Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chị Trang có ở với chị không đó?"

"Có, nhỏ kia không biết bị gì mà uống nhiều lắm, chị cản còn không được."

Người đầu dây bên kia lo lắng, sốt ruột không thôi.

"Gửi em địa chỉ, em qua đón chị ấy."

"Hở? Không cần, chị...."

Tút tút tút....

"..... Lo cho Trang được." Nhưng câu cuối người bên kia đâu nghe, cúp máy mất tiêu rồi.

Đành phải gửi địa chỉ cho Lan Ngọc, nếu không một lát nữa em không thấy lại réo chị nữa.

Thở dài nhìn cô gái tóc hồng đối diện, cô gái say quắc cần câu vẫn cố chấp mở mí mắt lèm nhèm lên, tay cầm chai rượu vang tu ừng ực.

Mặc kệ Diệp Lâm Anh có ngăn không cho uống nữa, Trang Pháp từng ngụm từng ngụm rượu một.

Giằng co vài lần không được, Diệp Lâm Anh nổi điên, giật phăng chai rượu trong tay Trang ra.

"Tính uống đến chết hay gì? Ngày mai còn bao nhiêu việc phải làm, bà uống như vậy rồi mai có tỉnh nổi không?"

Trang Pháp hơi sửng sốt rồi lại quay về bộ dáng bê tha như cũ.

"Kệ tôi, tôi tự biết cân nhắc."

"Bà.... Rồi, thích thì uống, tôi đây không thèm cản." Nói rồi Diệp Lâm Anh bực bội ngồi cách Trang Pháp thật xa.

Nửa tiếng sau, Lan Ngọc vội vả đến nơi Diệp Lâm Anh gửi, lúc cô nhận được tin nhắn của Diệp Lâm Anh, biết hai người cùng ở quán bar, Lan Ngọc đã không vui rồi.

Nay vào phòng thấy chị say mèm một góc uống rượu, Diệp Lâm Anh ngồi một góc không ngó ngàng tới chị làm Lan Ngọc sôi máu.

Lan Ngọc mặt không cảm xúc bước đến cạnh Trang Pháp, muốn đỡ chị đi về.

"Bà buông ra, tôi còn muốn uống nữa."

Không hề biết người bên cạnh không còn là Diệp Lâm Anh không quản chị nữa mà bây giờ là một ngọn núi lửa sắp phun trào.

Lan Ngọc mím chặt môi, đè nén lại cái miệng muốn mắng chị, trừng Diệp Lâm Anh một cái thật bén sau đó mới cố gắng nhỏ nhẹ với Trang Pháp.

"Muộn lắm rồi, mình đi về, chị nhé."

Không trả lời.

"Trang yêu ơi, chị say rồi, về ngủ thôi."

Im lặng.

....

"Chị Trang!!!"

"Không thích, muốn uống nữa cơ."

Giật mình vì bị la, Trang Pháp ngước mắt nhìn cho rõ người vừa lớn tiếng với mình là ai, nhìn hoài chie thấy giống con người làm mình tổn thương. Trang Pháp khịt mũi, người kia có quan tâm chị đâu, sao người ta lại ở đây được chứ, chị đúng là chấp mê bất ngộ, cứ nhớ mãi người ta.

"Giờ chị muốn thế nào thì mới về, hơn 2 giờ sáng rồi."

Trang Pháp gật gù suy nghĩ một lát, sau đó bật cười ngô nghê nhìn Lan Ngọc.

"Em vừa hay giống người chị thích, chúng ta uống rượu với nhau đi, không say không về!!!"

"...Em giống ai cơ?"

"Giống người chị thích nè, mà người ta không có thích chị."

Lan Ngọc im lặng nhìn Trang Pháp, gương mặt xinh đẹp ửng hồng vì men rượu, người ta nói con người khi say luôn thành thật nhất.

Những cử chỉ ân cần, quan tâm, chiều chuộng của chị dành cho cô có lẽ vì cô giống người chị thầm thương? Kể cả lần chị muốn hôn trộm cô cũng chỉ vì cô giống người chị thích? Trong lòng đau nhói, kìm nén lại hốc mắt chua xót, cười gượng.

"Ừ, chị cũng giống người em yêu, người đó... lại thích người khác rồi, chúng ta thật có duyên, em bồi chị uống."

Lan Ngọc ngồi xuống ghế, nói thế thôi chứ một giọt cũng không lọt vào tay Trang Pháp, tất cả số rượu trên bàn đều rơi vào bụng Lan Ngọc.

Diệp Lâm Anh ngồi nhìn một tóc hồng, một tóc đen, hình như tóc hồng cũng hết hồn vì cách uống rượu như uống nước của tóc đen nên nhìn chằm chằm tóc đen quên luôn chuyện mình cũng đòi uống cùng.

