Nho nhỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên gốc: 小小 – Tiểu tiểu

Tác giả : 似水悠然 – Tự Thủy Du Nhiên

Thể loại: Đam mỹ, đoản văn, nhất công nhất thụ, hoan hỉ oan gia, đô thị tình duyên, thiên tác chi hòa.

Dịch thuật: QT ca ca, GG thúc thúc.

Chỉnh sửa: Hân Nhi aka Diệp gia gia chủ

Nho nhỏ

Tự Thủy Du Nhiên

Đây là bài hát trong đoản này, rất hay, khuyên các nàng nên vừa đọc vừa nghe: http://mp3.zing.vn/bai-hat/Nho-Nho-Dung-To-Nhi/IW6OEZDF.html

Trong này chủ yếu xưng hô tôi – cậu nhưng khi 2 bạn trẻ tức lên sẽ thành ta – ngươi nha~

~~~~~~~~~

Hồi ức giống như một người kể chuyện, dùng giọng nói tràn ngập hương vị quê hương. Nhảy qua vũng nước, vòng qua thôn nhỏ, chờ ngày duyên phận tương ngộ. Tôi dùng bùn đắp một tòa thành, nói tương lai muốn mang cậu vào cửa. Qua bao gian nan, qua bao cánh cửa, vứt bỏ cả thanh xuân. . .

Trên thế giới này, biển người mờ mịt. Không biết có bao nhiêu người, thâm tâm luôn tồn tại một bóng hình nho nhỏ.

Vào thu, bầu trời thành phố rất mau tối. Tuy rằng nhiệt độ không khí cũng không giảm rõ rệt, nhưng rõ ràng có thể cảm giác được ban ngày so với trước càng ngắn hơn. Diệp Thần nhìn ngoài cửa sổ văn phòng thấy sắc trời đã sắp tối, có chút giật mình. . .

Không biết qua bao lâu, nhạc chuông di động vui tai vang lên, Diệp Thần hoàn hồn, lắc lắc đầu, cầm lấy di động ấn nghe.

Di động đầu kia truyền đến tiếng chuông điện thoại cùng thanh âm vui vẻ, "Diệp Thần, ngày mai buổi tối tám giờ, đồng học cao trung tụ hội, Tiễn Quỹ ghế lô 301, không đến không được."

"Lại tụ hội?" Diệp Thần có chút nghi hoặc, "Chu Khải Vân cậu gần đây thực nhàn rỗi?"

"So với kẻ cuồng công tác như cậu, tôi đương nhiên là nhàn đến hết chịu nổi rồi đây." Chu Khải Vân tức giận trả lời, "Cái gì lại tụ hội chứ, lần tụ hội trước rõ ràng là năm ngoái rồi. Lão Đại cậu là đang ở thế giới thần tiên, qua một ngày, bằng anh em chúng tôi quá một năm a."

Không đợi Diệp Thần đáp lại, Chu Khải Vân lại bắt đầu lảm nhảm, "Dù sao cũng mặc kệ, anh đây là người tổ chức, chú nói không đến, anh liền phải tự mình đi mời, chú xem rồi lo liệu đi."

Diệp Thần nhíu mày, không hứng thú trả lời, "Đã biết, mặt mũi của cậu tôi có thể không cấp sao. Nhất định đúng hạn xuất hiện."

Chu Khải Vân vừa lòng cúp điện thoại, Diệp Thần tiếp tục ngẩn người. Từ sau khi tốt nghiệp cao trung đến hiện tại, đại khái đã qua mười năm đi. Không biết thời gian là như thế nào trôi qua. Nếu như nói thời gian trôi quá nhanh, chính là Diệp Thần cảm thấy mỗi một ngày đều thực dài. Nhưng là nói thời gian trôi quá chậm, lại cũng không đúng, chẳng qua mới chớp mắt một cái, mười năm đã yên lặng trôi qua. Hoặc, là thói quen đi, Diệp Thần nghĩ. Một người, đã quen tịch mịch, đã quen cô độc. Một ngày có dài, cũng luôn phải chấm dứt. Một năm dù lâu, rồi cũng đến lúc phải kết thúc thôi.

Buổi tối tám giờ, Tiễn Quỹ ghế lô 301.

