Chương 55: Cuồng vọng cực điểm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gió thổi trong không khí, mùi vị máu tươi nồng đậm tràn ngập trong Thân vương phủ.

"Chủ tử, đã tìm ra chiếc vòng ngọc của người, tìm thấy trong khuê phòng quận chúa"Lam Hàn từ hướng viện của Hoắc Nhược Linh đi lại, cung kính khom lưng, hai tay trình lên chiếc vòng ngọc.

"Nga"

Toàn trường trong phút chốc đều yên lặng, Thiên Mị cười cười đem chiếc vòng ngọc đeo lên tay, một đôi mắt tản ra lãnh ý nhìn Hoắc Hào Kiện, Hoắc Hào Kiện chỉ cảm thấy cổ họng của mình nghẹn lại

"Chuyện này, này......" Hoắc Hào Kiện thốt ra vài chữ, liền nói không ra lời, chuyện này nên giải thích như thế nào giờ? làm sao chiếc vòng ngọc của sát thần này lại ở phòng của Nhược Linh?.

"Như thế nào? Vòng ngọc của ta sao lại ở trong khuê phòng của Hoắc Nhược Linh?" Nhìn vẻ mặt của Hoắc Hào Kiện, Thiên Mị hơi nhướng chân mày, ở trước mặt một Thân vương, khí thế của nàng hoàn toàn hơn hẳn!

"Thần vương phi, chuyện này nhất định là có hiểu lầm, có người muốn châm ngòi ly gián quan hệ giữa Thiên gia cùng Thân vương phủ. Linh Nhi mặc dù điêu ngoa tuỳ hứng, nhưng trước giờ chưa bao giờ lấy trộm vật gì của người khác, chuyện này nhất định là có người cố ý đem vào, ta nhất định sẽ tra ra manh mối, cho Thần vương phi câu trả lời vừa lòng."Hoắc Hào Kiện cố gắng nở nụ cười nói.

Thiên Mị cười cười nhìn không ra cảm xúc gì,"Ồ... chắc rằng người đó mất không ít công phu đây."

Hoắc Hào Kiện vẫn giữ nụ cười hảo hữu trên môi, nhưng hai bàn tay bất giác siết chặt, thể hiện ông đang khẩn trương đến độ nào.

"Làm càn!, Thiên Mị ai cho ngươi cái gan này, dám đến Thân vương phủ làm loạn"

Phía sau chợt truyền đến một đạo thanh âm tức giận cùng với hàng loạt tiếng bước chân chỉnh tề. Mọi người lập tức quay đầu lại nhìn, Thiên Mị chau nhẹ lông mày, theo âm thanh nhìn qua.

Chỉ thấy vô số tên thị vệ đem đoàn người Thiên Mị bao vây, người đi đầu là Hoắc Kiến Bình, mà người vừa hung hăng quát kia chính là Lục công chúa Hoắc Tuyết Linh.

Thấy tình hình này, người của Thiên Mị cũng rút nhuyễn kiếm bên hông ra, cùng nhóm thị vệ yên lặng giằng co, sát khí kinh người trong nháy mắt tràn ngập nơi đây.

"Nga, ta chỉ là đi tìm chiếc vòng ngọc bị mất của mình, như thế nào treo trên miệng Lục công chúa lại thành làm loạn?"Giọng nói của Thiên Mị mặc dù êm ái vô cùng, nhưng tất cả mọi người ở đây vẫn rõ ràng cảm nhận được lạnh lẽo ẩn giấu trong đó.

Hoắc Kiến Bình vừa nghe, khẽ nhíu nhíu mày nhưng không nói gì, chỉ có Hoắc Tuyết Linh dùng vẻ mặt mỉa mai
phảng phất như Thiên Mị đang kể một câu chuyện cười vậy: "Ngươi nghĩ bản thân ngươi là ai? lại dám nói Thân vương phủ trộm đồ của ngươi, thật là không biết xấu hổ"

"Ta không biết xấu hổ? Lục công chúa có thể làm gì được ta"Thiên Mị trong mắt đầy ý cười, chỉ là đằng sau nụ cười này cất dấu hơi thở khát máu đến như thế nào thì, tin tưởng giờ khắc này những người từng chứng kiến thủ đoạn của Thiên Mị không ai không hiểu rõ.

Nghe lời nói phảng phất như không để người hoàng thất vào trong mắt của Thiên Mị, Hoắc Kiến Bình ánh mắt âm hiểm nhìn nàng, cắn răng gằn từng chữ một: "Không chỉ có tự tiện xông vào Thân vương phủ đả thương quận chúa một nước, còn xuất khẩu cuồng ngôn không xem ai ra gì. Thiên Mị, trong mắt ngươi còn có vương pháp sao?"

