Chương 4: Cuộc Phỏng Vấn Có Một Không Hai Trên Đời (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  Chân nó bắt đầu run, nó lết từng bước nặng nề đến phát tội nhưng có vẻ bà quản gia chả quan tâm nó chút nào, thậm chí là nhìn một cái. Cái phòng khách nhà họ chắc gấp đôi ngôi nhà nó đang sống, nhìn thôi cũng mỏi cả con ngươi. Bà quản gia hất đầu ra hiệu nó ngồi xuống chiếc ghế bằng gỗ quý sang trọng ( do dốt quá nên chả biết đó là gỗ gì, thông cảm). Một lát sau cậu chủ bước tới với cái áo sơ mi trắng viền đen trông phong cách dễ sợ, nó lúng túng liếc cái áo màu đỏ nhạt của mình và chiếc váy sữa quê mùa, tự nhiên nó ngượng đỏ cả mặt, phải công nhận là nó không có con mắt thời trang. Người hầu mang đồ uống đến, nó khẽ gật đầu:

- Cảm ơn chị.Cậu chủ ngồi đối diện nó, miệng phì cười:- Đó là công việc của chị ấy, có gì mà phải cảm ơn- Đó là phép lịch sự tối thiểu- Nó nói- Ý cô là cậu chủ nhà tôi chưa biết đến lịch sự là gì à? Cô cũng trơ trẽn thật đó- Bà quản gia lại liếc xéo nó (lần thứ mấy rồi nhỉ?)- Ý cháu không phải vậy mà - Nó cười trừ, lòng tự nhủ: nói vậy là sai à?- Cô......- Thôi mà bà! Chị uống nước đi - Cậu chủ cườiNó liếc qua chiếc khay đựng nước, có 2 ly: một ly nước cam và rượu dâu, mắt nó sáng lên thấy rõ, cả đời nó chỉ uống ly rượu dâu đúng một lần mà thèm phát điên. Theo mong muốn của......bản thân, nó quơ tay cầm ly rượu dâu uống một ngụm rồi "à" lên một tiếng vẻ mãn nguyện lắm. Chưa kịp thưởng thức tiếp, ly rượu trên tay nó bị bà quản gia giựt phắt, bà trừng mắt:- Cô biết ly rượu này đáng giá bao nhiêu không hả?? Cô còn chưa mời cậu chủ mà cả gan thưởng thức? Bộ cô không biết PHÉP LỊCH SỰ TỐI THIỂU Là Gì?Bà cố ý nhấn mạnh mấy từ cuối khiến ai đó....nhộtNó ngồi không yên trên ghế, sao bà quản gia cứ thích bắt bẻ những chuyện nhỏ nhặt thế nhỉ? Mà thằng nhỏ đáng ghét này sao không phỏng vấn lẹ lên cho người ta còn....chuồn. gru tức chết. Trong tâm nó nghĩ thế mà ngoài mặt thì cố nặn một nụ cười giả tạo:- Vậy chúng ta phỏng vấn được chưa?Thằng nhỏ em hèm một tiếng rồi hỏi:- Chị tên gì? - Hà Huyết Thanh- "thưa cậu chủ, tên tôi là Hà Huyết Thanh" phải nói thế chứ, thật không có phép tắc- Bà ta lại liếc xéo nóNó cố nuốt một cái gì đó nghẹn ở cổ, giọng miễn cưỡng:- Thưa cậu chủ, tên tôi là Hà Huyết ThanhThằng nhóc liếc bà quản gia, mặt khẽ nhăn. Bà quản gia hiểu chuyện liề im bặt- Chị mười lăm tuổi à?- Ờ..... Vâng"Gì chứ, hỏi mấy câu dễ ẹt"- Thế chị thích kem vị nào nhất?- Chắc là socolaThằng nhỏ bĩu môi đáng yêu:- Nhưng em thích vị vani"kệ mi chứ"-nội tâm nó- Sở thích mỗi người mỗi khác mà em- Nó cười- Thế chị biết chơi game không? Đấm bốc, đua xe hay hành động chẳng hạn?"mày quên chị mày là girl à???"- nội tâm 3- Chị thì hay chơi........ nông trại, nhảy audition- Èo, toàn game con gái.- Thằng nhỏ lè lưỡi- Chị biết nấu nướng không? đặc biết là bánh crepe?- Cậu đưa ánh mắt mong đợi nhìn nó- Cờ re..... gì cơ?- Nó nheo mắt- Là bánh crepe kiểu Pháp, hay còn gọi là bánh kếp ý- Bánh bao thì chị biết chứ bánh kếp thì chị chịu- Aiza chán chị quá! Sở thích không giống nhau thì sao làm hầu gái của em được??- Thằng nhỏ giận dỗi- Ờ thì..... hay em hỏi vài thứ khác xem, biết đâu chúng ta giống nhau thì saoMồ hôi bắt đầu rơi chảy dài trên má nó, tiêu thật rồi, kiểu này thì........- Vậy thì bộ phim mà chị thích xem nhất là gì?- Thám tử lừng danh conan- Nó trả lời với vẻ đầy thích thú( chắc là fan cuồng)- Nhảm nhí! Ba cái phim con nít ấy em không thích- Thằng nhỏ tỏ vẻ thất vọng vô cùng- em chỉ thích sherlock homles- Thì cũng đều là thám tử mà- Sherlock homles có thật nhá, với lại là CON NGƯỜI đóng phim chú không phải nhân vật hoạt hình- Cậu nói- Kiểu này mà chị tự tin mình đậu à?- Ờ thì........- Nó lúng túngThấy nó tội tội thằng nhỏ liền "quăng dây cứu vớt"- Chị chạy nhanh không?- Tàm tạm- Vậy ra sân chạy đua với em. Nếu chị thắng hoặc hòa thì coi như chị đậu- Thằng nhỏ nhìn xoáy sâu vào mắt nó vẻ đắc chí lắmĐùa sao trời! Tui xin làm hầu gái chứ không phải tuyển thủ thi chạy - Ờ được thôi. Thua thì đừng có khóc thét đấy- Lòng tự trọng không cho nó từ bỏ, nó nói với vẻ mặt tràn đầy tự tin khiến ai kia vô cùng phấn khởi---------------------------------------------------------------------------------END CHAP--------------------------------------------------------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC