Chương 58: Không cho liền đoạt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghe nàng nói vậy, mặt vị hoàng đế nào đó bỗng biến đổi đủ mọi màu sắc, đẹp vô cùng!!!

Vẻ mặt của Hoắc Tuyết Linh cũng hết xanh lại trắng rồi chuyển sang đỏ, trong lòng có loại kích động muốn xắn tay áo lên cùng Thiên Mị lý luận một phen! Nhưng tâm tư ngàn xoay trăm đảo, chợt nhớ đến việc Thiên Mị uy nàng uống độc dược lúc nãy, Tận đáy lòng phát sinh sợ hãi, lời nói đến cổ họng cũng đành nuốt lại, chỉ có thể nghẹn khuất trừng mắt nhìn Thiên Mị.

Thiên Mị như cố tình không để ý đến vẻ mặt như nuốt phải con ruồi của hai phụ tử bọn họ, tay tiếp tục phe phẩy quạt làm ra cái bộ dáng quan tâm nói"Ô, sao sắc mặt của hoàng thượng cùng Lục công chúa lại xấu như vậy?Lục công chúa bị thương cũng thôi đi, sắc mặt ngài sao cũng đỏ như thế? hay là gió ở đây quá mạnh khiến ngài bị bệnh rồi chăng? Ôi ta nói mấy người cao tuổi ra gió một chút liền thành cái dạng này, uy Dược y ngươi mau lại xem cho hoàng thượng đi!"

Ánh mắt đồng tình của đám đệ tử Thất sát cung nhìn về phía Hoàng đế cùng Hoắc Tuyết Linh, Tức đến như thế cũng phải thôi ai bảo chọc vào ác quỷ cung chủ của bọn họ làm chi, tự làm tự chịu a! bọn họ cũng thật không ngờ cung chủ chẳng những võ lực hơn người đến cả miệng lưỡi cũng không thua người khác như thế này.

Khuôn mặt Hoắc Kiến Bân quả thật đã đỏ như màu gan heo, giống như sắp ngất đi vì tức giận.

Thiên Tĩnh bên cạnh lập tức đỡ ông ta: "Hoàng thượng người không sao chứ?, Xú nha đầu con không thể im lặng một chút sao"

"Gì chứ.. nữ nhi chỉ là lo lắng trình trạng tuổi già sức yếu của Hoàng thượng..."Thiên Mị đang định tiếp tục nói liền bị Thiên Tĩnh bắn cho cái ánh mắt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nàng lập tức dừng lại."Được rồi, được rồi, không nói nữa"

Hoắc Kiến Bân khoé môi run rẩy kịch liệt, giống như đang cực lực khắc chế kích động muốn bóp chết một kẻ nào đó..... chẳng hạn như đem Thiên Mị treo lên làm thịt chém thành vạn mảnh, sau vận lực dùng một chưởng đánh nát không thương tiếc! Hoắc Kiến Bân hơi ngước lên nhìn trời, cố gắng ổn định lại cảm xúc sau đó quét đôi mắt qua một lượt, cắn răng nói"Gió ở đây quả thật 'rất to', không tiện cho Bình nhi cùng Linh nhi ở lâu, Thiên Tĩnh ngươi hộ tống bọn trở về Hoàng cung trước, Thiên Mị ngươi ở lại trẫm có chuyện muốn nói với ngươi"

....

Cây cối hoa cỏ xung quanh Hoa viên phủ Thân vương bao phủ tầng tầng màu sắc rung động lòng người. Sắc xanh tươi mát của cây cối cùng hương hoa thoang thoảng bay vào chớp mũi, so với hiện trường tràn đầy máu tanh lúc nãy khác biệt một trời một vực.

Thiên Mị không có biểu tình gì đi theo phía sau Hoắc Kiến Bân, con ngươi hổ phách không dấu vết đánh giá bốn phía xung quanh hoa viên một chút. Đế vương lúc nào cũng đều phải khắc khắc duy trì cảnh giác. Nhưng.. nếu nàng thật sự muốn ra tay, mấy ám vệ cấp bậc đại võ sư ẩn thân này có thể làm gì nàng chứ, hay là đánh cho bọn họ một trận nhỉ?

Thiên Mị áp chế ý nghĩ bạo lực vừa hiện ra trong đầu xuống, lạnh lùng mở miệng trước"Không biết hoàng thượng có chuyện gì muốn nói với ta?"

