Chương 18 : Tình Kiếp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Minh Nguyệt Các

Đêm khuya tĩnh mịch gió lạnh luồng qua khe cửa, không khí se lạnh, xung quanh chỉ còn lại tiếng con trùng kêu râm ran

"Ai!" Thiên Mị choàng tỉnh, tay nắm chủy thủ mở to mắt quan sát khắp căn phòng một lượt

Trực giác nói cho nàng biết ở trong phòng này còn có một người nữa, nàng cảm nhận được hơi thở người kia đang dao động trong không khí

Nhưng nhìn khắp nơi vẫn không thấy ai

Gặp quỷ ???

"Tiểu nha đầu này sao vẫn không thay đổi vẫn cảnh giác cao như vậy, thật là không thú vị"

Thiên Mị nhìn ông lão mặc y phục đỏ chói mắt làm hành động bĩu môi như lão hoan đồng, nàng có chút dở khóc dở cười "Nguyệt Lão, cuối cùng lão cũng chịu xuất hiện, ta còn tưởng lão chết ở cái xó xỉnh nào rồi"

Nguyệt Lão "..." tiểu nha đầu này vẫn đáng ghét như vậy

Thiên Mị cắt chủy thủ xuống gối lại nói "Nói đi, cuối cùng thì lí do lão lừa ta hạ phàm là muốn làm gì?"

Nguyệt Lão cảm thấy rất là ba chấm, rõ ràng là nàng đánh cờ thua lão, nên mới phải hạ phàm, sao bây giờ lại thành lão gạt nàng ???nói lý một chút đi

Nhưng nhớ lại chuyện mình đã 'Vô tình' làm phải trên Thiên giới, Nguyệt lão có chút chột dạ, mỉm cười lấy lòng nói "Chuyện này cũng không phải chủ ý của lão phu, đây là Ngọc Đế kêu lão phu làm như vậy"

Ngọc Đế ???

Ngọc Đế khi không lại muốn nàng hạ phàm làm gì ? vương mẫu đi vắng nên ông ta rảnh quá phải không

Thiên Mị suy nghĩ lum la một chút nhếch môi "Nga.... nói ta nghe một chút, ngọc đế muốn ta hạ phàm để làm gì?"

Nguyệt Lão sờ sờ mũi sắp xếp lại từ ngữ trong đầu liền nói "Chuyện là..tiểu nha đầu ngươi có một tình kiếp cần phải vượt qua, ngươi phải tìm cho được nam tử có cái bớt hình rồng ở sau lưng cùng hắn khế ước phu thê an an ổn ổn sống hết kiếp này thì ngươi liền có thể trở về Thiên giới "

"Khế ước phu thê ??"Thiên Mị càng nghe càng thấy cẩu huyết, nghi hoặc hỏi

"Chính là cùng hắn bái đường"Nguyệt Lão kiên nhẫn giải thích

Thiên Mị lại nói "Nếu như ta không làm thì sao?"

"Không làm cũng không sao, cùng lắm thì tiểu nha đầu ngươi chỉ bị chút thiên phạt mà thôi "Nguyệt Lão bày vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa trả lời

Thiên Mị "...."

"Làm sao ta biết được nam tử có bớt hình rồng ở đâu để cùng hắn khế ước phu thê, không phải lão bắt ta lột hết y phục nam tử trong thiên hạ để tìm chứ ?? có phải lão cùng Ngọc Đế thông đồng chơi ta không ?"

Nguyệt Lão nhảy ra vài bước vội nói" Không hề, không hề, tình kiếp của tiểu nha đầu ngươi là sự thật, lão phu cũng không có gạt ngươi.....còn chuyện làm sao tìm ra, ....thì phải dựa vào chiến thần anh minh thần võ người người ngưỡng mộ là ngươi tìm ra thôi, lão phu làm sao mà biết, cũng không phải tình kiếp của lão phu "

Thiên Mị nhíu mi một chút, đột nhiên nhớ ra cái gì đó nàng nhìn Nguyệt Lão âm hiểm cười " Nga ..không phải lão là Nguyệt Lão chuyên nắm giữ tình duyên trong tam giới sao, lão nối dây tơ hồng cho ta và hắn là được rồi, như vậy ta cũng không cần tìm.. tự khắc hắn sẽ đến trước mặt ta"

"Chuyện ...chuyện này..thật ...thật ra ..Ngọc Đế cũng có dặn dò ta nối dây tơ hồng giúp ngươi , nhưng...nhưng mà"Nguyệt Lão càng chột dạ ấp úng nói