Lúc Diệp Thần tới nơi, mọi người đã có mặt đông đủ. Ghế lô đã rất náo nhiệt, người hát, người nói chuyện phiếm. Diệp Thần mới vừa đẩy cửa đi vào, đã bị Chu Khải Vân bắt được, "Diệp Thần, cậu lại là người đến cuối cùng, dựa theo quy củ, nên cấp mọi người một tiết mục biểu diễn đi."

"Đúng vậy đúng vậy, Diệp Thần cậu năm nào cũng đến cuối cùng, này đều đã bao nhiêu năm, không phạt là không được."

"Mọi người nói nói, phạt như thế nào thì tốt? Không bằng để Diệp Thần ra ngoài khỏa thân chạy một vòng?"

"Chủ ý này được đấy."

"Diệp Thần đẹp trai như vậy, dáng người chắc cũng rất tốt. . ."

Đám người kia bình thường đều có thói quen náo loạn, mọi người lại là bạn học cũ, chơi đùa một chút cũng không cố kỵ, trong nhất thời không ai hát hò nói chuyện phiếm nữa, đều vây lại đây làm ầm ĩ.

Thân là tiêu điểm, Diệp Thần vẻ mặt vẫn không biến hóa, vẫn là bộ dáng thản nhiên lạnh lùng kia, cũng may mọi người cùng học nhiều năm đã quen rồi, không khí sôi nổi một chút cũng không bị ảnh hưởng.

Hoa khôi của lớp đột nhiên nhảy ra đề nghị, "Các vị, nể mặt bạn học cũ nhiều năm, đưa ra yêu cầu đơn giản chút đi."

"Yêu cầu đơn giản nha. . . Vậy đến hát đi. . ." Chu Khải Vân nghĩ nghĩ, chạy đến màn hình (nguyên văn: 点歌器 – điểm ca khí, màn hình cảm ứng có thể tùy chọn bài hát) ấn ấn vài cái, sau đó trở về đem micro nhét vào trong tay Diệp Thần, "Đây, anh chọn cho cậu, hát mau đi!"

Thời điểm nhạc dạo vang lên, Diệp Thần có chút hoảng hốt.

Đó là bài hát hắn vô cùng quen thuộc, của Dung Tố Nhi 《 Nho nhỏ 》.

Nhạc dạo êm ái, mọi người đang ầm ĩ cũng an tĩnh lại, tốp năm tốp ba khe khẽ nói nhỏ.

"Các cậu còn nhớ không, cao trung năm ấy, lễ hội mười đại danh ca, Diệp Thần chính là nhờ hát bài này mà được nhất đấy."

"Sao có thể không nhớ, ai cũng không nghĩ tới Diệp Thần lại đi tham gia. Chúng ta còn hay nói giỡn mặt hắn như khối băng thế kia, đi hát khẳng định đông chết người, chính là không nghĩ tới hắn hát nghe lại hay như vậy. Bất quá về sau cũng không nghe thấy hắn hát nữa. Nhiều... năm chúng ta tụ hội như vậy, hắn một lần cũng không hát."

"Khi đó, hắn không hiểu sao lại hát sai mất một câu. Chính là câu kia, cậu dùng bùn đắp một tòa thành, nói tương lai muốn mang tôi vào cửa. Hắn lại đem tôi-cậu hát ngược lại."

. . .

Bất quá, những điều này, Diệp Thần đã không còn để ý tới. Hắn chính là theo bản năng, hòa vào giai điệu bắt đầu hát ra từng ca từ vốn giấu tận đáy lòng.

"Hồi ức giống như một người kể chuyện, dùng giọng nói tràn ngập hương vị quê hương. Nhảy qua vũng nước, vòng qua thôn nhỏ, chờ ngày duyên phận tương ngộ. Tôi dùng bùn đắp một tòa thành, nói tương lai muốn mang cậu vào cửa. Qua bao gian nan, qua bao cánh cửa, vứt bỏ cả thanh xuân. Lời thề nho nhỏ là không bền, giọt lệ nho nhỏ cũng không ngăn được. Đôi môi non nớt nói lời phân ly. . ."