"Cũng không có việc gì quan trọng"Hoắc Kiến Bân dừng lại, quay đầu cười ha hả nói một câu.

"Thời gian của ta có hạn, hoàng thượng có việc gì cứ nói thẳng"Thiên Mị không quanh co lòng vòng, không muốn cùng ông ta đánh Thái Cực, đánh Thái Cực cùng một đế vương, chính là lãng phí thời gian.

"Người Thiên gia quả nhiên đủ thẳng thắn, tốt, vậy trẫm muốn hỏi ngươi, thương tích trên người Bình nhi cùng độc trên người Linh Nhi, có phải là do Thiên Mị ngươi ra tay không?"Hoàng đế Hoắc Kiến Bân cũng không để ý đến thái độ của Thiên Mị, vờ hỏi.

Thiên Mị cười cười"Hoàng thượng không phải đã rõ ràng rồi sao, cớ gì còn muốn hỏi ta?"

"Ha Hả, trẫm nhìn biểu tình e dè sợ hãi khi Hào Kiện nhìn ngươi, tất nhiên trẫm đã đoán ra được tám chín phần là do ngươi ra tay"Hoắc Kiến Bân chẳng những không tức giận còn nở nụ cười.

Khóe miệng Thiên Mị hơi nhếch, sắc mặt không thay đổi nói"Theo như lời Hoàng thượng nói, ngài đã chắn chắn như vậy, có phải hay không gọi ta ra đây là muốn trừng phạt ta?"

"Trừng phạt, như thế nào trẫm lại trừng phạt ngươi đây?, đều là nhi tử cùng nữ nhi của trẫm, trẫm đương nhiên hiểu rõ tính tình của bọn họ, ngươi giúp trẫm giáo huấn bọn họ, trẫm cảm tạ ngươi còn không kịp nữa là..."Hoắc Kiến Bân cười to, sau đó hơi hơi nheo lại ánh mắt"Chỉ có điều.. không biết Thiên Tĩnh có suy nghĩ giống trẫm hay không đây...."

Thiên Mị nhướn mày, sắc mặt bỗng trở nên nghiêm nghị, lạnh lùng, u ám, toàn thân nàng như bị bao trùm bởi luồng khí tử vong.

Lão hồ ly này cũng dám uy hiếp nàng.

Hoàng đế mồ hôi lạnh chảy xuống,
trước mắt ông rõ ràng chỉ là nữ tử không tới hai mươi tuổi, thế nhưng chỉ một ánh mắt của nàng đã làm cho ông có một loại cảm giác áp bách không nói nên lời, thậm chí thân phận đế vương uy nghiêm của ông cũng dễ dàng bị tiêu tan mất.

Nha đầu này hết ra lệnh cho ông không được xen vào việc của thân vương phủ, lại không chừa cho ông chút mặt mũi đã thương nhi tử ông, hạ độc nữ nhi ông, mỗi một việc Thiên Mị làm đều như đang đánh vào mặt ông!

Tôn nghiêm của đế vương, bị Thiên Mị không chút khách khí tùy ý giẫm đạp.

Nhưng ở dưới uy áp của người Thất Sát Cung, ông căn bản vô lực phản kháng!

Thiên Mị híp mắt, lạnh băng nói"Hoàng thượng đây là đang uy hiếp ta sao?"

Nàng là chiến thần chứ không phải thánh nhân, nếu lão hồ ly này dám lấy chuyện này ra nói với phụ thân nàng, nàng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho lão.

Người kính nàng một thước, nàng liền kính người một trượng.

Nếu người dám đụng đến nàng một phân, nàng tất sẽ trả lại gấp trăm lần!

Khóe miệng Hoàng đế có chút run rẩy, cố gắng dùng giọng điệu bình thản nói"Trẫm sao lại uy hiếp ngươi, trẫm gọi ngươi ở lại chính là muốn nhờ Thiên Mị ngươi giúp một việc"

Thiên Mị nhẹ nhàng khiêu lông mi, Hoá ra đây mới là mục đích thật sự của ông đi.

"Không biết Hoàng thượng muốn ta giúp việc gì?"

"Ha hả, qua năm ngày nữa chính là ngày kết giới của Linh Lung sơn mở ra sau ba mươi năm, bốn quốc gia Long Viên, Lân lung, Bạch Hổ cùng Phượng Ninh, sẽ cử ra cao thủ nhất đẳng đến tranh đoạt thần khí, chuyện này hẳn là ngươi đã biết."

Thiên Mị cười cười, không có lên tiếng. Hoắc Kiến Bân nhìn nàng một cái, tiếp tục nói:"Bên trong Linh Lung sơn không chỉ có thần khí làm người đỏ mắt mà trẫm còn nghe nói bên trong có vô số kho báu và dược liệu, còn có rất nhiều rất nhiều thứ con người không thể tưởng tượng đến."

Giọng điệu Hoắc Kiến Bân trở nên nóng bỏng, đôi mắt cũng phát ra ánh sáng rực rỡ.

Thiên Mị hơi nhếch môi. Xem ra cho dù là đế vương đứng trên vạn người cũng không trách khỏi bị báu vật làm cho mê hoặc đi

"Cao thủ Long Viên nhiều như mây, Hoàng thượng tại sao lại muốn nhờ ta giúp?"

Sắc mặt Hoàng đế hơi hơi có chút xấu hổ, nói: "Thực lực Long Viên dĩ nhiên không kém, nhưng mà ba quốc gia khác cũng đều là ngọa hổ tàng long, Từ hơn trăm năm trước Linh Lung sơn xuất hiện cho đến nay, không nói đến lần này, ba lần trước Long Viên đều không có cơ hội giành được"

Ánh mắt Hoắc Kiến Bân dừng lại trên người Thiên Mị, ông cười ha hả, nói: "Chỉ có điều, lần không giống với những lần trước, lần này có ngươi, trẫm tin tưởng Thiên Mị ngươi nhất định có thể mang thần khí trở về"

Thiên Mị khẽ nhíu mày. Muốn nàng ra tay mang thần khí về cho lão sao? tính cũng thật hay.

"Thiên Mị, thật ra lần này trẫm nhờ ngươi giúp còn có dụng ý khác"Hoàng đế cười ha hả lại nói"Ba mươi năm trước phụ thân ngươi được mệnh danh là Thiên tài nhất nhì Long Viên, tuổi không quá hai mươi đã đạt đến Đại võ sư bậc 9, phụ thân ngươi văn thao võ lược được tiên hoàng tín nhiệm giao cho trọng trách dẫn đầu nhóm cao thủ Long viên đến Linh Lung sơn đoạt thần khí"

"Cũng không biết có phải do vận khí của phụ thân ngươi quá tốt hay không, mà Thần khí lại xuất thế ngay bên cạnh hắn, mắt thấy Thần khí sẽ đến tay nhưng nửa đường Lăng Minh Nguyệt cũng chính là mẫu thân ngươi sơ ý bị hung thú tấn công. Lúc đó Thiên Tĩnh vì an uy của nàng mà để Phượng Ninh trước một bước đoạt mất thần khí, Ngày đó tiên hoàng nghe tin rất phẫn nộ, nhưng tiên hoàng vốn xem Thiên Tĩnh như hài tử của mình nên mặc dù rất tức giận cũng chỉ mắng vài câu qua loa với Thiên Tĩnh mà không tiếp tục truy cứu tội, Phụ thân ngươi cũng vì vậy mà tự trách rất lâu, còn đứng trước mặt tiên hoàng lập lời thề, nếu như hắn ta còn sống cho đến khi thần khí thứ tư xuất hiện dù có phải hy sinh tính mạng cũng sẽ nhất quyết đoạt cho được thần khí tứ tư trở về, để Long Viên ta không thua kém ba quốc gia khác, hơn nữa ngươi hẳn nên biết phụ thân ngươi đã không còn trẻ, sức khoẻ đã không còn tốt bằng ngày xưa, Trẫm nghe nói phụ thân ngươi vừa đột phá cấp bậc Võ linh không lâu, đến cấp bậc này cũng đã là một cao thủ trong cao thủ nhưng ngươi ắt hẳn rõ ràng hơn ai hết, Võ Linh trong tứ quốc nói nhiều không nhiều nói ít cũng không ít, trong tam quốc cùng các môn phái lớn cũng không thiếu người đạt tới cấp bậc võ linh kia, phần trăm phụ thân ngươi có thể đoạt được thần khí là vô cùng thấp, lại nói cho dù phụ thân ngươi may mắn có thể đoạt được thần khí đi nữa thì cũng không thể lông tóc vô thương mà đoạt được từ trong hàng chục cao thủ võ linh"

Trong lòng Thiên Mị hiện lên đủ loại suy nghĩ. Chỉ cảm thấy lão hồ ly này so với suy nghĩ của nàng còn giảo hoạt hơn. Biết nàng rất quan tâm đến phụ thân liền đem an uy của phụ thân ra đã động đến nàng, để nàng tự nguyện đoạt thần khí hai tay dâng lên cho lão.

