Chương 9 : Khuynh Thế

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi tối tại Minh Nguyệt Các, Thiên Gia

"Tiểu thư tối hôm nay người mặc y phục gì?" Tinh Nhi đứng ngay tủ gỗ nhìn vào bên trong tươi cười quay đầu hỏi Thiên Mị

"Tùy tiện đi" Thiên Mị nằm trên giường ngáp một cái không quan tâm nói

"Sao có thể tùy tiện được, hôm nay là ngày đại yến, tiểu thư khuê các khắp nơi đều chuẩn bị cho mình trang phục lộng lẫy để dự tiệc, tiểu thư là đích nữ Thiên gia sao có thể thua kém bọn họ được chứ, sẽ bị chê cười, hay mặc bộ Điệp Phiến này đi, Minh Nguyệt Các mới đưa đến, bộ này rất hợp với khí chất của tiểu thư, người mặc lên khẳng định rất đẹp" Tinh Nhi nhìn thái độ không quan tâm cho lắm của tiểu thư nhà mình thì chu môi mỉm cười nói

"Được rồi, muội chỉ giỏi nịnh" Thiên Mị nghe Tinh Nhi nói mỉm cười chống tay ngồi dậy biểu thị cho tiểu nha hoàn giúp nàng thay y phục.

Nàng cũng không quan tâm bên ngoài đồn đãi nàng như thế nào, hay chê cười nàng ra sao, chỉ là phụ thân cứ bắt hôm nay nàng phải tham gia yến tiệc sinh thần của hoàng đế Long Viên Quốc cho bằng được, để ông nhân cơ hội này tìm được hiền tế tốt

Haiizzz phụ thân quả thật sợ nàng không ai lấy đến như vậy sao?

Cốc cốc

"Chuyện gì?" Thiên Mị đang được Tinh Nhi giúp thay y phục quay đầu nhìn về phía cửa nghi hoặc hỏi.

"Tiểu thư, gia chủ bảo người nhanh chóng đến đại sảnh" Lục Mai đứng bên ngoài cung kính trả lời

"Ta biết rồi" Thiên Mị nghi hoặc một hồi, phụ thân khi không kêu nàng ra đại sảnh gấp làm gì, hình như còn rất sớm mà, yến tiệc còn chưa có bắt đầu đâu

Thiên Mị bỏ qua nghi hoặc trong đầu , để Tinh Nhi giúp nàng búi một kiểu tóc đơn giản, xong nhấc chân bước ra ngoài

....

Trong đại sảnh Thiên Gia có vài người đang ngồi hai bên cười cười nói nói, bên phải là Lâm Tuyệt Thần, Minh Hàn, bên trái là Hoắc Kiến Quân, Hiên Viên Triệt và một nữ nhân thanh tú, nàng ta là muội muội của Hiên Viên Triệt, Hiên Âu Hồng

Thiên Tĩnh phía trên nhìn xuống bốn nam nhân kinh thế trước mắt, híp mắt mỉm cười vui vẻ không thôi

Hiền tế nga, hiền tế nga

"Bá phụ làm phiền người thật ngại quá, chúng ta là tới đón Thiên tiểu thư đi hoàng cung cùng tham gia yến tiệc, có được không bá phụ?" Minh Hàn ngồi ghế bên phải mở lời trước, cười tươi nhìn lên Thiên Tĩnh nói

"Haha được chứ, được chứ, có gì mà không được, dù sao lão phu cũng có chút việc cần làm, nên cũng không thể mang tiểu nha đầu đi cùng được, làm phiền các công tử rồi"

Bốn người bên dưới nghe vậy thở ra một hơi, mỉm cười nói chuyện đông tây với Thiên Tĩnh

Hiên Âu Hồng cắn môi trong lòng bực bội không thôi, tại sao các huynh ấy lại phải tự mình đi đón cái phế vật xấu nữ kia chứ, nàng ta quả thật có chút không hiểu được

Cộp

Cộp

Nghe được âm thanh bước chân ở phía sau, bốn người kinh thế nam nhân liền khôi phục trạng thái bình thường quay đầu nhìn lại, lập tức ngây ra một lát.