"Nhưng làm sao ?? Hửm "Thiên Mị nhíu mày, trong tròng mắt hổ phách như chứa cả hồ băng, gằn từng chữ một

Nguyệt Lão nuốt nước bọt ấp úng một hồi mới kể cho Thiên Mị nghe

Chuyện là không lâu trước đó Ngọc Đế kêu Nguyệt Lão đến dặn dò chuyện nối dây tơ hồng cho Thiên Mị, để nàng nhanh chóng hoàn thành tình kiếp của mình mau sớm trở về Thiên giới, Thiên giới không thể vắng bóng chiến thần quá lâu

Trên đường về Nguyệt Lão có gặp Thái Thượng Lão Quân, nên cùng lão ta uống vài chén, nhưng không ngờ loại rượu hai người uống lại mạnh như vậy, mới uống vài chén đã say

Trong cơn say Nguyệt Lão chợt nhớ tới nhiệm vụ nối dây tơ hồng cho Thiên Mị xuống phàm trần lịch kiếp mà Ngọc Đế vừa giao cho.

Trong trạng thái mơ mơ hồ hồ do say rượu, thoáng chốc Nguyệt Lão đã nối cho Thiên Mị cùng lúc chục dây tơ hồng, thậm chí trong đó còn có cả những người sắp thành quân vương tương lai

Đợi đến hôm sau Nguyệt Lão phát hiện ra, tất cả dây tơ hồng đều đã rối thành một cuộn rồi, không thể nào gỡ ra được.

Vì chuyện này mà Nguyệt Lão bị ngọc đế mắng cho một trận té tát, nhưng rất may trong mười dây tơ hồng đó, có nam tử trong tình kiếp của Thiên Mị, nên Nguyệt Lão chỉ bị mắng máu chó đầy đầu mà không bị phạt

Nguyệt Lão vừa kể xong nhiệt độ bốn phía bỗng hạ xuống đến 0 độ, khí lạnh từ lòng bàn chân xông lên, trái tim Nguyệt Lão thình thịch nhảy lên,dịch xa Thiên Mị ra một chút

" Nga , mười dây tơ hồng "Thiên Mị cười như không cười bước lại phía Nguyệt Lão

Nguyệt Lão, lão ngứa da đúng không?

Nguyệt Lão nhìn nữ tử đang nhếch môi cười từng bước từng bước đi tới. Toàn thân nàng đều lộ vẻ tàn bạo, giống như ác quỷ lấy mạng. Cho dù lão và Thiên Mị có giao tình 'Sâu đậm' hơn nữa lão cũng biết tiểu nha đầu này sẽ không đánh lão nhưng lão vẫn có chút hãi

Danh hiệu Chiến Thần Thiên giới cũng không phải để chơi đâu.

Nguyệt Lão lại lùi về phía sau vài bước "Lão ...lão phu cũng không...cố ý"

Nhìn Thiên Mị không có ý định đứng lại Nguyệt Lão nuốt nước bọt, run rẩy lấy ra một chiếc hộp màu đen ném qua cho Thiên Mị"Cái này ..Ngọc Đế dặn lão phu đưa cho ngươi, lão phu đi trước"

Nói xong không chờ Thiên Mị trả lời , Nguyệt Lão thoáng cái liền biến mất

"..." Chạy cũng thật nhanh

Thiên Mị cúi đầu nhìn chiếc hộp màu đen có hoa văn kì lạ trên tay, trong hộp là một chiếc túi gấm chỉ vàng, nàng lấy chiếc túi gấm đó ra, chần chừ một hồi lâu mới chầm chậm mở ra.

Trong túi gấm chỉ có một tờ giấy nhỏ.

Thuận kỳ tâm, tôn kỳ ý ( Tôn trọng ý kiến, thuận theo trái tim.)

Tờ giấy được viết lên sáu chữ, nét viết bay bổng như rồng bay phượng múa.

Ý của Ngọc Đế là muốn nàng tôn trọng con tim, thuận theo ý của con tim sao?

Cái quỷ gì vậy chứ

Thiên Mị bực bội ném tờ giấy trong tay bước về phía giường ngủ nằm xuống

Vừa nhắm mắt đột nhiên nàng nhớ ra, sợi dây tơ hồng trên cổ tay của Hoắc Kiến Quân mà hắn không nhìn thấy kia

Chẳng lẽ ......

.......

Ánh nắng từ cửa sổ gần đó lưu loát trút vào, rơi trên chiếc giường cổ rộng lớn.

Nữ tử ôm chăn nằm ở trên giường, mái tóc bạch kim nổi bật rải rác trên giường, ánh nắng rơi vào cánh tay trắng nõn của nữ tử, dát lên một tầng vầng sáng nhạt màu.