Đôi môi Thiên Mị hơi nhếch lên, Hoàng đế Hoắc Kiến Bân thấy vậy thì biết nàng có ý kiến, "Thật không ngờ hoàng thượng lại 'để tâm' đến sự an uy của phụ thân ta như vậy, phụ thân ta, đương nhiên ta sẽ không để ai tổn hại người, không cần hoàng thượng nhọc lòng suy nghĩ, có điều...nếu hoàng thượng muốn thần khí cũng không có vấn đề gì, chỉ là...ta có một điều kiện."

Hoắc Kiến Bân cười ha hả, hắn cười đến hai bàn tay cũng hơi run lên "Được, ngươi nói, điều kiện của ngươi là cái gì?"

Khóe miệng Thiên Mị hơi cong lên lộ ra chút giảo hoạt nhìn Hoắc Kiến Bân nói: "Ta muốn Long cốt, trấn vật chi bảo của Long Viên"

Một câu nói của Thiên Mị làm cho sắc mặt Hoàng đế Hoắc Kiến Bân hoàn toàn thay đổi. Thiên Mị cười cười, tiếp tục mở miệng:"Chuyện thần khí này ta tất nhiên sẽ giúp phụ thân đoạt được để hoàn thành lời thề của người, phụ thân ta là người cố chấp như thế nào điểm này ta cũng rõ ràng nhất, nhưng mà không ai có thể bảo đảm rằng khi thần khí được trao vào tay ngài, nó không thể bị người khác 'mượn' đi đúng không?"

Sắc mặt Hoắc Kiến Bân theo từng lời nói của Thiên Mị càng thêm âm trầm. Thân hình của ông cũng cứng ngắt, bàn tay dưới lớp y phục rộng hơi nắm chặt lại, không có mở miệng nói chuyện. Thiên Mị nói không sai, dưới bản lĩnh của Thất Sát cung đừng nói chỉ là một cái thần khí, cho dù có càn quét cả hoàng cung ông cũng không thể phản kháng.

"Thiên Mị ngươi cũng thật biết chọn điều kiện, vừa mở miệng liền muốn ngay trấn vật chi bảo của Long Viên." Sắc mặt Hoắc Kiến Bân có chút u ám, liếc mắt nhìn Thiên Mị một cái.

Khóe miệng Thiên Mị tươi cười, mặt không thay, sắc không đổi nói: "Điều kiện ta đã nói, thật ra cũng không có bao nhiêu tổn thất với hoàng thượng, cùng lắm chỉ là một cái Long cốt mà thôi. Ngài xem ngoài mang tiếng là trấn vật chi bảo của Long Viên, Long Cốt còn có thể có tác dụng gì? Khiến tam quốc kiêng kị sao? hay là có thể tăng lên thực lực cho Long Viên? đều không thể nha, ngài xem nếu có thần khí trong tay, ngài ở trước mặt tam quốc cũng không cần kiêng nể bọn họ như trước. Lại nói.. nếu ngài không đồng ý ta cũng sẽ có cách lấy được Long cốt, ngài muốn lấy vật đổi vật hay là muốn mất trắng cả hai đây"

Hoàng đế Hoắc Kiến Bân đột nhiên ý thức được chính mình có thể đã phạm sai lầm, ngay từ đầu cùng Thiên Mị đàm phán đã là sai lầm rồi. Ông rõ ràng là đế vương một nước, lại bị một tiểu nha đầu bức đến như thế, trong lòng không khỏi bốc lên lửa giận. 'Không trao đổi với nàng, nàng cũng sẽ đoạt lấy Long Cốt'.

Hoàng đế Hoắc Kiến Bân oán hận cắn chặt răng. Nàng nói như thế ông còn có thể có lựa chọn khác sao hả!!

.....

Góc cầu vote

Các tiểu mỹ nhân thân yêu, xem truyện nhớ bỏ lại một sao ủng hộ tinh thần Mị nhoá.

Ngoài kia bao la sóng gió, Mị không có nhiều time như trước, nếu các nàng bỏ rơi Mị, Mị không biết sẽ còn kiên trì viết tiếp nữa hơm đây. Oàaa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net