Kỳ thật Diệp Thần cũng không biết mình đang hát gì, giai điệu bài hát này, dễ dàng phá vỡ bộ mặt bình tĩnh hắn cực lực ngụy trang suốt mười năm qua, hồi ức nơi đáy lòng giống như một quyển sách phủ bụi từng tờ từng tờ được lật ra, có khoái hoạt, khổ sở, có hạnh phúc, thống khổ.

Còn có, cái tên đã khắc sâu trong lòng hắn kia —— Tần Hiểu.

Thời gian phút chốc như quay ngược lại, trở lại những ngày tháng hạnh phúc, vô ưu vô lo thời thơ ấu.

Năm tuổi, Diệp Thần lần đầu tiên gặp mặt Tần Hiểu kém hắn năm tháng tuổi. Nói đến cũng khéo, Diệp mẹ cùng Tần mẹ là bạn đại học, quan hệ thực tốt, nhưng bởi vì bận rộn công tác riêng nhiều năm mà chưa từng liên hệ. Cho nên thời điểm hai mẹ trên đường ngẫu nhiên gặp lại, tình huống kia quả thực là không thể hình dung. Hai mẹ ở trên đường khí thế ngất trời hàn huyên, từ chuyện cũ hồi đại học cho tới chuyện chồng con. Mà hài tử các nàng còn đang nắm trên tay, cũng chỉ có thể mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nhau.

Tần Hiểu nho nhỏ rất đẹp, đôi mắt thật to, mặc một bộ quần áo thủy thủ lam nhạt, khẽ nâng đầu, tò mò đánh giá Diệp Thần trước mặt so với chính mình cao một cái đầu.

"Cậu nhìn cái gì?" Diệp Thần mặt không biểu tình, từ trên cao nhìn xuống liếc liếc Tần Hiểu, ôn hòa hỏi một câu.

Tần Hiểu liền lộ ra tươi cười sáng lạn, "Mũ cậu đội trên đầu thật là đẹp mắt."

Đẹp? Diệp Thần đầu đầy hắc tuyến, mũ trên đầu hắn kia là màu đỏ thẫm, còn thực kinh khủng buộc thêm một cái nơ con bướm, làm sao mà đẹp? Đây là thẩm mỹ mẹ hắn có vấn đề, dám bắt hắn đội cái mũ này.

Vì thế Diệp Thần nghĩ nghĩ, trực tiếp đem mũ lấy xuống đội lên đầu Tần Hiểu.

Tần Hiểu nâng tay sờ sờ mũ, cười đến đặc biệt đáng yêu, hai mắt to tròn híp lại thành hình lưỡi liềm, "Đẹp không? Giống cô bé quàng khăn đỏ (nguyên văn: – tiểu hồng mạo) không?"

Kỳ thật, nói đúng thì, nhìn rất đẹp. Tần Hiểu lớn lên khả ái như vậy, làn da lại trắng, hơn nữa tiểu nam hài đội một cái mũ đỏ vốn cũng không sao. Nhưng Diệp Thần lại xấu xa cố tình nói, "Xấu muốn chết. Giống bà ngoại sói (nguyên văn: 狼外婆 – lang bà ngoại, bà của cô bé quàng khăn đỏ sau khi bị sói ăn thịt) hơn" .

Tần Hiểu nghe vậy, "Oa" một tiếng khóc ra, "Hiểu Hiểu không xấu, Hiểu Hiểu không phải bà ngoại sói."

"Hừ, cậu nói không phải là không phải à? Rõ ràng là rất xấu."

Tần Hiểu càng khóc lớn hơn, hai tay nhỏ bé mập mạp không ngừng dụi dụi lau nước mắt. Diệp Thần nhìn cái mũi đỏ hồng của Tần Hiểu, tự dưng lại càng muốn khi dễ cậu, vì thế hắn lại bồi thêm một câu, "Khóc lên càng xấu ."

Lần này Tần Hiểu núi lửa bùng nổ, tiếng khóc kinh thiên động địa, hai mẹ vẫn còn đang say sưa nói chuyện phiếm cũng phải dừng lại cùng dỗ dành bé con đã khóc đến thở không nổi kia, liên tục hỏi Tần Hiểu làm sao vậy, ai khi dễ cậu . . .