Nữ nử ngũ quan tinh xảo như tinh linh, mỗi một nơi đều như được tinh tế điêu khắc ra.

Dường như nữ tử chê ánh nắng từ cửa chiếu vào có chút chói mắt, kéo chăn dày mềm mại trùm kín người ... Lăn đến bên cuối giường, chôn mặt vào trong chăn.

Một hồi lâu sau, nàng mới ngồi dậy.

Tóc dài mềm mại dán lên đường cong thân thể nàng, một đường uốn lượn đến bên hông.

"Tinh nhi"

Kẹt

Tinh Nhi cũng đã dậy rất sớm chờ ngoài cửa, lúc này thấy Thiên Mị đã tỉnh lập tức tươi cười bưng chậu nước vào: "Tiểu thư, người tỉnh, nô tỳ hầu hạ người thức dậy"

"Ừ" Thiên Mị gật đầu giơ tay nhận lấy chiếc khăn Tinh Nhi đưa qua

Tinh Nhi hưng phấn nói "Tiểu thư khi nào thì người vào cung lấy Tuyết Liên ngàn năm?"

"Không vội, độc tố trong cơ thể ta không phải một sớm một chiều là có thể giải, hơn nữa Tuyết Liên ngàn năm cũng không có bản năng tự rời đi, muội gấp cái gì "Thiên Mị bất đắc dĩ mỉm cười chọc ghẹo Tinh Nhi

Tinh Nhi này là nàng nhặt được khi đi du hoạn bảy năm về trước, gia đình của nàng ta đều bị thổ phỉ giết chết, chỉ còn lại mình nàng ta còn sống, có lẽ bọn thổ phỉ cần một người bưng trà rót nước nên mới không giết nàng ta,

Có một lần Thiên Mị bị một gã trong nhóm thổ phỉ trêu chọc, tâm trạng lúc đó lại không vui, nên đã san bằng luôn trại thổ phỉ kia, Tinh Nhi nhờ vậy mà được giải thoát, sau đó Tinh Nhi không màng ba bảy hai mốt gì mà quyết định theo nàng báo ân cho bằng được, hơn nữa Tinh Nhi vốn lanh lẹ hoạt bát còn rất thông minh nên nàng cũng mặc kệ để nàng ta theo bên mình

Mới đây mà cũng đã bảy năm, thời gian trôi qua quá nhanh, nhưng nhớ lại một ngày ở Thiên giới bằng một năm của nhân giới, vậy tính ra cũng không quá nhanh như nàng nghĩ

"Tinh Nhi đi chuẩn bị điểm tâm cho ta đi"

Tinh Nhi còn muốn nói thêm gì đó nhưng nhìn vẻ mặt của Thiên Mị liền nuốt vào bụng, bước ra ngoài chuẩn bị điểm tâm

Sau khi Thiên Mị dùng điểm tâm xong nằm trên nhuyễn tháp đọc sách

Ánh nắng từ cửa sổ chiếu trên người nàng tạo ra hào quang nhàn nhạt

..

"Bẩm tiểu thư, có Thần vương gia đến bái phỏng"Lục Mai từ bên ngoài đi vào, cung kính hành lễ bẩm cáo

"Phụ thân ta đâu?" Thiên Mị cũng không ngẩng đầu lên, Giọng không nặng cũng không nhẹ hỏi

"Gia chủ sáng sớm đã ra ngoài"

Thiên Mị gật đầu biểu thị đã biết"Dẫn Thần vương đến phòng khách"

"Dạ tiểu thư" Lục Mai cung kính lui xuống

....

Trong phòng khách, Thiên Mị vẫn đọc quyển sách kia đến nhập thần, thì giọng Lục Mai vang đến: " Mời vương gia, tiểu thư nhà ta đang chờ người ở phòng khách."

"Được"

Hoắc Kiến Quân bước vào, gương mặt tuấn mỹ phi phàm nháy mắt quanh thân tỏa ra hào quang làm người ta chói mắt

Thiên Mị bỏ sách trong tay xuống cười yếu ớt: "Thần vương mời ngồi."

Hoắc Kiến Quân tao nhã ngồi xuống, nâng mắt nhìn Thiên Mị dịu dàng hỏi"Đêm qua nàng ngủ có ngon không?"

Thiên Mị gật đầu: "Rất tốt."

