Chương 46 : Hoa Yến (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hoắc Kiến Bình trong lòng lửa giận thiêu đốt, ánh mắt chăm chăm chú chú nhìn Thiên Mị: " Làm càn, ai cho ngươi cái lá gan đó, người đâu, bắt nữ tử dám bất kính với bổn vương lại đây !"

Vô số ám vệ từ bốn phương tám hướng xông ra vây quanh hai người Tinh Nhi cùng Thiên Mị, kiếm trong tay đều chỉ về các nàng.

Đứng trong vòng vây, Thiên Mị không chút biểu tình nhìn đám ám vệ xung quanh: " Tinh Nhi, nếu bọn hắn dám lại gần chúng ta thêm một bước,trực tiếp giết không tha! Ta ngược lại cũng muốn xem hôm nay có bao nhiêu người không cần mạng! "

" Vâng, tiểu thư "

Trên gương mặt khuynh thành của Thiên Mị thể hiện rõ vẻ cuồng vọng, không để Hoắc Kiến Bình vào trong mắt, làm tất cả mọi người ở đây đều há to miệng, không thể tin nhìn nữ tử trước mặt kia.

Mà cũng vì lời nói cuồng vọng này của Thiên Mị khiến sắc mặt vốn đã u ám của Hoắc Kiến Bình lại càng trở nên u ám hơn, không nói lời nào liền hướng Thiên Mị đánh qua

Dương Huyệt đứng bên cạnh thấy một màn như vậy trong lòng hiện lên tia mừng rỡ.

Tiện nhân kia cuối cùng cũng sắp chết rồi, ha ha…

Nhưng Hoắc Kiến Bình còn chưa kịp lại gần Thiên Mị, một thân ảnh huyền sắc đã nhanh chóng lướt đến trước mặt Hoắc Kiến Bình, đôi tay thon dài bắt lấy cổ tay hắn, dù hắn vùng vẫy thế nào cũng không nhúc nhích được.

Trong lòng Hoắc Kiến Bình tràn đầy khiếp sợ, ngạc nhiên nhìn về phía Sở Thiên Hạo, nhìn khuôn mặt lạnh như hàn băng vạn năm tuyệt thế trước mắt, Huyền y tung bay trong gió, bàn tay trắng noãn như nữ tử đang nắm chặt cổ tay Hoắc Kiến Bình không buông, hắn chỉ đứng đó hơi thở cường đại quấn lấy quanh thân cũng khiến cho người ta cảm giác hít thở không thông

" Sở Thái tử có ý gì?" Tuy rằng có chút kinh hãi với thực lực thật sự của Sở Thiên Hạo nhưng Hoắc Kiến Bình dù gì cũng là vương gia của một nước, rất nhanh đã trấn định lại, âm trầm hỏi

"Bình vương, ngươi thế nhưng là cái đại nam tử, như thế nào lại ra tay đánh nữ nhân?"Sở Thiên Hạo híp híp cặp mắt,trong mắt phát ra nhuệ khí sắc bén, buông tay Hoắc Kiến Bình ra rồi móc một chiếc khăn tay tinh xảo, tinh tế lau sạch bàn tay lúc nãy nắm lấy cổ tay Hoắc Kiến Bình: "Thật có lỗi, bản cung thích sạch sẽ, hy vọng Bình vương ngươi, sẽ không để ý."

" Ngươi..." Khuôn mặt cũng xem như anh tuấn của Hoắc Kiến Bình lúc xanh lúc trắng đan xen, tay nắm quyền nổi đầy gân xanh, hiển nhiên giờ khắc này hắn đã tức đến cực độ, đối mặt với sự sỉ nhục này cho dù là thánh nhân cũng sẽ nổi giận, huống chi là hắn cũng không phải thánh nhân gì cho cam?

Chứng kiến vẻ mặt tức tối mà không thể nói của Hoắc Kiến Bình, vẻ mặt lạnh nhạt của Thiên Mị loé lên ý cười hướng Sở Thiên Hạo nhìn

Nam nhân mặt lạnh này cũng không tồi, nhìn hắn có chút thuận mắt hơn rồi

Sở Thiên Hạo ném khăn tay xuống đất, quay đầu nhìn thẳng vào khuôn mặt khuynh thành chưa kịp thu lại ý cười kia của Thiên Mị, trong mắt Sở Thiên Hạo ẩn chứa ánh sáng thâm thuý, nhưng trong chớp mắt liền trở về bình thường.

" Bình vương gia đây là tạo thêm kịch tính cho tiệc thưởng hoa sao " Dưới ánh mặt trời, Cẩn Ly Nam khuôn mặt tính tế như hoa sen bước tới trước mặt Hoắc Kiến Bình hắn nở nụ cười điên đảo chúng sinh nói

Minh Hàn, Hiên Viên Triệt, cùng Lâm Tuyệt Thần cũng đồng thời bước lại chắn trước người Thiên Mị đôi tròng mắt cùng hướng về Hoắc Kiến Bình lãnh khốc nhìn, như tỏ vẻ muốn động nàng bước qua xác ta trước đã

Thiên Mị "..." Làm cái gì đó, chắn trước mặt ta làm gì?