Diệp Lâm Anh gãi gãi đầu, lúc đầu dắt theo một con ma men, tưởng đâu có con nhóc Lan Ngọc đến hốt về hộ, giờ thì hay rồi, một tặng một, khuyến mãi được biệt.

Chị thầm nhớ lại lần trước Lan Ngọc say đã quậy long trời lỡ đất thì tỉnh táo lại ngay lập tức.

Hốt hoảng đứng lên, năm bước thành ba bước giành lại rượu trên tay Lan Ngọc.

"Trang, Ngọc ơi, con chị ở nhà khóc đòi chị, phải về rồi, nhanh đứng dậy chị đưa hai đứa về."

Trang Pháp lúc này gật gù lim dim, không đáng sợ, đáng sợ là Lan Ngọc trong mấy phút đã nốc xong hai chai rượu, nhân lúc rượu chưa thấm, chị phải mang đại diêm vương này về trước khi quá muộn.

May mắn cho Diệp Lâm Anh, dù Lan Ngọc có hơi chếnh choánh nhưng còn nhận thức được, mang hết sự chuyên nghiệp của người nghệ sĩ ra mới không tiếp tục nữa, ựm ừ lảo đảo đỡ Trang Pháp đi ra xe.

Diệp Lâm Anh sợ Lan Ngọc không đỡ được mà kéo cả hai cùng ngã, vừa gọi cho tài xế lái xe đến, tay còn lại để hờ sau lưng hai con ma men.

Cả một quãng đường dài, đến khi dìu dắt hai nhóc vào được phòng ngủ rồi, xác định Lan Ngọc vẫn còn khá tỉnh táo, chị mới tạm biệt ta về.

Đóng lại cửa phòng cho hai đứa, sống lưng Diệp Lâm Anh mới thôi ớn lạnh. Sau này chị không đua đòi đi nhậu với mấy đứa này đâu, chị ở nhà ôm con cho sướng.

Trong phòng, người được nhận định là khá tỉnh táo ngơ ngác nhìn cô cái tóc hồng đã đổ gục lên giường.

Choáng váng cởi áo khoác rồi đến giày cho Trang Pháp, vén chăn gói gém chị cẩn thận sau đó vào nhà  tắm mang khăn đã thấm nước ấm ra lau sơ người cho chị, sau đó lại vào nhà tắm tắm rửa sạch sẽ.

Tắm xong cũng gần 4 giờ sáng, nhìn chị ngọt ngào ngủ say, Lan Ngọc cười khổ, tình yêu đồng giới vốn đã khó, mà chị đã có người để thích rồi càng khó hơn. Tình yêu này vốn không nên tồn tại, mới chớm nở rồi héo úa nhanh chóng.

~~~~~~~~

Reng, reng, reng...

Tiếng báo thức reo inh ỏi, Trang Pháp tỉnh dậy, đầu đau như búa bổ, điển hình là hậu quả do uống rượu, chị ngồi dậy định tắt chuông báo thức nhưng đã có người tắt trước chị.

"Chị dậy rồi thi chuẩn bị nhanh đi, hôm chốt cho xong ý tương bài nhóm rồi còn tập bài solo nữa." Không đợi chị trả lời, Lan Ngọc quay lưng ra ngoài.

Sao mới sáng ra đã chào đón chị bằng giọng nói lạnh lùng dữ vậy. Dù không thích chị thì cũng nên giả vờ dịu dàng xíu đi chứ.

Vệ sinh cá nhân xong chị theo thoi quen đi xuống nhà bếp.

Trong nhà bếp chỉ có mình Lan Ngọc đang ngồi, em thấy chị thì lấy bộ thìa nĩa trên bàn, lau sạch sẽ rồi mới đặt lên dĩa đồ ăn đối diện.

Có vẻ thấy chị ngó xung quanh nên em mở miệng giải thích, giọng nói chả khác khi nãy là bao.

"Mọi người đi tập trước rồi, em bảo hôm qua chị về trễ nên đi sau."

Trang Pháp ngồi vào bàn, nhìn dĩa đồ ăn trên bàn, do dự một lát rồi mới hỏi.

"Em đợi chị đi cùng à?" Em có thể đi chung với mọi người chứ đâu cần ở đây.

"Em ăn sáng."

"... Ờ." Làm chị tưởng bở.

~~~~~~~~

Bù nè, người ta tự giác như thế rồi mấy nà hong khen là tui dỗi, tui lặn tiếp 😤😤

Ngh bảo mí bạn đang hít ke ngọt ngào cute dễ thương đúng hong?

Nhân dịp otp đã phát hint thì tui tặng mí bạn combo ngược lên ngược xuống.

Vui vẻ hoi nèooo


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net