Chương 27 (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

......

Lý Chất nắm lấy cổ tay Tát Ma, khi hắn mở miệng nói, thanh âm đã trở nên trầm ổn như thường.

- Không chờ kết án nữa, bây giờ ta lập tức đưa ngươi đi tìm đại phu.

Tát Ma rút tay khỏi tay Lý Chất.

- Trời thì tối đường thì xa thế này, ngươi đưa ta đi đâu tìm đại phu? Lý thiếu khanh, chưa suy xét mà làm bừa thế này thật không giống ngươi.

Lý Chất nhìn sâu vào hai mắt Tát Ma, trong đôi mắt ấy tuy phủ một tầng sương mỏng, nhưng vẫn lấp lánh sáng ngời, xinh đẹp như lưu ly vậy. Lý Chất cũng không cưỡng ép, lùi về phía sau một bước.

- Ngươi cũng không còn giống ngươi nữa.

- Sao trên trời xa xôi quá, không bằng làm ngọn đèn dưới mặt đất đi.

Tát Ma thở ra một hơi, tâm tình thả lỏng dựa vào góc tường.

- Chỉ nghe vài lời nói bâng quơ bên ngoài liền chạy đến chất vấn ta, xem ra Lý thiếu khanh vẫn là không tin tưởng ta rồi.

Lý Chất nheo mắt.

- Tát Ma Đa La, ngươi đừng có vô cớ làm loạn.

- Ta còn tưởng là ai làm loạn trong tiệm của ta, thì ra là Lý thiếu khanh của Đại Lý Tự đó à.

Không biết từ khi nào Tứ Nương đã đứng bên cạnh hai người, híp mắt cười nhìn Lý Chất.

- Nếu ta nhớ không nhầm, ngay vị trí cách chỗ này hai bước, Lý thiếu khanh đã từng chính miệng nói mình cùng Tát Ma là không thể.

Tử Tô vốn không biết nguồn cơn chuyện này, đứng giữa ba người lúng túng xoắn tay áo, không biết nên làm gì mới tốt.

Lý Chất vốn không tính sẽ đáp lời Tứ Nương, chỉ cúi đầu nhìn Tát Ma.

- Cổ độc này ngươi không quản cũng được, nếu như để người kia nói trúng, máu của ngươi không có tác dụng, ngươi nếu chết rồi, thì sẽ như lời ta nói với Tứ Nương khi trước, một mạng đổi một mạng.

Lúc này, biểu tình của Lý Chất bình tĩnh đến lạ thường, ánh mắt tĩnh lặng như mặt hồ không gợn sóng.

Trong lòng Tát Ma hiểu rõ, lời này của Lý Chất cũng giống khi ở Giang Nam đã nói, vốn không phải thề nguyền cùng sống chết, nhiều nhất cũng chỉ là do Lý Chất cảm thấy thiếu nợ bản thân.

- Trên đời này, mọi chuyện đều dựa vào ba chữ tình, lý, pháp. Nhưng trong mắt Lý thiếu khanh, sợ là vạn vật vạn sự, đều không vượt ngoài hai chữ lý, pháp mà thôi.

Tát Ma Đa La bước vài bước đến trước bàn, cuộn ống tay áo, cổ tay trắng nõn quẹt qua lưỡi kiếm khi nãy Lý Chất ghim trên bàn, máu đỏ nhanh chóng thấm ra.

- Có dám cược không?

Lý Chất có chút kinh ngạc, nhưng cuối cùng vẫn nhẫn nhịn không bước tới ngăn lại, chỉ mím môi nắm chặt tay đứng đó.

Hắn cần một câu trả lời chính xác.

- Tát Ma Đa La! Ngươi phát điên cái gì hả?! Nếu ngươi còn hành hạ bản thân kiểu này, thì lập tức cút ra khỏi Phàm Xá cho ta!

Tứ Nương trợn mắt muốn xông tới đập cho Tát Ma một trận.

- Ai thừa tiền suốt ngày cho ngươi trị thương hả?!

Tát Ma bình tĩnh đi tới bên cạnh Lý Chất, đưa vết thương vẫn còn gỉ máu kia lên trước mắt hắn.

- Về tình, ngươi nên hy vọng máu này có tác dụng, như vậy ta sẽ không chết vì cổ độc kia nữa. Nhưng về lý, ngươi nên hy vọng máu ta không có tác dụng, nếu không, một dư nghiệt Già Lam nguy hiểm như vậy, sẽ tạo thành uy hiếp cho Đại Đường, có đúng không? Cũng có thể nói, nếu như máu ta không có tác dụng, có thể ta không phải người Già Lam.