Chỉ thấy nữ tử đang bước vào kia, không mang khăn che mặt như bình thường mà lộ rõ khuôn mặt không tùy vết, một thân váy dài màu trắng, cổ tay áo thêu nhiều đóa tường vân, trên thân y phục còn có vài điệp văn kim tuyến hết sức đẹp mắt, da thịt trắng như tuyết, một đầu tóc bạch kim được búi theo kiểu đơn giản nhưng quý phái, cái trán trơn bóng như một viên lục ngọc, hổ phách lạnh lùng hờ hững không mang theo một tia cảm xúc, mũi cao lung linh khéo léo, đôi môi anh đào mềm mại như nước, dùng một câu chim sa cá lặn cũng không thể hình dung hết.

Minh Hàn thất thần nhìn chăm chú Thiên Mị, lần đầu gặp nàng kia hắn đã biết sau lớp khăn che đó nhất định sẽ là dung mạo khuynh quốc khuynh thành, nhưng hắn không nghĩ rằng khi tháo khăn che xuống nàng còn xinh đẹp hơn những gì đã hắn tưởng tượng, làm hắn không thể nào dời tầm mắt

Lâm Tuyệt Trần lóe lên tia ôn nhu nhìn thân ảnh khuynh thế tuyệt trần trước mắt, không ngờ chẳng những nàng có tài đánh đàn xuất thần như thế mà dung mạo còn nổi bật hơn người, khiến hắn như càng ngày càng bị trầm luân vào

Hiên Viên Triệt đều đã đi khắp tứ quốc, gặp qua biết bao nữ nhân, nhưng hắn chưa từng gặp nữ nhân nào xuất chúng như nàng, nàng khiến hắn rung động thật sâu, tim cứ như không còn là của hắn nữa.

Hoắc Kiến Quân đã từng gặp qua dung mạo của nàng nhưng hôm nay hắn vẫn bị làm cho kinh diễm không thôi, nàng vẫn đặc biệt nhự vậy, vẫn yêu mị như vậy, làm hắn mê muội một trận lại một trận

Trong lòng bốn người thời điểm này không hẹn liền có cùng một suy nghĩ

Hoắc Kiến Bình kia đã có được một bảo bối, thế nhưng lại còn từ hôn, nay không biết nhìn thấy bộ dáng này của Thiên Mị thì sẽ như thế nào? Khẳng định là sẽ hối hận đến lợi hại

"Thiên Mị, hôm nay nàng rất đẹp! " Hoắc Kiến Quân mở miệng nói trước, trong lòng thấy vui vui liền ca ngợi, mà lời nói này Hiên Âu Hồng cũng nghe được

"Kiến Quân ca ca!" Bốn chữ ôn nhu như nước bay vào trong tai mấy người, phá vỡ giây phút yên tĩnh.

Thiên Mị cũng không cảm thấy bị quấy rầy, con ngươi vẫn như cũ, bước lại chiếc ghế gần Thiên Tĩnh ngồi xuống nhẹ giọng nói: "Mỹ nam cảm thấy đẹp là tốt rồi."

Một màn đối thoại bình thường này thu vào trong mắt Hiên Âu Hồng lại chói mắt cỡ nào, lại nhìn đến dung nhan tuyệt đẹp của Thiên Mị, thì vô cùng ghen tỵ, sắc mặt cũng trở nên xanh mét, trên thế gian này sao lại có nữ nhân xinh đẹp như vậy?! Không phải bên ngoài nói nữ nhân này là xấu nữ sao, sao có thể có dung nhan như vậy được, làm sao có thể ?

Tinh Nhi sau lưng Thiên Mị cúi đầu nói nhỏ.

Mà Thiên Mị nghe xong ngẩng đầu nhìn nữ tử được Tinh Nhi nói là muội muội của Hiên Viên Triệt kia, một thân váy dài màu lam nhạt, vạt áo rậm rạp nước biển hình mây, khuôn mặt giống như phù dung, mày liễu, mi dài, mắt hạnh, đôi môi đỏ tươi bởi vì phẫn nộ mà mím chặt, nhưng thật ra nàng ta cũng là một nữ tử tuyệt sắc, nhìn ra được nàng ta cũng trang điểm vô cùng tỉ mỉ. Nàng chỉ tùy ý trêu chọc một câu với Hoắc Kiến Quân mà nàng ta lại có phản ứng như vậy, xem ra nữ tử này vô cùng yêu thích Hoắc Kiến Quân nga

Chính là trong một lát, Hiên Âu Hồng liền khôi phục thần thái ôn nhu như nước, giống như hết thảy cảm xúc vừa rồi chỉ là giả, con ngươi Thiên Mị chợt lóe, khóe miệng có chút cong lên, nữ tử này... cũng là loại người biết diễn đấy.

