Chương 31 : Huynh biết yêu là gì không ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Huyết Linh Các

" Các chủ, trời mưa rồi!" Hắc y nhân lên tiếng bẩm báo

" Minh Hàn ..vẫn còn uống à?" Thật ra không cần thuộc hạ nói thì Yến Tuân cũng đã biết đáp án

Hắc y nhân khẽ gật đầu, sau đó cúi thấp đầu xuống

Từ sau ngày các chủ ám sát Thiên cô nương không thành kia, Minh Hàn công tử liền theo các chủ về đây, ngày ngày uống rượu, hắn chưa bao giờ thấy Sáo ngọc công tử nổi danh lại có bộ dạng như thế này

Đôi mày rậm của Yến Tuân hơi nhướng lên, nhìn ra ngoài cửa sổ. Từng giọt mưa thi nhau trút xuống, đôi môi lạnh lùng mím chặt, cuối cùng nâng bước chân về phía hướng đình viện!

Hắc y nhân vội vàng chạy theo, che ô cho hắn đi ra ngoài, Yến Tuân bước nhanh từng bước, đến khi còn cách bờ hồ một đoạn, thì hắn dừng lại từ rất xa, nhìn người đang không ngừng nốc rượu ngồi bên bờ hồ

Từng giọt mưa thi nhau quất vào người hắn ta, xiêm y màu trắng đã ướt sũng từ lâu, mà ngay cả cây sáo ngọc luôn được chủ nhân giữ gìn, nâng niu cũng như mất đi ánh sáng thường ngày.

Yến Tuân thở dài bước về phía Minh Hàn có chút không thể hiểu nổi hỏi " Minh Hàn huynh tội gì phải như thế"

Minh Hàn không ngẩng đầu cũng không trả lời tròng mắt xám bạc mang theo mê man, hỏi lại một câu khiến người nghe như lọt vào sương mù: "Huynh có biết, yêu là gì không?"

Nghe Minh Hàn hỏi, Yến Tuân hơi ngẩn người ,Tình yêu, rốt cuộc tình yêu là thứ gì, mà có thể ép Minh Hàn đến mức đó?

" Ta không biết "

" Yêu là một ngày không gặp, tinh thần bỗng ngẩn ngơ, hốt hoảng, như cách xa đến ba mùa thu. Yêu là nếu không được đáp lại, trái tim sẽ đau đến tận xương tủy, đau đến nát lòng. Yêu là vì nụ cười của nàng mà không sợ phải trả giá đắt, cũng muốn dâng hiến cho nàng tất cả. Yêu là rõ ràng có hàng trăm nghìn điều muốn nói, nhưng lại sợ khiến nàng kinh hãi, đành phải giấu dưới đáy lòng không thể nói ra " Minh Hàn mất hồn lạc phách uống thêm một hớp rượu , tròng mắt xám bạc như phủ màn sương ,nhìn về phía xa nhẹ nói

Yến Tuân trầm mặt hồi lâu mới mở miệng" Nếu thật sự yêu mà đau đớn đến tận xương tủy như huynh nói, thì ta tình nguyện cả đời này không yêu một ai còn hơn!"

Khóe môi Minh Hàn cười nhạt, ánh mắt tang thương, thê lương và tuyệt vọng nhìn xa xăm " Nếu như có thể ....ta cũng không muốn biết yêu là gì "

" Aizz. Minh Hàn, huynh đừng tự làm khổ mình như vậy, huynh từ bỏ đi ,nàng cũng đã thành thân rồi, trên đời này còn có rất nhiều nữ tử cho huynh lựa chọn "Khuôn mặt yêu nghiệt của Yến Tuân nhăn lại lên tiếng khuyên nhủ

Ba chữ " Đã thành thân " đó như một lưỡi đao sắc bén, đâm mạnh vào tim Minh Hàn khiến máu thịt lẫn lộn...

"Buông bỏ sao..."

Minh Hàn lảo đảo đứng dậy, Hắc y nhân bên cạnh muốn bước tới đỡ hắn, nhưng còn chưa lại gần, một nhúm máu tươi đã phun ra từ miệng hắn, hòa vào xiêm y màu trắng, giống như một bông hoa lửa đẹp đến kinh người đang nở rộ trong nền tuyết! Sau đó, hắn ngã gục xuống, chiếc sáo ngọc bên hông, dường như cũng hiểu được tâm trạng của chủ nhân, vừa chạm vào mặt đất đã vỡ thành hai đoạn...

" Minh Hàn công tử "

" Minh Hàn "

Những tiếng kêu sợ hãi vang lên ở Huyết Linh Các, nơi này hoàn toàn hỗn loạn...

.....

Phượng Ninh Cung

Thái hậu ,Hoàng hậu, Ninh quý phi đều cao cao tại thượng ngồi trong điện, chỉ có hoàng thượng là đang ở Ngự thư phòng còn chưa biết tin.

Sau khi bị chính Thái hậu thẩm vấn, cung nữ Tiểu Ly phụ trách đưa đồ ăn đã nhận tội.

Cái cung nữ Tiểu Ly kia nói là Thiên Mị đưa nàng ít bạc rồi kêu nàng hạ độc trong đồ ăn của Thái hậu, Tiểu Ly sớm đã bị bắt giữ, hiện tại cũng chỉ có Thiên Mị là đứng trong điện, kiên quyết không nhận tội.

Thế nhưng Lục Công chúa cùng Hoắc Nhược Linh đồng thời xác nhận Thiên Mị đã từng tiếp xúc với tiểu Ly, Thiên Mị muốn thoát tội cũng là một chuyện khó.

Tô ma ma vén tay áo, cầm lấy một cây châm dài bên trong khay, lớn giọng nói: "Thần vương phi! Thái hậu nương nương ở trước mặt ngươi, ngươi còn không chịu nhận tội? !"

Đã thẩm vấn cả buổi rồi, Thiên Mị vẫn không có nhận tội, Thái hậu đây là định dùng hình rồi.

Thiên Mị khẽ quay đầu, ánh mắt dừng lại trên người Tô ma ma.

Lại chuyểm tầm mắt nhìn cái châm dài, căn bản là không sợ, nàng - Đường đường Cung chủ Thất Sát Cung, là người truyền thụ y thuật độc thuật cho Thanh Trúc và Tử Linh, ngân châm đương nhiên biết rõ hơn bất kì ai, có thể dùng nó để cứu người, nhưng cũng có thể đủ để giết người trong vô hình.

"Tô ma ma! Dụng hình!" Ninh quý phi ngồi bên cạnh thái hậu đã không chờ được, Thiên Mị quyết không chịu nhận tội, hai chân mày bà đều một mực nhíu chặt.

Đã không quỳ xuống còn cứng đầu không chịu nhận tội, để bổn cung xem ngươi chịu được đến khi nào

" Vâng " Tô ma ma hô một tiếng, cầm châm dài tiến lên, tức thì có hai cung nữ bước đến chuẩn bị giữ chặt Thiên Mị để cho Tô ma ma dụng hình.

Thiên Mị lúc này mới chậm chậm nói một câu: "Quý phi nương nương, ta căn bản không hề hạ độc,hơn nữa tại sao Quý phi nương nương không đem việc này giao cho Đại Lý Tự điều tra mà lại dùng hình phạt riêng?"

Nàng nói ra một câu nói như vậy, Ninh Quý phi ngay lập tức đổi sắc mặt.

Thiên Mị quả nhiên là càng ngày càng làm càn!

"Thần vương phi! Ý ngươi là bổn cung không hiểu rõ phép tắc trong cung?!" Ninh Quý phi giận đến hai tay bắt đầu run rẩy!

