Chương 16 : Tứ Hôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Quân nhi con đừng hồ nháo, mau nói với phụ hoàng, con chỉ nói đùa" Hoàng hậu Minh Cơ Tuyết nhìn biểu tình sắp nổi trận lôi đình của Hoắc Kiến Bân sốt ruột nói

"Nhi thần...Không"

Chưa đợi Hoắc Kiến Quân nói tiếp thái hậu liền chen vào "Quân nhi con không còn nhỏ nữa, con phải biết con đang làm gì"

Hoắc Kiến Quân cúi đầu biểu tình kiên quyết "Nhi thần tất nhiên biết rõ mình đang làm gì, Phụ hoàng nhi thần chưa từng cầu xin người điều gì. Chỉ có chuyện này, xin phụ hoàng nhất định phải đồng ý với nhi thần"

"Cạch" một tiếng, ly rượu trên tay Hoắc Kiến Bân bị ném mạnh xuống bàn, nhìn nhi tử trước giờ vẫn luôn nghe lời, mặt ông lạnh như băng: " Quân nhi con có biết mình đang nói gì không?"

"Xin phụ hoàng nhất định phải đồng ý với nhi thần"Hoắc Kiến Quân lặp lại, bàn tay đã sớm ướt đẫm mồ hôi! Hắn không muốn chọc phụ hoàng tức giận, nhưng hắn ta quả thật thích nàng, rất thích, rất thích. Đối với hắn, nàng vừa là ân nhân, vừa là nữ thần trong mộng của hắn. Hoắc Kiến Quân hắn cả đời , không cầu quyền khuynh thiên hạ, không cầu đứng trên vạn người chỉ cầu có thể trăm năm bên cạnh người mình thích, vậy là đủ sung sướng trọn đời rồi. Vì vậy, hắn không ngại chọc giận phụ hoàng, không ngại mất mặt trước tứ quốc cũng kiên quyết phải gả cho nàng bằng được!

"Làm càn! Hoắc Kiến Quân, đây là thái độ khi ngươi nói chuyện với trẫm sao" Hoắc Kiến Bân thực sự nổi giận!

Hoàng hậu Minh Cơ Tuyết gả cho Hoắc Kiến Bân nhiều năm như vậy, chưa từng thấy ông nổi giận như thế bao giờ, ngay cả ba chữ 'Hoắc Kiến Quân' cũng gọi thẳng ra, Minh Cơ Tuyết vội vàng lên tiếng khuyên giải: "Bệ hạ xin người bớt giận, Quân nhi còn nhỏ chưa hiểu chuyện, Quân nhi con bớt lời chút đi, con không biết đang ở đâu hay sao" Chỉ hy vọng nhi tử của mình có thể nghe bà tạm thời gạt chuyện này sang một bên, tránh để Bệ hạ tức giận quá, lại làm ra chuyện không thể cứu vãn được.

Đương nhiên Hoắc Kiến Quân hiểu rõ mẫu hậu mình nghĩ gì, nhưng nếu như không mượn cơ hội hôm nay, hắn sẽ không thể nào ở bên Thiên Mị được, Hoắc Kiến Quân quỳ sụp xuống giữa đại điện: "Nhi thần đáng chết! Xin phụ hoàng tác thành!"Hắn quỳ thẳng lưng, mím chặt đôi môi mỏng của mình, trong con ngươi trắng xám đầy vẻ kiên quyết.

"Hừ, được! Giỏi lắm! Lông cánh đầy đủ liền bắt đầu học thói chống đối trẫm!" Hoắc Kiến Bân cười lạnh, phun ra mấy câu đó, hai mắt như muốn bốc lửa, rốt cuộc Thiên Mị kia có gì tốt mà hại nhi tử nhà mình cứ như bị bỏ bùa như thế? Chẳng lẽ nữ tử trong thiên hạ chết hết rồi hay sao? Hay là tất cả nữ tử bây giờ đều không muốn gả vào hoàng thất, để nhi tử ông phải đòi gả ra ngoài như vậy?

Thiên Mị không ngờ chỉ tùy tiện nói vài câu làm lý do từ chối, lại gây phiền phức lớn như vậy. Nàng đối với Hoắc Kiến Quân cảm giác cũng không tệ, nhưng còn chưa đến mức phải thành thân với hắn, nàng không thích hắn mà lại thành thân với hắn, điều này sẽ khiến hắn bị tổn thương mà nàng cũng không muốn gây tổn thương gì cho trái tim yếu ớt mỏng manh của người ta. Nhưng nếu bây giờ lên tiếng từ chối sẽ chỉ làm hắn xấu hổ thêm!