"Kêu ta Hoắc Kiến Quân" Đối mặt với nữ tử tuyệt sắc như thế mà sắc mặt vẫn lãnh liệt, không có một chút cảm xúc dao động nào thì có lẽ chỉ có một mình Hoắc Kiến Quân mà thôi

Hiên Âu Hồng nghe Hoắc Kiến Quân nói vậy ủy khuất mím môi, nhưng lại không hề mở miệng cùng Hoắc Kiến Quân nói chuyện, mà là hướng Thiên Mị nói

"Tỷ tỷ đây là *Tài Nữ *mà bên ngoài đang đồn đãi sao, quả thật tai nghe không bằng mắt thấy" Hiên Âu Hồng khóe miệng mỉm cười giả dối, đặc biệt nhấn mạnh hai chữ tài nữ này

Con ngươi Thiên Mị chợt lóe"Hiên nhị tiểu thư, ngươi hình như nhớ lầm rồi, nếu ta nhớ không nhầm, ngươi bây giờ là mười chín tuổi, còn ta vừa mới được mười sáu tuổi, sao lại gọi ta là tỷ tỷ? Có phải hay không có chút không đúng?"

Nghe nói như thế Tinh Nhi phía sau lại không nể mặt bật cười một tiếng, tiểu thư nói rất đúng nha, tuổi lớn như vậy mà lại không biết xấu hổ còn muốn nói xéo tiểu thư

Sắc mặt Hiên Âu Hồng nhất thờ trắng bệch, thị nữ sau lưng nàng không vui, lập tức giơ tay chỉ vào Tinh Nhi mà quát: : "Ngươi làm cái gì vậy, cư nhiên dám cười nhạo tiểu thư nhà ta!"

Tinh Nhi nhịn cười ho một tiếng nói lại"Ta cười nhạo tiểu thư nhà ngươi bao giờ, ta chính là tâm tình vui nên cười thôi, cái này là ngươi nói chứ không phải ta"

"Ngươiii. " thị nữ tức giận mặt đỏ bừng chỉ tay về phía Tinh Nhi không nói nên lời

"Đủ rồi !" Hiên Viên Triệt im lặng nãy giờ quay đầu nhìn Hiên Âu Hồng cùng thị nữ phía sau quát

Hiên Âu Hồng căm tức nhìn Thiên Mị rồi quay đầu nhìn Hiên Viên Triệt ủy khuất cắn môi " Ca Ca ...muội "

"Nếu còn hồ nháo nữa thì hồi gia đi" Hiên Viên Triệt mày kiếm giương lên lạnh lùng không cho Hiên Âu Hồng nói tiếp trực tiếp cắt ngang.

Thiên Tĩnh trầm mặt nhìn xuống bên dưới, vẻ mặt không vui nhưng vẫn thản nhiên lên tiếng " thì giờ không còn sớm nữa, mọi người xuất phát đi"

Năm người bên dưới nghe vậy đứng dậy cáo từ ra bên ngoài xe ngựa, chỉ còn Thiên Mị ngồi lại không nhúc nhích.

"Tiểu nha đầu con làm sao vậy? Có chuyện gì nói cho vi phụ" Thiên Tĩnh lập tức cũng không nghĩ nhiều, quay đầu hỏi bảo bối nữ nhi của mình.

Nhìn dáng vẻ lo lắng của Thiên Tĩnh Thiên Mị không mở miệng được: "Phụ thân, con có thể không đi không"

Con lười !

"Không được, hôm nay con phải đi, tiểu nha đầu ngoan, nếu con không thích đi cùng xe ngựa với bọn họ thì vi phụ sẽ kêu người chuẩn bị xe ngựa cho con"

Khó lắm ông mới dụ Thiên Mị được sao có thể để nàng ở lại đây

Nếu nữ nhi bảo bối của ông không đi thì hiền tế tương lai của ông làm sao có đây

Không được

"Thôi được rồi con đi là được chứ gì" Thiên Mị thở dài nói

"Hảo, phụ thân lập tức chuẩn bị xe ngựa" Thiên Tĩnh nói xong cười một cái liền vội vàng đi chuẩn bị, có thể nói sủng Thiên Mị tận trời.

Thiên Mị nhìn bóng lưng Thiên Tĩnh ấm áp trong lòng một trận, nhếch môi cười đứng dậy bước chân đi theo, Tinh Nhi cũng vội vàng đi theo phía sau Thiên Mị

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net