"Hắn. . ." Tần Hiểu khóc thút thít, giơ tay nhỏ béo mập lên, chỉ hướng Diệp Thần, "Hắn, hắn nói Hiểu Hiểu xấu. . . Ô ô ô."

Diệp mẹ vừa nghe liền vui vẻ, "Hiểu Hiểu ngoan, ca ca đó là lừa gạt con thôi, Hiểu Hiểu của chúng ta là xinh đẹp nhất ."

"Hắn. . . Hắn còn nói, Hiểu Hiểu giống bà ngoại sói, oa ô ô."

Diệp Thần nhìn Tần Hiểu đang cáo trạng với mẹ mình, khóe miệng hơi méo đi, lửa giận bùng lên, "Lúc đầu vốn cũng đã rất giống."

Vì thế Tần Hiểu lại núi lửa bùng nổ, cuối cùng loạn thành một đống, hai mẹ dỗ như thế nào cũng dỗ không được. Mà Diệp Thần, lại ở một bên cười thật vui vẻ.

Cứ như vậy, Diệp Thần cùng Tần Hiểu, trúc mã trúc mã nghiệt duyên mà bắt đầu. Diệp Thần từ nhỏ chính là một bộ mặt khối băng, đối ai cũng đều lạnh lùng thản nhiên, duy độc đối mặt Tần Hiểu mới lộ ra một mặt gian ác, hở ra liền khi dễ cậu, trêu cợt cậu, thích đem cậu chọc cho khóc ra sau đó lại đi dỗ. Mà Tần Hiểu từ nhỏ chính là một tiểu thiên sứ, nhìn thấy ai cũng cười, giống như ánh mặt trời ấm áp, nhưng thời điểm đối mặt với Diệp Thần thường thường là nổi trận lôi đình.

Sau lần gặp mặt Diệp Thần làm Tần Hiểu khóc năm năm tuổi ấy, sáu tuổi khi hai nhà mới vừa cùng dọn về một khu, Diệp Thần liền công khai đoạt đi trên tay Tần Hiểu súng máy cậu yêu thích nhất. Bảy tuổi, Diệp Thần trộm cầm đi bài tập hè của Tần Hiểu, làm hại Tần Hiểu không thể không làm lại một đống lớn bài tập, đương nhiên sau đó cậu biết được chân tướng liền đem người nào đó ra hành hung một chút.

Sinh nhật Tần Hiểu tám tuổi, Diệp Thần tặng hắn một con rùa nhỏ, sau đó chỉ vào rùa nói Tần Hiểu cùng rùa lớn lên giống nhau như đúc, Tần Hiểu tức giận ba ngày không thèm để ý đến hắn. Chín tuổi, mười tuổi, mười một tuổi, mười hai tuổi, mười ba tuổi, mười bốn tuổi, mười lăm tuổi. . . Mười một năm, Diệp Thần đối Tần Hiểu phải gọi là tội lỗi chồng chất. Cứ như vậy dây dưa không dứt, bọn họ trưởng thành, từ năm năm tuổi còn là tiểu hài tử, cho đến mùa mưa mười sáu tuổi năm đó.

Bất quá không thể không nói chính là, mười một năm này, Diệp Thần làm ra ba chuyện, khiến cho Tần Hiểu cực kỳ tức giận, hận không thể đem hắn nghiền thành tro.

Chuyện thứ nhất phát sinh là năm bọn họ chín tuổi. Ngày đó, Diệp Thần làm xong bài tập, đi tìm Tần Hiểu chơi, mới ra cửa liền thấy Tần Hiểu một mình ngồi dưới gốc cây đại thụ, ỉu xìu ngẩn người. Diệp Thần từ phía sau nhào qua che đi hai mắt Tần Hiểu, "Tiểu bạch thỏ, đoán xem ta là ai?"

Tần Hiểu không giống trước kia cùng hắn đùa giỡn, chính là thô lỗ đem tay hắn đẩy ra, tức giận nói, "Đừng nháo."

"Hiểu Hiểu, làm sao vậy?" Diệp Thần đứng bên người Tần Hiểu, chọc chọc khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu, "Một bộ mặt thật giống trái khổ qua a."