"Vương pháp? Lời Thiên Mị ta nói chính là vương pháp?"Thiên Mị híp mắt dùng vẻ mặt xem thường thiên hạ, lạnh như hàn băng vạn năm nhìn Hoắc Kiến Bình nói.

"Láo xược, lại dám mở miệng không xem vương pháp Long Viên ra gì, đại nghịch bất đạo, người đâu, đánh chết nàng cho bổn công chúa, đợi khi nàng chết, lập tức ném ra ngoài cho chó ăn." Hoắc Tuyết Linh căm tức nhìn Thiên Mị, độc ác ra lệnh.

Thị vệ phía sau Hoắc Tuyết Linh nghe lệnh lập tức điên cuồng hét lên một tiếng, kiếm trong tay tức thì biến ảo thành vô số hàn quang hướng Thiên Mị chém tới.

"Dừng...."Hoắc Hào Kiện cả kinh, mở miệng muốn ngăn cản, ánh mắt Thiên Mị đảo đến, Hoắc Hào Kiện lập tức ngậm miệng, không dám lại lên tiếng.

Lam Hàn cùng Thanh Trúc tả hữu 2 bên, nhanh chóng chắn trước người Thiên Mị, giơ tay ngưng tụ linh khí, cuồng phong trong nháy mắt xoay tròn, bụi đất bay mù mịt, từng đạo uy áp mạnh mẽ đánh úp về phía nhóm thị vệ kia

"Phốc" chỉ thấy bọn thị vệ kia ai ai cũng đều phun ra máu tươi, tiếp đến thân thể đồng loạt ngã trên mặt đất.

Thiên Mị nhếch môi, hai mắt tản ra khí lạnh thấu xương nhìn về phía Hoắc Kiến Bình cùng Hoắc Tuyết Linh nói: "Trước trộm đồ vật của ta, sau lại có ý muốn giết ta, người hoàng thất thật sự cuồng vọng mà!"

Ánh nắng giữa trưa nóng rát, nhưng giờ phút này Hoắc Kiến Bình lại cảm nhận được hơi lạnh thấu xương, hắn dùng vẻ mặt khiếp sợ nhìn Lam Hàn cùng Thanh Trúc, vạn phần không nghĩ tới bên người Thiên Mị lại có cao thủ bậc này, chỉ phát ra uy áp liền khiến cho nhóm thị vệ tinh anh hắn dày công bồi dưỡng đều mất mạng, xem ra trước giờ hắn đã xem thường nàng.

Mặc dù Hoắc Tuyết Linh cũng khiếp sợ không kém, nhưng thân là công chúa, ả ta không muốn chịu yếu kém, hơn nữa lại thấy Thiên Mị không xem ả ra gì mà phản kháng, tâm sinh lửa giận ác độc nói"Giết ngươi thì thế nào?Thiên gia chung quy cũng chỉ là nô tài của hoàng thất ta, giết một nô tài không nghe lời thì có làm sao?"

Một câu hoàn toàn khiến Thiên Mị tối mặt, Hoắc Hào Kiện thất kinh, Hoắc Kiến Bình cũng biến sắc, giơ tay kéo Hoắc Tuyết Linh lại, Hoắc Tuyết Linh không rõ, nhưng 1 giây sau liền cảm ứng được linh lực bốn phía bạo loạn.

Hoắc Tuyết Linh biến sắc, "Ngươi....?!"

Thiên Mị khẽ nheo mắt, nhìn Hoắc Kiến Bình chắn trước người Hoắc Tuyết Linh, giờ phút này bên ngoài Hoắc Kiến Bình dần dần dâng lên một tầng linh khí trong suốt, thể hiện cấp bậc đại võ sư.

Thiên Mị cười mỉa mai, ngũ quan tuyệt sắc có vẻ khủng bố, không nói một lời, bốn phía càng phát ra linh khí bạo loạn đã tỏ rõ tâm tình của Thiên Mị giờ phút này, dám coi Thiên gia là nô tài, hoàng thất Long Viên, thật sự không biết sống chết mà!

Linh khí bạo loạn khắp nơi, mọi người xung quanh ngã trái ngã phải, chống một tay trên đất ôm ngực nôn ra vài ngụm máu. Chỉ có Thanh Trúc và Lam Hàn là miễn cưỡng đứng thẳng.

"Cái gì? Điều này sao có thể?" Hoắc Kiến Bình lùi lại mấy bước, quỳ sụp một chân xuống, sắc mặt tái nhợt phun ra một ngụm máu tươi.Vẻ mặt không thể tin được nhìn Thiên Mị

Làm sao có thể, làm sao nàng ta có thể có bản lĩnh quỷ dị kinh người như thế? Bản lĩnh không thể tưởng tượng nổi như thế.

Mà Hoắc Tuyết Linh đứng phía sau Hoắc Kiến Bình, vẻ mặt ngập tràn kinh sợ, khóe môi tràn ra tơ máu run rẩy chỉ tay về hướng Thiên Mị, nàng ta không ngừng khép mở miệng nhưng một chữ cũng không nói ra được.