- Chuyện này không liên quan gì đến tình, lý, pháp.

Lý Chất nắm lấy cổ tay Tát Ma.

- Càng không cần đem ra đánh cược. Nếu máu ngươi không có tác dụng, ta sẽ đưa ngươi đi tìm danh y chữa trị, còn nếu máu ngươi có tác dụng, ta sẽ bắt người nói dối kia lại, khiến hắn...

- Ta chỉ hỏi ngươi, ngươi hy vọng có tác dụng, hay không có tác dụng?

Bàn tay đang nắm lấy Tát Ma của Lý Chất siết chặt, hít thở dần trở nên khó khăn, lồng ngực rộng lớn cũng theo đó mà phập phồng. Qua một hồi lâu, Lý Chất chầm chậm mở miệng.

- Thân là thiếu khanh Đại Lý Tự, ta quả thực hy vọng không có tác dụng...

- Lý thiếu khanh không hổ là Lý thiếu khanh, quả nhiên chấp pháp vô tình. Tát Ma Đa La, lá gan ngươi cũng lớn thật, lời ta nói ngươi coi như gió thoảng bên tai phải không?!

Tứ Nương nhếch miệng cười trào phúng, cầm lấy ly sứ trên bàn ném mạnh, mảnh sứ vỡ văng tứ phía. Tử Tô giật mình vội lùi lại vài bước, Lý Chất bước tới giơ tay chắn trước mặt Tát Ma, mảnh vỡ rạch trên bàn tay hắn một vết cắt mỏng.

- Tứ Nương, đây là chuyện riêng của hai chúng ta.

Tát Ma gạt bàn tay Lý Chất đang chắn trước mặt mình, nghiêm túc nói với Tứ Nương.

- Cho ta thời gian một chén trà, sau đó ta lập tức đi rửa bát lau nhà.

Tứ Nương kéo tay Tử Tô bước lên lầu, còn không quên nguýt dài.

- Thời gian một chén trà? Để ta xem ngươi giải quyết được đến mức nào.

- Tứ Nương, chúng ta cứ đi như vậy sao?...

Tử Tô bị Tứ Nương bạo lực lôi đi mất, gương mặt lo lắng nhó xuống lầu.

- Để hai người họ một mình đứng với nhau liệu có ổn không?

Tứ Nương lần đầu phát hiện, thiên kim tiểu thư nhà Thượng Quan công không chỉ yêu thích cổ tịch thi từ, mà đối với những chuyện bát quái này cũng rất có hứng thú.

- Đương nhiên phải đi, đợi hắn xử lý chuyện này xong, ta mới xử lý hắn!

Tát Ma nhếch mày, nói vọng lên lầu trên.

- Giải quyết đến mức người vừa lòng thì thôi.

Tát Ma bước đến sát bên Lý Chất, ghé vào tai hắn nói nhỏ.

- Cũng tốt, lại lần nữa chiều ý ngươi đi. Có muốn nếm thử trước, rồi mới quyết định tin lời ta hay không?

Lý Chất vẫn không có động tĩnh gì, Tát Ma dùng ngón tay quệt vết máu trên cổ tay, chấm lên môi. Màu máu đỏ diễm lệ thấm trên cánh môi hồng nhạt. Trên gương mặt trắng tuyết, máu đỏ càng trở nên chói mắt dị thường.

Tát Ma nghiêng đầu, hôn lên môi Lý Chất. Lý Chất có chút ngây người, nhưng cũng không đẩy người ra, ngược lại còn chủ động tiến tới. Lý Chất càng hôn càng gấp, cơ hồ biến thành gặm cắn. Rõ ràng chính Tát Ma là người khởi đầu, nhưng hiện giờ đảo khách thành chủ, hắn liên tục bị ép lùi về phía sau, cả người cũng trở nên mềm nhũn. Lý Chất đưa tay đỡ lấy sau gáy Tát Ma, môi lưỡi không ngừng chà xát. Đầu lưỡi Tát Ma dường như đụng phải đầu lưỡi Lý Chất, cả người lập tức cứng lại. Tát Ma cũng không phải chưa từng giả điên giả ngốc mà giở thói lưu manh với Lý Chất, nhưng Lý Chất chủ động như vậy là lần đầu tiên.