Tần Hiểu nhăn mặt nhíu mày, "Còn không phải do lão thái bà quét rác trong khu kia. Luôn lôi kéo mẹ của tôi cáo trạng, nói tôi thấy nàng không chào hỏi, cũng không cười với nàng, làm hại mẹ nói tôi không lễ phép."

"Vì chút chuyện như thế mà mất hứng?" Diệp Thần tròng mắt vòng vo chuyển, hai tay đập lên bả vai Tần Hiểu, "Đi lên nhà của tôi, tôi giúp cậu nghĩ biện pháp giáo huấn nàng."

"Thật sự?" Tần Hiểu hồ nghi nhìn Diệp Thần. Không phải cậu không tin Diệp Thần, mà thật sự cậu bị người này trêu đùa nhiều lần lắm rồi, lòng vẫn còn sợ hãi.

"Thật sự thật sự, đi thôi đi thôi. Tôi mà lừa cậu, thì chính là chó nhỏ." Diệp Thần kéo Tần Hiểu đứng lên mang về nhà mình.

Tuy rằng biết lời Diệp Thần nói ra kia, miễn cưỡng có thể tin được, nhưng nhìn trước mặt bày đầy một bàn chuối tiêu, Tần Hiểu vẫn là trợn tròn mắt.

"Cậu. . . Cậu không phải nói giúp tôi nghĩ biện pháp giáo huấn lão bà quét rác kia sao?"

Diệp Thần ung dung cầm lấy một trái chuối tiêu, lột vỏ, đưa đến bên miệng Tần Hiểu, "Cậu cũng nói nàng là quét rác. Đem chỗ chuối tiêu này ăn hết, sau đó tôi giúp cậu đem vỏ chuối này vứt ra sân, đủ để nàng quét mãi không hết nha, hơn nữa nàng mắt mờ, quét qua khẳng định sẽ dẫm phải, sau đó liền ngã chổng vó. Đến lúc đó cậu không phải hết giận đi."

Diệp Thần miêu tả sinh động như vậy, Tần Hiểu liền gật gật đầu, "Ân, giống như có điểm đạo lý."

"Cho nên, cậu mau đem chỗ này ăn hết đi."

"Ăn hết?" Tần Hiểu bùng nổ, "Diệp Thần, cậu muốn tôi bội thực mà chết sao?"

Diệp Thần vỗ vỗ đầu Tần Hiểu, "Như thế nào có thể, chính là không ăn hết, rác số lượng không đủ, chỉnh không được lão thái bà kia nha."

"Cũng đúng." Tần Hiểu uể oải, "Vậy làm sao bây giờ?"

"Ân. . ." Diệp Thần sờ sờ cằm, "Như vậy tốt lắm, cậu ăn mười quả, sau đó nhảy một trăm cái cho tiêu hóa hết, sau đó lại ăn mười quả, tái nhảy một trăm nữa, rất nhanh có thể ăn hết."

"Cậu không giúp tôi ăn sao?"

"Tôi nổi tiếng dị ứng chuối tiêu." Diệp Thần nói dối ngay cả mắt cũng không chớp, đem chuối tiêu nhét vào tay Tần Hiểu, chính mình ngồi một bên bắt đầu vì Tần Hiểu lọt vỏ chuối tiêu.

Vì thế kết quả có thể đoán được, ăn chuối tiêu rồi vận động, vận động xong lại ăn, Tần Hiểu dạ dày co rút phải vào bệnh viện. Có đủ rác chỉnh lão thái bà không thì không biết, nhưng về sao lão bà kia cũng không nói gì Tần Hiểu nữa. Về phần Diệp Thần, phốc, hắn bị mẫu thân đại nhân hắn hung hăng đánh một chút, sau đó bị phạt một ngày không được ăn cơm, đem số chuối tiêu còn lại ăn hết. Vì thế, cuối cùng, hắn cũng là đi bệnh viện bồi Tần Hiểu .

Chuyện thứ hai chuyện phát sinh vào năm hai sơ trung của Diệp Thần cùng Tần Hiểu.