Từng đợt từng đợt linh lực theo trên vẻ mặt tức giận của Thiên Mị xuất ra, lá cây xung quanh rời khỏi cành dừng lại giữa hư không, với tốc độ mắt thường thấy được lá cây mềm mại vô hại lại trở nên bén nhọn kinh người, bao quanh lấy nhóm người Hoắc Kiến Bình, chỉ cần Thiên Mị động 1 cái bọn họ liền sẽ ngay lập tức biến thành con nhím.

"Từ lúc nào, ngươi lại có cái lá gan dám nói Thiên gia ta là nô tài của hoàng thất hả?"Thiên Mị liếc mắt nhìn Hoắc Tuyết Linh đang ngồi ngốc một bên, vẻ mặt tái nhợt, đã sớm bị dọa đến choáng váng.

"Thiên.. Thiên Mị, ngươi. . . Ngươi. . . Ngươi không nên làm loạn, ta.. ta là công chúa." Hoắc Nhược Linh cả người cứng ngắc nhìn Thiên Mị, thanh âm run rẩy mười phần sợ hãi.

"Công chúa thì như thế nào hử? chỉ là một công chúa nhỏ bé mà lại dám nói Thiên gia ta là nô tài của các ngươi!, phụ hoàng ngươi còn chưa dám nói chuyện với ta như thế, 1 công chúa thấp cổ bé họng như ngươi mà dám đứng trước mặt ta cuồng ngôn, phụ hoàng ngươi tuổi già sức yếu không dạy dỗ được ngươi, thì để ta thay ông ấy dạy!" Thiên Mị hai mắt tràn đầy ý cười quét một vòng qua đám người bị trọng thương nằm trên mặt đất, lại dừng trên mặt Hoắc Tuyết Linh, lạnh lẽo nói.

Thiên Mị nói như thế, Hoắc Tuyết Linh bị hù dọa đến mức chân mềm nhũn, Thiên Mị liếc xéo nàng ta, cười nhạt:"Chỉ có chút bản sự này cũng dám đắc tội với ta"

Trên đất, Hoắc Tuyết Linh ngẩng đầu hai tròng mắt phẫn nộ trừng nàng, giống như dùng ánh mắt thì có thể giết chết nàng.

"Nga, nhìn ta như vậy, ta hảo sợ. Người tới, đem công chúa không biết trời cao đất rộng này đánh 50 đại bản cho ta."Thiên Mị nhìn đám thuộc hạ của nàng phân phó

Nghe được mệnh lệnh, hai người thuộc nhóm Thất Sát cung lòm còm bò dậy, tìm kiếm gậy gộc, đạp Hoắc Tuyết Linh ngã xuống, bắt đầu đánh.

Không đợi Hoắc Tuyết Linh kịp phản ứng, ngay sau đó, âm thanh "Ba ba" liền vang lên.

"A, đau quá..... Ngươi mau thả ta...Huhu hoàng huynh cứu muội"Hoắc Nhược Linh đau đến nói không ra lời, quần áo trên người nàng ta liền bị máu nhuộm đỏ, nước mắt không ngừng tuôn ra, chật vật không chịu nổi.

Khuôn mặt Hoắc Kiến Bình âm trầm nhìn những lá cây sắc nhọn còn chưa biến mất ở xung quanh, cắn răng nói." Thiên Mị, ngươi đừng quá đáng, tuy Tuyết Linh nói quả thật có chút quá đáng, nhưng ngươi cũng không thể trước mặt bao nhiêu người đánh muội ấy như vậy, ngươi nên nhớ Thiên gia nằm ở Long Viên quốc, cho dù ngươi có cường đại như thế nào cũng không bảo vệ hết được người Thiên gia"

Thiên Mị nhếch môi, bước đi thong thả đến trước mặt Hoắc Kiến Bình giơ chân đạp ngã hắn ra đất, giẫm ngay trên đầu hắn, nhìn hắn."Nếu ta là ngươi, thời khắc này nên suy nghĩ làm sao để giữ lại tính mạng, chứ không phải lớn tiếng uy hiếp ta, Thiên gia ta ở Long Viên thì như thế nào,? đến 1 người ta diệt 1 người, đến 1 đôi ta diệt 1 đôi, động đến Thiên gia ta cho dù là cả tứ quốc ta cũng sẽ không chút do dự mà giết sạch, đừng nói chi là một cái Long Viên nhỏ bé, thế nên Bình vương ngươi đừng phí công hy vọng ta sẽ sợ hãi lời uy hiếp của ngươi mà tha cho các ngươi!"

.....

Mị đang viết thêm bộ Thê chủ Lãnh Tình ,Các Phu Chớ Yêu Ta.

Các nàng ủng hộ hố mới đào của Mị nga. iu mng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net