6.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm sau là chủ nhật, con Đình nó ra quán nhậu lớn trên thị trấn xin một chân phục vụ, còn tôi thì đi chăn vịt cho ông Tám Sú. Lao động cả ngày mệt nhọc, chẳng biết nó có nhớ tôi không, chứ tôi nhớ nó muốn chết.

"Nè, tao nhớ con Đình quá mày." Tôi vừa lùa một đám vịt bầu xuống nước, có một con không chịu theo bầy đàn, cứ bám miết ở chân tôi, tôi ngồi xuống tâm sự với nó.

"Quạc quạc." Nó trả lời tôi, tôi nghĩ là nó nghe hiểu tôi đó, nó còn nhìn tôi với ánh mắt đầy cảm thông nữa.

"Tao thấy tụi bây cũng lớn rồi, sao không tự giác vào nề nếp đi? Cứ bắt tao phải đi theo chăn dắt vậy hả?" Tôi xoa đầu con vịt đó, chả biết giống cái hay đực nữa.

"Quạc quạc quạc quạc quạc quạc." Nó không hài lòng, đẩy đầu vào ống chân tôi, còn cạp cho mấy phát.

"Ây da, cái con này, tao tưởng mày hiểu tao lắm. Thôi không nói nhiều, xuống dưới hồ đi, mau lên."

Con đó nó lủi thủi, cái chân ngắn củn đi đỏng đảnh, phao câu dảnh dảnh lên trời, làm tôi nhớ tới dáng đi con Đình ghê. Nó nhảy ùm xuống nước, trước khi bơi đi còn mắng mỏ tôi một câu.

"Quạc quạc quạc quạc."

Hôm đó không may chút nào, con vịt mà sáng dành vài phút tâm sự loài chim bể với tôi bị ông Tám Sú bắt làm thịt, nấu nguyên nồi cháo vịt thơm nứt mũi.

Sáng tôi còn giận nó, mà giờ nó đã không còn ở đây rồi. Thôi mong kiếp sau mày tìm được bến đỗ tốt hơn. Tôi cố tỏ ra thương tiếc con vịt, nhưng thực chất trong lòng vui như ba má mở tiệm vàng. Vì sao ư? Ông Tám Sú cho bịch huyết vịt, vừa được tiền vừa được đồ ăn, không vui mới lạ.

Tôi chạy về nhà, mang mấy con ếch bắt hồi tối ra, cùng với bịch huyết vịt ông Tám mới cho, làm một bữa thịnh soạn. Sau đó lấy một ích bỏ vào trong cái hũ inox, mang qua cho ông Tư.

Tôi lại chạy về nhà, dọn đám cỏ dại trong vườn, chẻ cũi, gom lá, thậm chí chẻ đôi, mài nhẵn mấy cái gáo dừa khô. Xong xuôi rồi mà vẫn chưa thấy con Đình về nhà.

Tôi lo lắng, không nghĩ ngợi gì nhiều mà xách xe chạy lên thị trấn luôn, tôi biết chỗ nó làm ở đâu.
---
Con Đình kia rồi, tôi thấy nó nhễ nhại mồ hôi, chạy đi bưng mấy dĩa đồ ăn cho mấy thằng cha bợm nhậu. Tôi cứ đứng ngay góc cột mà nhìn nó làm việc chăm chỉ quên cả nghỉ ngơi, hết bưng bê lại lau bàn ghế, rửa chén chưa xong đã phải tiếp tục dọn món.

"Em đẹp gái, cho anh thêm két bia đê em ơi." Một thằng cha nào đó cỡ năm mươi mấy tuổi, vẫy tay về phía nó gọi cợt nhả. Trông người ổng đỏ ké mặt mày, mắt mở không lên, đám bạn ông ta, cũng vậy, nhìn là biết đã say bét nhè rồi.

Cái tướng có chút xíu mà siêng năng ghê. Nó nâng cái két bia đâu có nổi, lom khom chật vật kéo lê cái thùng trên nền đất, thấy mà thương.

Thế là tôi ra tay nghĩa hiệp, lại giúp nó nâng lên. Nhỏ nhìn tôi, mặt ngạc nhiên há họng, mắt mở to đến nỗi muốn rớt ra ngoài luôn.

"Mẫn, đi đâu đây?"