Tránh ra, tránh ra, ta còn chưa thể hiện

Nhìn hành động này của bọn hắn liền rất nhiều ánh mắt ngưỡng mộ ganh ghét tề tựu trên người Thiên Mị, các nàng đều nghĩ Thiên Mị thật là có cái vận cức chó gì, nếu không một người không tu vi và đã thành thân như Thiên Mị làm sao lại có thể khiến các nam tử kinh thế này đứng ra vì nàng chứ?.

Hoắc Tuyết Linh đứng phía sau đám người, sớm đã đem hành động Sở Thiên Hạo và Cẩn Ly Nam vào trong mắt, ngay lập tức dùng ánh mắt ghen ghét hung hăng trừng mắt Thiên Mị, hận không thể đem tiện nhân này bâm thành trăm mảnh, Hoắc Tuyết Linh thầm nghĩ, cao quý như Sở Thái tử cùng Cẩn vương làm sao lại đứng ra vì tiện nhân kia được chứ? đúng là tức chết

Đang lúc Thiên Mị muốn đẩy bọn người Minh Hàn ra để đánh Hoắc Kiến Bình một trận bầm dập thì ngay lúc đó một âm thanh mạnh mẽ vang lên.

" Nơi đây là chỗ để ngắm hoa, Bản vương không hy vọng sẽ có chuyện thị phi!"

Một bóng dáng màu xanh bước vào tầm mắt Thiên Mị, nam tử trung niên thần sắc uy nghiêm, ánh mắt sang sảng, đi nhanh lên bậc thang ngồi vào ghế bạch đàn, bên cạnh ông là Quận chúa Hoắc Nhược Linh hôm nay nàng ta mặc một kiện váy màu thiển tử, hơn nữa biểu tình bình tĩnh thong dong kia so với ngày thường liền như hai người khác nhau, khuôn mặt kiều diễm như hoa, cả người nhìn qua xinh đẹp động lòng người, xem ra nàng cũng là một phen trang điểm tỉ mỉ chỉnh chu a.

Hoắc Nhược Linh mỉm cười đoan trang hào phóng quét mắt xuống phía dưới. Nhưng khi ánh mắt nàng ta nhìn đến thân ảnh Thiên Mị trong nháy mắt thất thần, ngay sau đó tròng mắt liền hiện lên một đạo mũi nhọn, ganh ghét.

Chết tiệt, Thiên Mị nàng rốt cuộc tại sao lại ngày càng trở nên đẹp như vậy. Bất quá, không quan hệ, nàng chỉ là một nữ tử đã thành thân, có xinh đẹp như thế nào cũng không cướp Triệt của nàng ta được. Nghĩ tới đây tâm tình ả ta tốt lên một ít.

" Tham kiến Thân vương, Quận chúa!"

Mọi người xung quanh hồi phục lại tinh thần hướng vị nam tử trung niên kia bái một cái hành lễ

Hoắc Hào Kiện phất phất tay ý bảo mọi người không cần đa lễ, sau đó đưa đôi mắt qua nhìn Thiên Mị, nhìn nàng một thân bình tĩnh lạnh nhạt, tròng mắt hổ phách loé lên vẻ cuồng ngạo không chút gì yếu thế nhìn lại ông, Hoắc Hào Kiện vẻ mặt vẫn bình tĩnh nhưng trong lòng âm thầm nuốt nước bọt

Ban nãy khi ở trong hoàng cung, ông nghe hoàng huynh nói, Thiên Mị chính là người của Thất Sát cung, bảo ông không nên đắc tội với nàng, ông thật sự có chút bán tính bán nghi, một tiểu cô nương mười mấy tuổi không một chút tu vi như Thiên Mị sao lại có thể là người của Thất Sát cung trong truyền thuyết kia được, thế nhưng bây giờ nhìn bộ dáng của nàng như vậy, trấn định không sợ hãi, cuồng vọng không để người hoàng thất vào trong mắt này, không hiểu sao ông lại cảm giác lời của hoàng huynh nói chính là sự thật, bởi vì loại khí phách này không thể xuất hiện trên người một tiểu cô nương chốn khuê phòng bình thường được, ông đã đạt tới cấp bậc Võ Thánh nhưng khi nhìn vào mắt nàng ông vẫn cảm thấy có một áp lực vô hình nào đó khiến nội tâm ông sinh ra sợ hãi, sự sợ hãi này còn đáng sợ hơn gấp vài lần khi ông đối diện với cao thủ Võ Linh, nếu đây không phải người của Thất Sát cung thì còn là ai?