Lại nói tiếp nguyên bản cũng không phải đại sự gì, chính là lớp bên cạnh có tiểu nữ sinh thích Tần Hiểu, vì thế viết một phong thư tình cho cậu. Tuy rằng kia cũng gọi là yêu sớm, nhưng tiểu nam sinh ngây thơ cùng tiểu nữ sinh kỳ thật cũng không hiểu được cái gì là tình yêu. Tần Hiểu nhận được thư tình cũng không quá để tâm, tùy tay để lẫn trong đống sách vở. Vốn hết thảy như vậy không dấu vết, chính là, thư tình cố tình lại rơi xuống tay Diệp Thần. Vì thế. . . Trên đường về nhà. . .

Diệp Thần, "Hiểu Hiểu, tôi nhìn thấy rồi nga ~" hắn ác liệt cố ý ngân dài âm.

Tần Hiểu không phản ứng, nghĩ thầm, người này chắc lại sắp nghĩ ra chủ ý xấu xa gì rồi.

Không may thế nào, tiểu cô nương gửi thư tình cho Tần Hiểu lại cùng một đám tiểu thư đâm đầu đi tới. Tiểu cô nương nhìn thấy Tần Hiểu, mặt đỏ rần.

"Tần Hiểu, thật là tình cờ, cậu về nhà?"

Tần Hiểu cười cười, "Ân, các cậu đây là đi đâu?"

"Sắp tới Quốc khánh, lớp chúng ta đang sắp xếp tiết mục." Tiểu cô nương còn chưa kịp trả lời, tiểu muội muội nàng liền nhanh mồm nhanh miệng trả lời thay.

Tiểu muội thứ hai cũng chen vào, "Đúng rồi, cậu là Tần Hiểu lớp bên cạnh, các cậu chuẩn bị tiết mục gì?"

"Này. . . Tôi không rõ lắm."

Diệp Thần đứng ở một bên, thu hồi bộ mặt mặt tiểu nhân thường đối Tần Hiểu, khôi phục biểu tình lạnh lùng. Hắn thản nhiên liếc mắt trừng một đám tiểu cô nương vây quanh Tần Hiểu, hừ lạnh một tiếng, "Ồn muốn chết."

Vì thế sau khi Tần Hiểu thật vất vả thoát thân khỏi một đám tiểu cô nương liền nhìn thấy bộ mặt đen hơn đáy nồi của Diệp Thần. Cậu bĩu môi, nghĩ thầm, người này đối người khác so với khối băng không khác mấy, vì cái gì chỉ có đối cậu tựa như thay đổi hoàn toàn. Nếu cùng người khác nói Diệp Thần người kia một chút cũng không lạnh lùng ngược lại còn là một người ác liệt thích khi dễ người, chỉ sợ dù là Tần mẹ cũng sẽ không tin tưởng đi.

Quả nhiên, giây trước còn lạnh hơn băng giây sau Diệp Thần đã gợi lên một mạt ý cười xấu xa. Tần Hiểu nhíu mày, đè nén xúc động muốn dộng một quyền vào gương mặt người nào đó, đi thẳng về phía trước. Diệp Thần đuổi theo, từ túi sách lấy ra một phong thư phấn hồng, ở trước mặt Tần Hiểu quơ quơ.

"Cậu xem đây là cái gì?"

"Cậu. . ." Tần Hiểu một phen nhào qua muốn đem phong thư cướp về, chính là bất đắc dĩ nhìn Diệp Thần cậy chân dài giơ phong thư lên cao, dù Tần Hiểu như thế nào kiễng chân cũng với không tới.

Tần Hiểu nổi giận, "Diệp Thần, cậu có biết xấu hổ hay không, như thế nào có thể tùy tiện lấy đồ vật này nọ của người khác. Tôi về sau không bao giờ... cho cậu mượn vở nữa."

"Hiểu Hiểu, tức giận cái gì nào." Diệp Thần cười hì hì, "Nếu vừa rồi đám nữ sinh kia nhìn thấy cậu bộ dạng này, hình tượng của cậu chính là sụp đổ a. Cậu nói cậu đối ai cũng đều cười meo meo, như thế nào vừa nhìn tôi, liền biến thành hỏa long phun lửa rồi?"

"Còn không phải là vì cậu." Tần Hiểu không chút lưu tình hướng cẳng chân Diệp Thần hung ác đá một cước, "Trưng ra bộ mặt như khối băng, che đi bộ mặt cẩu thí của mình, người khác đều nghĩ cậu thanh cao, chính là cậu. . . Trừ bỏ khi dễ tôi, còn làm được gì chứ?"