"Đi đón mày." Tôi tự hào nói, cảm thấy mình là người bạn tốt nhất thế gian, con Đình sẽ chẳng thể nào rời bỏ tôi được đâu, sức hút tôi quá lớn đi mà. Tuy là tự luyến nhưng tôi vẫn có cảm giác con Đình nó đang vui mừng đến mức muốn nhảy cẫng lên kìa, nhìn nụ cười tươi nằm trên môi nó là biết liền.

Tôi giả bộ ngầu ngầu, một mình bưng két bia lại chỗ mấy thằng cha đó, vô cùng nhẹ nhàng.

Cái ông ban nãy ngước lên, ổng dòm tôi, tôi còn không quên tặng cho ổng cái lườm mà tôi cho là có sức hăm dọa, nhưng hình như nó không ăn thua với mấy tên say xỉn này rồi.

"Lại là một em gái xinh đẹp khác à? Sao cái quán này ai cũng đẹp thế nhỉ?" Ổng cười khì khục, còn tôi thì đách quan tâm con mẹ gì cả, cầm mấy chai bia đặt mạnh lên bàn dằn mặt.

"Em gái, khui bia cho tụi anh đi." Thằng cha đó phải kêu tôi là con còn nghe hợp lí hơn, tôi cũng miễn cưỡng làm, dù cho bây giờ tôi đang muốn lao vào đánh đấm lắm rồi. Nếu tôi mà gây chuyện thì người bị mắng là con Đình chứ không phải tôi đâu.

Tôi một tay cầm chai bia lên, một tay giữ cái cổ tay còn lại, kê ngay mép bàn, giật mạnh xuống.

"Tách."

Cái nắp bằng thiếc bay đi xa, chai bia thủy tinh lại một lần nữa được tôi dọng xuống bàn.

"Được chưa?" Tôi chuẩn bị rời đi.

"Ê khoan, ngồi đây chơi với anh không?" Ổng gian xảo nháy mắt, còn cầm tay tôi sờ sờ, tôi tức giận cực kỳ. Không phải bởi vì bị mấy tên già dâm dê lợi dụng, mà tại vì nếu như hôm nay không có tôi ở đây, thì người chịu cảnh này không phải là tôi mà là con Đình đấy.

"Mẹ nó." Tôi giật tay mình ra, máu nóng tràn lên não, cầm đại chai bia nào đó, quất xuống.

"Mẫn, đừng mà." Trước khi tôi kịp làm điều gì đó ngu ngốc, nhỏ Đình đã ôm thật chặt sau lưng tôi và hét lên.

Tôi dừng tất cả, và bình tĩnh lại chỉ sau tiếng gọi của con Đình, trong vòng vài giây ngắn ngủi. Cánh tay tôi hạ xuống, hít thở sâu một lần nữa. Tự hỏi sao hôm nay lại giận quá mà xém mất khôn như vầy?

Đã lỡ rồi, tôi khui chai bia mình đang cầm trên tay, đưa tới cho cái thằng cha mắt vẫn nhắm nghiền run cầm cập.

Tôi dí sát chai bia vào cổ họng thẳng chả, thằng chả mở mắt nhìn tôi run sợ, tưởng gì, chỉ là một lũ trẻ trâu lâu năm, thích tỏ vẻ. Tôi biết mấy ông đàn ông ở đây không phải sợ không đánh lại một đứa con gái như tôi, mà chỉ sợ tôi điên quá giết người bậy bạ thôi.

Thằng chả nuốt cái ực, nhìn tôi mà chả dám nói lời nào.

"Ở đây không phải bia ôm, muốn chơi với ai, ra chuồng gà mà chơi." Đẩy chai bia lên người đối phương, tôi dắt tay con Đình, gọi bà chủ trong buồng ra tính tiền.

Mấy thằng chả còn muốn nhậu thêm, nhưng nhìn về phía tôi đang lăm le con dao thái lan trong tay, mấy ổng khúm núm ngoan ngoãn mà tính toán đầy đủ cho bà chủ.

"Lạ thật, bọn này bình thường đến nhậu là sẽ ngồi đồng đến tận khuya mà ta?"

Tôi nghe bà chủ đứng tuổi lầm bầm trong miệng, lại ráng nhịn cười. Hôm nay tôi lỡ phá hỏng việc kinh doanh của bà chủ rồi, dạ xin lỗi nhiều.

Nhưng nhờ thế con Đình nó mới được về sớm.