" Thần vương phi, ngươi cấp cho lão phu chút mặt mũi mà bỏ qua chuyện này được không?"Hoắc Hào Kiện ho một tiếng thu hồi suy nghĩ, ánh mắt vẫn đặt trên người Thiên Mị, sau đó mở miệng nói, giọng nói của ông mơ hồ mang theo chút cung kính

Dù ông có là thân vương một nước cũng không dám ở trước mặt khí thế cường đại của người Thất Sát cung nói lời lỗ mãng, chính là phải bày ra ngôn ngữ có chút cung kính này

Trong hoa viên thân vương phủ, tất cả mọi người đều dùng ánh mắt không thể tin vào tai mình nhìn vị thân vương ngày thường đều cao cao tại thượng thế nhưng sẽ xin cái mặt mũi từ một nữ tử, hơn nữa người đó còn là cháu dâu của ông

Sở Thiên Hạo cùng Cẩn Ly Nam nhìn Hoắc Hào Kiện, lại nhìn về phía Thiên Mị, trong lòng âm thầm nhớ đến vẻ mặt kì quái của hoàng đế Long Viên trong buổi yến tiệc sinh thần lần trước, tròng mắt loé sáng.

Thiên Mị nàng rốt cuộc có bí mật lớn gì mà ngay cả Thân vương cùng hoàng đế một nước đều là dùng vẻ mặt cẩn trọng sợ đắc tội mà nhìn nàng, thật là khiến bọn hắn càng ngày càng tò mò về nàng

Minh Hàn,Lâm Tuyệt Thần cùng Hiên Viên Triệt cũng đồng dạng quay đầu dùng vẻ mặt nghĩ mãi không thông nhìn Thiên Mị

" Hoàng thúc.... " Hoắc Kiến Bình nghe vậy có chút ngẩn ra, đây...là làm sao, Thiên Mị chính là bất kính với hắn , người muốn bỏ qua cũng phải là hắn mới đúng, thế nhưng hoàng thúc lại kêu nàng bỏ qua cho hắn, đây là có chuyện gì?

Không chờ Hoắc Kiến Bình nói tiếp, Hoắc Hào Kiện trừng mắt nhìn hắn thầm mắng ngu xuẩn, sau đó phất tay, ý bảo hắn không cần lại nói, thấy Hoắc Kiến Bình không lên tiếng nữa ông mới quay sang nhìn Thiên Mị ôn hoà nói" Được chứ, Thần vương phi"

Đôi mắt Thiên Mị hơi nhíu, cũng không để ý đến những ánh mắt đang dừng trên người mình, hai tay ôm ngực, gật đầu" Được thôi, ta cũng không muốn cùng cẩu đụng một chút liền cắn người so đo "

"Thiên Mị, ngươi..."

Đáng chết! Thật sự đáng chết! bàn tay đang nắm chặt của Hoắc Kiến Bình run lên, hắn ngẩng đầu nhìn về phía Thiên Mị, đáy mắt thoáng hiện hàn quang, giống như muốn đem nàng lăng trì xử tử.

"Nhìn ta như vậy làm gì, ta sợ nga "Thiên Mị trong mắt ngập tràn sự mỉa mai, giả vờ làm cái biểu tình sợ hãi, bàn tay trắng noãn thon dài vuốt vuốt ngực

Dương Huyệt đứng phía sau Hoắc Kiến Bình nhìn chằm chằm vào mặt Thiên Mị, hận nghiến răng nghiến lợi nhưng cũng không có lá gan lại lên tiếng mắng Thiên Mị, chỉ có thể dùng ánh mắt oán độc nhìn nàng

Mà Hoắc Nhược Linh tuy rằng có chút nghi hoặc với thái độ của phụ vương mình, nhưng rất nhanh nàng lại nghĩ vừa rồi chắc chắn là do phụ vương giữ cho Thần vương chút mặt mũi mà nói lời khách sáo như vậy với Thiên Mị mà thôi, nên nàng ta vẫn như cũ giống như khổng tước cao ngạo, ngẩng cao đầu, vẻ mặt cao ngạo đứng ở nơi đó dùng biểu cảm chán ghét nhìn Thiên Mị.

Nhìn nàng ta như vậy, Thiên Mị thật sự không có chút hứng thú quan tâm nàng.

Thật sự là bởi vì vừa thấy bộ dáng khổng tước của nàng ta, nàng thật không có khẩu vị. Hơn nữa nàng ta lại ngốc như vậy, đối phó nàng ta, thật sự không có tính khiêu chiến cùng tẻ nhạt

.....

Dạo này Mị bận lo yêu đương hú hí, tạm thời quên mất các nàng, các nàng ngàn vạn lần đừng bỏ qua cho Mị, à không hãy bỏ qua cho Mị đáng thương này mà vote ủng hộ tinh thần để ra chương mới nhanh nhất nga

Yêu yêu mọi người :*

Cầu vote lần thứ N 😊😊

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net