Hoàng Hậu Minh Cơ Tuyết ngồi bên phải thái hậu vẻ mặt không vui, bà nhìn Thái hậu cùng Ninh quý phi, nói: "Mẫu hậu , Thiên Mị nói cũng không sai , vụ án như vậy, đích thật là nên giao cho Đại Lý Tự điều tra rõ ràng,hơn nữa nàng dù sao cũng là vương phi một nước đâu thể để Tô ma ma dụng hình, như này sao có thể?"

Hoàng hậu là cao quý nhất trong Quốc Chi hậu, mặc dù là đã qua tuổi bốn mươi rồi, thế nhưng vẫn còn là một mỹ nhân, bà mặc váy dài màu xanh lam, toát lên vẻ đẹp ung dung mà cao sang.

Thái Hậu khẽ liếc sang Hoàng hậu, có chút nổi giận nói: "Việc này căn bản không cần kinh động đến Đại Lý Tự, hiện tại chứng cứ đã xác thực! Tô ma ma! Dụng hình!"

Tô ma ma lần này không hề do dự,ra hiệu cho hai cung nữ tới giữ chặt Thiên Mị ,tay lập tức giơ tay lên, châm dài cầm chặt trong tay muốn đâm vào da thịt trắng nõn của nàng!

Thiên Mị hơi ngước mắt, nàng còn kiên nhẫn đứng ở đây, không phải là chờ được dụng hình.

Nếu như đổi lại là một nữ tử bình thường khác, khả năng còn có thể khóc lóc kêu oan, hoặc là đã sớm nhận tội rồi.

Nhưng nàng không phải!

Châm dài trong tay Tô ma ma chuẩn bị đâm xuống, thân thể Thiên Mị cũng theo đó mà hơi động, sau đó liền dùng lực đem hai cung nữ đang nhào tới kia ném qua một bên.

Nàng một tay nắm lấy tay Tô ma ma, tròng mắt hổ phách đầy sát khí.

Tô ma ma ngẩn người, thấy Thiên Mị lớn lối như vậy, Thái hậu có ở trước mặt nàng, nàng cũng không sợ cái gì.

"Thần vương phi! Ngươi còn không mau buông tay!?Thái hậu nương nương ở trước mặt mà ngươi cũng dám cả gan phản kháng? !" Tô ma ma miệng hô to, ánh mắt nhìn Thiên Mị đầy xem thường!

Thiên Mị cũng không thèm ngẩng lên, mạnh mẽ dùng sức, răng rắc một tiếng, xương tay Tô ma ma chính là bị nàng trực tiếp làm cho gãy đi!

Tô ma ma đau đến hét lên: "Aaaa...Thần vương phi ngươi là tạo phản! Ngươi dám động thủ với ta? Ngươi đây là bất kính đối với Thái hậu nương nương !"

Trên điện cao, mọi người đều kinh ngạc nhìn.

Tuy rằng Thiên Mị là đích nữ Thiên gia còn là Thần vương phi, thế nhưng tại Phượng Ninh cung nàng lại dám ra tay, đây đích thị là tội chết rồi!

Thái hậu cảm giác được uy nghiêm của mình đang bị xâm phạm, lập tức đứng lên, chỉ thẳng vào Thiên Mị tức giận nói: "Thiên Mị! Tính cách bất trị của ngươi quả thật là không thể dạy dỗ! Người đâu! Bắt nàng đi!"

Thiên Mị tựa hồ không nghe thấy Thái hậu nói gì, nàng trực tiếp đem Tô ma ma đẩy cho một cái, thân thể Tô ma ma phút chốc trở nên vô lực, lăn vài vòng trên đất

Cấm vệ quân nghe được mệnh lệnh liền vọt vào, Thiên Mị cũng không có chút gì sợ hãi chậm rãi nâng mắt nhìn Thái hậu, lạnh nhạt nói: "Thái hậu nương nương không cần phải bức người nhận tội như thế. Ta muốn gặp hoàng thượng"

Nàng vốn không muốn làm lớn chuyện ảnh hưởng đến phụ thân , thế nhưng Thái hậu đã bắt nạt đến nước này, nàng thật sự là không thể nhịn được nữa!