Tôi vui vẻ dắt tay con Đình ra về, và Mẫn Đình còn vui vẻ hơn tôi, tôi chưa bao giờ thấy nó cười tươi như hôm nay, thỉnh thoảng còn nhìn về phía tôi rồi bật cười.

Vẫn là chiếc xe đạp cũ rích, vẫn là những đoạn đường đi đất mòn, vẫn là vòng tay con Đình ngồi phía sau ôm eo tôi, vẫn là những cuộc trò chuyện vụn vặt vui vẻ.

"Nè Đình, tuy tao không thấy mặt mày, nhưng tao biết mày đang cười đó, làm gì cười hoài vậy?"

"Tại vì mày ban nãy."

"Ban nãy tao sao? Ngầu lắm à? Tao biết mà."

"Không phải, trông mày thật ngốc nghếch, y như mấy đứa nhóc mới lớn tập làm giang hồ tay mơ."

"Xùy, mày không cần phải ngại khi khen đâu." Tôi rõ ràng ngầu lòi như vậy mà con Đình nó không thấy ư? Nó chỉ đang cố chọc tôi thôi, đây là sở thích của nó mà.

"Ừ, nãy mày ngầu lắm." Cuối cùng nó cũng thú nhận nè, hì hì ngại quá cơ.

"Ò, cảm ơn."

"Tao thích mày như vậy."

"Thích sao?"

"Phải, rất thích."

Và lại có một cuộc trò chuyện nhỏ khác nối tiếp.

"Mày đi làm ở đó có bất tiện gì không?"

"Không, sao á?"

"Ý là mày có gặp điều gì khó khăn không?"

"Không, ngoại trừ việc hơi cực khổ thôi à, nhưng làm mệt về nhà ngủ ngon lắm mày."

"Không phải, ý tao là, mày có hay bị mấy thằng cha bụng phệ đó đụng chạm không đó?"

"À, không có, mày đừng có lo."

"Sao tao không lo được, tao không đẹp bằng mày mà tao còn bị lợi dụng, nếu để mày thế chỗ tao lúc nãy không biết mày sẽ làm gì nữa."

"Không có gì thật mà, mày đừng lo, tao tự bảo vệ tao được mà."

"Nếu mà có gì quá đáng, mày nghỉ việc chỗ đó đi."

"Thôi, không nghỉ được."

"Tại sao?"

"Chỗ đó tiền lương cao."

Lại là tiền, lúc nào cũng tiền. Nhiều người thích tiền chứ tôi ghét tiền thật sự. Tôi chỉ biết câm nín, bởi vì tôi không học giỏi hơn nó, cũng không kiếm tiền giỏi bằng nó, và cũng không đủ chính chắn như nó nữa.

Chúng tôi về đến nhà, trước khi rẽ lối, nó nhảy lên, tặng tôi một cái hôn ngay môi rồi chạy biến vào nhà.

Để lại tôi đứng đó lúng túng không biết làm sao, tôi không thể thấy mặt tôi đang đỏ rần như nào, nhưng hai lỗ tai tôi nóng lên thấy rõ.

Ngại quá đi, lần đầu nó chủ động hôn tôi, ngại quá điiiiiiiiiii.

Trong ba ngày, chúng tôi đã có ba nụ hôn.

Chúng tôi của sau này vẫn tiếp tục có những nụ hôn vụn vặt, lúc thì điên cuồng say đắm, lúc thì nhỏ nhặt lướt môi, lúc thì trên trán, lúc thì ở má, rồi tai, mắt, mũi, cằm, tay, vai và cổ, lúc thì vào sáng sớm tinh mơ, lúc thì vào buổi trưa nắng gắt, lúc thì vào chiều tà mệt mỏi, lúc thì vào đêm tối an nhiên. Những nụ hôn, và cả nhỏ Đình, chào đón ngày mới cùng tôi, mang đến cho tôi thư thái giữa ngày, xua tan mệt mỏi khi hoàng hôn buông xuống và vỗ về an ủi tôi khi bóng đen chiếm đóng bầu trời.

Chúng tôi tạo ra những nụ hôn vụn trộm, bí mật. Con Đình dặn không được để cho ai biết chuyện này, tôi thấy nó nói đúng, tôi vâng lời. Không thể chối bỏ, tôi cực thích những nụ hôn này, những nụ hôn giữa hai chúng tôi, chỉ giữa tôi và Đình.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net