Trên mặt Hoắc Kiến Quân càng hiện vẻ quan tâm, giọng nói càng ôn nhu " nàng..có thể đi dạo với ta một lát không ? "

Hoắc Kiến Quân từ tối hôm qua đã xưng ta mà không phải bổn vương nữa, Thiên Mị nhíu mi một chút gật đầu

Thiên Mị đổi một thân y phục tương đối tùy ý, gọn gàng lại thuận tiện hành động, dẫn theo Tinh Nhi ngồi trên xe ngựa cùng Hoắc Kiến Quân đi đến trung tâm Tây thành

Đi trên phố xá Tây thành tấp nập , tiếng rao hàng ồn ào, mùi thơm nức mũi của thức ăn tràn ngập trong không khí

Thiên Mị nhìn sang Hoắc Kiến Quân bên cạnh

Nam tử áo xanh ngọc quan, thần sắc lạnh lùng, mặt mày tuấn tú.

Là loại tồn lại làm tiểu cô nương nhìn một chút, là lập tức mặt đỏ tim đập

Hắn không nói gì, trầm mặc đi bên cạnh nàng

Thiên Mị chuyển tầm mắt quay đầu nhìn đám đông phía trước hỏi Tinh Nhi "Phía trước xảy ra chuyện gì sao?"

"Tiểu thư, là một cô nương bán mình chôn cha" Tinh Nhi hỏi người đại thúc bên cạnh rồi quay đầu bẩm báo

"Cầu xin mọi người thương xót a, chỉ cần có thể để cho tiểu nữ an táng phụ thân, thì dù tiểu nữ có làm trâu làm ngựa cũng sẽ báo đáp đại ân đại đức của các vị."

Một cô nương lớn lên cũng coi như là thanh tú quỳ gối ở ven đường, một chiếc xe gỗ dừng lại phía sau, bên trên dùng chiếu đắp lên, lờ mờ có thể thấy được cánh tay rũ ra bên ngoài.

Bán mình chôn cha!

Thiên Mị nghĩ mãi mà không rõ.

Vì sao đều là bán mình chôn cha, mà không có bán mình chôn mẹ chứ?

Đám người phàm này thật kì lạ

Thiên Mị bước lên vài bước đứng ở trong đám người, Hoắc Kiến Quân thấy vậy cũng vội bước theo Thiên Mị

"Ôi, tiểu nương tử này lớn lên xinh đẹp quá, đến đây ngẩng đầu lên, để cho gia nhìn một cái." Nam nhân ăn mặc như tiểu thiếu gia nắm cằm của cô nương kia, làm cho nàng ngẩng đầu lên.

Thiên Mị "..."

Nàng biết ngay loại tình huống này nhất định sẽ có người trêu ghẹo!

Hai mắt của cô nương kia rưng rưng, gương mặt ửng đỏ, ủy ủy khuất khuất, dáng vẻ nhỏ bé điềm đạm đáng yêu.

Nam nhân không có ý tốt sờ sờ ở trên mặt của cô nương kia, tay lại bắt đầu không thành thật đi xuống.

Cô nương kia rõ ràng là hoảng sợ, lùi về phía sau, sức lực của nam nhân lớn, kéo tay của nàng, làm cho nàng không thể lùi lại.

"Công tử, xin tự trọng." Cô nương kia không ngừng né tránh.

"Tự trọng? Ha ha ha, không phải là ngươi đang bán mình chôn cha sao, gia lại có tiền, đến đây để cho ta sờ một cái xem."

"Buông ra."

"Ha ha ha làn da này thật tốt a, tậc tậc... Cái tay này cũng đẹp mắt nữa."

Tiểu cô nương bị nam nhân kia nửa ôm vào trong ngực, giở đủ trò trêu ghẹo.

Hình như người vây xem ở bốn phía có chút kiêng kỵ người nam nhân này, không ai dám mở miệng.

"Tiểu thư, nàng thật đáng thương, chúng ta có giúp đỡ nàng không ?" Tinh nhi kéo tay áo Thiên Mị lắc lắc, trên mặt sáng loáng viết lên bốn chữ siêu lớn "ta rất tốt bụng".

Thiên Mị: "..."

Ta còn rất đáng thương đây này!

Khi không lại phải hạ phàm tìm kiếm nam nhân chết tiệt có cái bớt hình rồng nào đó

"Không đi." Nói không chừng là ăn vạ.

Đám người phàm này rất khó lường

Bị họ ăn vạ quá nhiều, nhìn ai cũng giống như ăn vạ.

.....

Dạo này Mị bận đú đỡn với trai ....khụ khụ à không bận làm việc đại sự nên ra chương hơi lâu xíu, chắc là những thiên thần như các nàng , sẽ không hờn Mị đâu nhỉ :*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net