Ninh Quý phi hừ một tiếng: "Hoàng thượng trăm công nghìn việc, đâu phải người ngươi muốn gặp là gặp ,ngươi muốn thấy hoàng thượng, là muốn hạ độc luôn hoàng thượng hay sao"

Thiên Mị cười lạnh một tiếng, nếu nàng muốn giết bọn họ cũng không cần phiền phức đi hạ độc như vậy

"Quý phi nương nương sợ cái gì, trong cung có nhiều Cấm vệ quân như vậy, nếu như ta xuống tay với hoàng thượng ta căn bản có thể chạy thoát sao." Mặc dù ta có thể chạy thoát thật

Có thể Ninh quý phi căn bản là không cho Thiên Mị cơ hội, nói: "Không cần biện minh! Thiên Mị mưu hại Thái hậu lập tức mang đi chờ đợi xét xử!"

"Chờ đã!"

Người vừa nói chính là Hoàng hậu Minh cơ Tuyết.

Hoàng hậu lạnh lùng nhìn Ninh quý phi:" Ninh Quý phi, chuyện này chỉ dựa vào lời nói một bên của cung nữ kia thì có chút miễn cưỡng đi, lại còn nói điểm này chính là chứng cứ? Hơn nữa Thiên Mị vẫn là Thần vương phi của Long Viên quốc ta ,nàng còn nữ nhi của Thiên gia chủ, nếu như định tội, cũng phải là Hoàng thượng định tội."

Ninh quý phi chưa lên tiếng Thái Hậu liền nói: "Hoàng hậu, tội mưu hại hoàng thất là tội lớn! Kể cả là ngươi, ai gia cũng tuyệt đối sẽ không nương tay. Hiện tại Thiên Mị còn ra tay hại ai gia,đừng nói là vương phi cho dù nàng có là Hoàng hậu,ai gia cũng sẽ không dung túng!"

Thái hậu nói xong quay đầu, nhìn về phía Thiên Mị nói tiếp: "Thiên Mị, nếu như ngươi chịu nhận tội, ai gia có thể sẽ mở ra một con đường sống cho ngươi!"

Thiên Mị cười nhạt, nói: "Ta chưa từng làm chuyện này thì tại sao phải nhận tội?"

Chỉ cần Cấm vệ quân dám đến vây bắt nàng, nàng liền không ngại cùng chúng đánh lớn một trận trong hoàng cung này.

Hoàng hậu vẫn là nói giúp cho Thiên Mị đến cùng: "Đúng vậy, Mẫu hậu, nếu như là cung nữ kia cố ý vu hại Thiên Mị, chuyện đó cũng rất có khả năng, tại sao mẫu hậu cứ một mực khẳng định là Thiên Mị hạ độc? Mẫu hậu à, người đã là lớn tuổi rồi, chẳng lẽ lại không suy nghĩ thấu đáo một chút ?"

Xương tay Thái hậu dần trở nên trắng ra, nói: "Hoàng hậu, đừng tưởng rằng ngươi là hoàng hậu thì có thể làm càn!"

Hoàng hậu bất đắc dĩ nhún nhún vai: "Thần thiếp nói như vậy là sai à? Cái cung nữ kia đâu? Áp nàng tới để hỏi cho rõ ràng, không thể để nàng tùy tiện bêu xấu vương phi một nước như vậy ."

Thiên Mị đối với Hoàng hậu dần có chút hảo cảm hơn trước, mặc dù Hoàng hậu luôn luôn tươi cười khó đoán nói chuyện lại sắc bén hơn người, nhưng tất cả đều là nói giúp cho nàng.

Có một người mẹ chồng như vậy xem ra cũng không tệ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net