Hiên Viên Triệt, Lâm Tuyệt Thần, Minh Hàn hâm mộ nhưng cũng thầm thở dài. Rốt cuộc bọn hắn cũng không thể thoải mái phóng khoáng như Kiến Quân, bọn họ còn có trách nhiệm với gia tộc của mình, không thể hồ nháo như vậy, Có điều.. liệu Kiến Quân có thể ôm được Thiên Mị vào trong lòng không?

Hoắc Kiến Quân biết phụ hoàng mình rất tức giận nên mới nói vậy, nhưng hắn không hề có ý nhường bước, cao giọng nói:" Phụ hoàng nếu người không đồng ý, nhi thần sẽ quỳ ở đây, quỳ đến khi nào người đồng ý mới thôi!"

Nghe Hoắc Kiến Quân nói vậy, mọi người ở đây ai nấy đều toát mồ hôi lạnh, Hoàng thượng đã đang giận dữ rồi, Thần vương điện hạ còn nói thế, không phải là đổ thêm dầu vào lửa hay sao?

" Bốp" một tiếng, bình rượu bay về phía Hoắc Kiến Quân, đập mạnh vào người hắn. Trên khuôn mặt lạnh như băng của Hoắc Kiến Bân như bừng lên lửa giận: "Hoắc Kiến Quân, ngươi muốn uy hiếp trẫm à? Ngươi dám chắc là trẫm không nỡ để ngươi quỳ đến chết ở đây sao?"

"Phụ hoàng, nhi thần không có ý đó! Chỉ là.. tâm ý nhi thần đã quyết, cuộc đời này không phải Thiên Mị không cưới. Xin phụ hoàng tác thành!" Phụ hoàng ném rất mạnh, nếu hắn không nhầm, thì ngực đã bầm tím rồi, nhưng hắn không thể lùi bước được! Tuyệt đối không thể! Trước khi nói ra, hắn đã biết phụ hoàng hắn không thể nào dễ dàng đồng ý, cho nên, tất cả mọi chuyện đều nằm trong dự liệu của hắn

"Ngươi!!!"  Hoắc Kiến Bân quát to, tức giận ngập trời!

Minh Cơ Tuyết đau lòng nhìn con trai, vốn còn định nói gì đó để khuyên giải một chút, giờ lại không biết nên khuyên thế nào

"Quân nhi con điên rồi phải không" Thái hậu cũng không thích Hoắc Kiến Quân là mấy, nhưng nhìn hắn như vậy cũng không đành lòng, dù gì cũng là tôn tử ruột của bà

"Nhi thần không điên! Cả đời này con chưa từng tỉnh táo như bây giờ!" Hoắc Kiến Quân vội nói, vẻ lạnh lùng trong mắt như tan đi. Cho tới bây giờ, hắn cũng chưa từng nhận thức rõ ràng mình muốn gì như vậy. Cũng có thể nói, Thiên Mị chính là ham muốn duy nhất của hắn gần hai mươi năm qua.

"Bệ hạ, xin ngài bớt giận, dù sao thần vương điện hạ cũng còn trẻ, gặp được cô nương mình thích mới muốn ở bên nàng như thế, hơn nữa tập tục ở Long Viên ta, nam tử cũng có thể gả ra ngoài mà, lại còn là Thiên gia môn đăng hộ đối" Ninh Quý Phi đôi mắt lóe qua tính kế, hiếm hoi lên tiếng nói giúp Hoắc Kiến Quân.

Nghe lời Ninh quý phi nói ai ai cũng biết bà ta nói giúp Hoắc Kiến Quân không phải có ý tốt gì, mà là nếu như Hoắc Kiến Quân gả cho Thiên Mị thì nhi tử bà sẽ nắm chắc ngôi vị hoàng đế

Hoắc Kiến Bân nghe nhắc đến Thiên gia thì đôi mắt khẽ nhíu lại, đúng là tập tục Long Viên không có nói nam tử hoàng thất không thể gả đi, hơn nữa còn là Thiên gia tay nắm trọng binh, mặc dù không thể làm Thiên Mị vào hoàng gia làm con tin nhưng nếu kết thông gia cũng là một điều tốt, nếu không phải lúc trước Ninh quý phi một khóc hai nháo ba đòi tự tử ông cũng sẽ không hủy hôn ước của Bình nhi với Thiên Mị, nhưng nếu bây giờ ông đồng ý như vậy, Long Viên sẽ là trò cười cho tứ quốc