Lý Chất không định buông tha cho Tát Ma, một tay hắn bịt lấy vết thương của Tát Ma, tay còn lại luồn ra sau gáy người trong lòng, chậm rãi kéo gần khoảng cách giữa hai người. Tát Ma bị hôn đến không hít thở nổi, tay còn đau, đành phải giãy giụa mấy cái lùi về phía sau, thấy Lý Chất không có ý buông tay, Tát Ma đen mặt, nhắm chặt mắt, nhe răng cắn mạnh.

Nháy mắt, vị máu tanh nồng ngập tràn trong khoang miệng. Lý Chất giật mình buông ra, loạng choạng lùi lại mấy bước, ngạc nhiên trừng mắt nhìn Tát Ma.

Trên mặt Tát Ma hiện lên vài phần ảm đạm, có thể vì vừa rồi mất máu, khiến làn da trắng nõn kia cũng trở nên đôi chút nhợt nhạt. Hàng mi dài hạ xuống che khuất một phần ánh sáng nơi đáy mắt, Tát Ma cao giọng gọi.

- Lý thiếu khanh.

Rõ ràng hai người mới chia tay lúc sáng, không hiểu vì sao giờ gặp lại, lại có cảm giác xa cách như mấy năm không gặp vậy.

Tát Ma nói tiếp.

- Chuyện tìm thầy thuốc không cần phiền tới thiếu khanh nữa. Dù gì ngươi cũng là trọng thần triều đình, làm mấy chuyện thế này sẽ trở thành mục tiêu của rất nhiều người. Cổ độc này dù có nguồn gốc từ Tây Vực, chờ ta tìm được bằng hữu khi xưa sẽ nhờ họ giúp đỡ. Giữa hai chúng ta bây giờ, chẳng qua cũng chỉ là bằng hữu bình thường mà thôi...

Thấy Lý Chất không lên tiếng, Tát Ma cầm lấy giẻ lau trên bàn, tùy tiện lau vài cái, vẻ như muốn kết thúc vấn đề này ở đây.

Lý Chất bị một tiếng "bằng hữu" của Tát Ma làm nghẹn đến khó chịu, lời muốn nói kẹt ngay bên miệng, qua một lúc, cuối cùng cũng chỉ thở dài nói nhỏ.

- Dù gì ta cũng không thể để ngươi một mình...

- Thôi dẹp đi, với cái loại nhân duyên như của ngươi, ngươi nghĩ sẽ giúp được việc sao? Nói không chừng tại ngươi cứ nhất quyết tham gia, ta lại trở thành cái gai trong mắt của mấy vị đại thần trong triều, rồi bị người ta xiên chết lúc nào không biết ấy chứ.

Lý Chất thiếu chút sặc nước bọt, trừng mắt lườm Tát Ma.

- Ngươi!...

- Ta cái gì mà ta? Nói ngươi có hai câu lại muốn đánh người cơ à?

Tát Ma quay đầu nhìn, ánh nhìn phức tạp của Lý Chất còn chưa kịp thu về, bị Tát Ma nhìn thấy cả. Tát Ma hừ một tiếng, làm như không có chuyện gì, cúi đầu tiếp tục lau bàn. Lý Chất không biết rốt cuộc Tát Ma hiểu được bao nhiều phần trong ánh mắt mình, nhưng cảm giác như đôi mắt trong vắt kia nhìn thấu toàn bộ nội tâm bản thân vậy. Cảm giác bị nhìn thấu tâm can này thực sự không dễ chịu, Lý Chất ngại ngùng lấy ra một chiếc khăn tay đặt xuống, bước tới rút kiếm xuống, vội vàng muốn chạy ra khỏi cửa.

Tát Ma nghịch cái giẻ trong tay, ngả ngớn tựa vào bàn, nói với theo bóng lưng Lý Chất.

- Trên đời chẳng mấy ai sống tới trăm năm, cố gắng níu kéo mà làm gì, khi chết rồi cũng chỉ thành trò cười cho ma quỷ dưới đó thôi. Đời này sống được bao lâu, thì cứ vui vẻ mà sống thôi, chuyện chết thì để chết rồi hãy tính...

Tát Ma ngập ngừng một lát, cười nhẹ.

- Nếu như ta vì ngươi mà chết, thực ra cũng chẳng sao...

- Hồ đồ!

Lý Chất cau mày mắng một câu, giận dữ phất áo bỏ đi.

Tát Ma đứng đó nhìn ra cửa, bĩu môi nhún vai cười.

(TBC)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net