"Hiểu Hiểu." Diệp Thần kéo lại bả vai Tần Hiểu, "Đừng chuyển đề tài nha. Này, cậu không nghĩ giải quyết sao ?"

Tần Hiểu nghiêng đầu liếc hắn một cái, nhận mệnh nói, "Cậu có điều kiện gì, nói đi."

"Này thôi. . ." Diệp Thần kéo dài thanh âm, lôi Tần Hiểu đi về phía trước một đoạn, rõ vào một hẻm nhỏ hẻo lánh, sau đó chỉ chỉ mặt mình, "Hôn tôi một chút, liền trả lại cho cậu."

"Cậu nói cái gì?" Tần Hiểu nổi trận lôi đình, bắt đầu đối với Diệp Thần tay đấm chân đá. Diệp Thần một bên trốn một bên cười xấu xa, "Hiểu Hiểu, cậu không làm cũng không sao, tôi cũng không phải thực muốn đem vật này giao cho lão sư đâu, thật sự thật sự, cậu tin tưởng tôi, tôi tuyệt đối không miễn cưỡng cậu."

"Diệp Thần, ngươi con mẹ nó hỗn đản!" Tần Hiểu rống giận, hai mắt hung hăng nhìn chằm chằm tên đang nhàn nhã tựa lưng vào tường chơi đùa phong thư trên tay, hận không thể dùng ánh mắt đâm chết hắn.

"Hiểu Hiểu, đừng nóng giận, cậu suy nghĩ kỹ đi? Ân. . . Nhìn dáng vẻ của cậu tựa hồ còn lo lắng một chút. Vậy trong lúc cậu đang bận lo lắng, liền để tôi biểu diễn đọc diễn cảm thư tình cho cậu nghe nha." Nói xong người nào đó đã đem thư rút ra, mở ra, bắt đầu cao giọng đọc diễn cảm, "Tần Hiểu thân mến, thỉnh cho phép mình gọi cậu như vậy. Mình thích cậu đã lâu rồi. Có thể cậu sẽ cảm thấy thực khó tin, nhưng là mình vẫn hy vọng cậu có thể biết được tâm ý của mình. Đến bây giờ, mới có đủ dũng khí, hướng cậu thổ lộ (nguyên văn: 山无棱, 天地合, 才敢与君决 – Sơn vô lăng, thiên địa hợp, mới dám cùng quân quyết; không hiểu rõ nghĩa lắm nhưng mình nghĩ nôm na là vậy). Cậu thì sao, cậu đối với mình có hay không. . ." Nghe Diệp Thần lớn tiếng đem chuyện tình cảm của mình ra ngâm nga, mặt Tần Hiểu xoát cái đỏ bừng. Cậu cắn chặt răng, nghĩ thầm, coi như là bị chó cắn một cái đi, ác tâm liền vọt lên, nhắm mắt lại ôm lấy Diệp Thần, thấy chết không sờn chụt một tiếng hôn xuống.

Xung quanh nhất thời yên lặng .

Ân? Hình như có gì đó không đúng lắm? Cậu, cậu là thân tới nơi nào a? Xúc cảm quá mức mềm mại trên môi làm cho Tần Hiểu cứng ngắc vài giây, sau đó cậu lăng lăng mở to mắt, phát hiện Diệp Thần cũng đồng dạng ngơ ngác nhìn cậu. Mà môi hai người, dán tại cùng một chỗ.

"Ta kháo." Mặt Tần Hiểu liền đỏ bừng, một phen đoạt lấy thư trên tay Diệp Thần, xoay người bỏ chạy trối chết.

Bởi vì chuyện này, Tần Hiểu suốt ba tháng sau cũng không cùng Diệp Thần nói một câu, Diệp Thần dụ dỗ hết lời ba tháng, Tần Hiểu mới nguôi giận.

Về phần chuyện thứ ba. . .

Chuyện gì so với chuyện thứ ba này cũng không làm cho Tần Hiểu nghĩ muốn lột da Diệp Thần hơn.

Tần Hiểu lung đeo túi sách tức giận đi nhanh về

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net