Khóe môi Thiên Mị nâng lên, đưa mắt nhìn Ninh quý phi diễn tuồng làm người tốt, lại chuyển ánh mắt sang Hoắc Kiến Quân, có chút không đành lòng nhìn hắn, bất đắc dĩ lục trong ống tay áo ra một vật mang vào, giơ tay lên mỉm cười" Thật ra ta cũng rất thích thần vương điện hạ, nếu thần vương đã không chê ta, vậy xin hoàng thượng tác thành"

Lời Thiên Mị vừa nói ra mọi người đều ồ lên, vui sướng, bất ngờ, kinh ngạc, bi thương, đủ loại sắc mặt

Hoắc Kiến Quân hắn thật sự không ngờ nàng lại nói thích mình, nếu đây là mơ thì cho hắn vĩnh viễn cũng đừng bao giờ tỉnh lại.

Hoắc Kiến Bân vốn định nói gì đó, nhưng vô tình nhìn thấy chiếc nhẫn trên trên tay Thiên Mị, khuôn mặt liền biến sắc, có chút không thể tin cùng khiếp sợ vạn phần, cả người toát mồ hôi lạnh, khóe môi không nhịn được run lên khó khăn mở miệng " Được ...trẫm tứ hôn"

"Tạ ơn hoàng thượng" Thiên Mị vẻ mặt không có gì bất ngờ chấp tay nhìn Hoắc Kiến Bân tạ ơn

Cái nàng cố ý để cho lão hoàng thấy chính là nhẫn Minh Nguyệt, là biểu thị người có chức vị cao của Thất Sát Cung

Thất Sát Cung không ai biết ở nơi nào, cũng không ai biết Cung chủ là ai, nhưng có một điều mà ai cũng biết đó là, chọc vào Thất Sát Cung tất vong, cho dù người đó có là vua của một nước cũng như vậy

Năm năm về trước trên đại lục này không chỉ có tứ quốc, mà là ngũ quốc, ngoài Long Viên, Lân lung, Bạch Hổ, Phượng Ninh ra còn có Tấn Vũ quốc, thế nhưng chỉ vì hoàng đế Tấn Vũ muốn bắt một nữ tử là người của Thất Sát Cung làm phi, chọc giận Thất Sát Cung, mà chỉ trong một đêm, một quốc gia hùng mạnh cứ thế bị diệt vong

Cho nên khi nhìn thấy chiếc nhẫn biểu thị thân phận này, có cho lão hoàng đế một trăm lá gan hắn cũng không dám không đồng ý

Thấy hoàng đế thế nhưng lại đồng ý, mọi người ở đây đều mang biểu tình không thể tin được hết nhìn Hoắc Kiến Bân lại nhìn Thiên Mị

Hoắc Kiến Quân vốn nghĩ mình còn phải cố gắng thêm nữa mới thuyết phục được phụ hoàng, không ngờ Thiên Mị chỉ nói một câu phụ hoàng liền đồng ý, hắn vui mừng đến ngớ người bất động

Ninh Quý Phi cũng rất kinh ngạc , nhưng rất nhanh lại chuyển sang khinh miệt sau đó mỉm cười giả vờ nói " Thần vương sao còn chưa tạ ơn "

"Nhi thần tạ ơn phụ hoàng!" Nụ cười như nở rộ trên dung nhan tuấn tú đang tái nhợt kia, nhìn hắn lúc này cũng có sinh khí hơn nhiều, ánh mắt sung sướng nhìn về phía Thiên Mị, nhưng lại không hề thấy nàng có vẻ cao hứng, chỉ là vẻ mặt lạnh tanh như ngày thường

Sở Thiên Hạo nghi hoặc không thôi nheo mắt quan sát sắc mặt Hoắc Kiến Bân, tại sao hoàng đế Long Viên lại mang biểu tình kinh sợ như vậy, rốt cuộc ông ta sợ cái gì?

"Chúc mừng Thần vương, Thiên tiểu thư, đến.. uống với bổn vương một ly" Cẩn Ly Nam ánh mắt sâu xa nhìn Hoắc Kiến Bân sau đó dời tầm mắt hướng Hoắc Kiến Quân cười nói

"Được, cảm tạ Cẩn vương "Hoắc Kiến Quân vui vẻ kính rượu

Mọi người hoàn hồn lên tiếng chúc mừng Hoắc Kiến Quân cùng Thiên Mị

Thiên Mị mỉm cười gật đầu với những người đó, xong quay đầu nhìn Thiên Tĩnh, thấy biểu tình vui sướng còn hơn nhặt được vàng của phụ thân mình thì mặt đầy hắc tuyến

Phụ thân...người có cần vui như vậy không chứ

........

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net