng không biết, đừng nói chi đến sở thích hay những nơi cô thường tới. Mặc Vô Thần, mày tệ lắm,tệ vô cùng!

...

Tối hôm đó, tại phòng 000 chung Vivan...

Hàn Băng thư thả nhắm mắt, thoải mái tận hưởng cái cảm giác dễ chịu khi ngâm mình trong chiếc bồn tắm với làn nước nóng ấm này. Quả là không còn gì tuyệt vời hơn! Cô suy nghĩ, chẳng lẽ cuộc sống của cô không thể êm đềm, bình lặng như lúc này sao? Cái cảm giác này, khiến cô thật muốn ngủ một lát, và kết thúc một ngày đầy biến cố.

Cạch! Hình như có tiếng mở cửa! Tuy rất muốn nhưng hai mắt cô không thể nào mở ra nổi, tay chân cũng nhức mỏi hết cả lên. Hàn Băng vẫn nằm im trong chiếc bồn tắm, mặc kệ tiếng mở cửa kia.

Cạch... Lại là tiếng mở cửa, nhưng lần này là tiếng mở cửa phòng tắm. Là ai? Cố hết sức mở mắt, Hàn Băng mơ hồ thấy một hình dáng rất quen thuộc. Cô cảm nhận được hơi thở nam tính vô cùng quen thuộc khẽ phà vào bên tai mình. Nhột quá, nhưng hơi thở ấy lại khiến cho Hàn Băng có cảm giác rất an tâm. Rồi, một bàn tay to lớn,thô ráp vuốt những sợi tóc ướt và bế cả thân hình mảnh mai của cô lên. Hàn Băng lọt thỏm trong vòng tay rắn chắc, ấm áp kia. Cô biết rồi, chính là anh, Mặc Vô Thần!

Mặc Vô Thần nhanh chóng bế Hàn Băng ra khỏi bồn tắm. Chết tiệt, sao lại ngủ quên ở trong đó được chứ, ngâm nước quá lâu chẳng phải là sẽ bị cảm lạnh mất sao? Mở chiếc tủ quần áo gần giường, anh lấy vội khăn tắm và quần áo. Mặc Vô Thần dùng khăn lau khô người cho Hàn Băng.

" Ưm..."

Tiếng kêu nhỏ này của cô khiến cho động tác lau người của anh bỗng dừng lại. Mấy ngày không gặp, anh nhớ thân thể mềm mại của cô đến phát điên lên được, thật khó để mà có thể kiềm chế. Vậy mà bây giờ, con mèo nhỏ này lại muốn kích thích anh sao? Nhìn những đường cong tuyệt mỹ kia, đôi tay anh vô thức vuốt ve thân thể của cô. Khi chạm đến khuôn mặt xinh xắn kia, đôi tay Mặc Vô Thần chần chừ một lúc rồi rút về. Hàn Băng ngủ say thế kia, chắc hẳn cô ấy mệt mỏi lắm.

Mệt mỏi nằm xuống cạnh Hàn Băng, Mặc Vô Thần khẽ nâng đầu Hàn Băng lên rồi để cô gối lên tay mình, tay còn lại thì ôm lấy cô vào lòng. Một chút hạnh phúc và ấm áp len lỏi vào trong cả tâm trí và trái tim của anh. Cái cảm giác yên bình, ngọt ngào này thật là lạ, dường như đây là lần đầu anh có cảm giác như thế với một người con gái. Và rồi cứ thế, giấc ngủ bình yên nhanh chóng đến với Mặc Vô Thần, hứa hẹn và chuẩn bị cho một ngày mai, một tương lai thật tươi đẹp. Nhưng liệu, có phải là như thế?...

....

Hope you like it! Best wishes for you!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net